Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 221: Rời Khỏi

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Bốn Vương Trường Sinh, khí tức giống nhau như đúc. Con sói to lớn màu máu mở ra cái mồm to như chậu máu, cắn về phía một Vương Trường Sinh.

Ánh sáng màu lam lóe lên, Vương Trường Sinh này hóa thành các điểm sáng màu lam tán loạn không thấy nữa.

Ba tên Vương Trường Sinh đồng thời lấy ra một lá bùa lập lòe ánh sáng đỏ, ném về phía trước.

Lá bùa rời tay, nhất thời nổ tung ra, hóa thành một mảng lửa lớn màu đỏ, bao phủ màn hào quang màu máu.

Lá bùa bậc hai hạ phẩm Cửu Viêm Liệt Hỏa Phù, uy lực thật lớn.

Vương Trường Sinh quát to một tiếng, nâng lên cao cao Lam Vân Yển Nguyệt Đao, một tia sáng màu vàng từ trong đó bay ra, chính là Kim Cương Chuyên.

Lam Vân Yển Nguyệt Đao nhập vào biển lửa, truyền ra một tiếng trầm nặng.

Lý Thiên Chính vỗ lên trên người hai lá bùa phòng ngự bậc hai, lúc này mới đỡ được Lam Vân Yển Nguyệt Đao, nhưng màn hào quang màu máu tan vỡ.

Một đòn không thành công, thân hình Vương Trường Sinh nhanh chóng lui về, một con sói to lớn màu máu lao về phía hắn.

Đúng lúc này, một viên gạch khổng lồ màu vàng to bằng căn phòng hung hăng đập xuống.

“Ầm” một tiếng vang lớn, viên gạch khổng lồ màu vàng đập Lý Thiên Chính thành một đống thịt nát.

Lý Thiên Chính vừa chết, con sói to lớn màu máu cũng theo đó biến mất không thấy nữa.

Năm con rối thú bậc hai cũng khôi phục tự do, bay đáp ở bên người Vương Trường Sinh.

Uông Như Yên thấy một màn như vậy, đầu tiên là vui vẻ, nhưng nàng saud dó nghĩ tới cái gì, vẻ mặt cảnh giác nhìn Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh vẫy tay về phía viên gạch khổng lồ màu vàng một cái, viên gạch khổng lồ màu vàng nhanh chóng khôi phục kích cỡ ban đầu, rơi ở trên tay hắn.

Trên mặt đất có thêm một cái hố lớn, trong cái hố lớn có một đống thịt nát.



Vương Trường Sinh từ trong một đống thịt nát tìm ra một tấm gương màu xanh cùng một túi trữ vật màu xanh.

Trong túi trữ vật có mười mấy bình sứ, trên thân bình không có bất cứ đánh dấu gì, hắn cũng không biết cái nào là thuốc giải, chưa tùy tiện dùng.

Chỉ cần là đan dược, đều có một cái thời hạn có hiệu lực, chung quy không có khả năng trúng kỳ độc thì vĩnh viễn mất đi pháp lực chứ!

Tống Nhất Hàng chết sớm nhất, Vương Trường Sinh lục soát lấy đi tài vật trên người hắn, nhặt lên pháp khí trên mặt đất, đi về phía Uông Như Yên.

Nhìn thấy Vương Trường Sinh đi về phía mình, trên mặt Uông Như Yên nặn ra một nụ cười, kiên trì nói: “Vương đạo hữu, Lý Thiên Chính trừng phạt đúng tội, ngươi thay trời hành đạo, làm tốt lắm.”

Nàng bây giờ không có một tia pháp lực nào, Vương Trường Sinh nếu muốn làm gì đối với nàng, nàng ngay cả năng lực phản kháng cũng không có.

“Uông tiên tử đừng khẩn trương, Vương mỗ sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”

Vương Trường Sinh tìm bàn ở góc ngồi xuống, thay linh thạch mới cho năm con rối thú.

Ba mươi hơi thở sau, Vương Trường Sinh cũng mất đi pháp lực, nhưng có thể vận dụng thần thức.

Hơn một canh giờ sau, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên trước sau khôi phục pháp lực.

Vương Trường Sinh trước mặt Uông Như Yên, đổ đồ vật bên trong hai cái túi trữ vật ra.

Trải qua kiểm kê, mười lăm món pháp khí, trong đó một cây đoản kiếm màu trắng là pháp khí thượng phẩm, hai pháp khí phòng ngự trung phẩm, một pháp khí phi hành hạ phẩm, ngoài ra, còn có hai lá bùa bậc hai cùng một ít tài liệu luyện khí bậc hai, linh thạch có hơn một ngàn khối, quý giá nhất là một tấm phù bảo, mặt ngoài có hình vẽ một cây kim nhỏ, bảo vật này là tìm được ở trong túi trữ vật của Tống Nhất Hàng.

Phù bảo tự nhiên bị Vương Trường Sinh giữ làm của riêng, thứ còn lại, chia chín một, Vương Trường Sinh chia chín phần, Uông Như Yên một phần.

Hắn cũng không phải là muốn theo đuổi Uông Như Yên mới chia cho Uông Như Yên, mà là chia tang vật, ngày sau xảy ra chuyện, Uông Như Yên cũng khó thoát can hệ, đây cũng là phí bịt miệng.

Uông Như Yên chối từ mãi, nhưng nhìn thấy sắc mặt Vương Trường Sinh âm trầm, đành phải cười khổ nhận lấy.



Mặc kệ nói như thế nào, Lý Thiên Chính và Tống Nhất Hàng đều là đệ tử môn phái tu tiên Sở quốc, nếu Kiếm Cung cùng Bạch Vân quan truy tra xuống, Vương Trường Sinh khó thoát can hệ.

“Uông tiên tử, việc này can hệ trọng đại, ta hy vọng ngươi đừng để lộ ra, được không?”

Vương Trường Sinh nhìn chằm chằm Uông Như Yên, vẻ mặt ngưng trọng nói.

Uông Như Yên cười khổ một trận, nói: “Vương đạo hữu, ta nếu là nói không thể, ngươi tin không?”

Thật ra, giết Uông Như Yên, là lựa chọn tốt nhất, người chết sẽ không mở miệng.

Vương Trường Sinh trái lại không phải nhân từ, thời gian hắn quen biết với Uông Như Yên không ngắn, hơn nữa hắn quả thật có chút thích Uông Như Yên, giết người xa lạ, hắn không có chút do dự, giết Uông Như Yên có chút không xuống tay được, hắn do dự mãi, vẫn là chưa động thủ.

Đương nhiên, xuất phát từ cẩn thận, Sở quốc hắn là không thể ở lại nữa, hắn phải về Tống quốc tránh đầu sóng ngọn gió.

“Không tin, thành Thương Lan ta là không thể ở lại nữa, ta chuẩn bị mang theo tộc nhân rời khỏi Sở quốc. Uông tiên tử, có duyên gặp lại.”

Vương Trường Sinh dứt lời, xoay người bước đi.

“Đợi chút, Vương đạo hữu.” Uông Như Yên gọi Vương Trường Sinh lại, nàng khẽ cắn bờ môi đỏ mọng, giơ tay phải, nghiêm mặt nói: “Ta lấy tâm ma thề, sẽ tuyệt đối không tiết lộ việc hôm nay ra ngoài, nếu có vi phạm, tu vi tụt lùi, trời giáng ngũ lôi đánh mà chết.”

Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc, cười gật gật đầu.

“Vương đạo hữu, ngươi nếu tin được ta, ngươi lưu lại một phong thư cho ta, ta giao cho tộc thúc của ngươi, ngươi rời khỏi trước, ta sẽ sắp xếp người mang đồng tộc của ngươi đưa từng nhóm về Thanh Liên sơn, Tống Nhất Hàng cùng Lý Thiên Chính chết, các ngươi liền rời hết khỏi thành Thương Lan, quá đáng ngờ.”

Trong lòng Vương Trường Sinh chảy qua một dòng ấm áp, gật đầu nói: “Cảm tạ, Uông tiên tử, vậy còn ngươi! Đám người Tống Nhất Hàng nói không chừng đã nói với đồng môn việc này, nếu truy tra, ngươi khó thoát khỏi trách nhiệm này.”

“Tổ phụ ta là tu sĩ Kết Đan kỳ, không có chứng cớ, bọn họ sẽ không làm bậy.”

“Vậy được, ta viết cho ngươi một phong thư, làm phiền ngươi giao cho đám người lục thúc của ta, muộn một chút lại đưa bọn họ rời khỏi, ta quay về Thanh Liên sơn trước.”

Vương Trường Sinh lấy ra giấy bút nghiên mực, tự tay viết một phong thư, nội dung rất đơn giản, bản thân có việc quan trọng rời khỏi, bảo đám người Vương Minh Chiến chờ đợi Uông Như Yên sắp xếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook