Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 694: Tây Môn Phượng

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Yến quốc, Thanh Phong sơn.

Nơi này gieo trồng lượng lớn linh mộc, thuộc về Huyết Sát môn.

Hơn hai mươi đệ tử Huyết Sát môn ngã trong vũng máu, còn có một đống xương màu trắng, trên mặt đất có mấy chục cái hố to, đám người Vương Thanh Sơn đang chặt linh mộc.

Sườn núi có một tòa lầu các màu xanh, gian phòng nào đó, Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn.

Trong phòng bày ra cấm chế, Phệ Hồn Kim Thiền đang đuổi theo mấy chục con lệ quỷ màu đen.

Đệ tử Huyết Sát môn nuôi không ít quỷ vật, Vương Trường Sinh phát hiện Phệ Hồn Kim Thiền càng thích cắn nuốt quỷ vật hơn, bản thân quỷ vật cũng thích cắn nuốt tinh hồn yêu thú hoặc là người tu tiên, một con quỷ tướng bằng với tinh hồn mười con yêu thú bậc hai.

Sau khi cắn nuốt lượng lớn tinh hồn yêu thú cùng quỷ vật, Phệ Hồn Kim Thiền hôm nay là bậc hai trung phẩm, hình thể phình to hơn không ít.

Ngoài thân Vương Trường Sinh tràn ngập lượng lớn hồ quang màu lam, quỷ vật căn bản không dám tới gần Vương Trường Sinh.

Phệ Hồn Kim Thiền giống như sói vào đàn dê, mấy chục con quỷ vật, đều không tránh được ma chưởng của nó, lần lượt bị nó cắn nuốt.

Sau khi cắn nuốt xong toàn bộ quỷ vật, Phệ Hồn Kim Thiền bay trở về bên người Vương Trường Sinh.

Cấp bậc của nó càng cao, thần thức bù đắp ngược lại cho Vương Trường Sinh cũng càng nhiều, nhưng trước mắt chưa cung cấp cho Vương Trường Sinh bao nhiêu thần thức, thịt muỗi cũng là thịt, vẫn tốt hơn không có.

Vương Trường Sinh thu Phệ Hồn Kim Thiền về linh thú châu, triệt tiêu cấm chế đi ra ngoài.

Cả ngọn núi đều trồng lượng lớn linh mộc, tuổi thấp nhất mười mấy năm, tuổi cao nhất có hơn ba trăm năm.

Vương Thanh Sơn sử dụng một thanh kiếm khổng lồ màu xanh, chặt linh mộc.

Có một số linh mộc dễ chặt, nhưng có một số linh mộc cực kỳ cứng rắn, pháp khí bình thường chém vào bên trên, chỉ để lại vết trắng mờ nhạt.

Vương Thanh Thuân sử dụng ba cây phi đao hào quang màu đỏ lập lòe, chém vào trên một cây linh mộc màu xanh hai người ôm, để lại vài vết trắng mờ nhạt.

Một mảng lớn con kiến màu vàng bay tới, đáp ở trên linh mộc màu xanh, điên cuồng cắn cắn linh mộc màu xanh.

Không qua bao lâu, mặt ngoài linh mộc màu xanh liền xuất hiện một vòng hố lõm.



Vương Thanh Thuân xoay người nhìn, chỉ thấy Vương Trường Sinh đi về phía hắn.

“Cửu thúc!”

Vương Trường Sinh cười gật gật đầu, nói: “Mau chóng chặt linh mộc, chạy tới một chỗ tiếp theo.”

“Vâng, cửu thúc.”

Vương Trường Sinh thả ra toàn bộ Thôn Kim Nghĩ, giúp đám người Vương Thanh Thuân chặt linh mộc, nếu dựa vào chính bọn họ chặt, không có nửa tháng cũng chặt không xong, một cây linh mộc quá lớn, không thể đựng cả cây vào túi trữ vật, cho dù là chặt thành khối nhỏ, một cái túi trữ vật nhiều lắm đựng được một cây linh mộc.

Có Vương Trường Sinh hỗ trợ, tốc độ chặt cây của bọn họ nhanh hơn rất nhiều.

Vương Trường Sinh cảm thấy tốc độ của bọn họ quá chậm, dứt khoát lấy ra Cửu Khúc Thần Sa, hóa thành một cây trường đao màu vàng, chém toàn bộ linh mộc thành nhiều đoạn, để bọn họ đựng vào túi trữ vật.

Bởi vì số lượng linh mộc quá nhiều, túi trữ vật trên người đám người Vương Thanh Sơn chỉ chứa được một phần bảy, còn lại hơn chín trăm cây linh mộc, mấy ngàn con Thôn Kim Nghĩ mở rộng cái bụng ăn, ba ngày ba đêm cũng ăn không hết, một mồi lửa đốt hết, Vương Trường Sinh lại tiếc, đống linh mộc này lấy để luyện chế con rối thú, đủ Vương gia dùng mấy chục năm.

