Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1100: Thần Uy Bí Thuật (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
“Oành đùng đùng!”
Vang lên một tiếng gần rú đinh tai nhức óc, lớp màn màu bạc nhất thời sáng lên mảng lớn linh quang, linh quang chớp động.
Tiếng kim thiết giao nhau vang lên trầm đục, cự nhận màu vàng bị thiết côn đánh bay ra ngoài. Hung hăng nện vào trên lớp màn màu bạc.
Cự nhận màu vàng là linh phù bậc bốn biến thành, lớp màn màu bạc chỉ là trận pháp bậc ba. Vương Thanh Linh khống chế pháp trận chỉ là Kim Đan tầng hai, nàng căn bản ngăn không được.
Một tiếng nổ vang lên, lớp màn màu bạc như gương vậy, vỡ vụn ra từng mành.
Lục Cương nhân cơ hội độn địa mà đi, tốc độ hắn rất nhanh. Phương hướng hắn chạy trốn vừa hay là nơi từng đoàn mây đen thật lớn đang kéo đên, ẩn chứa lôi minh. Mây đen là lôi kiếp Vương Thanh Thuân dẫn đến.
Vừa nghĩ tới bạn lữ của mình chết trong tay vợ chồng Vương Trường Sinh. Hàn quang trong mắt Lục Cương chợt loé, vung tay ném cự chuỳ màu vàng đánh về hướng mây đen.
“Oành đùng đùng!”
Tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, mây đen thật lớn bị cự chuỳ đánh vỡ nát, biến mất vô tung.
Trong mật thất, Vương Thanh Thuân đang dẫn thiên địa linh khí nhập vào trong cơ thể. Một cỗ linh khí khổng lồ tụ tập ở chỗ đan điền của hắn.
Linh khí chỗ đan điền của Vương Thanh Thuân chợt mất đi khống chế, dao động tán loạn. Một ít kinh mạch bị linh khí không lồ làm cho đứt đoạn, Vương Thanh Thuân há mồm phun ra một ngụm máu lớn. Sắc mặt nhanh chóng tái nhợt xuống dưới.
“Là ai hủy con đường của ta! Là ai!”
Sắc mặt Vương Thanh Thuân lộ vẻ không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt hàn quang chớp động.
Hắn bế quan mười mấy năm, thật vất vả mới đưa tới được lôi kiếp, lại bị người khác chặt đứt. Không trải qua lôi kiếp ma luyện, hắn không thể kết Kim Đan. Theo lý mà nói, hắn còn dư mười năm nguyên thọ, nhưng việc này không phải là quá trình đánh sâu vào Kim Đan thất bại. Hán là ở thời khắc mấu chốt bị người khác đánh gãy, đời này của hắn không còn có cơ hội tiến vào Kim Đan kỳ.
Hắn lộ vẻ mặt hồi ức, đủ loại ký ức ngày xưa hiện lên trong đầu hắn. Hắn Luyện khí kỳ cùng Vương Thanh Sơn ra ngoài liệp sát yêu thú, ở bên trong núi thây biển máy mà trưởng thành. Nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết. May mắn ở di chỉ Kim Dương tông tìm được bảo, truyền tống đến quặng linh thạch, hắn an tâm lấy quặng. Sau lại đi theo gia tộc đến Nam Hải phát triển, đi theo Vương Trường Sinh chạy khắp nơi. May mắn phát hiện được động phủ của cổ tu sĩ, đạt được Kim Đan linh vật. Bế quan mười mấy năm trời mới có thể đưa đến lôi kiếp. Hắn rất có khả năng có thể tiến vào Kim Đan kỳ, nhưng lại ngay thời khắc máu chốt bị người khác phá hoại. Hơn nữa lại đứt nhiều đoạn kinh mạch, hắn sao có thể cam tâm?
“Muốn chết!”
Thanh âm tràn ngập phẫn nộ của Vương Trường Sinh vang lên. Vương Thanh Thuân và Vương Thanh Kỳ lại cùng đưa tới lôi kiếp ngay lúc này. So với Vương Thanh Kỳ, Vương Trường Sinh lại càng coi trọng Vương Thanh Thuân hơn. Vương Thanh Kỳ đại đa số thời gian đều luyện đan, còn Vương Thanh Thuân là từ núi thây biển máu giết đi ra, pháp lực càng thêm tinh thuần. Hiện tại lại bị Lục Cương phá hư chuyện tốt, Vương Thanh Thuân không thể tiến vào Kim Đan kỳ, làm cho Vương Trường Sinh thập phần phẫn nộ.
Khí tức hắn đại trướng, khí tức Uông Như Yên nhanh chóng uể oải xuống. Vương Trường Sinh vỗ vào hư không, trên đỉnh đầu Lục Cương dao động. Một cự chưởng màu lam hơn mười trượng xuất hiện giữa khoảng không trống rỗng. Mặt ngoài cự chưởng màu lam tràn ngập lượng lớn hồ quang màu lam, hung hăng chụp về phía Lục Cương.
Lục Cương đương nhiên không dám đón đỡ, muốn tránh đi.
Nước biển phía trước kịch liệt dao động, một viên hầu hình thể thật lớn từ dưới đáy biển chui lên. Chính là Trấn Hải Viên.
Trấn Hải Viên ngửa mặt lên trời thét dài, phát ra một tiếng rống quái dị đến cực điểm.
Đám người Vương Thu Hồng nghe được thanh âm này, nhức tai hoa mắt, cả người vô lực, thân thể mềm xuống, trực tiếp ngã trên mặt đất. Vương Thanh Linh cảm thấy thân thể mềm nhũn, không có chút khí lực, ngay cả chút pháp lực cũng không thẻ điều động.
Trấn linh hống, là độc môn thần thông của Trấn Hải Viên. Có thể làm cho người tu tiên mất đi pháp lực trong thời gian ngắn. Cũng chỉ có thể đại tông vạn năm như Trấn Hải tông mới có thể nuôi dưỡng ra linh thú cường đại như Trấn Hải Viên.
Lục Cương hoảng sợ phát hiện, mình không thể điều động chút pháp lực nào, cự chưởng màu xanh chuẩn xác chụp lên trên người hắn.
Một tiếng hét thảm vang lên, Lục Cương rất nhanh hướng tới mặt biển nhảy xuống.
Hắn còn chưa rơi vào mặt biển, tử quang chói mắt đã bay tới, chuẩn xác đánh lên trên người hắn.
Tử Nguyệt tiên tử độc môn linh thuật là Tử nguyệt huyền quang, có thể chế trụ kẻ địch một đoạn thời gian.
Lục Cương bị Tử nguyệt huyền quang đánh trúng, nhất thời bị định trụ ở giữa không trung, không thể động đậy.
Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên bay lên trời cao, khí tức Vương Trường Sinh nhanh chóng uể oải xuống, khí tức Uông Như Yên lại nhanh chóng tăng vọt.
Ánh mắt Uông Như Yên lạnh lùng, hai ngón tay gẩy một cây cầm huyền mảnh khảnh, sau đó buông lỏng tay.
Một âm ba vô hình bay ra, tốc độ cực nhanh. Âm ba đi qua nơi nào, hư không liền vang lên một trận thanh âm chói tai, giống như hư không đều bị chém đứt.
Âm ba nhanh chóng xẹt qua mặt biển, nước biển kịch liệt quay cuồng, giống như có một bàn tay vô tình không ngừng khuấy động nước biển.
Âm ba đến trước mặt Lục Cương, mặt trên dậy lên vài đợt sóng biển cao vài chục thước.
Lục Cương không thể động, nhưng có thể điều động pháp lực.
Man tộc có được huyết mạch của cự nhân thượng cổ, Lục Cương là hậu huệ Man tộc, lại tu luyện công pháp thể tu. Nhục thân đương nhiên những tu sĩ khác không thể sánh bằng.
Vang lên một tiếng gần rú đinh tai nhức óc, lớp màn màu bạc nhất thời sáng lên mảng lớn linh quang, linh quang chớp động.
Tiếng kim thiết giao nhau vang lên trầm đục, cự nhận màu vàng bị thiết côn đánh bay ra ngoài. Hung hăng nện vào trên lớp màn màu bạc.
Cự nhận màu vàng là linh phù bậc bốn biến thành, lớp màn màu bạc chỉ là trận pháp bậc ba. Vương Thanh Linh khống chế pháp trận chỉ là Kim Đan tầng hai, nàng căn bản ngăn không được.
Một tiếng nổ vang lên, lớp màn màu bạc như gương vậy, vỡ vụn ra từng mành.
Lục Cương nhân cơ hội độn địa mà đi, tốc độ hắn rất nhanh. Phương hướng hắn chạy trốn vừa hay là nơi từng đoàn mây đen thật lớn đang kéo đên, ẩn chứa lôi minh. Mây đen là lôi kiếp Vương Thanh Thuân dẫn đến.
Vừa nghĩ tới bạn lữ của mình chết trong tay vợ chồng Vương Trường Sinh. Hàn quang trong mắt Lục Cương chợt loé, vung tay ném cự chuỳ màu vàng đánh về hướng mây đen.
“Oành đùng đùng!”
Tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, mây đen thật lớn bị cự chuỳ đánh vỡ nát, biến mất vô tung.
Trong mật thất, Vương Thanh Thuân đang dẫn thiên địa linh khí nhập vào trong cơ thể. Một cỗ linh khí khổng lồ tụ tập ở chỗ đan điền của hắn.
Linh khí chỗ đan điền của Vương Thanh Thuân chợt mất đi khống chế, dao động tán loạn. Một ít kinh mạch bị linh khí không lồ làm cho đứt đoạn, Vương Thanh Thuân há mồm phun ra một ngụm máu lớn. Sắc mặt nhanh chóng tái nhợt xuống dưới.
“Là ai hủy con đường của ta! Là ai!”
Sắc mặt Vương Thanh Thuân lộ vẻ không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt hàn quang chớp động.
Hắn bế quan mười mấy năm, thật vất vả mới đưa tới được lôi kiếp, lại bị người khác chặt đứt. Không trải qua lôi kiếp ma luyện, hắn không thể kết Kim Đan. Theo lý mà nói, hắn còn dư mười năm nguyên thọ, nhưng việc này không phải là quá trình đánh sâu vào Kim Đan thất bại. Hán là ở thời khắc mấu chốt bị người khác đánh gãy, đời này của hắn không còn có cơ hội tiến vào Kim Đan kỳ.
Hắn lộ vẻ mặt hồi ức, đủ loại ký ức ngày xưa hiện lên trong đầu hắn. Hắn Luyện khí kỳ cùng Vương Thanh Sơn ra ngoài liệp sát yêu thú, ở bên trong núi thây biển máy mà trưởng thành. Nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết. May mắn ở di chỉ Kim Dương tông tìm được bảo, truyền tống đến quặng linh thạch, hắn an tâm lấy quặng. Sau lại đi theo gia tộc đến Nam Hải phát triển, đi theo Vương Trường Sinh chạy khắp nơi. May mắn phát hiện được động phủ của cổ tu sĩ, đạt được Kim Đan linh vật. Bế quan mười mấy năm trời mới có thể đưa đến lôi kiếp. Hắn rất có khả năng có thể tiến vào Kim Đan kỳ, nhưng lại ngay thời khắc máu chốt bị người khác phá hoại. Hơn nữa lại đứt nhiều đoạn kinh mạch, hắn sao có thể cam tâm?
“Muốn chết!”
Thanh âm tràn ngập phẫn nộ của Vương Trường Sinh vang lên. Vương Thanh Thuân và Vương Thanh Kỳ lại cùng đưa tới lôi kiếp ngay lúc này. So với Vương Thanh Kỳ, Vương Trường Sinh lại càng coi trọng Vương Thanh Thuân hơn. Vương Thanh Kỳ đại đa số thời gian đều luyện đan, còn Vương Thanh Thuân là từ núi thây biển máu giết đi ra, pháp lực càng thêm tinh thuần. Hiện tại lại bị Lục Cương phá hư chuyện tốt, Vương Thanh Thuân không thể tiến vào Kim Đan kỳ, làm cho Vương Trường Sinh thập phần phẫn nộ.
Khí tức hắn đại trướng, khí tức Uông Như Yên nhanh chóng uể oải xuống. Vương Trường Sinh vỗ vào hư không, trên đỉnh đầu Lục Cương dao động. Một cự chưởng màu lam hơn mười trượng xuất hiện giữa khoảng không trống rỗng. Mặt ngoài cự chưởng màu lam tràn ngập lượng lớn hồ quang màu lam, hung hăng chụp về phía Lục Cương.
Lục Cương đương nhiên không dám đón đỡ, muốn tránh đi.
Nước biển phía trước kịch liệt dao động, một viên hầu hình thể thật lớn từ dưới đáy biển chui lên. Chính là Trấn Hải Viên.
Trấn Hải Viên ngửa mặt lên trời thét dài, phát ra một tiếng rống quái dị đến cực điểm.
Đám người Vương Thu Hồng nghe được thanh âm này, nhức tai hoa mắt, cả người vô lực, thân thể mềm xuống, trực tiếp ngã trên mặt đất. Vương Thanh Linh cảm thấy thân thể mềm nhũn, không có chút khí lực, ngay cả chút pháp lực cũng không thẻ điều động.
Trấn linh hống, là độc môn thần thông của Trấn Hải Viên. Có thể làm cho người tu tiên mất đi pháp lực trong thời gian ngắn. Cũng chỉ có thể đại tông vạn năm như Trấn Hải tông mới có thể nuôi dưỡng ra linh thú cường đại như Trấn Hải Viên.
Lục Cương hoảng sợ phát hiện, mình không thể điều động chút pháp lực nào, cự chưởng màu xanh chuẩn xác chụp lên trên người hắn.
Một tiếng hét thảm vang lên, Lục Cương rất nhanh hướng tới mặt biển nhảy xuống.
Hắn còn chưa rơi vào mặt biển, tử quang chói mắt đã bay tới, chuẩn xác đánh lên trên người hắn.
Tử Nguyệt tiên tử độc môn linh thuật là Tử nguyệt huyền quang, có thể chế trụ kẻ địch một đoạn thời gian.
Lục Cương bị Tử nguyệt huyền quang đánh trúng, nhất thời bị định trụ ở giữa không trung, không thể động đậy.
Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên bay lên trời cao, khí tức Vương Trường Sinh nhanh chóng uể oải xuống, khí tức Uông Như Yên lại nhanh chóng tăng vọt.
Ánh mắt Uông Như Yên lạnh lùng, hai ngón tay gẩy một cây cầm huyền mảnh khảnh, sau đó buông lỏng tay.
Một âm ba vô hình bay ra, tốc độ cực nhanh. Âm ba đi qua nơi nào, hư không liền vang lên một trận thanh âm chói tai, giống như hư không đều bị chém đứt.
Âm ba nhanh chóng xẹt qua mặt biển, nước biển kịch liệt quay cuồng, giống như có một bàn tay vô tình không ngừng khuấy động nước biển.
Âm ba đến trước mặt Lục Cương, mặt trên dậy lên vài đợt sóng biển cao vài chục thước.
Lục Cương không thể động, nhưng có thể điều động pháp lực.
Man tộc có được huyết mạch của cự nhân thượng cổ, Lục Cương là hậu huệ Man tộc, lại tu luyện công pháp thể tu. Nhục thân đương nhiên những tu sĩ khác không thể sánh bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.