Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 310: Thuê Linh Mạch
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Bảy ngày thời gian, rất nhanh đã trôi qua.
Quê hương đã xây dựng lại xong rồi, tộc nhân việc ai người ấy làm. Một trận chiến này, Vương gia tổn thất không lớn, năm tu sĩ Trúc Cơ tọa trấn Vương gia, hấp dẫn không ít tán tu hoặc tu sĩ gia tộc đầu nhập vào, ngoài ra, còn có không ít thế lực tới bái phỏng.
Gia tộc tu tiên Ninh Châu bị diệt hơn phân nửa, để trống ra không ít linh mạch bậc hai, không có Bách Linh Môn lên tiếng, ai cũng không dám tự tiện chiếm lĩnh linh mạch để trống ra. Bọn họ muốn mượn lực lượng Vương gia, liên hệ người của Bách Linh Môn, để đạt được linh mạch bậc hai, gia tộc tu tiên tu sĩ Trúc Cơ chết trận, thì muốn thông gia với Vương gia, để che chở gia tộc bọn họ, tán tu thì ôm ý tưởng cây to hưởng bóng mát, muốn gia nhập Vương gia, kiếm một cái tiền đồ.
Trong lúc nhất thời, Thanh Liên sơn cực kỳ náo nhiệt.
Trong phòng nghị sự, Vương Trường Sinh đang uống trà nói chuyện phiếm với Hoàng Đức Kỳ.
Huynh đệ Hoàng Đức Kỳ cùng Hoàng Đức Lân tới bái phỏng, đương nhiên, Vương Trường Đình cũng đã trở lại, ở hậu viện nói chuyện phiếm với nữ quyến Vương gia.
“Đức Kỳ huynh, nghe nói ngươi dẫn người phá vòng vây, thật can đảm, ngươi cùng Lâm gia xem như kết thù rồi, ngươi ngày sau phải cẩn thận một chút.”
Vương Trường Sinh dặn dò.
“Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, Vương gia các ngươi không phải cũng đắc tội Dương gia. Trường Sinh hiền đệ, chúng ta tính rút về Ngọa Long sơn, linh mạch bậc hai thượng phẩm kia của Hồng Diệp lĩnh chúng ta không mang đi được, Vương gia các ngươi có hứng thú thuê không?”
Một trận chiến này, Hoàng gia tổn thất ba tu sĩ Trúc Cơ, một người chết ở tiền tuyến, hai người chết ở lúc phá vây.
Hoàng gia trước mắt có năm tu sĩ Trúc Cơ, hai người ở Bách Linh Môn, không có khả năng canh giữ mọi lúc ở Hoàng gia, ba tu sĩ Trúc Cơ, trong đó một tu sĩ Trúc Cơ tuổi thọ không nhiều lắm. Tu sĩ Trúc Cơ chết trận ở tiền tuyến, Bách Linh Môn thưởng một viên Trúc Cơ Đan, cho dù thêm một Trúc Cơ, tu sĩ Trúc Cơ Hoàng gia có thể điều động chỉ có ba người.
Tuy nói Thái Nhất Tiên Môn ra mặt điều đình, ai dám cam đoan nhất định sẽ không lại bùng nổ chiến sự, nếu là lưu lại tu sĩ Trúc Cơ trông coi linh mạch kia của Hồng Diệp lĩnh, lại bùng nổ chiến sự, tộc nhân Hồng Diệp lĩnh chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Quan trọng nhất là, Lâm gia xuất hiện một vị tu sĩ song linh căn, linh mạch kia chính là một củ khoai lang phỏng tay.
Một khi nổi lên chiến sự, Lâm gia khẳng định sẽ phái người tấn công.
Hoàng Đức Kỳ vốn muốn lấy linh mạch này trao đổi cùng gia tộc tu tiên hậu phương, nhưng người khác căn bản không đáp ứng. Ngụy quốc cắt nhường bốn châu cho Sở quốc, Ninh Châu giáp với Sở quốc, chiến sự lại nổi lên, Ninh Châu khẳng định là mục tiêu đầu tiên của Sở quốc, đừng nói Hồng Diệp lĩnh, linh mạch toàn bộ Ninh Châu đều là củ khoai lang phỏng tay.
Hắn thương lượng với tộc thúc, tính cho Vương gia thuê linh mạch này, dù sao linh mạch kia ở Hồng Diệp lĩnh chủ yếu là gieo trồng linh cốc, cho Vương gia thuê, chuyện gì cũng không cần làm, hàng năm đều có thể đạt được một khoản linh thạch, cớ sao mà không làm.
“Rút khỏi Ninh Châu? Thuê? Đức Kỳ huynh, hai nhà chúng ta là quan hệ thông gia, ngươi chia sẻ cho ta, có phải lại sắp khai chiến rồi hay không?”
Sắc mặt Vương Trường Sinh căng thẳng, trầm giọng hỏi.
Hoàng Đức Kỳ ngượng ngùng cười, giải thích: “Không phải, nói rõ đi! Ninh Châu giáp với Sở quốc, chiến sự lại nổi lên, Ninh Châu khẳng định là mục tiêu tiến công của Sở quốc, Hoàng gia chúng ta không có nhiều lực lượng như vậy trông coi một cái linh mạch đó, lại không thể mang đi. Hai nhà chúng ta là quan hệ thông gia, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, các ngươi nếu đồng ý mua cũng được, thuê cũng được.”
Tuy nói hai nhà là quan hệ thông gia, nhưng nếu có thể bán đi, Hoàng Đức Kỳ cũng sẽ không tìm tới cửa.
“Đức Kỳ huynh, việc này liên quan trọng đại, để chúng ta cẩn thận cân nhắc một phen, các ngươi tạm thời ở lại, chúng ta bàn bạc xong lại cho các ngươi câu trả lời? Như thế nào?”
“Không có vấn đề, vậy vi huynh quấy rầy rồi.”
Hoàng Đức Kỳ không cần nghĩ ngợi đáp ứng, nói chuyện phiếm một lát, liền cáo từ rời khỏi.
Ba người Vương Trường Sinh, Vương Trường Phong và Vương Minh Giang bàn bạc mãi, sau khi cân nhắc lợi hại, tính thuê một linh mạch kia của Hồng Diệp lĩnh, đã có thêm một linh mạch bậc hai thượng phẩm, Vương gia có thể thêm một phần thu nhập, quan trọng nhất là, Hồng Diệp lĩnh giáp với Vân Châu, nếu có chiến sự, tộc nhân Vương gia có thể rút về phía một khối linh mạch bậc hai kia ở Vân Châu.
Đương nhiên, linh mạch kia vốn là của Lâm gia, nếu là lại bùng nổ chiến sự, Lâm gia khẳng định sẽ tranh đoạt, phiêu lưu khẳng định có, nhưng lợi lớn hơn hại, Vương gia tính thuê linh mạch này.
Đúng lúc này, Vương Minh Chiến bước nhanh đi đến: “Nhị thập nhất đệ, Trường Phong, Trường Sinh, người Uông gia tới, Uông Thư Minh tự mình đến, nói là có chuyện quan trọng thương lượng.”
Ba người bọn Vương Trường Sinh nhìn nhau, không hiểu ra sao.
“Uông gia lúc này tới, có thể có liên quan với Uông Như Yên hay không?”
Vương Minh Giang đoán.
Vương Trường Sinh nghe vậy, trong lòng căng thẳng, không lẽ xảy ra biến cố gì sao?
“Người tới là khách, mau mời Uông đạo hữu vào.”
Không qua bao lâu, Uông Thư Minh đi đến.
Sau một lát hàn huyên, Uông Thư Nguyên mỉm cười với Vương Trường Sinh, nói: “Vương đạo hữu, ngươi lần trước đi quá vội vàng, ngươi đã cứu tứ ca ta cùng cháu gái Như Yên, chúng ta còn muốn cảm tạ ngươi thật nhiều mà! Ngươi đi rồi, ta lần này đến, là muốn mời ngươi tham gia sinh nhật tứ ca ta, không có người ngoài, chỉ người hai nhà Uông Vương chúng ta, Vương đạo hữu, ngươi nhất định phải tới, cháu gái Như Yên muốn giáp mặt bày tỏ cảm tạ ngươi đấy!”
“Sinh nhật? Khi nào?”
“Ba tháng sau, nếu không có chuyện gì quan trọng, ngươi nhanh chóng đến Uông gia bảo, ở Uông gia bảo chúng ta thêm một đoạn thời gian, để chúng ta một là tận tình địa chủ, cũng là vì đáp tạ ân cứu mạng của ngươi.”
Hai tay Uông Thư Minh ôm quyền, cảm kích nói.
“Được, xử lý xong công việc trong tay, tại hạ lập tức xuất phát.”
Vương Trường Sinh không cần nghĩ ngợi đã đáp ứng, Uông gia đây là đang lấy lòng, xem ra có kịch để xem rồi.
Vương Minh Giang đảo tròng mắt, mặt đầy nụ cười nói: “Uông đạo hữu, ngươi đi đường lâu như vậy, cũng mệt mỏi rồi nhỉ! Trường Phong, cháu sắp xếp cho Uông đạo hữu một chỗ yên tĩnh, chiêu đãi Uông đạo hữu cho tốt.”
Uông Thư Minh cũng chưa chối từ, đáp ứng, theo Vương Trường Phong rời khỏi.
Quê hương đã xây dựng lại xong rồi, tộc nhân việc ai người ấy làm. Một trận chiến này, Vương gia tổn thất không lớn, năm tu sĩ Trúc Cơ tọa trấn Vương gia, hấp dẫn không ít tán tu hoặc tu sĩ gia tộc đầu nhập vào, ngoài ra, còn có không ít thế lực tới bái phỏng.
Gia tộc tu tiên Ninh Châu bị diệt hơn phân nửa, để trống ra không ít linh mạch bậc hai, không có Bách Linh Môn lên tiếng, ai cũng không dám tự tiện chiếm lĩnh linh mạch để trống ra. Bọn họ muốn mượn lực lượng Vương gia, liên hệ người của Bách Linh Môn, để đạt được linh mạch bậc hai, gia tộc tu tiên tu sĩ Trúc Cơ chết trận, thì muốn thông gia với Vương gia, để che chở gia tộc bọn họ, tán tu thì ôm ý tưởng cây to hưởng bóng mát, muốn gia nhập Vương gia, kiếm một cái tiền đồ.
Trong lúc nhất thời, Thanh Liên sơn cực kỳ náo nhiệt.
Trong phòng nghị sự, Vương Trường Sinh đang uống trà nói chuyện phiếm với Hoàng Đức Kỳ.
Huynh đệ Hoàng Đức Kỳ cùng Hoàng Đức Lân tới bái phỏng, đương nhiên, Vương Trường Đình cũng đã trở lại, ở hậu viện nói chuyện phiếm với nữ quyến Vương gia.
“Đức Kỳ huynh, nghe nói ngươi dẫn người phá vòng vây, thật can đảm, ngươi cùng Lâm gia xem như kết thù rồi, ngươi ngày sau phải cẩn thận một chút.”
Vương Trường Sinh dặn dò.
“Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, Vương gia các ngươi không phải cũng đắc tội Dương gia. Trường Sinh hiền đệ, chúng ta tính rút về Ngọa Long sơn, linh mạch bậc hai thượng phẩm kia của Hồng Diệp lĩnh chúng ta không mang đi được, Vương gia các ngươi có hứng thú thuê không?”
Một trận chiến này, Hoàng gia tổn thất ba tu sĩ Trúc Cơ, một người chết ở tiền tuyến, hai người chết ở lúc phá vây.
Hoàng gia trước mắt có năm tu sĩ Trúc Cơ, hai người ở Bách Linh Môn, không có khả năng canh giữ mọi lúc ở Hoàng gia, ba tu sĩ Trúc Cơ, trong đó một tu sĩ Trúc Cơ tuổi thọ không nhiều lắm. Tu sĩ Trúc Cơ chết trận ở tiền tuyến, Bách Linh Môn thưởng một viên Trúc Cơ Đan, cho dù thêm một Trúc Cơ, tu sĩ Trúc Cơ Hoàng gia có thể điều động chỉ có ba người.
Tuy nói Thái Nhất Tiên Môn ra mặt điều đình, ai dám cam đoan nhất định sẽ không lại bùng nổ chiến sự, nếu là lưu lại tu sĩ Trúc Cơ trông coi linh mạch kia của Hồng Diệp lĩnh, lại bùng nổ chiến sự, tộc nhân Hồng Diệp lĩnh chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Quan trọng nhất là, Lâm gia xuất hiện một vị tu sĩ song linh căn, linh mạch kia chính là một củ khoai lang phỏng tay.
Một khi nổi lên chiến sự, Lâm gia khẳng định sẽ phái người tấn công.
Hoàng Đức Kỳ vốn muốn lấy linh mạch này trao đổi cùng gia tộc tu tiên hậu phương, nhưng người khác căn bản không đáp ứng. Ngụy quốc cắt nhường bốn châu cho Sở quốc, Ninh Châu giáp với Sở quốc, chiến sự lại nổi lên, Ninh Châu khẳng định là mục tiêu đầu tiên của Sở quốc, đừng nói Hồng Diệp lĩnh, linh mạch toàn bộ Ninh Châu đều là củ khoai lang phỏng tay.
Hắn thương lượng với tộc thúc, tính cho Vương gia thuê linh mạch này, dù sao linh mạch kia ở Hồng Diệp lĩnh chủ yếu là gieo trồng linh cốc, cho Vương gia thuê, chuyện gì cũng không cần làm, hàng năm đều có thể đạt được một khoản linh thạch, cớ sao mà không làm.
“Rút khỏi Ninh Châu? Thuê? Đức Kỳ huynh, hai nhà chúng ta là quan hệ thông gia, ngươi chia sẻ cho ta, có phải lại sắp khai chiến rồi hay không?”