“Các ngươi đi trước một bước, ở bên ngoài dãy núi chờ ta.”

Đám người Vương Thanh Sơn không dám chậm trễ, ngự khí bay lên trời, toàn bộ rời khỏi.

Vương Trường Sinh thả ra Song Đồng Thử, chỉ vào linh mộc chồng chất như núi phân phó: “Ngươi xuống lòng đất đào một cái hố to, giấu đống linh mộc này đi.”

Hắn tính giấu đi đống linh mộc này trước, ngày sau trở về lấy.

Ngoài thân Song Đồng Thử sáng lên hào quang màu vàng, chui vào lòng đất biến mất.

Trên một đỉnh núi cao bên ngoài dãy núi, đám người Vương Thanh Sơn đứng ở đỉnh núi.

“Thất ca, huynh nói cửu thúc điều chúng ta rời đi để làm chi?”

Vương Thanh Thuân truyền âm hỏi.

“Không nên hỏi đừng hỏi, cửu thúc làm như vậy, khẳng định có thâm ý của thúc ấy.”

Vương Thanh Sơn truyền âm giải thích, nhìn về phía đệ tử Bách Linh môn.

Đệ tử Bách Linh môn theo Vương Trường Sinh cùng nhau hành động, cũng đạt được không ít lợi ích, nhưng bọn họ dù sao cũng là người ngoài, có một số việc, không thể để bọn họ biết.



Không qua bao lâu, một đám mây màu trắng thật lớn chở Vương Trường Sinh bay tới.

“Đi thôi! Chúng ta chạy tới một chỗ tiếp theo.”

Sau khi mọi người đều đứng ở trên đám mây màu trắng, Vương Trường Sinh điều khiển mây bay về phía nơi xa.

Bắc Cương, Hỏa Phượng sơn mạch.

Trong căn nhà yên tĩnh nào đó, Vương Minh Nhân cùng bảy đồng môn đang uống trà nói chuyện phiếm.

“Đa tạ các vị sư huynh sư tỷ nể mặt, tiểu muội Tây Môn Phượng lấy trà thay rượu, kính mọi người một ly.”

Một nữ tử áo đỏ ngũ quan thanh tú giơ chén trà, uống một hơi cạn sạch.

Nữ tử áo đỏ mặc váy mềm màu đỏ, làn da trắng như tuyết, dáng người bốc lửa, bộ ngựa cao ngất trước ngực hầu như xé áo mà ra, khiến người ta mơ màng.

Nàng chính là Tây Môn Phượng, có tu vi Trúc Cơ tầng bảy.

“Tây Môn sư muội nói đùa rồi, chúng ta là đồng môn, mừng sinh nhật muội là điều nên làm mà. Hỏa Vân Linh Chi bốn trăm năm này là một phần tâm ý của vi huynh, Tây Môn sư muội đừng chê nhé.”

Một thanh niên áo sam xanh làn da như ngọc, thanh tú tuấn mỹ lấy ra một cái hộp gỗ màu đỏ, đưa cho Tây Môn Phượng.

Thanh niên áo sam xanh họ Lý tên Đức Khánh, có tu vi Trúc Cơ tầng tám, người theo đuổi trung thành của Tây Môn Phượng.

“Tây Môn sư muội, cây Ngọc Phượng Thoa này tặng cho ngươi, pháp khí thượng phẩm, kiêm cả công thủ, mong muội đừng chê.”

Vương Minh Nhân lấy ra một cái hộp ngọc màu đỏ, đưa cho Tây Môn Phượng.

Người khác cũng tặng quà, Tây Môn Phượng cảm ơn một tiếng, nhận lấy toàn bộ.

“Đa tạ quà của các vị sư huynh sư tỷ, chúng ta về sau nên lui tới nhiều hơn mới phải.”

Tây Môn Phượng mời sáu người, mỗi người đều có tu vi Trúc Cơ tầng bảy trở lên, bọn họ đều là đệ tử tinh anh, ngày sau tỷ lệ Kết Đan rất lớn, đặc biệt Vương Minh Nhân.

Theo Tây Môn Phượng biết, sư phụ của Vương Minh Nhân là trưởng lão Chấp Sự điện của Thái Nhất tiên môn, mối quan hệ rất rộng, ngoài ra, Vương Minh Nhân ở giải đấu tông môn cũng đạt được thứ hạng không tệ, tuổi còn trẻ đã tu luyện đến Trúc Cơ tầng bảy, trẻ tuổi đầy hứa hẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook