Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 46: Thăm Hỏi Di Nãi

Tiêu Thập Nhất Mạc

16/10/2021

Trương Nguyệt Nga hai mắt sáng ngời hỏi: “Thật sao? Tam đệ thật sự nói như vậy sao?”

Vương Minh Tài gật đầu khẳng định: “Đương nhiên là thật, ta lừa nàng để làm gì. Tam đệ trước mặt vài vị huynh đệ nói, đây chính là chuyện tốt, chúng ta đây là lập công cho gia tộc. Tam đệ mỗi tháng phát cho Trường Nghị hai cân nhất giai trung phẩm linh cốc cũng là chuyện đương nhiên. Trường Nghị vừa hay đang ở lứa tuổi tu tiên tốt nhất, nếu mỗi tháng có thể có hai cân nhất giai trung phẩm linh cốc. Tốc độ tu luyện của hắn sẽ nhanh hơn một ít.”

“Quá tốt rồi, việc này không thể chậm trễ. Chúng ta lập tức đi thôi, cha ta thích uống linh rượu. Chúng ta mua một vò Thanh trúc nhưỡng trở về. Lão gia tử một khi cao hứng, nói đến chuyện nhờ hoà giải không khó.”

Trương Nguyệt Nga biết được việc này liên quan đến tài nguyên tu luyện của con mình ngày sau, mười phần để bụng, chủ động bày mưu tính kế.

Rất nhanh, một nhà ba người Vương Minh Tài rời khỏi Thanh Liên sơn, bay về hướng Nam Viêm quận.



Triệu Ngọc Tuệ năm nay đã hơn một trăm bốn mươi mốt tuổi. Nàng là một trong hai vị tu sĩ Trúc cơ của Triệu gia, cũng là người có bối phận cao nhất.

Triệu Ngọc Tuệ không có gả ra ngoài, mà là tìm một người chồng ở rể. Phía dưới có hai nam một nữ. Nữ nhi đã gả ra ngoài, con lớn nhất đã qua đời. Con trai nhỏ Triệu Tử Hằng chính là Triệu gia gia chủ, phụ trách xử lý sự vụ lớn nhỏ của Triệu gia. Không có việc gì đặc biệt quan trọng, Triệu Tử Hằng sẽ không quấy rầy Triệu Ngọc Tuệ tu luyện.

Vào buổi trưa một ngày nọ, Triệu Tử Hằng đi vào lầu các mà Triệu Ngọc Tuệ ở. Ở trước cửa phòng, nhẹ nhàng gõ ba cái, cất lời: “Mẫu thân, dượng đến đây. Còn có một nhà Minh Viễn biểu đệ.”

“Ngày sinh của ta còn nửa năm nữa mới đến, lúc này bọn họ đến đây làm gì?”

Một thanh âm hơi khàn từ trong phòng truyển ra.

Cửa phòng được đẩy mở, một lão bà nhìn qua có vẻ đã qua tuổi thất tuần đi ra.

Lão bà mặt mũi hiền lành, trên mặt đầy nếp nhắn, sắc mặt hồng nhuận. Tay phải cầm một cây quải trượng màu xanh.

Triệu Tử Hằng lắc đầu, cung kính nói: “Không rõ ràng lắm, nhưng con thấy dượng cùng Minh Viễn biểu đệ vẻ mặt lo lắng. Có lẽ là Vương gia đã xảy ra chuyện, họ đang ở phòng khách.”

Triệu Ngọc Tuệ nghĩ nghĩ, dặn dò: “Bảo phòng bếp làm một bàn rượu và thức ăn. Bọn họ từ xa mà đến, chúng ta không thể mất cấp bậc lễ nghĩa. Ta đi tiếp bọn họ. Đúng rồi, để cho Ngưng Hương và Ngưng Hiên đến phòng khách tiếp khách.”

“Vâng, mẫu thân.”



Phòng khách, bốn người Vương Diệu Tổ, Vương Minh Viễn, Liễu Thanh Nhi, Vương Trường Sinh ngồi ở trên ghế. Vương Diệu Tổ cùng Vương Minh Viễn vẻ mặt lo lắng, Vương Trường Sinh vẻ mặt mờ mịt.

Vương Trường Sinh vốn đang luyện khí. Vương Diệu Tổ đột nhiên tìm đến hắn, dẫn hắn đi đến Hồ Điệp cốc.

Hồ Điệp cốc là nơi cư trú của Quảng Nguyên quận Triệu gia. Bà nội đã mất của Vương Trường Sinh, là muội muội của Triệu gia lão thái quân.

Dựa theo bối phận, Triệu gia lão thái quân là di nãi của Vương Trường Sinh.

Vương Minh Viễn có thể làm gia chủ Vương gia, trừ bỏ là vì xử sự công bằng ra, cũng có liên quan đến sự ủng hộ to lớn phía sau của Triệu Ngọc Tuệ.

Hàng năm đại thọ của Triệu Ngọc Tuệ, Vương Diệu Tổ đều mang theo Vương Trường Sinh đến Triệu gia chúc thọ Triệu Ngọc Tuệ. Sau khi Vương Minh Viễn lên làm gia chủ, bởi vì bận rộn xử lý sự vụ trong tộc, đã thật lâu chưa có tới Triệu gia.

Trong ấn tượng của Vương Trường Sinh, di nãi là người hiền lành, rất thương yêu hắn. Nhưng vài năm trở lại đây hắn toạ trấn ở huyện Bình An, không có cách nào chúc thọ di nãi.

“Tử Quân, đại tỷ không ở nhà sao?”

Vương Diệu Tổ hơi do dự, hỏi người nam trung niên ngồi bên cạnh.

Nam trung niên khuôn mặt hàm hậu, tuổi chừng bốn mươi.

“Chất nhi không rõ ràng lắm, nhưng nếu di mẫu không có việc gì bận, khẳng định vừa nghe thấy sẽ đến đây, di trượng ngồi chờ một lát.”

Triệu Tử Quân mỉm cười, khách khí nói.

“Diệu Tổ, mới chỉ một năm không gặp. Tính tình của ngươi sao lại trở nên nóng vội như vậy rồi?”

Thanh âm của Triệu Ngọc Tuệ từ bên ngoài truyền đến.

Lời vừa nói xong, Triệu Ngọc Tuệ bước nhanh đến, trên mặt nồng đậm ý cười.

Triệu Tử Hằng đứng ở phía sau nàng, đi theo phía sau Triệu Tử Hằng là một nam một nữ.

Nam cao cao gầy gầy, ngũ quan đoan chính, tuổi khoảng hai mươi, dáng vẻ nho sinh. Nữ mặc váy dài màu xanh, tuổi khoảng mười lăm mười sáu, làn da tuyết trắng, ngũ quan tú lệ, dáng người lung linh động lòng người.



“Đại tỷ, sao khí sắc của người vẫn tốt như vậy.”

Vương Diệu Tổ trên mặt lộ ra một chút tươi cười, nói một câu khách sáo.

“Già rồi, không còn như xưa nữa. Lại nói, Minh Viễn lâu rồi chưa có tới thăm ta. Hôm nay sao lại nhớ đến thăm ta vậy?

Triệu Ngọc Tuệ lắc đầu, ý vị thân trường, liếc mắt nhìn Vương Minh Viễn.

Vương Minh Viễn vội vàng giải thích: “Di mẫu trách nhầm chất nhi rồi, chất nhi trong lòng vẫn luôn nhớ đến di mẫu. Nhưng tộc vụ bận rộn, thật sự không thể phân thân. Chất nhi lần này là đặc biệt đến thăm người.”

“Đúng vậy! Di mẫu, phu quân mấy ngày trước mơ thấy bà bà, nàng vì việc này mà trách mắng phu quân. Phu quân hối hận không thôi, xử lý xong những chuyện tình phức tạp, lập tức đến thăm di mẫu. Phu quân biết di mẫu thích điểm tâm của Bách vị phường, cố ý mua đến một ít điểm tâm của nơi đó.”

Liễu Thanh Nhi phụ hoạ, từ túi trữ vật lấy ra một cái thực hạp tinh mỹ.

“Có tâm hiếu thuận là được rồi, không cần phải cố ý đến Bách vị phường mua điểm tâm đâu. Tử Hằng, nhận lấy đi!”

Triệu Tử Hằng lên tiếng, cười nói: “Minh Viễn biểu đệ quá khách khí rồi. Chúng ta là người một nhà, không cần phải khách khí như vậy.”

Triệu Ngọc Tuệ nhìn vế phía Vương Trường Sinh, vẻ mặt ôn hoà hỏi thăm: “Vài năm không thấy, Trường Sinh lại cao lên rồi. Nhưng sao ngươi lại chỉ mới là luyện khí tầng năm? Ngưng Hương đã là luyện khí tầng sáu rồi.”

Vương Trường Sinh khom mình hành lễ với Triệu Ngọc Tuệ, cung kính đáp: “Tôn nhi thỉnh an di nãi. Vài năm này tôn nhi đến thế thục đảm nhiệm chức Thiên sư, tốc độ tu luyện bị chậm một ít.”

“Trường Sinh biểu ca, lần gặp mặt sau, ta chắc là có thể tiến vào luyện khí tầng bảy rồi.”

Triệu Ngưng Hương hì hì cười, trong đôi mắt đẹp xẹt qua một chút đắc ý.

Nàng năm nay mười sáu tuổi, đã tu luyện đến luyện khí tầng sáu, là người đầu tiên làm được trong bối tự Ngưng.

“Nha đầu ngươi, nếu không phải ngươi dùng nhất giai trung phẩm linh cốc làm cơm ăn hàng ngày. Ngươi có thể tu luyện nhanh như vậy sao? Tu hành giống như bơi ngược dòng nước, không thể kiêu căng ngạo mạn. Chờ ngươi tiến vào Trúc Cơ, lúc đó muốn kiêu ngạo cũng không muộn.”

Triệu Ngọc Tuệ cau mày khiến trách, giọng điệu tuy ràng nghiêm khắc nhưng chứa đầy cưng chiều, ai cũng có thể nghe ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook