Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 719: Phản Công
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
“Vương đạo hữu, tộc nhân của ngươi ở Thanh Vân các, ta bảo bọn họ nghỉ ngơi cho khỏe, gần đây đều không xuất chiến, ta phái người dẫn ngươi đi qua nhé!”
Trần Huyễn nhiệt tình nói.
“Đa tạ, Trần đạo hữu.”
Vương Trường Sinh cảm ơn một câu, bọn họ đi theo một tu sĩ Trúc Cơ, đi tới chỗ ở của bảy người bọn Vương Thanh Sơn.
“Cửu thúc, cửu thẩm, hai người cuối cùng đến rồi, trong tộc ổn không?”
Vương Thanh Sơn nhìn thấy Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, vẻ mặt đầy vui mừng.
Vương Trường Sinh gật gật đầu, nhíu mày hỏi: “Trong tộc vẫn ổn, sao chỉ có mấy người? Bọn Thanh Thiến đâu!”
Uông Như Yên chưa nhìn thấy Vương Thanh Thiến, vẻ mặt đầy u sầu.
Mặc Thải Vân lắc lắc đầu, nói: “Thanh Thiến không sao, con bé ở Chấp Sự điện làm việc, phụ trách luyện khí, nhưng thập bát đệ và Thanh Điền bỏ mình rồi.”
Vương Thanh Sơn nói một lần tình huống Vương Trường Hào cùng Vương Thanh Điền ngã xuống, nói đến Vương Trường Hào lưu lại cản phía sau, Vương Thanh Sơn mặt đầy bi phẫn.
“Được rồi, ta đã đến tiền tuyến, ta sẽ chiếu cố tốt mọi người. Thanh Sơn, cháu không cần quá bi thương, sống chết có số, thập bát đệ vì cứu cháu mà chết, cháu đừng cô phụ một phen khổ tâm của hắn, nếu có thể bình an trở lại trong tộc, ta sẽ chiếu cố tốt hậu nhân của hắn.”
Vương Trường Sinh đã đến, đám người Mặc Thải Vân như được ăn một viên thuốc an thần.
Chiến sự đánh nhiều năm như vậy, tài nguyên tu tiên đám người Vương Thanh Sơn mang theo đã không còn lại bao nhiêu. Vương Trường Sinh trước khi rời khỏi Thanh Liên sơn trang, mang theo một lô tài nguyên tu tiên, đều là thứ đám người Vương Thanh Sơn đang cần gấp, đan dược, linh thạch, pháp khí cùng bùa.
Uông Như Yên phụ trách bảo quản mấy thứ này, nàng lấy hết đồ ra, chia cho đám người Vương Thanh Sơn.
Một lá bùa truyền âm chợt bay vào, nội dung rất đơn giản, bảo Vương Trường Sinh đi nghị sự điện một chuyến.
Tới nghị sự điện, Vương Trường Sinh hoàn toàn chấn kinh, trong điện tụ tập hơn ba mươi tu sĩ Kết Đan, chia ra ngồi ở hai bên.
Hắn tìm một cái ghế dựa để trống, ngồi xuống.
Lục tục có tu sĩ Kết Đan đi vào. Tu sĩ Kết Đan đang ngồi vẻ mặt khác nhau, có người sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, có người khuôn mặt đầy u sầu, có người vẻ mặt tự đắc.
Vương Trường Sinh thấy được Phương Mộc, Phương Mộc vẫn đeo một cái quan tài, vẻ mặt lạnh lùng, không có ai nói chuyện với hắn.
Phương Mộc đã là Kết Đan tầng bốn, cũng không biết hắn một lần trước có đuổi kịp bán yêu Huyết Bức nhất tộc hay không.
Trừ Phương Mộc, Vương Trường Sinh còn nhìn thấy Tử Dương đạo nhân cùng Hoàng Phú Quý.
Không qua bao lâu, một giọng nam tử trầm trọng vang lên: “Nguyên Anh chân nhân đến.”
Vừa dứt lời, tám tu sĩ Nguyên Anh từ sau điện đi ra, sáu nam hai nữ, khí tức mạnh nhất là một lão giả mặc đạo bào màu trắng, mặt mũi hiền lành, lão giả để râu dê, cầm trên tay một cây phất trần màu trắng, tràn ngập tiên phong đạo cốt.
