Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1060: Oán Hận Bất Bình Của Vương Thu Hoa (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Người nam trung niên bừng tỉnh đại ngộ, không có hỏi tiếp.
Bách Luyện các, Vương Thu Ly châm trà cho một người nam trung niên, vẻ mặt thân thiện.
“Trương đạo hữu, tiểu muội vừa ra ngoài làm việc, đã để ngươi đợi lâu.”
Vương Thu Ly có chút xin lỗi, Trương gia Trúc cơ tu sĩ đến Bách Luyện các, chỉ nói bọn họ tìm Vương Thu Ly, nói là mang đến mệnh lệnh của Trương gia, Vương Thu Ly lúc này mới vội vàng trở về gấp.
“Hai nhà chúng ta là quan hệ thông gia. Không sao, Vương trưởng quầy, Trương gia chúng ta muốn tra hành tung của một tà tu. Đây là tư liệu bọn hắn, nếu phát hiện được hành tung bọn họ, lập tức hội báo. Nếu là đúng, ít nhất thưởng cho một phần Kim Đan linh vật.”
Người nam trung niên lấy ra một vỏ sò màu xanh đưa cho Vương Thu Ly trầm giọng nói.
Vương Thu Ly tiếp nhận vỏ sò, thần thức tẩm nhập vào, hơi hơi sửng sốt.
Tà tu mà Trương gia muốn tìm kiếm cũng là Lục Cương? Khó trách Bát phương lâu chấp sự không sợ Vương gia thông báo cho Trương gia, thì ra Bát phương lâu cũng thỉnh Trương gia hỗ trợ.
Bát phương thương minh quả thật nhờ Trương gia hỗ trợ truy bắt Lục Cương, dù sao Trương gia trước kia cũng là thể lực tu tiên cầm cờ đi đầu.
“Được, ta sẽ dặn dò xuống, để ta cho người lưu ý đến đám tà tu này. Nếu có tin tức, lập tức phái người hội báo cho Trương gia các ngươi.”
Vương Thu Ly đáp ứng xuống.
Người nam trung niên hài lòng gật gật đầu, Bát phương thương minh ra giá cao hơn về việc truy bắt Lục Cương, lợi ích lớn. Trương gia tự nhiên nguyện ý hỗ trợ, phát động toàn bộ thế lực phụ thuộc, tìm kiếm hành tung Lục Cương.
Nói chuyện phiếm vài câu, người nam trung niên liền rời khỏi Bách Luyện các, Vương Thu Ly tự mình tiễn hắn khỏi Bách Luyện các.
“Xem ra Lục Cương cướp đi thứ gì đó khẳng định rất quan trọng. Nếu không Trương gia không thể coi trọng như vậy, chuyện này phải nói cho Cửu thúc mới được.”
Vương Thu Ly thầm nghĩ trong lòng.
...
Đông hoang, Thanh Liên sơn trang.
Trong một trang viên yên tĩnh, Diệp Lâm, Vương Trường Nguyệt, Diệp Ngọc Đồng và Vương Thanh Chí bốn người đang ngồi ở thạch đình uống trà nói chuyện phiếm.
“Thanh Chí, Ngọc Đồng đối với gieo trồng thuật có cảm thấy hứng thú, ngươi có thời gian thì dạy hắn. Ngọc Đồng, con cần học tập biểu ca con nhiều hơn, biết không?”
Vương Trường Nguyệt lời nói đầy thấm thía, Diệp Ngọc Đồng tu luyện công pháp thuộc tính Mộc, Vương Trường Nguyệt tính để cho hắn học tập luyện đan, tinh thông được một nghệ, mới có thể đi xa hơn trong giới tu tiên.
“Cô cô, người cứ yên tâm. Ta sẽ dạy dỗ Ngọc Đồng biểu đệ.”
Vương Thanh Chí vỗ ngực đáp ứng.
Diệp Lâm gật gật đầu nói: “Tốt rồi, Thanh Chí. Ngọc Đồng là lần đầu về nhà, ngươi dẫn hắn đi làm quen gia tộc một chút, nói cho hắn những điều cần chú ý trong công việc, đừng để hắn đi vào cấm địa.”
“Vâng, cô phụ. Ngọc Đồng biểu đệ, ngươi đi với ta, ta dẫn ngươi đi làm quen một chút.”
Vương Thanh Chí dẫn theo Diệp Ngọc Đồng rời khỏi, lưu lại Diệp Lâm và Vương Trường Nguyệt.
Vương Thanh Chí dẫn Diệp Ngọc Đồng đi dạo quanh Thanh Liên sơn trang, nói cho Diệp Ngọc Đồng nội quy và những chú ý trong hạn mục công việc.
Đi qua một lâm viên chiếm diện tích rộng lớn, chợt truyền đến một trận tiếng kêu thê thảm .
Xung quanh Lâm viên có rất nhiều tu sĩ luyện khí canh giữ, được bảo vệ rất nghiêm ngặt.
“Thanh Chí biểu ca, đây là địa phương nào?”
Diệp Ngọc Đông tò mò hỏi.
“Nơi này là Hình đường, tộc nhân phạm sai lầm đều sẽ bị giam giữ ở bên trong, ngươi cũng không cần lo lắng. Tộc quy có vẻ rất nhiều nhưng chỉ cần không vi phạm pháp lệnh, thì sẽ không bị trọng phạt. Chúng ta đến Linh dược viên đi. Ta giới thiệu cho ngươi ta gieo trồng linh dược cùng linh cốc.”
Vương Thanh Chí nói xong, trên mặt lộ ra thần sắc hưng phấn.
Đối với Vương Thanh Chí mà nói, không có gì so bằng việc giới thiệu cho người khác thành quả lao động của mình.
Hình đường, trong một gian mật thất.
Vương Thu Hoa hai tay hai chân đeo xiềng xích, khuôn mặt dữ tợn, lớn tiếng rít gào: “Thả ta ra ngoài, ta là nhi tử của gia chủ, các ngươi không thể đối với ta như vậy, mau thả ta ra.”
Hắn bị nhốt trọng phòng tạm giam ở Tiến hình đường, biết rằng khoảng thời gian còn lại hắn sẽ phải ở trong phòng tạm giam. Môt thân pháp lực cũng đã bị tù linh khóa trụ. Cũng đã nói, một hơn một trăm năm tiếp theo, hắn phải ở trong phòng tạm giam. Không có rượu ngon và nữ nhân, hắn hận không thể chết đi.
“Đích nhi tử gia chủ thì là cái gì? Tằng tôn của lão tổ đã bị nhốt mấy chục năm, ngươi vừa mới tiến vào. Có chút thành thật, còn có thể chịu khổ ít một chút, vội để làm chi? Trong tộc quy không có ngoại lệ.”
Thủ vệ cười lạnh nói, vẻ mặt đầy châm chọc.
“Không có khả năng! Phương diện này khẳng định có hiểu lầm, cha ta không có thể sẽ không quản ta cả đời. Các ngươi nói cho cha ta biết, ta đã biết sai rồi, thả ta ra đi, về sau ta không dám nữa.”
Vương Thu Hoa hoảng, vội vàng cầu xin tha thứ.
“Ngươi biết sai lầm để lại thả ngươi đi ra? Thế còn có chấp pháp đệ tử chúng ta để làm chi? Thành thật ngốc, lão tổ tằng tôn cũng nói hắn biết sai rồi, còn không phải đóng mấy chục năm, có chút thành thật. Nếu không cho ngươi mười roi mãng tiên.”
Vương Thu Hoa mặt xám như tro tàn, than tọa ở trên đất, hai mắt vô thần. Pháp lực hắn bị giam cầm, phòng tạm giam bày ra trùng trùng cấm chế, nếu không có gì bất lợi trong lời nói, hắn sẽ ở đây cả đời, hắn căn bản không thể chịu được cuộc sống nhàm chán buồn tẻ này.
“Chó má tộc quy, là bọn hắn tự nguyện lui điệu hôn sự, liên quan gì ta.”
Vương Thu Hoa oán hận nói, hắn đương nhiên không muốn thừa nhận sai lầm của mình.
Nếu không phải hắn lấy thân phận đích nhi tử gia chủ để lợi dụng cưỡng bức, thì có tiểu gia tộc nào dời hôn sự.
Bách Luyện các, Vương Thu Ly châm trà cho một người nam trung niên, vẻ mặt thân thiện.
“Trương đạo hữu, tiểu muội vừa ra ngoài làm việc, đã để ngươi đợi lâu.”
Vương Thu Ly có chút xin lỗi, Trương gia Trúc cơ tu sĩ đến Bách Luyện các, chỉ nói bọn họ tìm Vương Thu Ly, nói là mang đến mệnh lệnh của Trương gia, Vương Thu Ly lúc này mới vội vàng trở về gấp.
“Hai nhà chúng ta là quan hệ thông gia. Không sao, Vương trưởng quầy, Trương gia chúng ta muốn tra hành tung của một tà tu. Đây là tư liệu bọn hắn, nếu phát hiện được hành tung bọn họ, lập tức hội báo. Nếu là đúng, ít nhất thưởng cho một phần Kim Đan linh vật.”
Người nam trung niên lấy ra một vỏ sò màu xanh đưa cho Vương Thu Ly trầm giọng nói.
Vương Thu Ly tiếp nhận vỏ sò, thần thức tẩm nhập vào, hơi hơi sửng sốt.
Tà tu mà Trương gia muốn tìm kiếm cũng là Lục Cương? Khó trách Bát phương lâu chấp sự không sợ Vương gia thông báo cho Trương gia, thì ra Bát phương lâu cũng thỉnh Trương gia hỗ trợ.
Bát phương thương minh quả thật nhờ Trương gia hỗ trợ truy bắt Lục Cương, dù sao Trương gia trước kia cũng là thể lực tu tiên cầm cờ đi đầu.
“Được, ta sẽ dặn dò xuống, để ta cho người lưu ý đến đám tà tu này. Nếu có tin tức, lập tức phái người hội báo cho Trương gia các ngươi.”
Vương Thu Ly đáp ứng xuống.
Người nam trung niên hài lòng gật gật đầu, Bát phương thương minh ra giá cao hơn về việc truy bắt Lục Cương, lợi ích lớn. Trương gia tự nhiên nguyện ý hỗ trợ, phát động toàn bộ thế lực phụ thuộc, tìm kiếm hành tung Lục Cương.
Nói chuyện phiếm vài câu, người nam trung niên liền rời khỏi Bách Luyện các, Vương Thu Ly tự mình tiễn hắn khỏi Bách Luyện các.
“Xem ra Lục Cương cướp đi thứ gì đó khẳng định rất quan trọng. Nếu không Trương gia không thể coi trọng như vậy, chuyện này phải nói cho Cửu thúc mới được.”
Vương Thu Ly thầm nghĩ trong lòng.
...
Đông hoang, Thanh Liên sơn trang.
Trong một trang viên yên tĩnh, Diệp Lâm, Vương Trường Nguyệt, Diệp Ngọc Đồng và Vương Thanh Chí bốn người đang ngồi ở thạch đình uống trà nói chuyện phiếm.
“Thanh Chí, Ngọc Đồng đối với gieo trồng thuật có cảm thấy hứng thú, ngươi có thời gian thì dạy hắn. Ngọc Đồng, con cần học tập biểu ca con nhiều hơn, biết không?”
Vương Trường Nguyệt lời nói đầy thấm thía, Diệp Ngọc Đồng tu luyện công pháp thuộc tính Mộc, Vương Trường Nguyệt tính để cho hắn học tập luyện đan, tinh thông được một nghệ, mới có thể đi xa hơn trong giới tu tiên.
“Cô cô, người cứ yên tâm. Ta sẽ dạy dỗ Ngọc Đồng biểu đệ.”
Vương Thanh Chí vỗ ngực đáp ứng.
Diệp Lâm gật gật đầu nói: “Tốt rồi, Thanh Chí. Ngọc Đồng là lần đầu về nhà, ngươi dẫn hắn đi làm quen gia tộc một chút, nói cho hắn những điều cần chú ý trong công việc, đừng để hắn đi vào cấm địa.”
“Vâng, cô phụ. Ngọc Đồng biểu đệ, ngươi đi với ta, ta dẫn ngươi đi làm quen một chút.”
Vương Thanh Chí dẫn theo Diệp Ngọc Đồng rời khỏi, lưu lại Diệp Lâm và Vương Trường Nguyệt.
Vương Thanh Chí dẫn Diệp Ngọc Đồng đi dạo quanh Thanh Liên sơn trang, nói cho Diệp Ngọc Đồng nội quy và những chú ý trong hạn mục công việc.
Đi qua một lâm viên chiếm diện tích rộng lớn, chợt truyền đến một trận tiếng kêu thê thảm .
Xung quanh Lâm viên có rất nhiều tu sĩ luyện khí canh giữ, được bảo vệ rất nghiêm ngặt.
“Thanh Chí biểu ca, đây là địa phương nào?”
Diệp Ngọc Đông tò mò hỏi.
“Nơi này là Hình đường, tộc nhân phạm sai lầm đều sẽ bị giam giữ ở bên trong, ngươi cũng không cần lo lắng. Tộc quy có vẻ rất nhiều nhưng chỉ cần không vi phạm pháp lệnh, thì sẽ không bị trọng phạt. Chúng ta đến Linh dược viên đi. Ta giới thiệu cho ngươi ta gieo trồng linh dược cùng linh cốc.”
Vương Thanh Chí nói xong, trên mặt lộ ra thần sắc hưng phấn.
Đối với Vương Thanh Chí mà nói, không có gì so bằng việc giới thiệu cho người khác thành quả lao động của mình.
Hình đường, trong một gian mật thất.
Vương Thu Hoa hai tay hai chân đeo xiềng xích, khuôn mặt dữ tợn, lớn tiếng rít gào: “Thả ta ra ngoài, ta là nhi tử của gia chủ, các ngươi không thể đối với ta như vậy, mau thả ta ra.”
Hắn bị nhốt trọng phòng tạm giam ở Tiến hình đường, biết rằng khoảng thời gian còn lại hắn sẽ phải ở trong phòng tạm giam. Môt thân pháp lực cũng đã bị tù linh khóa trụ. Cũng đã nói, một hơn một trăm năm tiếp theo, hắn phải ở trong phòng tạm giam. Không có rượu ngon và nữ nhân, hắn hận không thể chết đi.
“Đích nhi tử gia chủ thì là cái gì? Tằng tôn của lão tổ đã bị nhốt mấy chục năm, ngươi vừa mới tiến vào. Có chút thành thật, còn có thể chịu khổ ít một chút, vội để làm chi? Trong tộc quy không có ngoại lệ.”
Thủ vệ cười lạnh nói, vẻ mặt đầy châm chọc.
“Không có khả năng! Phương diện này khẳng định có hiểu lầm, cha ta không có thể sẽ không quản ta cả đời. Các ngươi nói cho cha ta biết, ta đã biết sai rồi, thả ta ra đi, về sau ta không dám nữa.”
Vương Thu Hoa hoảng, vội vàng cầu xin tha thứ.
“Ngươi biết sai lầm để lại thả ngươi đi ra? Thế còn có chấp pháp đệ tử chúng ta để làm chi? Thành thật ngốc, lão tổ tằng tôn cũng nói hắn biết sai rồi, còn không phải đóng mấy chục năm, có chút thành thật. Nếu không cho ngươi mười roi mãng tiên.”
Vương Thu Hoa mặt xám như tro tàn, than tọa ở trên đất, hai mắt vô thần. Pháp lực hắn bị giam cầm, phòng tạm giam bày ra trùng trùng cấm chế, nếu không có gì bất lợi trong lời nói, hắn sẽ ở đây cả đời, hắn căn bản không thể chịu được cuộc sống nhàm chán buồn tẻ này.
“Chó má tộc quy, là bọn hắn tự nguyện lui điệu hôn sự, liên quan gì ta.”
Vương Thu Hoa oán hận nói, hắn đương nhiên không muốn thừa nhận sai lầm của mình.
Nếu không phải hắn lấy thân phận đích nhi tử gia chủ để lợi dụng cưỡng bức, thì có tiểu gia tộc nào dời hôn sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.