Sắc mặt Vương Trường Sinh căng thẳng, trầm giọng hỏi.
Hoàng Đức Kỳ ngượng ngùng cười, giải thích: “Không phải, nói rõ đi! Ninh Châu giáp với Sở quốc, chiến sự lại nổi lên, Ninh Châu khẳng định là mục tiêu tiến công của Sở quốc, Hoàng gia chúng ta không có nhiều lực lượng như vậy trông coi một cái linh mạch đó, lại không thể mang đi. Hai nhà chúng ta là quan hệ thông gia, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, các ngươi nếu đồng ý mua cũng được, thuê cũng được.”
Tuy nói hai nhà là quan hệ thông gia, nhưng nếu có thể bán đi, Hoàng Đức Kỳ cũng sẽ không tìm tới cửa.
“Đức Kỳ huynh, việc này liên quan trọng đại, để chúng ta cẩn thận cân nhắc một phen, các ngươi tạm thời ở lại, chúng ta bàn bạc xong lại cho các ngươi câu trả lời? Như thế nào?”
“Không có vấn đề, vậy vi huynh quấy rầy rồi.”
Hoàng Đức Kỳ không cần nghĩ ngợi đáp ứng, nói chuyện phiếm một lát, liền cáo từ rời khỏi.
Ba người Vương Trường Sinh, Vương Trường Phong và Vương Minh Giang bàn bạc mãi, sau khi cân nhắc lợi hại, tính thuê một linh mạch kia của Hồng Diệp lĩnh, đã có thêm một linh mạch bậc hai thượng phẩm, Vương gia có thể thêm một phần thu nhập, quan trọng nhất là, Hồng Diệp lĩnh giáp với Vân Châu, nếu có chiến sự, tộc nhân Vương gia có thể rút về phía một khối linh mạch bậc hai kia ở Vân Châu.
Đương nhiên, linh mạch kia vốn là của Lâm gia, nếu là lại bùng nổ chiến sự, Lâm gia khẳng định sẽ tranh đoạt, phiêu lưu khẳng định có, nhưng lợi lớn hơn hại, Vương gia tính thuê linh mạch này.
Đúng lúc này, Vương Minh Chiến bước nhanh đi đến: “Nhị thập nhất đệ, Trường Phong, Trường Sinh, người Uông gia tới, Uông Thư Minh tự mình đến, nói là có chuyện quan trọng thương lượng.”
Ba người bọn Vương Trường Sinh nhìn nhau, không hiểu ra sao.
“Uông gia lúc này tới, có thể có liên quan với Uông Như Yên hay không?”
Vương Minh Giang đoán.
Vương Trường Sinh nghe vậy, trong lòng căng thẳng, không lẽ xảy ra biến cố gì sao?
“Người tới là khách, mau mời Uông đạo hữu vào.”
Không qua bao lâu, Uông Thư Minh đi đến.
Sau một lát hàn huyên, Uông Thư Nguyên mỉm cười với Vương Trường Sinh, nói: “Vương đạo hữu, ngươi lần trước đi quá vội vàng, ngươi đã cứu tứ ca ta cùng cháu gái Như Yên, chúng ta còn muốn cảm tạ ngươi thật nhiều mà! Ngươi đi rồi, ta lần này đến, là muốn mời ngươi tham gia sinh nhật tứ ca ta, không có người ngoài, chỉ người hai nhà Uông Vương chúng ta, Vương đạo hữu, ngươi nhất định phải tới, cháu gái Như Yên muốn giáp mặt bày tỏ cảm tạ ngươi đấy!”
“Sinh nhật? Khi nào?”
“Ba tháng sau, nếu không có chuyện gì quan trọng, ngươi nhanh chóng đến Uông gia bảo, ở Uông gia bảo chúng ta thêm một đoạn thời gian, để chúng ta một là tận tình địa chủ, cũng là vì đáp tạ ân cứu mạng của ngươi.”
Hai tay Uông Thư Minh ôm quyền, cảm kích nói.
“Được, xử lý xong công việc trong tay, tại hạ lập tức xuất phát.”
Vương Trường Sinh không cần nghĩ ngợi đã đáp ứng, Uông gia đây là đang lấy lòng, xem ra có kịch để xem rồi.
Vương Minh Giang đảo tròng mắt, mặt đầy nụ cười nói: “Uông đạo hữu, ngươi đi đường lâu như vậy, cũng mệt mỏi rồi nhỉ! Trường Phong, cháu sắp xếp cho Uông đạo hữu một chỗ yên tĩnh, chiêu đãi Uông đạo hữu cho tốt.”
Uông Thư Minh cũng chưa chối từ, đáp ứng, theo Vương Trường Phong rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.