Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1138: Thám Hiểm Hoang Linh Đảo
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Oành đùng đùng!
Hải đảm thú phá vỡ lưới lớn màu xanh, nhưng hai cổ thi thể đã không cánh mà bay. Ba người Vương Trường Sinh cũng biến mất không thấy.
Hải đảm thú phẫn nộ rít gào, cố gắng đuổi theo. Đuổi theo mấy chục dặm cũng không phát hiện bóng dáng ba người Vương Trường Sinh, chỉ có thể quay về đường cũ.
Tại một tiểu đảo hẻo lánh, mặt biển tĩnh lặng bỗng nhiên quay cuồng. Một bức màn màu lam đột nhiên trồi lên giữa mặt biển, Vương Trường Sinh, Nghiễm Đông Nhân và Uông Như Yên đáp xuống bên bờ cát.
“Quảng đạo hữu, đây là bốn hạt sen.”
Vương Trường Sinh lấy ra một cái hộp gỗ màu xanh, đưa cho Nghiễm Đông Nhân.
Tay áo Nghiễm Đông Nhân run lên, hộp gỗ màu xanh bay ngược ra ngoài. Hộp gỗ mở ra, bốn hạt sen rực rỡ cũng bay ra ngoài.
Hiển nhiên, Vương Trường Sinh lấy một địch hai, giết chết hai Kim Đan tu sĩ. Nghiễm Đông Nhân tràn ngập kiêng kị, không thể không đề phòng.
Nghiễm Đông Nhân lộ ra sắc mặt vui mừng, hất tay áo, thu hồi bốn hạt sen màu vàng.
“Vương đạo hữu, đa tạ.”
“Phải nói lại,là chúng ta cần phải đa tạ Quảng đạo hữu mới đúng. Chúng ta không tiện quay về Đông Hoang, nên nếu điều kiện cho phép, còn phải nhờ Quảng đạo hữu giúp đỡ tộc nhân của chúng ta ở đó.”
Uông Như Yên khách khí nói, Nghiễm Đông Nhân và Vương Trường Sinh là quan hệ vừa là thầy vừa là bạn. Nghiễm Đông Nhân cũng không có bạc đãi Vương gia. Vương Trường Sinh cũng không khi sư diệt tổ. Một tiếng làm sư, cả đời làm sư.
“Các ngươi yên tâm, lão phu sẽ chiếu cố tốt tộc nhân của các ngươi ở Đông Hoang. Chuyện khác không dám nói trước, nhưng cho bọn họ một chỗ dung thân thì không vấn đề gì. Lão phu trong người còn có việc, không ở lại lâu nữa.”
“Đợi một chút,Quảng đạo hữu. Có thể nói cho ta một chút chuyện tình về Trấn tiên pháp được không? Ta thực sự cảm thấy hứng thú.”
Vương Trường Sinh gọi Nghiễm Đông Nhân lại, giọng điệu thành khẩn.
Nghiễm Đông Nhân tay áo vung lên, băn ra một vỏ sò màu lam, dừng ở trước người Vương Trường Sinh.
“Tình huống Trấn tiên tháp đều ở trong đây. Đây là những hiểu biết của ta về Trấn tiên tháp. Trấn tiên tháp không có thời gian hiện thế cố định. Mỗi lần hiện thế vị trí lại không giống nhau, ngươi cũng đừng ôm quá nhiều hi vọng làm gì.”
Nghiễm Đông Nhân dứt lời, đang định rời khỏi. Chợt hắn như nhớ tới điều gì, bổ sung nói: “Đông Hoang dù sao cũng là cố thổ của các ngươi. Nếu hết nguy hiểm thì trở về đi! Thanh Liên sơn trang vẫn không có người ở, cũng sẽ không để thế lực khác đến xâm trú.”
“Cảm tạ, sư phụ.”
Vương Trường Sinh cảm kích gật gật đầu, nói lời cảm tạ.
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, lão phu cáo từ. Tu tiên giới Nam Hải thật loạn, các ngươi tự chiếu cố tốt bản thân.”
Nghiễm Đông Nhân hoá thành một đạo độn quang màu đỏ, phá không mà đi, biến mất ở phía chân trời.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đưa mắt nhìn nhau, đi đến một gốc cây dừa cách đó không xa. Bọn họ lấy ra bốn vòng trữ vật châu. Bốn vòng trữ vật châu này là của bốn người lão giả áo vàng.
Mộc yêu có thể giúp Vương Trường Sinh chạy trốn, còn có thể hỗ trợ thu thập tài vật.
Bốn người không hổ là những tán tu thành danh nhiều năm. Tài vật của bốn người vượt hơn ngàn vạn, có hai mươi mốt món pháp bảo. Còn có không ít nguyên liệu luyện khí, bí tịch công pháp.
“Đây là Huyền tinh mộc ngàn năm và Linh lung mã não thạch.”
Vương Trường Sinh mở ra hai cái hộp gỗ gắn phù triện, bên trong phân biệt bày ra một khối ngọc thạch màu vàng trong suốt và một khối tinh thạch dài tầm một thước. Tinh thạch có linh quang không ngừng lưu chuyển, có từng vòng từng vòng văn lộ, tản mát ra một trận thuộc tính mộc tinh thuần đang dao động. Ngọc thạch màu vàng sáng mờ, linh khí không ngừng chuyển động, vừa nhìn thấy đã biết không phải là vật tầm thường.
Huyền tinh mộc là nguyên liệu luyện khí thượng giai có thuộc tính Mộc. Linh lung mã não thạch là nguyên liệu thượng giai thuộc tính Kim. Hai loại nguyên liệu này có thể dùng để luyện chế trung phẩm bậc hai, tăng thêm uy lực của pháp bảo. Có hai loại nguyên liệu này, Nguyên Anh tu sĩ đều có thể dùng.
Đây còn không phải là đồ vật trân quý nhất. Vương Trường Sinh trong một cái hồ lô màu đen phát hiện một giọt Nhất nguyên trọng thuỷ.
Có Nhất nguyên trọng thuỷ, Vương Trường Sinh có thể luyện chế Trọng thuỷ châu.
Nói trở về, Vương Trường Sinh tu luyện công pháp thuộc tính Thuỷ, Sơn hải châu là pháp bảo có hai loại thuộc tính Thuỷ và Thổ. Đối với Vương Trường Sinh mà nói không phải cực kỳ thích hợp.
Hắn từng nghĩ tới việc một lần nữa luyện lại Sơn hải châu. Biến nó trở thành pháp bảo thuộc tính Thuỷ, như vậy có thể tăng mạnh thực lực của hắn.
Hơn hải châu là pháp bảo đầy đủ. Nếu luyện lại một lần nữa, cần lượng lớn nguyên liệu. Nguyên liệu càng tốt, pháp bảo luyện chế càng có phẩm giai cao, uy lực sẽ càng lớn.
Vì vậy, hắn để cho tộc nhân thu thập những nguyên liệu quý hiếm có thuộc tính Thuỷ. Trước mắt còn chưa thu thập được nhiều. Điều này cũng rất bình thường, Vương gia ở tu tiên giới Nam Hải cũng không quá bắt mắt. Nhắm chừng phải đợi tới lúc Vương Trường Sinh Nguyên Anh kỳ, lại tiến vào di chỉ Trấn hải tông lần nữa. Lấy được bảo vật Trấn hải tông lưu giữ, hắn mới có thể luyện chế ra được pháp bảo lợi hại.
“Phu quân, hiện tại chúng ta đi tìm bảo vật sao?”
Uông Như Yên mở miệng hỏi. Tấm bản đồ trên tay Lục Cương chính là bản đồ của Tuyệt Linh hải vực. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đều đã đến đây, đương nhiên là vì muốn tìm bảo vật.
“Ừm, cũng đã đến đây rồi, chúng ta đi một chuyến đi!”
Vương Trường Sinh đem đồ vật trên đất phân loại, cùng Uông Như Yên bay về hướng trời cao, tốc độ cực kì nhanh.
Nửa năm sau, hai người bọn họ đã đến nơi. Ở dưới chân bọn họ là một toà đảo nhỏ dài năm ngàn dặm, rộng bốn ngàn dặm. Đưa mắt nhìn một lượt, một mảnh hoang vắng.
