Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1030: Rời Khỏi (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Vương Trường Sinh phát ra thần thức, nhìn quét toàn bộ đại điện một lần, cũng chưa phát hiện bất cứ điều gì khác thường, ánh mắt hắn dừng ở trên vách đá hai bên.
Hắn cùng Uông Như Yên đi đến trước vách đá bên trái, hai tay đặt tới trên vách đá, vô số hồ quang màu lam cùng âm phù màu lam trào ra.
Ầm ầm ầm!
Vách đá phát ra một tràng tiếng nổ, nhất thời hào quang màu lam nở rộ.
Một đạo hào quang màu lam từ trên vách đá bay ra, trong lòng Vương Trường Sinh cả kinh, kéo Uông Như Yên lui về phía sau, vẻ mặt đầy đề phòng.
Hào quang màu lam lóe lên, hiện ra một lão giả áo bào lam ngoài năm mươi tuổi, lão giả áo bào lam ánh mắt uy nghiêm, vừa thấy đã biết không phải dễ lừa gạt, nhưng lão không phải là thực thể.
Không biết vì sao, ở trước mặt lão giả áo bào lam, Vương Trường Sinh cảm giác mình không có chút bí mật đáng nói.
“Vãn bối Vương Trường Sinh, không biết tiền bối là người phương nào?”
Vương Trường Sinh trấn định hỏi, vẻ mặt đầy đề phòng.
Phệ Hồn Kim Thiền có chút hưng phấn, nó tựa như ngửi được khí tức của thức ăn.
“Vương Trường Sinh? Lão phu là đại trưởng lão Nam Cung Miểu của Trấn Hải tông, các ngươi tu luyện là《 Quỳ Thủy Chân Kinh 》 cùng 《 Thiên Âm Phiên Hải Công 》của bản tông?”
Lão giả áo bào lam trầm giọng hỏi, cho người ta một loại cảm giác không giận tự uy.
Trong lòng Vương Trường Sinh khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cúi người hành lễ, nói: “Đúng vậy, tổ tiên vãn bối là Vương Nguyên Cương đệ tử Trấn Hải tông, bái kiến đại trưởng lão.”
“Vãn bối Uông Như Yên, bái kiến đại trưởng lão.”
Trên mặt lão giả áo bào lam lộ vẻ suy nghĩ, gật đầu nói: “Vương Nguyên Cương, lão phu nhớ hắn, hắn vốn là thủ các đệ tử, ở thời điểm tông môn nội loạn mất tích, nửa đầu công pháp trấn tông của ba đại công pháp cũng đã biến mất, may mà có dự bị.”
Nghe đến đó, sắc mặt Vương Trường Sinh có chút xấu hổ.
“Lão phu chỉ là một luồng tàn hồn, bây giờ có người động vào cấm chế lão phu lúc còn sống bố trí, qua một đoạn thời gian nữa, mọi người đều sẽ truyền tống ra ngoài, lão phu nói ngắn gọn với ngươi đi! Ngươi biết bản tông vì sao sẽ bị Nhật Nguyệt cung tiêu diệt hay không?”
“Hình như là nội chiến?”
Vương Trường Sinh có chút thật cẩn thận nói.
“Nội chiến chỉ là một nguyên nhân trong đó, vị đại trưởng lão thứ sáu của bản tông bảo thủ, không để ý người khác phản đối, dẫn dắt lượng lớn đệ tử tiến vào Thiên Hư động thiên tầm bảo, kết quả tinh nhuệ tổn thất hơn phân nửa, bản tông nguyên khí tổn thương to lớn, nhưng bản tông cũng đạt được bộ phận truyền thừa của Băng Nguyệt tiên quân, trong đó còn có một môn bảo thuật, Nhật Nguyệt cung là mơ ước môn bảo thuật này, mới muốn tiêu diệt Trấn Hải tông chúng ta.”
...
“Bảo thuật?”
Trong mắt Vương Trường Sinh lóe lên sự ngạc nhiên, trên linh thuật là bảo thuật, nghe nói một đòn của bảo thuật có thể so với một đòn toàn lực của thông thiên linh bảo.
Nam Cung Miểu gật gật đầu, mặt lộ vẻ hồi ức, nói tiếp: “Băng Nguyệt tiên quân là một vị đại năng tiếng tăm lừng lẫy của vạn năm trước, có thể đạt được bộ phận truyền thừa của hắn, thật ra cũng rất không tệ rồi, chỉ là trả giá quá đắt, tổn thất hơn phân nửa nhân thủ, vị đại trưởng lão thứ sáu cũng bởi vậy tu luyện đến Hóa Thần kỳ, uy chấn một phương, che chở Trấn Hải tông chúng ta hơn hai ngàn năm. Đáng tiếc là, từ đời thứ sáu bắt đầu, Trấn Hải tông chúng ta bước vào thời kì giáp hạt, truyền thừa xuất hiện tầng đứt gãy, thực lực giảm hẳn, bị thế lực khác chèn ép ra khỏi hàng ngũ mười đại tông môn Nam Hải. Cho dù như thế, môn phái khác muốn tiêu diệt Trấn Hải tông chúng ta, vẫn là rất khó khăn.”
“Nhà dột còn gặp mưa cả đêm, truyền tới lão phu một thế hệ này, hai vị Nguyên Anh trưởng lão bản tông mơ ước vị trí tông chủ, dẫn phát nội chiến, cộng thêm thế lực khác châm ngòi thổi gió, bản tông tổn thất thê thảm nặng nề. Nhật Nguyệt cung nhân cơ hội tấn công Trấn Hải tông chúng ta, cũng may lão phu kịp thời trở về, thi triển bí thuật giết chết kẻ địch tới xâm phạm, lão phu cũng lọt vào bị thương nặng, khi đó, tu sĩ Nguyên Anh bản tông chết hết. Lão phu vừa chết, toàn bộ tông môn sẽ sụp đổ, lão phu hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, đuổi đệ tử đi, dìm tổng đà xuống, để bọn họ ngày sau có cơ hội mở ra cấm chế. Đúng rồi, các ngươi là như thế nào tìm tới đây?”
Vương Trường Sinh vội vàng giải thích: “Tổ tiên vì tránh né phân tranh, đến Đông Hoang thành lập gia tộc, vãn bối sau khi tu luyện đến Kết Đan kỳ, đến Nam Hải tìm kiếm nửa sau công pháp, trùng hợp gặp được Điền sư huynh cùng Điền sư muội, tổ tiên bọn họ là truyền công trưởng lão Trấn Hải tông.”
Nam Cung Miểu bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: “Trời không diệt Trấn Hải tông ta, các ngươi ngày sau nếu có cơ hội, nhất định phải xây dựng lại Trấn Hải tông, nếu không lão phu không thể gặp mặt các đời tiền bối.”
Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên nhìn nhau một cái, quỳ xuống trước Nam Cung Miểu, trăm miệng một lời nói: “Tương lai nếu có cơ hội, vãn bối sẽ xây dựng lại Trấn Hải tông.”
Nam Cung Miểu hài lòng gật gật đầu, nói: “Nói một câu với lão phu tình huống gia tộc các ngươi.”
Vương Trường Sinh hơi do dự, nói đơn giản một lần tình huống Vương gia, hắn trọng điểm nói rõ nội tình Vương gia không đủ, không thể bồi dưỡng nhiều tu sĩ Kết Đan hơn.
Nam Cung Miểu là thân thể linh hồn, lại là đại trưởng lão Trấn Hải tông, hẳn là sẽ không hại hắn.
“Gia tộc các ngươi quá yếu, không có tu sĩ Nguyên Anh không thể được.”
Nam Cung Miểu nói xong lời này, chui vào trong vách đá, không qua bao lâu, lão một lần nữa từ trong vách đá bay ra, cầm trên tay một cái vòng tay màu lam, xem nó tản mát ra linh khí dao động kinh người, hiển nhiên là pháp bảo.
Hắn cùng Uông Như Yên đi đến trước vách đá bên trái, hai tay đặt tới trên vách đá, vô số hồ quang màu lam cùng âm phù màu lam trào ra.
Ầm ầm ầm!
Vách đá phát ra một tràng tiếng nổ, nhất thời hào quang màu lam nở rộ.
Một đạo hào quang màu lam từ trên vách đá bay ra, trong lòng Vương Trường Sinh cả kinh, kéo Uông Như Yên lui về phía sau, vẻ mặt đầy đề phòng.
Hào quang màu lam lóe lên, hiện ra một lão giả áo bào lam ngoài năm mươi tuổi, lão giả áo bào lam ánh mắt uy nghiêm, vừa thấy đã biết không phải dễ lừa gạt, nhưng lão không phải là thực thể.
Không biết vì sao, ở trước mặt lão giả áo bào lam, Vương Trường Sinh cảm giác mình không có chút bí mật đáng nói.
“Vãn bối Vương Trường Sinh, không biết tiền bối là người phương nào?”
Vương Trường Sinh trấn định hỏi, vẻ mặt đầy đề phòng.
Phệ Hồn Kim Thiền có chút hưng phấn, nó tựa như ngửi được khí tức của thức ăn.
“Vương Trường Sinh? Lão phu là đại trưởng lão Nam Cung Miểu của Trấn Hải tông, các ngươi tu luyện là《 Quỳ Thủy Chân Kinh 》 cùng 《 Thiên Âm Phiên Hải Công 》của bản tông?”
Lão giả áo bào lam trầm giọng hỏi, cho người ta một loại cảm giác không giận tự uy.
Trong lòng Vương Trường Sinh khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cúi người hành lễ, nói: “Đúng vậy, tổ tiên vãn bối là Vương Nguyên Cương đệ tử Trấn Hải tông, bái kiến đại trưởng lão.”
“Vãn bối Uông Như Yên, bái kiến đại trưởng lão.”
Trên mặt lão giả áo bào lam lộ vẻ suy nghĩ, gật đầu nói: “Vương Nguyên Cương, lão phu nhớ hắn, hắn vốn là thủ các đệ tử, ở thời điểm tông môn nội loạn mất tích, nửa đầu công pháp trấn tông của ba đại công pháp cũng đã biến mất, may mà có dự bị.”
Nghe đến đó, sắc mặt Vương Trường Sinh có chút xấu hổ.
“Lão phu chỉ là một luồng tàn hồn, bây giờ có người động vào cấm chế lão phu lúc còn sống bố trí, qua một đoạn thời gian nữa, mọi người đều sẽ truyền tống ra ngoài, lão phu nói ngắn gọn với ngươi đi! Ngươi biết bản tông vì sao sẽ bị Nhật Nguyệt cung tiêu diệt hay không?”
“Hình như là nội chiến?”
Vương Trường Sinh có chút thật cẩn thận nói.
“Nội chiến chỉ là một nguyên nhân trong đó, vị đại trưởng lão thứ sáu của bản tông bảo thủ, không để ý người khác phản đối, dẫn dắt lượng lớn đệ tử tiến vào Thiên Hư động thiên tầm bảo, kết quả tinh nhuệ tổn thất hơn phân nửa, bản tông nguyên khí tổn thương to lớn, nhưng bản tông cũng đạt được bộ phận truyền thừa của Băng Nguyệt tiên quân, trong đó còn có một môn bảo thuật, Nhật Nguyệt cung là mơ ước môn bảo thuật này, mới muốn tiêu diệt Trấn Hải tông chúng ta.”
...
“Bảo thuật?”
Trong mắt Vương Trường Sinh lóe lên sự ngạc nhiên, trên linh thuật là bảo thuật, nghe nói một đòn của bảo thuật có thể so với một đòn toàn lực của thông thiên linh bảo.
Nam Cung Miểu gật gật đầu, mặt lộ vẻ hồi ức, nói tiếp: “Băng Nguyệt tiên quân là một vị đại năng tiếng tăm lừng lẫy của vạn năm trước, có thể đạt được bộ phận truyền thừa của hắn, thật ra cũng rất không tệ rồi, chỉ là trả giá quá đắt, tổn thất hơn phân nửa nhân thủ, vị đại trưởng lão thứ sáu cũng bởi vậy tu luyện đến Hóa Thần kỳ, uy chấn một phương, che chở Trấn Hải tông chúng ta hơn hai ngàn năm. Đáng tiếc là, từ đời thứ sáu bắt đầu, Trấn Hải tông chúng ta bước vào thời kì giáp hạt, truyền thừa xuất hiện tầng đứt gãy, thực lực giảm hẳn, bị thế lực khác chèn ép ra khỏi hàng ngũ mười đại tông môn Nam Hải. Cho dù như thế, môn phái khác muốn tiêu diệt Trấn Hải tông chúng ta, vẫn là rất khó khăn.”
“Nhà dột còn gặp mưa cả đêm, truyền tới lão phu một thế hệ này, hai vị Nguyên Anh trưởng lão bản tông mơ ước vị trí tông chủ, dẫn phát nội chiến, cộng thêm thế lực khác châm ngòi thổi gió, bản tông tổn thất thê thảm nặng nề. Nhật Nguyệt cung nhân cơ hội tấn công Trấn Hải tông chúng ta, cũng may lão phu kịp thời trở về, thi triển bí thuật giết chết kẻ địch tới xâm phạm, lão phu cũng lọt vào bị thương nặng, khi đó, tu sĩ Nguyên Anh bản tông chết hết. Lão phu vừa chết, toàn bộ tông môn sẽ sụp đổ, lão phu hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, đuổi đệ tử đi, dìm tổng đà xuống, để bọn họ ngày sau có cơ hội mở ra cấm chế. Đúng rồi, các ngươi là như thế nào tìm tới đây?”
Vương Trường Sinh vội vàng giải thích: “Tổ tiên vì tránh né phân tranh, đến Đông Hoang thành lập gia tộc, vãn bối sau khi tu luyện đến Kết Đan kỳ, đến Nam Hải tìm kiếm nửa sau công pháp, trùng hợp gặp được Điền sư huynh cùng Điền sư muội, tổ tiên bọn họ là truyền công trưởng lão Trấn Hải tông.”
Nam Cung Miểu bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: “Trời không diệt Trấn Hải tông ta, các ngươi ngày sau nếu có cơ hội, nhất định phải xây dựng lại Trấn Hải tông, nếu không lão phu không thể gặp mặt các đời tiền bối.”
Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên nhìn nhau một cái, quỳ xuống trước Nam Cung Miểu, trăm miệng một lời nói: “Tương lai nếu có cơ hội, vãn bối sẽ xây dựng lại Trấn Hải tông.”
Nam Cung Miểu hài lòng gật gật đầu, nói: “Nói một câu với lão phu tình huống gia tộc các ngươi.”
Vương Trường Sinh hơi do dự, nói đơn giản một lần tình huống Vương gia, hắn trọng điểm nói rõ nội tình Vương gia không đủ, không thể bồi dưỡng nhiều tu sĩ Kết Đan hơn.
Nam Cung Miểu là thân thể linh hồn, lại là đại trưởng lão Trấn Hải tông, hẳn là sẽ không hại hắn.
“Gia tộc các ngươi quá yếu, không có tu sĩ Nguyên Anh không thể được.”
Nam Cung Miểu nói xong lời này, chui vào trong vách đá, không qua bao lâu, lão một lần nữa từ trong vách đá bay ra, cầm trên tay một cái vòng tay màu lam, xem nó tản mát ra linh khí dao động kinh người, hiển nhiên là pháp bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.