Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 198: Thanh Ngọc Đan (1)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

“Tam giai trung phẩm da thú thuộc tính Hỏa.”

Vương Trường Phong vẻ mặt hâm mộ, ánh mắt nhìn chằm chằm tấm da thú trên tay Đỗ Triển Nguyên.

“Một vạn.”

“Một vạn hai.”

“Một vạn ba.”

"Lão phu ra hai vạn."

Thanh âm của một vị khách ở gian phòng khách lầu ba đột nhiên truyền đến.

Vương Trường Sinh nhận ra được giọng nói này, người này vừa rồi mua được Tam giai yêu đan, hiện tại lại ra giá hai vạn để lấy được Tam giai da thú, thật sự là giàu có .

Cạnh tranh mười phần kịch liệt, cuối cùng tấm da thú này được bán với giá năm vạn năm ngàn khối linh thạch.

Còn lại một món bảo vật cuối cùng được bán đấu giá, chúng tu sĩ ở đây rất tò mò. Không biết món bảo vật cuối cùng được bán đấu giá là vật phẩm gì đây.

Đỗ Triển Nguyên vỗ túi trữ vật, một đạo hoàng quang từ trong đó bay ra.

Đây là một mặt thuẫn bài màu vàng lớn bằng bàn tay. Đỗ Triển Nguyên dùng một đạo pháp quyết đánh vào mặt trên, thuẫn bài màu vàng hình thể tăng vọt đến vài trượng.

Thuẫn bài màu vàng được bao bọc một tầng hoàng quang, mặt ngoài của thuẫn bài có khắc một hình lang thủ trông rất sống động, tỏa ra một cỗ linh khí dao động đến kinh người.

“Pháp bảo sơ hình Thổ lang thuẫn, mọi người đều biết. Cấp bậc trên pháp khí chính là pháp khí bản mệnh, trên pháp khí bản mệnh là pháp bảo sơ hình, sau đó mới đến phảp bảo. Mặt Thổ lang thuẫn này dùng tam giai thượng phẩm Ngọc lỗi thạch cùng nhiều loại tam giai tài liệu luyện chế mà thành, cũng có thêm một khối Thú thổ thạch. Thú thổ là thiên địa linh vật thuộc tính Thổ. Bảo vật này trong lúc luyện chế xuất hiện sai lầm, lúc này mới không thể luyện chế theo luật cũ, mà chuyển thành pháp bảo sơ hình. Giá quy định năm vạn khối linh thạch, mỗi lần tăng giá không thể thấp hơn năm ngàn.”

“Cái gì? Pháp bảp sơ hình thuộc tính Thổ.”

Từ gian phòng khách lầu ba truyền đến một thanh âm ngạc nhiên đan xen vui mừng. Cửa phòng mở ra, một người nam trung niên mặc cẩm bào màu vàng đi ra.

Người nam trung niên mặt rỗ, dáng người ục ịch, bụng trướng phình giống như một cái bóng cao su lớn vậy, hai mắt híp lại thành một khe hở hẹp.

Người nam mặt rỗ thả người phi xuống trên đài cao, đưa tay chộp lấy tấm thuẫn bài màu vàng.

Đỗ Triển Nguyên nhướng mày nói: “Tiền bối, ngươi…”

“Cút.”



Người nam mặt rỗ trừng mắt liếc Đổ Triển Nguyên một cái, một cỗ linh áp cường đại từ trên người này bay ra, bức thẳng đến Đỗ Triển Nguyên.

Đỗ Triển Nguyên lùi lại vài chục bước, sắc mặt tái nhợt, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Hoàng mặt rỗ, ngươi muốn quấy rối sao? Nơi này là Ngụy quốc, không phải Sở quốc, không dung ngươi làm càn.”

Một đạo thanh âm lạnh lùng của người nam chợt vang lên.

Một nho sinh thanh sam mặt chữ hán phi xuống đài cao, ánh mắt lạnh như băng nhìn người nam mặt rỗ.

Người nam mặt rỗ nhìn thấy nho sinh thanh sam giống như con chuột nhìn thấy mèo vậy. Ngượng ngùng cười, thu lại lòng bàn tay đầy thịt của mình rồi dùng một giọng điệu nịnh nọt nói: “Tôn đạo hữu nói đùa, Hoàng mỗ nào dám quấy rồi, chỉ là nhìn thấy pháp bảo sơ hình này, nhất thời kích động mà thôi. Đạo hữu cũng biết, Hoàng mỗ chỉ là một tán tu, nhưng không thể so với tông môn tu sĩ các ngươi.”

Nhìn thấy cảnh này, đại bộ phận tu sĩ ở đây trợn mắt há mồm.

Cả hai người đều là Kim Đan kỳ tu sĩ, vì sao người nam mặt rỗ lại e ngại nho sinh thanh sam? Người nam mặt rỗ vừa rồi lời nói đối với Đỗ Triển Nguyên rất lạnh nhạt. Vừa thấy nho sinh thanh sam đến, liền thay đổi biến thanh một người khác, tựa như hoàn toàn không cần mặt mũi nữa.

Nho sinh thanh sam trong mắt hiện lên một chút thần sắc chán ghét, lạnh nhạt nói: “Kích động cũng phải xem khi nào thì nên. Đi xuống, mua được Thổ lang thuẫn này thì mới lên.”

Người nam mặt rỗ ngượng ngùng cười, bay trở về lầu ba.

Nho sinh thanh sam nhìn về phía Đỗ Triển Nguyên dặn dò nói: “Đỗ sư điệt, ngươi tiếp tục.”

“Vâng, tôn sư bá.”

“Pháp bảp sơ hình Thổ lang thuẫn, giá quy định năm vạn, mỗi lần tăn giá không thể thấp hơn năm ngàn.”

“Năm vạn.”

“Nặm vạn rưỡi.”

“Bảy vạn.”

Sơ hình pháp bảo cạnh tranh mười phần kịch liệt, không đến mười lần tăng giá, giá đã dâng lên đến mười vạn.

Người nam mặt rỗ do dự, mở miệng hô: “Ta ra mười lăm vạn.”

Hắn trực tiếp bỏ thêm năm vạn linh thạch, quả là tài đại khí thô.



Nho sinh thanh sam nhướng mày, lạnh lùng nói: “Hoàng mặt rỗ, ngươi lấy ra được nhiều linh thạch ra như vậy sao? Nếu không lấy ra được, chỉ sợ hôm nay ngươi không đi ra được nơi này.”

“Hắc hăc, Hoàng mỗ nếu dám mở miệng, tự nhiên sẽ có thể lấy ra.”

Người nam mặt rỗ cười nói hắc hắc, trong lời nói tràn ngập sự tự tin.

“Nực cười. Ai chẳng biết người là Hoàng Phú Quý người giết tài. Ngươi có thể Kim Đan đã là chuyện vạn hạnh, còn có thể lấy ra mười lăm vạn linh thạch?”

Gian phòng lầu ba truyền đến một đạo thanh âm của nam, giọng điệu tràn ngập châm chọc.

Đối với loại này, Hòang Phú Quý cũng không thèm để ý, cười ha ha nói: “Đỗ tiểu hữu không phải nói sao? Người trả giá cao nhất, Hoàng mỗ nếu lấy không ra linh thạch, Lý đạo hữu cũng sẽ không để cho tại hạ bình yên rời khỏi nơi này.”

“Mười sáu vạn.”

“Mười sáu vạn năm ngàn.”

“Mười bảy vạn.”

Hoàng Phú Quý cắn răng một cái, trầm giọng hô: “Hai mươi vạn, vị đạo hữu nào có thể ra được giá cao hơn, Hoàng mỗ sẽ xoay người bước đi.”

Giá hai mươi vạn linh thạch cũng đủ để cho người khác phải câm miệng.

“Hai mươi vạn. Hừ, ta thật sự muốn nhìn thấy ngươi như thế nào mà lấy ra được hai mươi vạn linh thạch.”

Hoàng Phú Quý phi xuống đài cao, lấy ra một cái bình sứ màu xanh cùng một cái hộp màu vàng, cao giọng nói: “Hoàng mỗ trên người không có nhiều linh thạch như vậy, xuất ra hai kiện này để bán đấu giá. Năm viên Tam giai thượng phẩm đan dược Thanh ngọc đan, đạo hữu tu luyện công pháp thuộc tính Mộc không cần bỏ lỡ. Còn có một khối Kim canh thạch, Kim canh thạch này là Tam giai hạ phẩm luyện khí tài liệu, chuyên dùng để luyện chế pháp bảo.”

“Cái gì? Tam giai thượng phẩm Thanh ngọc đan. Ngươi sao có khả năng lấy ra Tam giai thượng phẩm đan dược?”

Nho sinh thanh sam sắc mặt khẽ biến, tiến lên hai bước.

Tam giai thượng phẩm đan dược, thích hợp cho Kim Đan kỳ tu sĩ Kim Đan tầng sáu trở lên dùng.

“Hắc hắc, Tôn đạo hữu lại không biết Hoàng mỗ đang làm gì, nếu ngươi không tin, cứ thoải mái mà cầm lên nghiệm chứng.”

Hoàng Phú Quý run cổ tay lên, bình sứ màu xanh rời tay, vững vàng dừng lại ở trên tay nho sinh thanh sam.

Nho sinh thanh sam từ trong đó đổ ra một viên thuốc màu xanh, cẩn thận xem xét, để cạnh mũi nhẹ ngửi một chút.

“Không sai, là Tam giai thượng phẩm đan dược, nhưng tỉ lệ có chút kém, đã cất giữ nhiều năm rồi. Dược liệu cũng không phải tốt lắm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook