Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 797: Tiêu Dao Kiếm Tôn (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
“Nói rất hay, không hổ là con em hoàng tộc chúng ta, Vương tiểu hữu, ngươi cứ việc buông tay ra chân.”
Trên mặt Vĩnh An quận chúa hiện ra nét khen ngợi, cao giọng nói.
“Vương tiểu hữu, ta là Lãnh Như Mị của Thái Nhất tiên môn, ngươi cứ việc buông tay ra chân, có việc Thái Nhất tiên môn chúng ta dốc hết sức gánh vác.”
Lãnh Như Mị đứng ra cổ vũ cho Vương Thanh Sơn, Vương Thanh Sơn nếu có thể thắng, tuyệt đối có thể tăng mạnh thể diện của Thái Nhất tiên môn.
Đệ tử thế lực phụ thuộc Thái Nhất tiên môn đã mạnh như vậy, đệ tử Thái Nhất tiên môn chẳng phải là càng mạnh?
Chu Vân Tiêu lấy ra một cái bình sứ màu lam, đổ ra một viên thuốc màu lam ăn vào, ném bình sứ cho Vương Thanh Sơn.
“Đây là Ngọc Nguyên Đan, có thể nhanh chóng khôi phục pháp lực, chờ ngươi khôi phục pháp lực, lại tiếp ngươi ba chiêu.”
Vương Thanh Sơn cũng không khách khí, đổ ra một viên thuốc màu lam, nuốt dùng, khoanh chân ngồi xuống, chậm rãi khôi phục pháp lực.
Người xem chiến đấu nhìn không chuyển mắt, nhìn chằm chằm Vương Thanh Sơn cùng Chu Vân Tiêu.
Vương Thiên Văn đám tộc nhân Vương gia vẻ mặt cực kỳ kích động, ánh mắt lộ ra một tia lo lắng.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Hàn Nguyệt Hinh hé thật to, trong ánh mắt lộ ra vài phần ái mộ.
Chỉ có tuấn kiệt giống Vương Thanh Sơn, mới có tư cách trở thành song tu đạo lữ tương lai của nàng.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, Vương Thanh Sơn đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng.
Chu Vân Tiêu cũng đã khôi phục pháp lực, ánh mắt có chút cuồng nhiệt.
Vương Thanh Sơn tiến lên một bước, trên người phát ra một kiếm ý kinh người, phụ cận chợt nổi lên một trận cuồng phong mãnh liệt, thổi quần áo Vương Thanh Sơn phất phới, sợi tóc đón gió bay múa.
Một trận tiếng kiếm ngân lên thanh thúy, vô số kiếm khí màu xanh bay ra từ trên người hắn, hóa thành một kiếm quang màu xanh dài hơn ba mươi trượng, mặt ngoài thân kiếm quấn quanh một mảng cuồng phong, hướng trước mặt Chu Vân Tiêu chém xuống.
Kiếm quang màu xanh chưa hạ xuống, một luồng cương phong mãnh liệt ập vào mặt, thổi bay lượng lớn khói bụi.
Hai tay Chu Vân Tiêu khép lại, ở trên không bổ về phía kiếm quang màu xanh, một đao khí màu đỏ thật lớn bay ra, đón đỡ kiếm quang màu xanh.
Ầm ầm ầm!
Kiếm quang màu xanh và đao khí màu đỏ va chạm, đồng quy vu tận, bộc phát ra một luồng sóng khí thật lớn, lửa tản ra, cuồng phong thổi từng trận.
Hai mắt Vương Thanh Sơn khép hờ, toàn bộ người chung quanh biến mất, chỉ còn lại có Chu Vân Tiêu cùng mình. Chân phải hắn di động về phía trước một bước, không gian trước người nổi lên một gợn sóng, chợt hiện lên hơn trăm bóng kiếm xanh thẳm, hắn lại tiến lên một bước, không trung lại hiện lên hơn trăm bóng kiếm xanh thẳm.
Một bước, hai bước... Mười bước.
Vương Thanh Sơn liên tục đi mười bước, đi mỗi một bước, hư không liền có thêm hơn trăm bóng kiếm xanh thẳm, bóng kiếm màu xanh dần dần thực chất hóa, linh quang lấp lánh.
Cái này cũng chưa tính là xong, phi kiếm của tu sĩ xem chiến đấu không chịu khống chế chớp lên, phát ra từng đợt tiếng kiếm ngân lên thanh thúy, tựa như đã bị nào đó chỉ dẫn vậy.
“Sao lại thế! Phi kiếm của ta giống như không chịu khống chế.”
“Phi kiếm của ta cũng thế, ai giở trò quỷ.”
Tu sĩ xem chiến đấu nhìn nhau, đầu óc mờ mịt.
Hai mắt Vĩnh An quận chúa trừng thật to, trên mặt tràn đầy biểu cảm không thể tưởng tượng, kinh hô: “Kiếm ý! Hắn chỉ Trúc Cơ kỳ, sao có khả năng lĩnh ngộ kiếm ý! Không có khả năng!”
Trên mặt Lãnh Như Mị bọn mấy vị tu sĩ Kết Đan tràn đầy, cho dù là kiếm tu Kết Đan kỳ, cũng không nhất định có thể lĩnh ngộ kiếm ý, kiếm tu có thể lĩnh ngộ kiếm ý cũng không nhiều, phàm là kiếm tu lĩnh ngộ ra kiếm ý, tiềm lực vô cùng, vô địch cùng cấp cũng không tính là gì.
...
Trên bầu trời cao mấy ngàn trượng, một con khổng tước màu xanh lớn năm trượng nhanh chóng bay qua trên bầu trời.
Một lão giả áo bào trắng có chút lôi thôi cùng một mỹ phụ cung trang ngoài ba mươi tuổi ngồi ở trên lưng khổng tước màu xanh, bên hông lão giả áo bào trắng treo một cái hồ lô màu xanh, người đầy mùi rượu.
“Thanh Lê Linh Tửu này đúng là không tệ, chỉ là lượng ít một chút, uống không đủ tận hứng. Sớm biết như vậy, lúc trở về, ta đã đòi Thiên Cơ Tử thêm vài hũ.”
Lão giả áo bào trắng nấc rượu một cái, có chút hối hận nói.
Mỹ phụ cung trang cười cười, nói: “Diệp sư huynh, Thanh Lê Linh Tửu này là linh tửu bậc bốn, nghe nói dùng Thanh Lê Nguyên Quả ngàn năm tuổi sản xuất mà thành. Thiên Cơ Tử cũng là yêu rượu như mạng, hắn có thể cho ngươi một ít, đã rất không tệ rồi. Đúng rồi, ngươi tìm được Thất Tuyệt Đao Hoàng chưa?”
“Chưa, Thất Tuyệt Đao Hoàng tính tình quái gở, hành tung bất định, không đụng tới hắn, vốn đang muốn luận bàn với hắn một lần, đáng tiếc.”
Lão giả áo bào trắng nói xong, dốc vào miệng một ngụm linh tửu.
Đột nhiên, trên mặt lão lộ ra nét kinh ngạc, ánh mắt tràn ngập ngạc nhiên lẫn vui mừng.
“Kiếm ý, thế mà có người lĩnh ngộ ra kiếm ý, Dương sư muội, lão phu đi trước một bước.”
Lão giả áo bào trắng bỏ lại một câu, hóa thành một độn quang màu trắng bay về phía mặt đất.
Quảng trường đá, hơn trăm cây phi kiếm bay đến giữa không trung, chớp lên không ngừng, phát ra từng đợt tiếng kiếm ngân thanh thúy.
Sắc mặt Vương Thanh Sơn tái nhợt, trên người tản mát ra một luồng kiếm ý kinh người, ở bên người hắn lơ lửng hơn một ngàn cây phi kiếm xanh thẳm, chính là Bách Kiếm Quy Nhất.
Chu Vân Tiêu cảm nhận được trên người Vương Thanh Sơn tản mát ra kiếm ý kinh người, sắc mặt ngưng trọng.
“Chém.”
Theo một tiếng của Vương Thanh Sơn hạ xuống, hơn một ngàn cây phi kiếm màu xanh nối đuôi nhau bay về phía Chu Vân Tiêu, hơn một ngàn cây phi kiếm màu xanh ở nửa đường kết hợp một thể, biến thành một thanh kiếm khổng lồ màu xanh dài hơn năm mươi trượng, mang theo một tiếng xé gió chói tai, khí thế hùng hổ chém về phía Chu Vân Tiêu.
Đây mới là Bách Kiếm Quy Nhất thật sự.
Chu Vân Tiêu không dám chậm trễ, hai tay nắm trường đao màu đỏ, “Phập” một tiếng, một tầng lửa màu đỏ hiện lên ở trên thân đao, bao lấy trường đao màu đỏ, sóng nhiệt cuồn cuộn.
Hắn bổ về phía hư không trước người, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt xuống, một đao khí màu đỏ dài trăm trượng bay ra, mang theo sóng nhiệt ngập trời đón đỡ thanh kiếm khổng lồ màu xanh.
Trên mặt Vĩnh An quận chúa hiện ra nét khen ngợi, cao giọng nói.
“Vương tiểu hữu, ta là Lãnh Như Mị của Thái Nhất tiên môn, ngươi cứ việc buông tay ra chân, có việc Thái Nhất tiên môn chúng ta dốc hết sức gánh vác.”
Lãnh Như Mị đứng ra cổ vũ cho Vương Thanh Sơn, Vương Thanh Sơn nếu có thể thắng, tuyệt đối có thể tăng mạnh thể diện của Thái Nhất tiên môn.
Đệ tử thế lực phụ thuộc Thái Nhất tiên môn đã mạnh như vậy, đệ tử Thái Nhất tiên môn chẳng phải là càng mạnh?
Chu Vân Tiêu lấy ra một cái bình sứ màu lam, đổ ra một viên thuốc màu lam ăn vào, ném bình sứ cho Vương Thanh Sơn.
“Đây là Ngọc Nguyên Đan, có thể nhanh chóng khôi phục pháp lực, chờ ngươi khôi phục pháp lực, lại tiếp ngươi ba chiêu.”
Vương Thanh Sơn cũng không khách khí, đổ ra một viên thuốc màu lam, nuốt dùng, khoanh chân ngồi xuống, chậm rãi khôi phục pháp lực.
Người xem chiến đấu nhìn không chuyển mắt, nhìn chằm chằm Vương Thanh Sơn cùng Chu Vân Tiêu.
Vương Thiên Văn đám tộc nhân Vương gia vẻ mặt cực kỳ kích động, ánh mắt lộ ra một tia lo lắng.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Hàn Nguyệt Hinh hé thật to, trong ánh mắt lộ ra vài phần ái mộ.
Chỉ có tuấn kiệt giống Vương Thanh Sơn, mới có tư cách trở thành song tu đạo lữ tương lai của nàng.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, Vương Thanh Sơn đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng.
Chu Vân Tiêu cũng đã khôi phục pháp lực, ánh mắt có chút cuồng nhiệt.
Vương Thanh Sơn tiến lên một bước, trên người phát ra một kiếm ý kinh người, phụ cận chợt nổi lên một trận cuồng phong mãnh liệt, thổi quần áo Vương Thanh Sơn phất phới, sợi tóc đón gió bay múa.
Một trận tiếng kiếm ngân lên thanh thúy, vô số kiếm khí màu xanh bay ra từ trên người hắn, hóa thành một kiếm quang màu xanh dài hơn ba mươi trượng, mặt ngoài thân kiếm quấn quanh một mảng cuồng phong, hướng trước mặt Chu Vân Tiêu chém xuống.
Kiếm quang màu xanh chưa hạ xuống, một luồng cương phong mãnh liệt ập vào mặt, thổi bay lượng lớn khói bụi.
Hai tay Chu Vân Tiêu khép lại, ở trên không bổ về phía kiếm quang màu xanh, một đao khí màu đỏ thật lớn bay ra, đón đỡ kiếm quang màu xanh.
Ầm ầm ầm!
Kiếm quang màu xanh và đao khí màu đỏ va chạm, đồng quy vu tận, bộc phát ra một luồng sóng khí thật lớn, lửa tản ra, cuồng phong thổi từng trận.
Hai mắt Vương Thanh Sơn khép hờ, toàn bộ người chung quanh biến mất, chỉ còn lại có Chu Vân Tiêu cùng mình. Chân phải hắn di động về phía trước một bước, không gian trước người nổi lên một gợn sóng, chợt hiện lên hơn trăm bóng kiếm xanh thẳm, hắn lại tiến lên một bước, không trung lại hiện lên hơn trăm bóng kiếm xanh thẳm.
Một bước, hai bước... Mười bước.
Vương Thanh Sơn liên tục đi mười bước, đi mỗi một bước, hư không liền có thêm hơn trăm bóng kiếm xanh thẳm, bóng kiếm màu xanh dần dần thực chất hóa, linh quang lấp lánh.
Cái này cũng chưa tính là xong, phi kiếm của tu sĩ xem chiến đấu không chịu khống chế chớp lên, phát ra từng đợt tiếng kiếm ngân lên thanh thúy, tựa như đã bị nào đó chỉ dẫn vậy.
“Sao lại thế! Phi kiếm của ta giống như không chịu khống chế.”
“Phi kiếm của ta cũng thế, ai giở trò quỷ.”
Tu sĩ xem chiến đấu nhìn nhau, đầu óc mờ mịt.
Hai mắt Vĩnh An quận chúa trừng thật to, trên mặt tràn đầy biểu cảm không thể tưởng tượng, kinh hô: “Kiếm ý! Hắn chỉ Trúc Cơ kỳ, sao có khả năng lĩnh ngộ kiếm ý! Không có khả năng!”
Trên mặt Lãnh Như Mị bọn mấy vị tu sĩ Kết Đan tràn đầy, cho dù là kiếm tu Kết Đan kỳ, cũng không nhất định có thể lĩnh ngộ kiếm ý, kiếm tu có thể lĩnh ngộ kiếm ý cũng không nhiều, phàm là kiếm tu lĩnh ngộ ra kiếm ý, tiềm lực vô cùng, vô địch cùng cấp cũng không tính là gì.
...
Trên bầu trời cao mấy ngàn trượng, một con khổng tước màu xanh lớn năm trượng nhanh chóng bay qua trên bầu trời.
Một lão giả áo bào trắng có chút lôi thôi cùng một mỹ phụ cung trang ngoài ba mươi tuổi ngồi ở trên lưng khổng tước màu xanh, bên hông lão giả áo bào trắng treo một cái hồ lô màu xanh, người đầy mùi rượu.
“Thanh Lê Linh Tửu này đúng là không tệ, chỉ là lượng ít một chút, uống không đủ tận hứng. Sớm biết như vậy, lúc trở về, ta đã đòi Thiên Cơ Tử thêm vài hũ.”
Lão giả áo bào trắng nấc rượu một cái, có chút hối hận nói.
Mỹ phụ cung trang cười cười, nói: “Diệp sư huynh, Thanh Lê Linh Tửu này là linh tửu bậc bốn, nghe nói dùng Thanh Lê Nguyên Quả ngàn năm tuổi sản xuất mà thành. Thiên Cơ Tử cũng là yêu rượu như mạng, hắn có thể cho ngươi một ít, đã rất không tệ rồi. Đúng rồi, ngươi tìm được Thất Tuyệt Đao Hoàng chưa?”
“Chưa, Thất Tuyệt Đao Hoàng tính tình quái gở, hành tung bất định, không đụng tới hắn, vốn đang muốn luận bàn với hắn một lần, đáng tiếc.”
Lão giả áo bào trắng nói xong, dốc vào miệng một ngụm linh tửu.
Đột nhiên, trên mặt lão lộ ra nét kinh ngạc, ánh mắt tràn ngập ngạc nhiên lẫn vui mừng.
“Kiếm ý, thế mà có người lĩnh ngộ ra kiếm ý, Dương sư muội, lão phu đi trước một bước.”
Lão giả áo bào trắng bỏ lại một câu, hóa thành một độn quang màu trắng bay về phía mặt đất.
Quảng trường đá, hơn trăm cây phi kiếm bay đến giữa không trung, chớp lên không ngừng, phát ra từng đợt tiếng kiếm ngân thanh thúy.
Sắc mặt Vương Thanh Sơn tái nhợt, trên người tản mát ra một luồng kiếm ý kinh người, ở bên người hắn lơ lửng hơn một ngàn cây phi kiếm xanh thẳm, chính là Bách Kiếm Quy Nhất.
Chu Vân Tiêu cảm nhận được trên người Vương Thanh Sơn tản mát ra kiếm ý kinh người, sắc mặt ngưng trọng.
“Chém.”
Theo một tiếng của Vương Thanh Sơn hạ xuống, hơn một ngàn cây phi kiếm màu xanh nối đuôi nhau bay về phía Chu Vân Tiêu, hơn một ngàn cây phi kiếm màu xanh ở nửa đường kết hợp một thể, biến thành một thanh kiếm khổng lồ màu xanh dài hơn năm mươi trượng, mang theo một tiếng xé gió chói tai, khí thế hùng hổ chém về phía Chu Vân Tiêu.
Đây mới là Bách Kiếm Quy Nhất thật sự.
Chu Vân Tiêu không dám chậm trễ, hai tay nắm trường đao màu đỏ, “Phập” một tiếng, một tầng lửa màu đỏ hiện lên ở trên thân đao, bao lấy trường đao màu đỏ, sóng nhiệt cuồn cuộn.
Hắn bổ về phía hư không trước người, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt xuống, một đao khí màu đỏ dài trăm trượng bay ra, mang theo sóng nhiệt ngập trời đón đỡ thanh kiếm khổng lồ màu xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.