Hải đảm thú phá vỡ lưới lớn màu xanh, nhưng hai cổ thi thể đã không cánh mà bay. Ba người Vương Trường Sinh cũng biến mất không thấy.
Hải đảm thú phẫn nộ rít gào, cố gắng đuổi theo. Đuổi theo mấy chục dặm cũng không phát hiện bóng dáng ba người Vương Trường Sinh, chỉ có thể quay về đường cũ.
Tại một tiểu đảo hẻo lánh, mặt biển tĩnh lặng bỗng nhiên quay cuồng. Một bức màn màu lam đột nhiên trồi lên giữa mặt biển, Vương Trường Sinh, Nghiễm Đông Nhân và Uông Như Yên đáp xuống bên bờ cát.
“Quảng đạo hữu, đây là bốn hạt sen.”
Vương Trường Sinh lấy ra một cái hộp gỗ màu xanh, đưa cho Nghiễm Đông Nhân.
Tay áo Nghiễm Đông Nhân run lên, hộp gỗ màu xanh bay ngược ra ngoài. Hộp gỗ mở ra, bốn hạt sen rực rỡ cũng bay ra ngoài.
Hiển nhiên, Vương Trường Sinh lấy một địch hai, giết chết hai Kim Đan tu sĩ. Nghiễm Đông Nhân tràn ngập kiêng kị, không thể không đề phòng.
Nghiễm Đông Nhân lộ ra sắc mặt vui mừng, hất tay áo, thu hồi bốn hạt sen màu vàng.
“Vương đạo hữu, đa tạ.”
“Phải nói lại,là chúng ta cần phải đa tạ Quảng đạo hữu mới đúng. Chúng ta không tiện quay về Đông Hoang, nên nếu điều kiện cho phép, còn phải nhờ Quảng đạo hữu giúp đỡ tộc nhân của chúng ta ở đó.”
Uông Như Yên khách khí nói, Nghiễm Đông Nhân và Vương Trường Sinh là quan hệ vừa là thầy vừa là bạn. Nghiễm Đông Nhân cũng không có bạc đãi Vương gia. Vương Trường Sinh cũng không khi sư diệt tổ. Một tiếng làm sư, cả đời làm sư.
“Các ngươi yên tâm, lão phu sẽ chiếu cố tốt tộc nhân của các ngươi ở Đông Hoang. Chuyện khác không dám nói trước, nhưng cho bọn họ một chỗ dung thân thì không vấn đề gì. Lão phu trong người còn có việc, không ở lại lâu nữa.”
“Đợi một chút,Quảng đạo hữu. Có thể nói cho ta một chút chuyện tình về Trấn tiên pháp được không? Ta thực sự cảm thấy hứng thú.”
Vương Trường Sinh gọi Nghiễm Đông Nhân lại, giọng điệu thành khẩn.
Nghiễm Đông Nhân tay áo vung lên, băn ra một vỏ sò màu lam, dừng ở trước người Vương Trường Sinh.
“Tình huống Trấn tiên tháp đều ở trong đây. Đây là những hiểu biết của ta về Trấn tiên tháp. Trấn tiên tháp không có thời gian hiện thế cố định. Mỗi lần hiện thế vị trí lại không giống nhau, ngươi cũng đừng ôm quá nhiều hi vọng làm gì.”
Nghiễm Đông Nhân dứt lời, đang định rời khỏi. Chợt hắn như nhớ tới điều gì, bổ sung nói: “Đông Hoang dù sao cũng là cố thổ của các ngươi. Nếu hết nguy hiểm thì trở về đi! Thanh Liên sơn trang vẫn không có người ở, cũng sẽ không để thế lực khác đến xâm trú.”
“Cảm tạ, sư phụ.”
Vương Trường Sinh cảm kích gật gật đầu, nói lời cảm tạ.
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, lão phu cáo từ. Tu tiên giới Nam Hải thật loạn, các ngươi tự chiếu cố tốt bản thân.”
Nghiễm Đông Nhân hoá thành một đạo độn quang màu đỏ, phá không mà đi, biến mất ở phía chân trời.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đưa mắt nhìn nhau, đi đến một gốc cây dừa cách đó không xa. Bọn họ lấy ra bốn vòng trữ vật châu. Bốn vòng trữ vật châu này là của bốn người lão giả áo vàng.
Mộc yêu có thể giúp Vương Trường Sinh chạy trốn, còn có thể hỗ trợ thu thập tài vật.
Bốn người không hổ là những tán tu thành danh nhiều năm. Tài vật của bốn người vượt hơn ngàn vạn, có hai mươi mốt món pháp bảo. Còn có không ít nguyên liệu luyện khí, bí tịch công pháp.
“Đây là Huyền tinh mộc ngàn năm và Linh lung mã não thạch.”
Vương Trường Sinh mở ra hai cái hộp gỗ gắn phù triện, bên trong phân biệt bày ra một khối ngọc thạch màu vàng trong suốt và một khối tinh thạch dài tầm một thước. Tinh thạch có linh quang không ngừng lưu chuyển, có từng vòng từng vòng văn lộ, tản mát ra một trận thuộc tính mộc tinh thuần đang dao động. Ngọc thạch màu vàng sáng mờ, linh khí không ngừng chuyển động, vừa nhìn thấy đã biết không phải là vật tầm thường.
Huyền tinh mộc là nguyên liệu luyện khí thượng giai có thuộc tính Mộc. Linh lung mã não thạch là nguyên liệu thượng giai thuộc tính Kim. Hai loại nguyên liệu này có thể dùng để luyện chế trung phẩm bậc hai, tăng thêm uy lực của pháp bảo. Có hai loại nguyên liệu này, Nguyên Anh tu sĩ đều có thể dùng.
Đây còn không phải là đồ vật trân quý nhất. Vương Trường Sinh trong một cái hồ lô màu đen phát hiện một giọt Nhất nguyên trọng thuỷ.
Có Nhất nguyên trọng thuỷ, Vương Trường Sinh có thể luyện chế Trọng thuỷ châu.
Nói trở về, Vương Trường Sinh tu luyện công pháp thuộc tính Thuỷ, Sơn hải châu là pháp bảo có hai loại thuộc tính Thuỷ và Thổ. Đối với Vương Trường Sinh mà nói không phải cực kỳ thích hợp.
Hắn từng nghĩ tới việc một lần nữa luyện lại Sơn hải châu. Biến nó trở thành pháp bảo thuộc tính Thuỷ, như vậy có thể tăng mạnh thực lực của hắn.
Hơn hải châu là pháp bảo đầy đủ. Nếu luyện lại một lần nữa, cần lượng lớn nguyên liệu. Nguyên liệu càng tốt, pháp bảo luyện chế càng có phẩm giai cao, uy lực sẽ càng lớn.
Vì vậy, hắn để cho tộc nhân thu thập những nguyên liệu quý hiếm có thuộc tính Thuỷ. Trước mắt còn chưa thu thập được nhiều. Điều này cũng rất bình thường, Vương gia ở tu tiên giới Nam Hải cũng không quá bắt mắt. Nhắm chừng phải đợi tới lúc Vương Trường Sinh Nguyên Anh kỳ, lại tiến vào di chỉ Trấn hải tông lần nữa. Lấy được bảo vật Trấn hải tông lưu giữ, hắn mới có thể luyện chế ra được pháp bảo lợi hại.
“Phu quân, hiện tại chúng ta đi tìm bảo vật sao?”
Uông Như Yên mở miệng hỏi. Tấm bản đồ trên tay Lục Cương chính là bản đồ của Tuyệt Linh hải vực. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đều đã đến đây, đương nhiên là vì muốn tìm bảo vật.
“Ừm, cũng đã đến đây rồi, chúng ta đi một chuyến đi!”
Vương Trường Sinh đem đồ vật trên đất phân loại, cùng Uông Như Yên bay về hướng trời cao, tốc độ cực kì nhanh.
Nửa năm sau, hai người bọn họ đã đến nơi. Ở dưới chân bọn họ là một toà đảo nhỏ dài năm ngàn dặm, rộng bốn ngàn dặm. Đưa mắt nhìn một lượt, một mảnh hoang vắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.