Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1161: Thiên Tài Tề Tựu (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Bách Linh cốc, Vương Thanh Linh đứng ở phụ cận một cây đại thụ che trời, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Một con mãng xà hình thể thật lớn đang bò trên đại thụ, phun ra chiếc lưỡi dãi.
Lôi kiếp là Băng phong mãng đưa tới, sau khi nó dùng hết một lọ Hoá giao đan đã đưa tới lôi kiếp, không biết có thể hoá thành giao long hay không.
Băng phong mãng này được Vương Thanh Linh nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, là linh thú bản mạng của nàng.
Nàng tu luyện “Ngự linh mật sách”, phải chọn một linh thú làm bản mạng linh thú. Linh thú có tu vi càng cao, bản thân nàng cũng sẽ được lợi. Nếu bản mạng linh thú chết, nàng cũng sẽ bị thương nặng. Nếu nghiêm trọng, rơi xuống một đại cảnh giới cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Ngoài ra, nàng còn có thế dùng bản mạng linh thú để thi triển một loại bí thuật.
Oành đùng đùng!
Một tiếng lôi minh thật lớn vang lên, bắn ra ra tia chớp màu bạc thô to bằng cánh tay, chuẩn xác đánh lên người Băng phong mãng. Băng phong mãng phát ra một trận tiếng kêu đau đớn.
Tiếng lôi minh vang lên không ngừng, từng tia chớp màu bạ từ trên trời giáng xuống, bổ về phía Băng phong mãng.
Vương Thanh Linh lấy ra một cái trận bàn màu vàng, đánh vào đó một đạo pháp quyết. Vô số sương mù màu vàng ào ra ồ ạt, che kín Băng phong mãng.
Nàng mời Diệp Hải đường hỗ trợ bố trí hai bộ trận pháp bậc ba, Băng phong mãng hẳn là có thể hoá thành giao.
Một khắc đồng hồ sau, trận bàn trên tay Vương Thanh Linh lục tục mở ra. Một đạo tia chớp màu bạc từ trên trời giáng xuống, hung hăng bổ bào trên người Băng phong mãng. Một mảng lớn lôi quang màu bạc che kín thân thể Băng phong mãng. Khí lưu cường đại thổi bay một mảng lớn khói bụi.
Tay áo Vương Thanh Linh run lên, khói bụi chỉ cần tới gần này trong phạm vị mười trượng, đều bị thổi bay biến.
Lúc này, lôi kiếp cũng đã biến mất.
Sau vài hô hấp, lôi quang tản đi, Băng phong mãng ghé vào một cây đại thụ cháy đen. Thân thể nó cháy đen một mảng, giống như đã chết vậy.
Một tiếng “Răng rắc” trầm nặng vang lên, Băng phong mãng màu đen một chia thành hai, một giao long cả thân mình trắng như tuyết chui ra từ bên trong cơ thể mãng xa.
Giao long màu trắng hình thể so với trước kia không sai biệt lắm, miệng lại to hơn không ít. Hai bên khoé miệng đều có một sợi râu dài, trên đầu có một sừng rồng màu trắng trong suốt.
Băng phong mãng thuận lợi tiến giai thành Băng phong giao, linh thú bản mạng tiến giai, bản thân Vương Thanh Linh cũng được lợi theo.Từ Kim Đan tầng hai tiến vào Kim Đan tầng ba.
Rống!
Băng phong giao phi đến trước mặt Vương Thanh Linh, bày ra bộ dáng bé con ngoan ngoãn.
Vương Thanh Linh vui mừng ra mặt, trên khuôn mặt khả ái lộ ra thần sắc đáng yêu, lấy ra một con ngư yêu màu xanh đã chết, đút cho Băng phong giao.
Băng phong giao ăn xong ngư yêu màu xanh, phát ra một tiếng rống hưng phấn.