“Lão phu là Từ Bân của Thái Nhất tiên môn, là người phụ trách Bình Yêu thành, Yêu tộc xâm chiếm, giết đồng bào ta, đoạt tài vật, nô dịch Nhân tộc chúng ta, không thể nhẫn nhịn được nữa, bảy đại tiên môn chúng ta đã liên hợp tu tiên giới Bắc Cương cùng tu tiên giới Nam Hải, ba đường giáp công Yêu tộc. Một lần này gọi các ngươi tới, là muốn nói cho các ngươi, chúng ta chuẩn bị phản công, ai lập được công lớn, tất có trọng thưởng, kẻ sợ hãi né tránh chiến đấu, nghiêm trị không tha.”
Nghe xong lời này, tu sĩ Kết Đan ở đây rối loạn một trận, truyền âm thảo luận.
Vương Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, hắn nói Nhân tộc sao lại phòng thủ mãi, thì ra là đi kéo trợ thủ. Nếu tu tiên giới Bắc Cương và tu tiên giới Nam Hải gia nhập vào, ba đường giáp công Yêu tộc, Yêu tộc thật đúng là không có bao nhiêu phần thắng, Yêu tộc nếu không biết tin tức này, khẳng định phải thiệt thòi lớn.
Có nhiều phòng tuyến ngăn cản Yêu tộc, Bình Yêu thành chỉ là một phòng tuyến trong số đó.
“Lão phu chuẩn bị dẫn các vị đang ngồi chia làm sáu đội ngũ, đội trưởng mỗi một đội ngũ là tu sĩ Nguyên Anh, có mang nhiều vị tu sĩ Kết Đan, dựa theo tuyến đường xác định tiến lên, dưới trướng mỗi một vị tu sĩ Kết Đan có nhiều vị Trúc Cơ, sau đây ta bắt đầu phân phối đội ngũ.”
Năm mươi lăm vị Kết Đan, mười vị lưu thủ Bình Yêu thành, bốn mươi lăm vị tu sĩ Kết Đan chia làm sáu đội ngũ, Vương Trường Sinh, Phương Mộc cùng Hoàng Phú Quý một đội, đội ngũ bọn họ có tám tu sĩ Kết Đan, tu vi của Vương Trường Sinh là thấp nhất.
Dựa theo quy định, dưới trướng Vương Trường Sinh có năm mươi tu sĩ Trúc Cơ, Vương Thanh Thiến là luyện khí sư, không cần ra chiến trường, Vương Trường Sinh dẫn bảy người bọn Vương Thanh Sơn theo, cũng không phải hắn muốn dẫn bọn họ mạo hiểm, nếu không dẫn theo bọn họ, nhân thủ nếu không đủ, bọn họ có thể sẽ thuộc tu sĩ Kết Đan khác quản lý, không chừng làm vật hi sinh cho người ta.
Sau khi bàn bạc xong, đám người Vương Trường Sinh lục tục rời khỏi, Chấp Sự điện sẽ phái người phát vật tư cho mỗi một người tu tiên tham chiến, nhìn ra được, bảy đại tiên môn là muốn động chơi thật rồi.
Vương Trường Sinh được chia một lá bùa công kích bậc ba hạ phẩm, đám người Vương Thanh Sơn đều nhận được một lọ đan dược hồi phục pháp lực cùng hai lá bùa bậc hai.
Năm mươi tu sĩ Trúc Cơ, Vương Trường Sinh chia bọn họ làm bảy đội ngũ, bảy người bọn Vương Thanh Sơn ở cùng một đội ngũ.
Tu sĩ Nguyên Anh dẫn đội tên Phương Tư Triết, Nguyên Anh tầng bốn.
Giờ Dần, đêm dài yên tĩnh.
Sáu tu sĩ Nguyên Anh dẫn theo bốn mươi lăm tu sĩ Kết Đan, bay ra khỏi Bình Yêu thành, từ bốn phương tám hướng đánh về phía nơi Yêu tộc trú đóng.
Bọn họ chưa tiến vào nơi Yêu tộc trú đóng, hoặc phóng thích linh thuật, hoặc lấy ra pháp bảo, hoặc khống chế con rối thú, hoặc khống chế cốt thi thật lớn, công kích nơi Yêu tộc trú đóng.
Các loại linh quang chói mắt sáng lên ở trong đêm tối, tiếng nổ thật lớn không ngừng, ánh lửa ngập trời, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Vương Trường Sinh theo Phương Tư Triết giết vào nơi Yêu tộc trú đóng, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện, Yêu tộc căn bản không có bao nhiêu chiến lực cấp cao, hai bán yêu Nguyên Anh kỳ, bán yêu Kết Đan kỳ có hơn ba mươi, mấy chục con yêu thú bậc ba, yêu thú cấp thấp số lượng tương đối nhiều, có hơn vạn con.
“Ngăn bọn họ lại, giết.”
Hơn vạn con yêu thú cấp thấp đồng thời phóng thích pháp thuật, linh quang các loại pháp thuật sáng lên, khí thế kinh người.
Trần Huyễn nhiệt tình nói.
“Đa tạ, Trần đạo hữu.”
Vương Trường Sinh cảm ơn một câu, bọn họ đi theo một tu sĩ Trúc Cơ, đi tới chỗ ở của bảy người bọn Vương Thanh Sơn.
“Cửu thúc, cửu thẩm, hai người cuối cùng đến rồi, trong tộc ổn không?”
Vương Thanh Sơn nhìn thấy Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, vẻ mặt đầy vui mừng.
Vương Trường Sinh gật gật đầu, nhíu mày hỏi: “Trong tộc vẫn ổn, sao chỉ có mấy người? Bọn Thanh Thiến đâu!”
Uông Như Yên chưa nhìn thấy Vương Thanh Thiến, vẻ mặt đầy u sầu.
Mặc Thải Vân lắc lắc đầu, nói: “Thanh Thiến không sao, con bé ở Chấp Sự điện làm việc, phụ trách luyện khí, nhưng thập bát đệ và Thanh Điền bỏ mình rồi.”
Vương Thanh Sơn nói một lần tình huống Vương Trường Hào cùng Vương Thanh Điền ngã xuống, nói đến Vương Trường Hào lưu lại cản phía sau, Vương Thanh Sơn mặt đầy bi phẫn.
“Được rồi, ta đã đến tiền tuyến, ta sẽ chiếu cố tốt mọi người. Thanh Sơn, cháu không cần quá bi thương, sống chết có số, thập bát đệ vì cứu cháu mà chết, cháu đừng cô phụ một phen khổ tâm của hắn, nếu có thể bình an trở lại trong tộc, ta sẽ chiếu cố tốt hậu nhân của hắn.”
Vương Trường Sinh đã đến, đám người Mặc Thải Vân như được ăn một viên thuốc an thần.
Chiến sự đánh nhiều năm như vậy, tài nguyên tu tiên đám người Vương Thanh Sơn mang theo đã không còn lại bao nhiêu. Vương Trường Sinh trước khi rời khỏi Thanh Liên sơn trang, mang theo một lô tài nguyên tu tiên, đều là thứ đám người Vương Thanh Sơn đang cần gấp, đan dược, linh thạch, pháp khí cùng bùa.
Uông Như Yên phụ trách bảo quản mấy thứ này, nàng lấy hết đồ ra, chia cho đám người Vương Thanh Sơn.
Một lá bùa truyền âm chợt bay vào, nội dung rất đơn giản, bảo Vương Trường Sinh đi nghị sự điện một chuyến.
Tới nghị sự điện, Vương Trường Sinh hoàn toàn chấn kinh, trong điện tụ tập hơn ba mươi tu sĩ Kết Đan, chia ra ngồi ở hai bên.
Hắn tìm một cái ghế dựa để trống, ngồi xuống.
Lục tục có tu sĩ Kết Đan đi vào. Tu sĩ Kết Đan đang ngồi vẻ mặt khác nhau, có người sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, có người khuôn mặt đầy u sầu, có người vẻ mặt tự đắc.
Vương Trường Sinh thấy được Phương Mộc, Phương Mộc vẫn đeo một cái quan tài, vẻ mặt lạnh lùng, không có ai nói chuyện với hắn.
Phương Mộc đã là Kết Đan tầng bốn, cũng không biết hắn một lần trước có đuổi kịp bán yêu Huyết Bức nhất tộc hay không.
Trừ Phương Mộc, Vương Trường Sinh còn nhìn thấy Tử Dương đạo nhân cùng Hoàng Phú Quý.
Không qua bao lâu, một giọng nam tử trầm trọng vang lên: “Nguyên Anh chân nhân đến.”
Vừa dứt lời, tám tu sĩ Nguyên Anh từ sau điện đi ra, sáu nam hai nữ, khí tức mạnh nhất là một lão giả mặc đạo bào màu trắng, mặt mũi hiền lành, lão giả để râu dê, cầm trên tay một cây phất trần màu trắng, tràn ngập tiên phong đạo cốt.
“Lão phu là Từ Bân của Thái Nhất tiên môn, là người phụ trách Bình Yêu thành, Yêu tộc xâm chiếm, giết đồng bào ta, đoạt tài vật, nô dịch Nhân tộc chúng ta, không thể nhẫn nhịn được nữa, bảy đại tiên môn chúng ta đã liên hợp tu tiên giới Bắc Cương cùng tu tiên giới Nam Hải, ba đường giáp công Yêu tộc. Một lần này gọi các ngươi tới, là muốn nói cho các ngươi, chúng ta chuẩn bị phản công, ai lập được công lớn, tất có trọng thưởng, kẻ sợ hãi né tránh chiến đấu, nghiêm trị không tha.”
Nghe xong lời này, tu sĩ Kết Đan ở đây rối loạn một trận, truyền âm thảo luận.
Vương Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, hắn nói Nhân tộc sao lại phòng thủ mãi, thì ra là đi kéo trợ thủ. Nếu tu tiên giới Bắc Cương và tu tiên giới Nam Hải gia nhập vào, ba đường giáp công Yêu tộc, Yêu tộc thật đúng là không có bao nhiêu phần thắng, Yêu tộc nếu không biết tin tức này, khẳng định phải thiệt thòi lớn.
Có nhiều phòng tuyến ngăn cản Yêu tộc, Bình Yêu thành chỉ là một phòng tuyến trong số đó.
“Lão phu chuẩn bị dẫn các vị đang ngồi chia làm sáu đội ngũ, đội trưởng mỗi một đội ngũ là tu sĩ Nguyên Anh, có mang nhiều vị tu sĩ Kết Đan, dựa theo tuyến đường xác định tiến lên, dưới trướng mỗi một vị tu sĩ Kết Đan có nhiều vị Trúc Cơ, sau đây ta bắt đầu phân phối đội ngũ.”
Năm mươi lăm vị Kết Đan, mười vị lưu thủ Bình Yêu thành, bốn mươi lăm vị tu sĩ Kết Đan chia làm sáu đội ngũ, Vương Trường Sinh, Phương Mộc cùng Hoàng Phú Quý một đội, đội ngũ bọn họ có tám tu sĩ Kết Đan, tu vi của Vương Trường Sinh là thấp nhất.
Dựa theo quy định, dưới trướng Vương Trường Sinh có năm mươi tu sĩ Trúc Cơ, Vương Thanh Thiến là luyện khí sư, không cần ra chiến trường, Vương Trường Sinh dẫn bảy người bọn Vương Thanh Sơn theo, cũng không phải hắn muốn dẫn bọn họ mạo hiểm, nếu không dẫn theo bọn họ, nhân thủ nếu không đủ, bọn họ có thể sẽ thuộc tu sĩ Kết Đan khác quản lý, không chừng làm vật hi sinh cho người ta.
Sau khi bàn bạc xong, đám người Vương Trường Sinh lục tục rời khỏi, Chấp Sự điện sẽ phái người phát vật tư cho mỗi một người tu tiên tham chiến, nhìn ra được, bảy đại tiên môn là muốn động chơi thật rồi.
Vương Trường Sinh được chia một lá bùa công kích bậc ba hạ phẩm, đám người Vương Thanh Sơn đều nhận được một lọ đan dược hồi phục pháp lực cùng hai lá bùa bậc hai.
Năm mươi tu sĩ Trúc Cơ, Vương Trường Sinh chia bọn họ làm bảy đội ngũ, bảy người bọn Vương Thanh Sơn ở cùng một đội ngũ.
Tu sĩ Nguyên Anh dẫn đội tên Phương Tư Triết, Nguyên Anh tầng bốn.
Giờ Dần, đêm dài yên tĩnh.
Sáu tu sĩ Nguyên Anh dẫn theo bốn mươi lăm tu sĩ Kết Đan, bay ra khỏi Bình Yêu thành, từ bốn phương tám hướng đánh về phía nơi Yêu tộc trú đóng.
Bọn họ chưa tiến vào nơi Yêu tộc trú đóng, hoặc phóng thích linh thuật, hoặc lấy ra pháp bảo, hoặc khống chế con rối thú, hoặc khống chế cốt thi thật lớn, công kích nơi Yêu tộc trú đóng.
Các loại linh quang chói mắt sáng lên ở trong đêm tối, tiếng nổ thật lớn không ngừng, ánh lửa ngập trời, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Vương Trường Sinh theo Phương Tư Triết giết vào nơi Yêu tộc trú đóng, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện, Yêu tộc căn bản không có bao nhiêu chiến lực cấp cao, hai bán yêu Nguyên Anh kỳ, bán yêu Kết Đan kỳ có hơn ba mươi, mấy chục con yêu thú bậc ba, yêu thú cấp thấp số lượng tương đối nhiều, có hơn vạn con.
“Ngăn bọn họ lại, giết.”
Hơn vạn con yêu thú cấp thấp đồng thời phóng thích pháp thuật, linh quang các loại pháp thuật sáng lên, khí thế kinh người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.