Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 98: Tam Sắc Linh Lộc (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Nói chuyện phiếm vài câu, Triệu Ngọc Đường liền cáo từ, dẫn Triệu Ngưng Hương rời khỏi.
“Trường Sinh, tiểu tử tốt. Ngươi xem như tiến vào luyện khí tầng bảy, Tứ ca cùng Minh Viễn biết việc này, bọn họ nhất định sẽ rất vui mừng.”
Vương Diệu Long tán dương, trong mắt tràn đầy vui mừng.
“Tôn nhi có thể tiến vào luyện khí tầng bảy, là nhờ có Nhị thập ngũ thúc công cho một lọ Dưỡng khí đan. Nếu không ta không thể tiến vào luyện khí tầng bảy nhanh như vậy.”
Vương Trường Sinh khiêm tốn nói, đối với Vương Diệu Long tràn ngập cảm kích.
“Tiểu tử ngốc, chúng ta đều họ Vương, Thúc công ước gì ngươi tiến vào Trúc cơ kỳ đây. Người ngoài chưa chắc đã vậy, ngươi hiểu không?”
Vương Diệu Long lời nói đầy ẩn ý.
Vương Trường Sinh nghiêm túc gật đầu nói: “Tôn nhi đã rõ, gia tộc mới là nơi tôn nhi dựa vào, đồng tông đồng tộc mới là đối tượng cần giúp đỡ. Những người khác, không có chuyện lợi ích, kiên quyết mặc kệ.”
“Trẻ nhỏ dễ dạy!”
Vương Diệu Long hài lòng gật đầu nói.
Giờ Dậu, Vương Diệu Long dẫn theo Vương Trường Sinh cùng vài tên tộc nhân đến dự tiệc.
Triệu Ngọc Đường mười phần vui mừng, uống không ít linh rượu, sắc mặt đỏ lên. Triệu Ngưng Hương vừa ăn đồ ăn, vừa vui vẻ cùng Vương Trường Sinh nói chuyện phiếm.
Nàng nói về trải qua của mình khi tiến vào Bách thú sơn mạch, Vương Trường Sinh nghe xong Triệu Ngưng Hương trần thuật, âm thanh giống như đang ở đó.
Nhìn Triệu Ngưng Hương trên mặt tràn đầy đắc ý tươi cười, Vương Trường Sinh trong lòng có chút mệt mỏi. Triệu Ngưng Hương nhỏ hơn so với hắn, tu vi cao hơn so với hắn, trở thành đệ tử Dược vương cốc, sau này thành tựu sẽ rất cao.
Hiện tại có Huyền thủy ngọc bội phụ trợ, hơn nữa có đan dược, hắn tin tưởng mình sẽ không thua hơn Triệu Ngưng Hương.
Bữa cơm này ăn hơn hai canh giờ, Triệu Ngưng Hương bị mời không ít rượu, uống say như chết. Triệu Ngọc Đường bảo hai gã tộc nhân đưa nàng rời khỏi.
Trở về, Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng trên giường, luyện hóa thực vật lý ẩn chứa linh khí khổng lồ.
Ban đêm rất nhanh liền trôi qua.
Bách thú sơn mạch từ Nam sang Bắc dài hơn năm ngàn dặm, Đông sang Tây dài hơn ba ngàn dặm. Vô số ngọn núi nguy hiểm trắc trở, thảm thực vật rậm rạp. Ở đây sinh tồn số lượng lớn yêu thú, bởi vậy được gọi là Bách thú sơn mạch.
Bách thú sơn mạch linh khí dư thừa, là nơi sinh sống của hơn vạn con yêu thú. Nơi đây còn sinh trưởng lượng lớn linh dược. Giống như một toà bảo khố vô chủ, hấp dẫn một lượng lớn tu sĩ từ khắp nơi trên Tống quốc tề tựu về đây. Săn yêu thú, tìm linh dược.
Mỗi ngày có hơn hàng trăm người tu tiên tiến vào Bách thú sơn mạch. Bọn họ hoặc giết yêu thú, hoặc tìm kiếm linh dược linh thảo. Nơi này tràn ngập nguy hiểm và cơ duyên. Có người thành công, cũng có kẻ thất bại.
Sự thành công ấy sau này hấp dẫn ngày càng nhiều tu sĩ tiến vào Bách thú sơn mạch. Trong đó có không ít tu sĩ tự nhận thực lực hơn người.
Ở sâu trong bách thú sơn mạch, một phiến rừng rậm, ba người Lưu Nguyệt Dong đi song song nhau, thần sắc thoải mái.
Phóng mắt nhìn lại, bên trong rừng rậm trải rộng những cây đại thụ che trời, cao hơn ba mươi trượng. Tầng lá khô dưới chân dày đến cả thước. Cành lá của đại thụ chặn lại đại bộ phận ánh mặt trời, bên trong rừng rậm có chút âm u ẩm ướt.
“Lưu sư muội, Ngô sư huynh, chúng ta vẫn là không nên đi tiếp vào phía trước. Quay về đường cũ thôi! Nếu thật sự gặp phải tam giai yêu thú thì phiền toái lớn rồi.”
Nam Cung Thần hơi chần chờ, mở miệng đề nghị.
“Hừ, không nghĩ tới ngươi nhát gan như vậy. Nếu ngươi sợ chết, tự mình trở về là được. Ta cùng Lưu sư muội tiếp tục giết yêu thú. Cơ hội phát tài tốt như vậy, ngươi lại không biết nắm chắc. Đáng đời ngươi chỉ dừng lại ở Trúc cơ tầng hai.”
Ngô Thiên Hổ vẻ mặt khinh thường, châm chọc.
Ngô Thiên Hổ là một thể tu, có kinh nghiệm đấu pháp nhất định. Nam Cung Thần và Lưu Nguyệt Dong tuy rằng không có kinh nghiệm đấu pháp, nhưng bọn họ từ đầu chỉ lựa chọn đối phó với nhất giai yêu thú. Bằng vào pháp khí sắc bén, nhất giai yêu thú căn bản không phải là đối thủ của bọn họ. Do dù có đụng phải mấy con nhị giai yêu thú, với số pháp khí và mầy tấm phù triện uy lực lớn. Nhị giai yêu thú cũng không thể chống cự được.
Bọn họ ở bên ngoài Bách thú sơn trang xem xét mấy ngày, giết chết không ít nhất giai yêu thú. Thu thập được một đám nhất giai linh thảo. Tích góp được một ít kinh nghiệm đấu pháp. Nhất giai yêu thú và nhất giai linh thảo đã không còn có thể thoả mãn lòng tham của bọn họ. Bon họ bắt đầu đi sâu vào trong Bách thú sơn mạch.
Trải qua hơn một ngày cùng yêu thú chém giết, bọn họ tổng kết ra được biện pháp phối hợp để đối phó yêu thú.
Ngô Thiên Hổ là thể tu, am hiểu cận chiến. Lưu Nguyệt Dong là kiếm tu, có thể khống chế phi kiếm ở cự ly xa, giết chết yêu thú. Nam Cung Thần công pháp bình thường, cũng may hắn có một kiện trung phẩm pháp khí phòng ngự.
Mỗi khi gặp được nhị giai yêu thú, Nam Cung Thần phụ trách lấy ra phòng ngự pháp khí, bảo hộ ba người an toàn. Lưu Nguyệt Dong không chế phi kiếm giết chết yêu thú ở cự ly xa. Nếu yêu thú chạy lại gần, sẽ do Ngô Thiên Hổ đối phó. Nếu Ngô Thiên Hổ không thể giải quyết, ba người sẽ đồng thời lấy ra phù triện có uy lực mạnh.
Nhị giai yêu thú căn bản không phải là đối thủ của ba người bọn họ. Yêu thú còn không tới gần được ba người, càng đừng nói là có thể gây thương tích cho bọn họ.
Sau khi liên tục giết mấy chục con nhị giai yêu thú, Ngô Thiên Hổ và Lưu Nguyệt Dong rất có tự tin vào bản thân. Bọn họ cảm thấy nhị giai yêu thú không có lợi hại như lời trưởng bối nói. Nhị giai yêu thú chính là miếng thịt đặt trên thớt gỗ, mặc cho bọn họ xâm lược.
Chỉ là mấy chục con nhị giai yêu thú, đã cho bọn họ một số tiền tài nhỏ.
Trước đó, bọn họ cần đan dược, phù triện, pháp khí, đều từ trưởng bối sư môn ban cho. Hiện tại, bọn họ phát hiện mình có thể dễ dàng kiếm được linh thạch. Một cỗ tự hào len lỏi bên trong người bọn họ.
Bọn họ cảm thấy trưởng bối chỉ là đang nói quá sự việc, tu tiên giới căn bản không có nguy hiểm như vậy.
Thực lực của Nam Cung Thần bình thường, bảo bối quý giá nhất trên người là một món trung phẩm phòng ngự pháp khí. Hắn có vẻ nhát gan, trong suy nghĩ của hắn, giết yêu thú để kiếm linh thạch là hành vi ngu xuẩn nhất. Nam Cung gia của hắn ở các đại phường thị đều có cửa hàng, mua thấp bán cao. Hàng năm đều có thể kiếm được một khoản lợi nhuận không nhỏ. Căn bản không cần cùng yêu thú liều mạng. Mệnh chỉ có một cái, nếu lỡ xảy ra sai lầm, không những không thể kiếm được linh thạch, ngược lại còn bỏ mạng lại đây.
“Trường Sinh, tiểu tử tốt. Ngươi xem như tiến vào luyện khí tầng bảy, Tứ ca cùng Minh Viễn biết việc này, bọn họ nhất định sẽ rất vui mừng.”
Vương Diệu Long tán dương, trong mắt tràn đầy vui mừng.
“Tôn nhi có thể tiến vào luyện khí tầng bảy, là nhờ có Nhị thập ngũ thúc công cho một lọ Dưỡng khí đan. Nếu không ta không thể tiến vào luyện khí tầng bảy nhanh như vậy.”
Vương Trường Sinh khiêm tốn nói, đối với Vương Diệu Long tràn ngập cảm kích.
“Tiểu tử ngốc, chúng ta đều họ Vương, Thúc công ước gì ngươi tiến vào Trúc cơ kỳ đây. Người ngoài chưa chắc đã vậy, ngươi hiểu không?”
Vương Diệu Long lời nói đầy ẩn ý.
Vương Trường Sinh nghiêm túc gật đầu nói: “Tôn nhi đã rõ, gia tộc mới là nơi tôn nhi dựa vào, đồng tông đồng tộc mới là đối tượng cần giúp đỡ. Những người khác, không có chuyện lợi ích, kiên quyết mặc kệ.”
“Trẻ nhỏ dễ dạy!”
Vương Diệu Long hài lòng gật đầu nói.
Giờ Dậu, Vương Diệu Long dẫn theo Vương Trường Sinh cùng vài tên tộc nhân đến dự tiệc.
Triệu Ngọc Đường mười phần vui mừng, uống không ít linh rượu, sắc mặt đỏ lên. Triệu Ngưng Hương vừa ăn đồ ăn, vừa vui vẻ cùng Vương Trường Sinh nói chuyện phiếm.
Nàng nói về trải qua của mình khi tiến vào Bách thú sơn mạch, Vương Trường Sinh nghe xong Triệu Ngưng Hương trần thuật, âm thanh giống như đang ở đó.
Nhìn Triệu Ngưng Hương trên mặt tràn đầy đắc ý tươi cười, Vương Trường Sinh trong lòng có chút mệt mỏi. Triệu Ngưng Hương nhỏ hơn so với hắn, tu vi cao hơn so với hắn, trở thành đệ tử Dược vương cốc, sau này thành tựu sẽ rất cao.
Hiện tại có Huyền thủy ngọc bội phụ trợ, hơn nữa có đan dược, hắn tin tưởng mình sẽ không thua hơn Triệu Ngưng Hương.
Bữa cơm này ăn hơn hai canh giờ, Triệu Ngưng Hương bị mời không ít rượu, uống say như chết. Triệu Ngọc Đường bảo hai gã tộc nhân đưa nàng rời khỏi.
Trở về, Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng trên giường, luyện hóa thực vật lý ẩn chứa linh khí khổng lồ.
Ban đêm rất nhanh liền trôi qua.
Bách thú sơn mạch từ Nam sang Bắc dài hơn năm ngàn dặm, Đông sang Tây dài hơn ba ngàn dặm. Vô số ngọn núi nguy hiểm trắc trở, thảm thực vật rậm rạp. Ở đây sinh tồn số lượng lớn yêu thú, bởi vậy được gọi là Bách thú sơn mạch.
Bách thú sơn mạch linh khí dư thừa, là nơi sinh sống của hơn vạn con yêu thú. Nơi đây còn sinh trưởng lượng lớn linh dược. Giống như một toà bảo khố vô chủ, hấp dẫn một lượng lớn tu sĩ từ khắp nơi trên Tống quốc tề tựu về đây. Săn yêu thú, tìm linh dược.
Mỗi ngày có hơn hàng trăm người tu tiên tiến vào Bách thú sơn mạch. Bọn họ hoặc giết yêu thú, hoặc tìm kiếm linh dược linh thảo. Nơi này tràn ngập nguy hiểm và cơ duyên. Có người thành công, cũng có kẻ thất bại.
Sự thành công ấy sau này hấp dẫn ngày càng nhiều tu sĩ tiến vào Bách thú sơn mạch. Trong đó có không ít tu sĩ tự nhận thực lực hơn người.
Ở sâu trong bách thú sơn mạch, một phiến rừng rậm, ba người Lưu Nguyệt Dong đi song song nhau, thần sắc thoải mái.
Phóng mắt nhìn lại, bên trong rừng rậm trải rộng những cây đại thụ che trời, cao hơn ba mươi trượng. Tầng lá khô dưới chân dày đến cả thước. Cành lá của đại thụ chặn lại đại bộ phận ánh mặt trời, bên trong rừng rậm có chút âm u ẩm ướt.
“Lưu sư muội, Ngô sư huynh, chúng ta vẫn là không nên đi tiếp vào phía trước. Quay về đường cũ thôi! Nếu thật sự gặp phải tam giai yêu thú thì phiền toái lớn rồi.”
Nam Cung Thần hơi chần chờ, mở miệng đề nghị.
“Hừ, không nghĩ tới ngươi nhát gan như vậy. Nếu ngươi sợ chết, tự mình trở về là được. Ta cùng Lưu sư muội tiếp tục giết yêu thú. Cơ hội phát tài tốt như vậy, ngươi lại không biết nắm chắc. Đáng đời ngươi chỉ dừng lại ở Trúc cơ tầng hai.”
Ngô Thiên Hổ vẻ mặt khinh thường, châm chọc.
Ngô Thiên Hổ là một thể tu, có kinh nghiệm đấu pháp nhất định. Nam Cung Thần và Lưu Nguyệt Dong tuy rằng không có kinh nghiệm đấu pháp, nhưng bọn họ từ đầu chỉ lựa chọn đối phó với nhất giai yêu thú. Bằng vào pháp khí sắc bén, nhất giai yêu thú căn bản không phải là đối thủ của bọn họ. Do dù có đụng phải mấy con nhị giai yêu thú, với số pháp khí và mầy tấm phù triện uy lực lớn. Nhị giai yêu thú cũng không thể chống cự được.
Bọn họ ở bên ngoài Bách thú sơn trang xem xét mấy ngày, giết chết không ít nhất giai yêu thú. Thu thập được một đám nhất giai linh thảo. Tích góp được một ít kinh nghiệm đấu pháp. Nhất giai yêu thú và nhất giai linh thảo đã không còn có thể thoả mãn lòng tham của bọn họ. Bon họ bắt đầu đi sâu vào trong Bách thú sơn mạch.
Trải qua hơn một ngày cùng yêu thú chém giết, bọn họ tổng kết ra được biện pháp phối hợp để đối phó yêu thú.
Ngô Thiên Hổ là thể tu, am hiểu cận chiến. Lưu Nguyệt Dong là kiếm tu, có thể khống chế phi kiếm ở cự ly xa, giết chết yêu thú. Nam Cung Thần công pháp bình thường, cũng may hắn có một kiện trung phẩm pháp khí phòng ngự.
Mỗi khi gặp được nhị giai yêu thú, Nam Cung Thần phụ trách lấy ra phòng ngự pháp khí, bảo hộ ba người an toàn. Lưu Nguyệt Dong không chế phi kiếm giết chết yêu thú ở cự ly xa. Nếu yêu thú chạy lại gần, sẽ do Ngô Thiên Hổ đối phó. Nếu Ngô Thiên Hổ không thể giải quyết, ba người sẽ đồng thời lấy ra phù triện có uy lực mạnh.
Nhị giai yêu thú căn bản không phải là đối thủ của ba người bọn họ. Yêu thú còn không tới gần được ba người, càng đừng nói là có thể gây thương tích cho bọn họ.
Sau khi liên tục giết mấy chục con nhị giai yêu thú, Ngô Thiên Hổ và Lưu Nguyệt Dong rất có tự tin vào bản thân. Bọn họ cảm thấy nhị giai yêu thú không có lợi hại như lời trưởng bối nói. Nhị giai yêu thú chính là miếng thịt đặt trên thớt gỗ, mặc cho bọn họ xâm lược.
Chỉ là mấy chục con nhị giai yêu thú, đã cho bọn họ một số tiền tài nhỏ.
Trước đó, bọn họ cần đan dược, phù triện, pháp khí, đều từ trưởng bối sư môn ban cho. Hiện tại, bọn họ phát hiện mình có thể dễ dàng kiếm được linh thạch. Một cỗ tự hào len lỏi bên trong người bọn họ.
Bọn họ cảm thấy trưởng bối chỉ là đang nói quá sự việc, tu tiên giới căn bản không có nguy hiểm như vậy.
Thực lực của Nam Cung Thần bình thường, bảo bối quý giá nhất trên người là một món trung phẩm phòng ngự pháp khí. Hắn có vẻ nhát gan, trong suy nghĩ của hắn, giết yêu thú để kiếm linh thạch là hành vi ngu xuẩn nhất. Nam Cung gia của hắn ở các đại phường thị đều có cửa hàng, mua thấp bán cao. Hàng năm đều có thể kiếm được một khoản lợi nhuận không nhỏ. Căn bản không cần cùng yêu thú liều mạng. Mệnh chỉ có một cái, nếu lỡ xảy ra sai lầm, không những không thể kiếm được linh thạch, ngược lại còn bỏ mạng lại đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.