Vương Thanh Linh vươn hai tay ôm lấy đầu Băng phong giao, vô cùng thân thiết cọ đầu nó, cười nói: “Tiểu Bạch thật ngoan.”
...
Bốn đạo độn quang từ xa bay tới, dừng ở trước mặt Vương Thanh Linh, chính là bốn người Vương Trường Sinh.
“Vương sư huynh, chất nữ của ngươi không tồi, mãng xà có thể tiến hoá thành giao, điều này cũng rất hiếm gặp.”
Tử Nguyệt tiên tử cười thản nhiên, tán dương.
Vương Thanh Linh cười ngọt ngào rồi nói: “Đây là vì Cửu thúc cho ta một lọ Hoá giao đan. Nếu không Tiếu Bạch không nhất định có thể hoá thành giao long đâu!
Vương Trường Sinh cười cười tiếp lời: “Thanh Linh, Trấn tiên tháp xuất thế, ngươi có nguyện ý đi theo chúng ta tiến nhập Trấn tiên tháp hay không?”
Kim Đan tu sĩ có Trấn tiên lệnh, có thể tiến vào Trấn tiên tháp. Nhưng Trấn tiên tháp có nguy hiểm nhất định. Vương Thanh Linh có tu vi Kim Đan tầng ba, hơn nữa lại có một con hạ phẩm bậc ba giao long, cũng có thể thử xông vào một lần.
“Trấn tiên tháp?”
Vương Thanh Linh có chút động tâm, nàng trầm ngâm một lát, lắc đầu từ chối: “Bỏ đi, tu vi của ta rất thấp, ta sẽ không đi. Tiểu Bạch vừa mới tiến vào bậc ba thực lực còn chưa đủ mạnh. Ngoại trừ Tiểu Bạch ra, ta không có yêu thú bậc ba nào khác, thực lực cá nhân của ta không mạnh.”
Nàng là ngự linh sư, thực lực được quyết định chủ yếu dựa vao thực lực cửa yêu thú. Băng phong giao vừa mới tiến vào bậc ba, lúc này nên để nó củng cố tu vi, không nên lập tức đi đấu pháp.
Nếu Băng phong giao bị thương nặng, bản thân nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng. Ngoài ra, Ngân Xà đảo cũng cần có người trông coi, chỉ dựa vào Vương Thanh Thiến và Vương Thu Minh cũng không được.
Vương Trường Sinh gật gật đầu tán dương: “Ngươi có thể rõ ràng điểm này, thật không tồi, vậy ngươi và Thu Hồng thủ gia đi!”
Hắn vốn cũng không định mang Vương Thanh Linh đi, có một con Băng phong giao bậc ba, bọn họ cũng yên tâm hơn khi tiến vào Kim Thiềm hải vực.
Vương Trường Sinh dặn dò vài câu, sau đso cùng ba người Uông Như Yên rời khỏi Ngân Xà đảo, đi Kim Thiềm hải vực.
…
San Hô hải vực, Thanh Miết phường thị.
Một gian mật thất, một lão giả áo bào xanh thân hình cao lớn đang nói gì đó với mười Kim Đan tu sĩ, Hàn Thiên Tuyền cũng ở bên trong.
“Trấn tiên tháp xuất thế ở Kim Thiềm hải vực, các ngươi đi cùng lão phu một chuyến đi! Năm đó Tứ Quý tổ sư đi được đến tầng thú ba mươi lăm, lấy được một món linh bảo. Hy vọng các ngươi cũng có thể đi được ba mươi lăm tầng.
“Vâng, Lưu sư thúc.” Đám người Hàn Thiên Tuyền trăm miệng một lời đáp ứng xuống dưới.
Hàn Thiên Tuyền do dự một lát, tò mò hỏi: “Lưu sư thúc, Trấn tiên tháp thật sự là một thông thiên linh bảo sao? Sao không có ai nghĩ đến việc thu hồi món đồ này?”
Trấn tiên tháp xuất thế sẽ hấp dẫn hơn nửa tu tiên giới đến, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy lại không bị ai thu hồi, có chút kỳ quái.
Một con mãng xà hình thể thật lớn đang bò trên đại thụ, phun ra chiếc lưỡi dãi.
Lôi kiếp là Băng phong mãng đưa tới, sau khi nó dùng hết một lọ Hoá giao đan đã đưa tới lôi kiếp, không biết có thể hoá thành giao long hay không.
Băng phong mãng này được Vương Thanh Linh nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, là linh thú bản mạng của nàng.
Nàng tu luyện “Ngự linh mật sách”, phải chọn một linh thú làm bản mạng linh thú. Linh thú có tu vi càng cao, bản thân nàng cũng sẽ được lợi. Nếu bản mạng linh thú chết, nàng cũng sẽ bị thương nặng. Nếu nghiêm trọng, rơi xuống một đại cảnh giới cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Ngoài ra, nàng còn có thế dùng bản mạng linh thú để thi triển một loại bí thuật.
Oành đùng đùng!
Một tiếng lôi minh thật lớn vang lên, bắn ra ra tia chớp màu bạc thô to bằng cánh tay, chuẩn xác đánh lên người Băng phong mãng. Băng phong mãng phát ra một trận tiếng kêu đau đớn.
Tiếng lôi minh vang lên không ngừng, từng tia chớp màu bạ từ trên trời giáng xuống, bổ về phía Băng phong mãng.
Vương Thanh Linh lấy ra một cái trận bàn màu vàng, đánh vào đó một đạo pháp quyết. Vô số sương mù màu vàng ào ra ồ ạt, che kín Băng phong mãng.
Nàng mời Diệp Hải đường hỗ trợ bố trí hai bộ trận pháp bậc ba, Băng phong mãng hẳn là có thể hoá thành giao.
Một khắc đồng hồ sau, trận bàn trên tay Vương Thanh Linh lục tục mở ra. Một đạo tia chớp màu bạc từ trên trời giáng xuống, hung hăng bổ bào trên người Băng phong mãng. Một mảng lớn lôi quang màu bạc che kín thân thể Băng phong mãng. Khí lưu cường đại thổi bay một mảng lớn khói bụi.
Tay áo Vương Thanh Linh run lên, khói bụi chỉ cần tới gần này trong phạm vị mười trượng, đều bị thổi bay biến.
Lúc này, lôi kiếp cũng đã biến mất.
Sau vài hô hấp, lôi quang tản đi, Băng phong mãng ghé vào một cây đại thụ cháy đen. Thân thể nó cháy đen một mảng, giống như đã chết vậy.
Một tiếng “Răng rắc” trầm nặng vang lên, Băng phong mãng màu đen một chia thành hai, một giao long cả thân mình trắng như tuyết chui ra từ bên trong cơ thể mãng xa.
Giao long màu trắng hình thể so với trước kia không sai biệt lắm, miệng lại to hơn không ít. Hai bên khoé miệng đều có một sợi râu dài, trên đầu có một sừng rồng màu trắng trong suốt.
Băng phong mãng thuận lợi tiến giai thành Băng phong giao, linh thú bản mạng tiến giai, bản thân Vương Thanh Linh cũng được lợi theo.Từ Kim Đan tầng hai tiến vào Kim Đan tầng ba.
Rống!
Băng phong giao phi đến trước mặt Vương Thanh Linh, bày ra bộ dáng bé con ngoan ngoãn.
Vương Thanh Linh vui mừng ra mặt, trên khuôn mặt khả ái lộ ra thần sắc đáng yêu, lấy ra một con ngư yêu màu xanh đã chết, đút cho Băng phong giao.
Băng phong giao ăn xong ngư yêu màu xanh, phát ra một tiếng rống hưng phấn.
Vương Thanh Linh vươn hai tay ôm lấy đầu Băng phong giao, vô cùng thân thiết cọ đầu nó, cười nói: “Tiểu Bạch thật ngoan.”
...
Bốn đạo độn quang từ xa bay tới, dừng ở trước mặt Vương Thanh Linh, chính là bốn người Vương Trường Sinh.
“Vương sư huynh, chất nữ của ngươi không tồi, mãng xà có thể tiến hoá thành giao, điều này cũng rất hiếm gặp.”
Tử Nguyệt tiên tử cười thản nhiên, tán dương.
Vương Thanh Linh cười ngọt ngào rồi nói: “Đây là vì Cửu thúc cho ta một lọ Hoá giao đan. Nếu không Tiếu Bạch không nhất định có thể hoá thành giao long đâu!
Vương Trường Sinh cười cười tiếp lời: “Thanh Linh, Trấn tiên tháp xuất thế, ngươi có nguyện ý đi theo chúng ta tiến nhập Trấn tiên tháp hay không?”
Kim Đan tu sĩ có Trấn tiên lệnh, có thể tiến vào Trấn tiên tháp. Nhưng Trấn tiên tháp có nguy hiểm nhất định. Vương Thanh Linh có tu vi Kim Đan tầng ba, hơn nữa lại có một con hạ phẩm bậc ba giao long, cũng có thể thử xông vào một lần.
“Trấn tiên tháp?”
Vương Thanh Linh có chút động tâm, nàng trầm ngâm một lát, lắc đầu từ chối: “Bỏ đi, tu vi của ta rất thấp, ta sẽ không đi. Tiểu Bạch vừa mới tiến vào bậc ba thực lực còn chưa đủ mạnh. Ngoại trừ Tiểu Bạch ra, ta không có yêu thú bậc ba nào khác, thực lực cá nhân của ta không mạnh.”
Nàng là ngự linh sư, thực lực được quyết định chủ yếu dựa vao thực lực cửa yêu thú. Băng phong giao vừa mới tiến vào bậc ba, lúc này nên để nó củng cố tu vi, không nên lập tức đi đấu pháp.
Nếu Băng phong giao bị thương nặng, bản thân nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng. Ngoài ra, Ngân Xà đảo cũng cần có người trông coi, chỉ dựa vào Vương Thanh Thiến và Vương Thu Minh cũng không được.
Vương Trường Sinh gật gật đầu tán dương: “Ngươi có thể rõ ràng điểm này, thật không tồi, vậy ngươi và Thu Hồng thủ gia đi!”
Hắn vốn cũng không định mang Vương Thanh Linh đi, có một con Băng phong giao bậc ba, bọn họ cũng yên tâm hơn khi tiến vào Kim Thiềm hải vực.
Vương Trường Sinh dặn dò vài câu, sau đso cùng ba người Uông Như Yên rời khỏi Ngân Xà đảo, đi Kim Thiềm hải vực.
…
San Hô hải vực, Thanh Miết phường thị.
Một gian mật thất, một lão giả áo bào xanh thân hình cao lớn đang nói gì đó với mười Kim Đan tu sĩ, Hàn Thiên Tuyền cũng ở bên trong.
“Trấn tiên tháp xuất thế ở Kim Thiềm hải vực, các ngươi đi cùng lão phu một chuyến đi! Năm đó Tứ Quý tổ sư đi được đến tầng thú ba mươi lăm, lấy được một món linh bảo. Hy vọng các ngươi cũng có thể đi được ba mươi lăm tầng.
“Vâng, Lưu sư thúc.” Đám người Hàn Thiên Tuyền trăm miệng một lời đáp ứng xuống dưới.
Hàn Thiên Tuyền do dự một lát, tò mò hỏi: “Lưu sư thúc, Trấn tiên tháp thật sự là một thông thiên linh bảo sao? Sao không có ai nghĩ đến việc thu hồi món đồ này?”
Trấn tiên tháp xuất thế sẽ hấp dẫn hơn nửa tu tiên giới đến, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy lại không bị ai thu hồi, có chút kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.