Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 251: Thâu Tóm Hai Nhà Hoàng Trần (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hộ thành đại trận tan vỡ, bảy người bọn Lý Hải Phong khống chế pháp bảo, vây công Trần Hồng Thiên.
Trận pháp vừa vỡ, trận bàn trên tay năm người Trần Hồng Thiên cũng theo đó tan vỡ, bọn họ nhất thời mất đi ý chí chiến đấu.
“Lý đạo hữu, chậm đã, chúng ta nguyện ý đàm phán hòa bình, cắt nhường bốn châu cho các ngươi.”
Không có trận pháp phòng hộ, bọn họ căn bản không phải đối thủ, bọn họ chạy trốn khẳng định là có thể chạy trốn. Một trận chiến phường thị Tử Nguyệt, hơn phân nửa tinh nhuệ bị bắt giữ, nếu tu sĩ trong thành Tiên Duyên cũng bị bắt giữ, bọn họ cũng không điều động được lực lượng chống lại tu sĩ hai nước Ngụy Thục nữa.
Lý Hải Phong cười lạnh một tiếng: “Đó là vừa rồi, giết cho ta.”
Chỉ cần giết chết một hai tu sĩ Kết Đan kỳ, lại bắt tù binh người tu tiên trong thành Tiên Duyên, bốn tông phái Tống quốc xấp xỉ mất đi năng lực phản kháng.
Uông Hoa Sơn thấy tình thế không ổn, lập tức phi độn bỏ chạy, tốc độ cực nhanh.
Uông Hoa Sơn vừa chạy trốn, bốn người bọn Trần Hồng Thiên cũng không có tâm tư phản kháng, đều tự chạy trốn. Đám người Lý Hải Phong bày rõ muốn giết bọn họ, bọn họ tự nhiên không muốn bó tay chịu trói, tu sĩ Kết Đan kỳ một lòng chạy trốn, đám người Lý Hải Phong cũng không đuổi theo.
Hắn lấy ra một cái chuông lớn màu vàng, phun ra một mảng lớn hào quang màu vàng, che kín cả tòa thành Tiên Duyên.
“Ai đầu hàng không giết, kẻ phản kháng, giết không tha.”
Lý Hải Phong quát lớn, có đám tù binh này, lại thêm đám kia lúc trước, chính là lợi thế tốt nhất, bốn tông phái Tống quốc chỉ có thể chịu thua, nếu tiếp tục phản kháng, vậy thì giết một đám tù binh tế cờ.
Người tu tiên trong thành Tiên Duyên đều không kịp đào tẩu, chỉ có bộ phận nhỏ ở lúc thành phá bóp nát độn thuật phù bậc hai, bỏ chạy rồi.
Rất nhanh, tin tức bốn tông chiến bại nhanh chóng truyền lưu ra ở Tống quốc.
Trong lúc nhất thời, lòng người hoảng sợ, có người chạy khỏi bốn tông phái Tống quốc, có người đốt giết cướp bóc, có người tìm chỗ trốn đi, tu tiên giới Tống quốc biến thành hỗn loạn.
Nửa tháng sau, một tin tức càng thêm khủng bố truyền đến, sơn môn Thanh Dương tông bị công phá, môn nhân đệ tử của nó thương vong gần hết, kẻ chạy thì chạy, kẻ trốn thì trốn.
Sau khi Thanh Dương tông bị diệt, ba tông phái Tống quốc không còn có tâm tư phản kháng, phái người đàm phán cùng đám người Lý Hải Phong. Lý Hải Phong bắt hơn hai ngàn tù binh, bức bách ba tông phái rút khỏi Tống quốc.
Trải qua một phen cò kè mặc cả, ba tông môn Tống quốc rút khỏi Tống quốc, linh mạch bậc ba bọn họ bồi dưỡng nhiều năm có thể mang đi. Trừ môn nhân, bọn họ có thể đưa đi số ít gia tộc tu tiên quan hệ chặt chẽ. Nhưng mỏ linh thạch, mỏ kim loại, vườn linh dược Tống quốc đều thuộc về hai nước Ngụy Thục.
Đại Tống có chín châu, Thục Quốc lấy đi ba cái, sáu cái còn lại là của Ngụy quốc.
Ngụy quốc vốn có tám châu, bây giờ thêm sáu cái, chính là mười bốn cái, bọn họ phái người dán bố cáo khắp nơi, thông báo tin tức bốn tông phái Tống quốc chiến bại, khuyên bảo người tu tiên địa phương ở lại tại chỗ, phái người duy trì trật tự, bao vây tiễu trừ tà tu đốt giết đánh cướp.
Về sau không có Tống quốc nữa, chỉ có Ngụy quốc.
Ninh Châu ở chỗ xa xôi, hơn ba tháng sau, nhiều đệ tử Bách Linh môn đã tới Thanh Liên sơn, đám người Vương Trường Sinh mới biết được tin tức.
Vương Trường Sinh vẫn không dám tin, mới đi qua mấy tháng, thế cục đã xảy ra biến hóa lớn như vậy, hắn có chút hoài nghi tin tức thật hay giả.
Nếu là Tống quốc chưa chiến bại, lúc này ra mặt phất cờ hò reo Bách Linh môn, khẳng định phải xui xẻo.
Cũng may lúc này, Triệu Ngưng Hương tới nhà, chính mồm nói cho hắn tin tức tu sĩ Tống quốc chiến bại, Vương Trường Sinh lúc này mới tin tưởng.
“Trường Sinh biểu ca, đây là cơ hội của chúng ta, hai nhà Triệu Vương chúng ta cùng nhau ra tay giữ lại gia tộc tu tiên bản địa, thuận tiện thâu tóm gia tộc nhỏ khác. Huynh cảm thấy thế nào?”
Triệu Ngưng Hương đề nghị, giọng điệu bình thản.
Triệu Ngưng Hương không thể tiếp tục ở lại Dược Vương cốc, nàng đã giết vợ chồng Nam Cung Thần, Triệu Ngọc Tuệ đã chết, Triệu gia lúc nào cũng có thể suy sụp, nàng là thấy rõ sắc mặt của tông môn tu tiên, nàng bây giờ chỉ muốn kinh doanh Triệu gia thật tốt, chiếu cố tốt Triệu gia, đây là di ngôn của Triệu Ngọc Tuệ, cũng là chuẩn tắc làm việc của Triệu Ngưng Hương ngày sau.
Bây giờ, Triệu gia chính là của nàng.
Vương gia ở mặt ngoài có hai vị tu sĩ Trúc Cơ, có Vương gia hỗ trợ, Triệu gia làm việc sẽ tiện hơn rất nhiều.
Khiến Triệu Ngưng Hương không thể ngờ được là, Vương gia sớm móc nối con thuyền lớn Bách Linh môn.
Sớm biết hai nước Ngụy Tống sẽ giao chiến, nàng đã không bái vào Dược Vương cốc.
Lúc này, trong phòng chỉ bốn người Vương Trường Sinh, Vương Minh Giang, Triệu Ngưng Hương và Vương Trường Tuyết.
“Tống quốc đã chiến bại, chúng ta có thể buông tay ra chân mà làm rồi. Ngưng Hương biểu muội, ngươi là làm sao biết tu sĩ Nguyên Anh mới biết sưu hồn thuật? Nhỡ đâu tu sĩ Kết Đan của Hoàng Thánh cung có dị bảo, ngươi còn không phải cần khai theo sự thật?”
Vương Trường Sinh đưa ra nghi vấn trong lòng.
“Cái này có gì đâu, cược mà thôi, nếu là bà nội còn sống, muội tuyệt đối sẽ không cược, bà nội mất rồi, nếu là không thể ôm đùi năm tông phái Ngụy quốc, Triệu gia chúng ta cách diệt vong cũng không lâu nữa, chạy? Chúng ta có thể chạy đi đâu? Một mình ta không chiếu cố được hơn trăm người, cược thua, chỉ là cái mạng này của ta, cược thắng, Triệu gia chúng ta có thể đạt được một cái tiền đồ tốt.”
Trong đôi mắt đẹp của Triệu Ngưng Hương lộ ra biểu cảm kiên định, giọng điệu có chút trầm trọng.
“Một buổi thiên tử một buổi thần, đây là cơ hội của Vương gia chúng ta. Trường Sinh, chỗ Tô đạo hữu, chúng ta cần giao hảo mới được, chúng ta ngày sau dựa hết vào Bách Linh môn chiếu cố. Trường Tuyết, ngươi lúc quay về tông môn mang theo một khoản linh thạch, cố gắng giao hảo nhân vật thực quyền của Bách Linh môn.”
Vương Minh Giang trịnh trọng dặn dò, Vương Trường Tuyết liên thanh đáp ứng.
“Ngưng Hương biểu muội, vậy thì nói như vậy, chúng ta phân công nhau hành động, giúp đệ tử Bách Linh môn thuyết phục gia tộc tu tiên khác lưu lại, nhưng Lâm gia nơi đó....”
“Trường Sinh biểu ca, huynh yên tâm, Lâm gia cùng Tử Tiêu môn đi lại rất gần gũi, ta đã đầu phục Hoàng Thánh cung, sẽ không đi hướng Tử Tiêu môn lấy lòng nữa. Ngọc Hinh biểu tỷ có khả năng rất lớn tiến vào Kết Đan kỳ, bây giờ Ngụy quốc thế lớn giành được Tống quốc, không chừng ngày nào đó ba tông phái đánh trở về, mặc kệ Lâm gia rời khỏi đi! Dù sao linh mạch bọn họ không cầm đi được.”
Trận pháp vừa vỡ, trận bàn trên tay năm người Trần Hồng Thiên cũng theo đó tan vỡ, bọn họ nhất thời mất đi ý chí chiến đấu.
“Lý đạo hữu, chậm đã, chúng ta nguyện ý đàm phán hòa bình, cắt nhường bốn châu cho các ngươi.”
Không có trận pháp phòng hộ, bọn họ căn bản không phải đối thủ, bọn họ chạy trốn khẳng định là có thể chạy trốn. Một trận chiến phường thị Tử Nguyệt, hơn phân nửa tinh nhuệ bị bắt giữ, nếu tu sĩ trong thành Tiên Duyên cũng bị bắt giữ, bọn họ cũng không điều động được lực lượng chống lại tu sĩ hai nước Ngụy Thục nữa.
Lý Hải Phong cười lạnh một tiếng: “Đó là vừa rồi, giết cho ta.”
Chỉ cần giết chết một hai tu sĩ Kết Đan kỳ, lại bắt tù binh người tu tiên trong thành Tiên Duyên, bốn tông phái Tống quốc xấp xỉ mất đi năng lực phản kháng.
Uông Hoa Sơn thấy tình thế không ổn, lập tức phi độn bỏ chạy, tốc độ cực nhanh.
Uông Hoa Sơn vừa chạy trốn, bốn người bọn Trần Hồng Thiên cũng không có tâm tư phản kháng, đều tự chạy trốn. Đám người Lý Hải Phong bày rõ muốn giết bọn họ, bọn họ tự nhiên không muốn bó tay chịu trói, tu sĩ Kết Đan kỳ một lòng chạy trốn, đám người Lý Hải Phong cũng không đuổi theo.
Hắn lấy ra một cái chuông lớn màu vàng, phun ra một mảng lớn hào quang màu vàng, che kín cả tòa thành Tiên Duyên.
“Ai đầu hàng không giết, kẻ phản kháng, giết không tha.”
Lý Hải Phong quát lớn, có đám tù binh này, lại thêm đám kia lúc trước, chính là lợi thế tốt nhất, bốn tông phái Tống quốc chỉ có thể chịu thua, nếu tiếp tục phản kháng, vậy thì giết một đám tù binh tế cờ.
Người tu tiên trong thành Tiên Duyên đều không kịp đào tẩu, chỉ có bộ phận nhỏ ở lúc thành phá bóp nát độn thuật phù bậc hai, bỏ chạy rồi.
Rất nhanh, tin tức bốn tông chiến bại nhanh chóng truyền lưu ra ở Tống quốc.
Trong lúc nhất thời, lòng người hoảng sợ, có người chạy khỏi bốn tông phái Tống quốc, có người đốt giết cướp bóc, có người tìm chỗ trốn đi, tu tiên giới Tống quốc biến thành hỗn loạn.
Nửa tháng sau, một tin tức càng thêm khủng bố truyền đến, sơn môn Thanh Dương tông bị công phá, môn nhân đệ tử của nó thương vong gần hết, kẻ chạy thì chạy, kẻ trốn thì trốn.
Sau khi Thanh Dương tông bị diệt, ba tông phái Tống quốc không còn có tâm tư phản kháng, phái người đàm phán cùng đám người Lý Hải Phong. Lý Hải Phong bắt hơn hai ngàn tù binh, bức bách ba tông phái rút khỏi Tống quốc.
Trải qua một phen cò kè mặc cả, ba tông môn Tống quốc rút khỏi Tống quốc, linh mạch bậc ba bọn họ bồi dưỡng nhiều năm có thể mang đi. Trừ môn nhân, bọn họ có thể đưa đi số ít gia tộc tu tiên quan hệ chặt chẽ. Nhưng mỏ linh thạch, mỏ kim loại, vườn linh dược Tống quốc đều thuộc về hai nước Ngụy Thục.
Đại Tống có chín châu, Thục Quốc lấy đi ba cái, sáu cái còn lại là của Ngụy quốc.
Ngụy quốc vốn có tám châu, bây giờ thêm sáu cái, chính là mười bốn cái, bọn họ phái người dán bố cáo khắp nơi, thông báo tin tức bốn tông phái Tống quốc chiến bại, khuyên bảo người tu tiên địa phương ở lại tại chỗ, phái người duy trì trật tự, bao vây tiễu trừ tà tu đốt giết đánh cướp.
Về sau không có Tống quốc nữa, chỉ có Ngụy quốc.
Ninh Châu ở chỗ xa xôi, hơn ba tháng sau, nhiều đệ tử Bách Linh môn đã tới Thanh Liên sơn, đám người Vương Trường Sinh mới biết được tin tức.
Vương Trường Sinh vẫn không dám tin, mới đi qua mấy tháng, thế cục đã xảy ra biến hóa lớn như vậy, hắn có chút hoài nghi tin tức thật hay giả.
Nếu là Tống quốc chưa chiến bại, lúc này ra mặt phất cờ hò reo Bách Linh môn, khẳng định phải xui xẻo.
Cũng may lúc này, Triệu Ngưng Hương tới nhà, chính mồm nói cho hắn tin tức tu sĩ Tống quốc chiến bại, Vương Trường Sinh lúc này mới tin tưởng.
“Trường Sinh biểu ca, đây là cơ hội của chúng ta, hai nhà Triệu Vương chúng ta cùng nhau ra tay giữ lại gia tộc tu tiên bản địa, thuận tiện thâu tóm gia tộc nhỏ khác. Huynh cảm thấy thế nào?”
Triệu Ngưng Hương đề nghị, giọng điệu bình thản.
Triệu Ngưng Hương không thể tiếp tục ở lại Dược Vương cốc, nàng đã giết vợ chồng Nam Cung Thần, Triệu Ngọc Tuệ đã chết, Triệu gia lúc nào cũng có thể suy sụp, nàng là thấy rõ sắc mặt của tông môn tu tiên, nàng bây giờ chỉ muốn kinh doanh Triệu gia thật tốt, chiếu cố tốt Triệu gia, đây là di ngôn của Triệu Ngọc Tuệ, cũng là chuẩn tắc làm việc của Triệu Ngưng Hương ngày sau.
Bây giờ, Triệu gia chính là của nàng.
Vương gia ở mặt ngoài có hai vị tu sĩ Trúc Cơ, có Vương gia hỗ trợ, Triệu gia làm việc sẽ tiện hơn rất nhiều.
Khiến Triệu Ngưng Hương không thể ngờ được là, Vương gia sớm móc nối con thuyền lớn Bách Linh môn.
Sớm biết hai nước Ngụy Tống sẽ giao chiến, nàng đã không bái vào Dược Vương cốc.
Lúc này, trong phòng chỉ bốn người Vương Trường Sinh, Vương Minh Giang, Triệu Ngưng Hương và Vương Trường Tuyết.
“Tống quốc đã chiến bại, chúng ta có thể buông tay ra chân mà làm rồi. Ngưng Hương biểu muội, ngươi là làm sao biết tu sĩ Nguyên Anh mới biết sưu hồn thuật? Nhỡ đâu tu sĩ Kết Đan của Hoàng Thánh cung có dị bảo, ngươi còn không phải cần khai theo sự thật?”
Vương Trường Sinh đưa ra nghi vấn trong lòng.
“Cái này có gì đâu, cược mà thôi, nếu là bà nội còn sống, muội tuyệt đối sẽ không cược, bà nội mất rồi, nếu là không thể ôm đùi năm tông phái Ngụy quốc, Triệu gia chúng ta cách diệt vong cũng không lâu nữa, chạy? Chúng ta có thể chạy đi đâu? Một mình ta không chiếu cố được hơn trăm người, cược thua, chỉ là cái mạng này của ta, cược thắng, Triệu gia chúng ta có thể đạt được một cái tiền đồ tốt.”
Trong đôi mắt đẹp của Triệu Ngưng Hương lộ ra biểu cảm kiên định, giọng điệu có chút trầm trọng.
“Một buổi thiên tử một buổi thần, đây là cơ hội của Vương gia chúng ta. Trường Sinh, chỗ Tô đạo hữu, chúng ta cần giao hảo mới được, chúng ta ngày sau dựa hết vào Bách Linh môn chiếu cố. Trường Tuyết, ngươi lúc quay về tông môn mang theo một khoản linh thạch, cố gắng giao hảo nhân vật thực quyền của Bách Linh môn.”
Vương Minh Giang trịnh trọng dặn dò, Vương Trường Tuyết liên thanh đáp ứng.
“Ngưng Hương biểu muội, vậy thì nói như vậy, chúng ta phân công nhau hành động, giúp đệ tử Bách Linh môn thuyết phục gia tộc tu tiên khác lưu lại, nhưng Lâm gia nơi đó....”
“Trường Sinh biểu ca, huynh yên tâm, Lâm gia cùng Tử Tiêu môn đi lại rất gần gũi, ta đã đầu phục Hoàng Thánh cung, sẽ không đi hướng Tử Tiêu môn lấy lòng nữa. Ngọc Hinh biểu tỷ có khả năng rất lớn tiến vào Kết Đan kỳ, bây giờ Ngụy quốc thế lớn giành được Tống quốc, không chừng ngày nào đó ba tông phái đánh trở về, mặc kệ Lâm gia rời khỏi đi! Dù sao linh mạch bọn họ không cầm đi được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.