Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1127: Rời Khỏi Bí Cảnh (2)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

“Hồi Lão tổ tông, trong bí cảnh có không ít Yêu thú bậc hai, chúng ta chém giết ba con Ô tước, có được một ít Thiên niên linh nhũ. Ngoài ra, còn có ngắt được một ít linh dược trăm nhăm, phát hiện ra thi thể của ba tộc nhân.”

Vương Quý Quân chi tiết trả lời, nàng đơn giản nói qua một chút trải qua trong bí cảnh.

Nghe được bốn chữ “Thiên niên linh nhũ”, năm người Vương Trường Sinh hai mắt sáng ngời. Thiên niên linh nhũ khôi phục pháp lực là linh vật quý hiếm. Một giọt Thiên niên linh nhũ, Kim Đan tu sĩ có thể hồi phục pháp lực trong nháy mắt.

Hắn thả ra Song đồng thử, để cho đám người Vương Quý Quân lấy ra linh vật hái được.

Đám người Vương Quý Quân lục tục lấy ra linh vật đã ngắt được. Dựa theo Vương Trường Sinh đã nói với bọn họ, đoạt được linh vật, bọn họ có thể giữ lại một phần mười.

Ô tước đản có ba viên, Vương Vinh Đình không được gì nhiều, nàng luôn do dự mãi, cuối cùng nàng giữ lại một giọt Thiên niên linh nhũ cùng một ít linh dược, mang Ô tước đản nộp lên gia tộc.

Trừ đi Thiên niên linh nhũ mà tộc nhân giữu lại, Vương Trường Sinh đã thu thập được ba trăm giọt Thiên niên linh nhũ, ba mươi bảy gốc linh dược năm trăm năm, hơn năm trăm gốc linh dược trăm năm.

“Bí cảnh tồn tại, là tuyệt mật của bản tộc, không được truyền ra bên ngoài. Quý Quân, Vinh Phỉ, Hiển Phân, Hiển Thịnh biểu hiện hông tồi, gia tộc sẽ trọng điểm bồi dưỡng các nươi. Thưởng cho mỗi người các ngươi hai viên Trúc cơ đan. Sau khi tiến vào Trúc cơ kỳ, các ngươi cùng Mạnh Bân đặt song song, trở thành Vương gia thất kiệt. Gia tộc sẽ trọng điểm bồi dưỡng các ngươi. Có thể tiến vào Kim đan kỳ hay không, liền phải xem các nhân các ngươi. Cũng không nên nản lòng, gia tộc sẽ trọng điểm bồi dưỡng các ngươi.”

“Vâng, lão tổ tông.”

Đám người Vương Quý Quân trăm miệng một lời, đáp ứng xuống, vẻ mặt đầy hưng phấn.

“Tốt rồi, chúng ta quay về Chu sơn đảo đi. Chuyến đi vào bí cảnh, không được tiết lộ nửa lời, người vi phạm nghiêm trị không tha.”

Một ngày sau, năm người Vương Trường Sinh dẫn theo tộc nhân rời khỏi Chu sơn đảo, biến mất ở phía chân trời.

...

Bắc Cương, Hỏa Nha phường thị.

Trong một gian mật thất, Vương Minh Nhân cùng một lão giả mặt hồn áo bào đỏ đang nói gì đấy.



"Cái gì? Để cho ta đi hộ tống hàng hóa?"

Vương Minh Nhân nhíu mày nói. Hắn tọa trấn Hỏa Nha phường thị rất nhiều năm như vậy rồi, rất ít rời khỏi Hỏa Nha phường thị.

“Khôn sai, tôn sư đệ và Lý sư muội có việc không đi được, ngươi đi theo thương bội bản tông, hộ tống đám hoàng hóa tiến về Hỏa lân cốc. Ngươi yên tâm đi, ngoài trừ ngươi ra, còn có bốn tu sĩ Kim Đan, đội hộ tống sư huynh có năm Kim Đan tu vi tầng bảy, hắn nhiều lần áp giải hàng hóa, kinh nghiệm phong phú, bọn họ đan ở ngay tại cổng phường thị chờ ngươi, ngươi mau đến đi.”

“Được rồi, ta đây sẽ đi một chuyến. Vừa lúc ta ở Hòa Nha phường thị cũng ngốc rồi.”

Vương Minh Nhân đáp ứng xuống dưới, có Kim Đan tu sĩ tu vi tầng bảy dẫn đội, hắn là không có nguy hiểm gì.

Đi đến cổng phường thị, Vương Minh Nhân nhìn thấy một đội tu sĩ, cầm đầu là một lão giả cao cao gầy gầy áo bào xanh. Đứng ở bên cạnh hắnlà một cô gái váy đỏ dáng người đầy đặn.

Nhìn thấy cô gái váy đỏ, Vương Minh Nhân hơi hơi sửng sốt. Cô gái váy đỏ không phải ai khác, đúng vậy chính là Tây Môn Phượng.

Tấy Môn Phượng thần sắc lạnh nhạt, nhìn thấy Vương Minh Nhân, trong mắt đẹp xẹt qua một tia kinh ngạc, cũng không nói gì thêm.

Vương Minh Nhân rất nhanh khôi phục bình thường, nhìn lão giả áo bào xanh cười nói: “Tống sư huynh, tiểu đệ Vương Minh Nhân phụng mệnh cùng đi theo các người một chuyến”

Hắn nhìn về phía Tây Môn Phượng, trên mặt lộ ra một chút cười chân thật nói: “Tây Môn sư muội, đã lâu không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?”

Dù sao cũng yêu nhau một hồi, hắn không thể làm như không thấy.

“Nhờ phúc của Vương sư huynh, tiểu muội tốt lắm.”

Tây Môn Phượng giọng điệu lãnh đạm, bộ dạng né tránh ngàn dặm.

“Vương sư đệ, Tây Môn sư muội, các ngươi biết nhau?”

Lão giả áo bào xanh có chút tò mò hỏi. Hắn là từ Tổng Đà điều đến, cũng không rõ ràng Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng trong lúc đó có chuyện tình gì.

Vương Minh Nhân gật gật đầu cười nói: “Ta và Tây Môn sư muội có từng tác qua.”



“Tốt rồi, Tống sư huynh, sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta ra đi đi, không cần kéo dài.”

Tây Môn Phượng thúc giục nói, có chút không kiên nhẫn.

Lão giả áo bào xanh gật đầu nói: “Sắc trời quả thật không còn sớm, chúng ta đi thôi.”

Ra khỏi phường thị, lão ỉa áo bào đỏ thả ra một Phi chu hồng quang lập lòe, chở mọi ngươi bay lên trời cao với tốc độ rất nhanh.

Một đoạn đường không nói chuyện, Tây Môn Phượng gương mặt lạnh lùng, Vương Minh Nhân vài lần muốn tiếp chuyện nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Tây Môn Phượng, hắn lại thôi.

“Vương sư đệ, Tây Môn sư muội tính cách quái gở, không thích cùng người trò chuyện, bất luận kẻ nào cũng đều giốn nhau, ngươi đừng để ý.”

Một thiếu phụ váy vàng tầm ba mươi tuổi truyền âm giải thích.

Vương Minh Nhân nhướng mày hỏi: “Không muốn cùng người nói chuyện? Sư tỷ là từ Tổng Đà điều đến.”

Hắn nhận thức được Tây Môn Phượng hoạt bát sáng sủa, giao hữu rộng khắp, bây giờ lại biến thành Tây Môn Phượng tính cách quái gở?

“Đúng vậy. Vươn sư đệ làm sao biết?”

Vương Minh Nhân mỉm cười rồi cười nói: "Tùy tiện đoán."

Hắn nhìn Tây Môn Phượng khuôn mặt lạnh như băng, trong lòng thở dài một hơi. Tính cách Tây Môn phượng đã thay đổi, hẳn là có liên quan tới hắn.

Nửa năm sau, bọn họ xuất hiện ở trên không của một mảng bình nguyên có chút hoang vắng, rộng mấy chục vạn dặm, người ở rất thưa thớt, trên dất trải đầy đá vụn, thảm thực vật rất thưa thớt.

“Xuyên qua phiến bình nguyên này, tiếp qua thêm một ngày thì chúng ta có thể tới được Hỏa lân cốc.”

Lão giả áo bào xanh cười nói, giọng điệu thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook