Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 750: Tình Hình Gần Đây Của Con Cháu
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Đại đạo vô tình, người thân bạn bè sẽ lần lượt bỏ hắn mà đi, nếu hắn không thể tu luyện đến cấp bậc cao hơn, cũng sẽ giống với Vương Bình An, cuối cùng hóa thành một đống xương trắng.
“Cha đưa con về nhà, cha đưa con về nhà.”
Vương Trường Sinh lau khô nước mắt, ôm lấy thi thể Vương Bình An, đi ra ngoài.
Con cháu Vương Bình An canh giữ ở ngoài sân, không dám tới gần.
“Ta muốn dẫn nó về nhà, các ngươi làm cái mộ chôn quần áo và di vật.”
Vương Trường Sinh nói xong lời này, hóa thành một độn quang màu lam xé gió rời đi.
Trở lại Thanh Liên sơn trang, Vương Trường Sinh gọi con cháu tới, hoả táng Vương Bình An tại chỗ.
Tuổi thọ Vương Thanh Dương cũng sắp hết rồi, đầu đầy tóc bạc, nhắm chừng chỉ là chuyện trong mấy năm.
Vương Bình An năm tuổi đã đưa đi thế tục, Vương Thanh Thiến, Vương Thanh Chí và Vương Thanh Dương có chút bi thương, Vương Thu Sương đám con cháu từng nghe nói Vương Bình An vị thúc công này, nhưng chưa bao giờ gặp mặt, nỗi lòng không có dao động quá lớn.
Tro cốt Vương Bình An, một nửa rắc ở Thanh Liên sơn trang, một nửa đựng ở trong hũ tro cốt. Vương Trường Sinh lập một cái linh bài cho Vương Bình An, bên trên viết “Hiếu tử Vương Bình An chi linh vị”, đặt ở phòng bên, giữ làm kỷ niệm.
Vương Trường Sinh nói chuyện phiếm với bọn họ, hỏi tình hình gần đây của bọn họ.
Vương Thanh Thiến sinh hai con trai một con gái, tiếc nuối là, trừ Triệu Tử Ngọc, hai đứa con khác không có linh căn, không thể tu tiên.
Triệu Tử Ngọc đã bắt đầu tu tiên, rất hứng thú đối với thuật con rối, trình độ chế khôi khá cao, rất có chân truyền của Vương Thanh Thiến, cái này cũng không kỳ quái, hậu nhân đứng ở trên vai tiền nhân, có một chút thiên phú, chỉ cần chịu cố gắng, khẳng định có thể đi xa hơn tiền nhân.
Tề San San đã tọa hóa, Vương Thanh Chí chưa lấy vợ nữa. Hắn có hai con trai một con gái, gặp thời cơ tốt, hai con trai đều đã Trúc Cơ, con gái chưa có vận khí này.
Tề San San đi rồi, Vương Thanh Chí đặt đại đa số tinh lực ở trên việc đào tạo cháu nội. Vương Thu Hồng cùng Vương Thu Sương đã thành thân, Vương Thu Minh chưa có hôn phối.
Vương Thanh Chí có năm cháu nội ba cháu ngoại, tư chất thường thường, nhưng Vương Thanh Chí tin tưởng, có chí nhất định thành, chỉ cần bọn họ chịu cố gắng, khẳng định có thể đi được xa hơn so với chính mình.
Vương gia bây giờ sưu tầm không ít điển tịch phương diện gieo trồng, Vương Thanh Chí và linh thực phu trong tộc cùng nhau sửa sang lại, tăng thêm một ít nội dung mới, biên soạn một quyển 《 Vương thị linh thực cương yếu 》, tiện cho hậu nhân tra đọc. Theo năm tháng trôi đi, khẳng định có linh thực biến mất, cũng sẽ xuất hiện linh thực mới.
Vương Thanh Dương là nhưỡng tửu sư bậc một thượng phẩm, có ba con trai hai con gái, nhưng tư chất thường thường, đều chưa Trúc Cơ, hàng cháu cũng không có ai xuất sắc, hắn bây giờ đặt hy vọng đặt ở trên thân chắt.
“Ta và mẹ các con không phải bế quan thì ra ngoài du lịch, không thể lúc nào cũng chiếu cố các con, các con phải chiếu cố tốt bản thân, hiểu chưa?”
Vương Trường Sinh lời nói thấm thía, Vương Bình An qua đời, cho hắn sự xúc động rất lớn.
Đám người Vương Thanh Thiến trăm miệng một lời đáp ứng, bọn họ đều mở miệng an ủi Vương Trường Sinh, bảo Vương Trường Sinh đừng quá mức bi thương.
Vương Trường Sinh dặn dò vài câu, liền bảo bọn họ lui xuống. Vương Thanh Dương chưa rời khỏi, mặt lộ vẻ khó xử, tựa như có lời muốn nói.
“Thanh Dương, nơi này không có người ngoài, có chuyện con nói thẳng là được.”
Vương Trường Sinh nhìn Vương Thanh Dương đầu đầy tóc bạc, khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt ôn hoà nói.
“Cha, Thiên Lặc mới hai mươi lăm tuổi, nó đã làm sai, nên phạt, nhưng giam cầm cả đời, có phải quá ác rồi hay không? Hy vọng cha tha cho nó một lần này đi! Con cam đoan, về sau sẽ quản giáo nghiêm thêm đối với nó, tuyệt không để làm ra chuyện nhục danh dự bản tộc nữa.”
Vương Thanh Dương quỳ ở trên mặt đất, đau khổ cầu xin. Vương Thiên Lặc là một đứa cháu nội hắn thích nhất, Vương Thanh Dương thật sự không đành lòng Vương Thiên Lặc giam cầm cả đời, cầu tình Vương Trường Sinh.
Nghe xong lời này, sắc mặt Vương Trường Sinh lạnh lùng, không chút khách khí khiển trách: “Quản giáo nghiêm thêm? Con còn không biết xấu hổ nói lời này. Con nếu quản giáo nghiêm thêm, nó sẽ ức hiếp bá tánh, đùa giỡn nữ tu sĩ nhiều gia tộc nhỏ sao? Nó phải giam cầm cả đời, có một nửa trách nhiệm của con.”
“Cha, đều là lỗi của con, vô luận ngài trừng phạt con như thế nào, con đều nhận, xin ngài tha cho Thiên Lặc đi! Nó mới hai mươi lăm tuổi mà!”
Vương Thanh Dương lão lệ tung hoành, dập đầu vang mạnh mấy lần.
Vương Trường Sinh khẽ thở dài một hơi, nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nó là tằng tôn tử của ta, làm sai chuyện, tuyệt không thể dễ dàng tha thứ. Thượng bất chính hạ tắc loạn, ta không thể phá hư bầu không khí trong tộc, con đừng xin cho nó nữa, không giết nó, đã đủ rộng lượng với nó rồi.”
Hắn nhớ tới Vương Bình An vừa mới qua đời, nhìn Vương Thanh Dương quỳ gối trước người, trong lòng mềm nhũn, thở dài nói: “Con còn có nhiều cháu nội như vậy, chọn một đứa tư chất tốt một chút, đưa đến chỗ ta, ta sẽ bồi dưỡng nó thật tốt.”
Hắn là trụ cột của gia tộc, cũng là một người cha, nuôi một vị tằng tôn ở bên người, cũng không trái với tộc quy, lại có thể trấn an Vương Thanh Dương.
“Cảm ơn cha, Hữu Vọng rất hứng thú đối với luyện khí thuật, nó vẫn luôn muốn theo tằng tổ phụ học tập luyện khí thuật, con bây giờ đưa nó tới.”
Sắc mặt Vương Trường Sinh giãn ra, nâng Vương Thanh Dương dậy, lau khô nước mắt cho hắn, nói: “Lớn thế này rồi, còn như trẻ con, chiếu cố thân thể của mình cho tốt, con cháu tự có phúc của con cháu, đừng quá mức làm lụng vất vả.”
Vương Thanh Dương đáp ứng, Vương Trường Sinh nói chuyện với hắn một lát, bảo hắn trở về nghỉ ngơi.
Vương Trường Sinh nhìn bóng lưng Vương Thanh Dương rời đi, khẽ thở dài một hơi.
Uông Như Yên đã tu luyện đến thời khắc mấu chốt, chỉ cần nàng tiến vào Trúc Cơ tầng chín, thì có thể mượn dùng linh vật Kết Đan trùng kích Kết Đan kỳ.
Ở trong lúc này, Vương Trường Sinh sẽ luôn canh giữ ở Thanh Liên sơn trang, hộ pháp cho Uông Như Yên.
“Cha đưa con về nhà, cha đưa con về nhà.”
Vương Trường Sinh lau khô nước mắt, ôm lấy thi thể Vương Bình An, đi ra ngoài.
Con cháu Vương Bình An canh giữ ở ngoài sân, không dám tới gần.
“Ta muốn dẫn nó về nhà, các ngươi làm cái mộ chôn quần áo và di vật.”
Vương Trường Sinh nói xong lời này, hóa thành một độn quang màu lam xé gió rời đi.
Trở lại Thanh Liên sơn trang, Vương Trường Sinh gọi con cháu tới, hoả táng Vương Bình An tại chỗ.
Tuổi thọ Vương Thanh Dương cũng sắp hết rồi, đầu đầy tóc bạc, nhắm chừng chỉ là chuyện trong mấy năm.
Vương Bình An năm tuổi đã đưa đi thế tục, Vương Thanh Thiến, Vương Thanh Chí và Vương Thanh Dương có chút bi thương, Vương Thu Sương đám con cháu từng nghe nói Vương Bình An vị thúc công này, nhưng chưa bao giờ gặp mặt, nỗi lòng không có dao động quá lớn.
Tro cốt Vương Bình An, một nửa rắc ở Thanh Liên sơn trang, một nửa đựng ở trong hũ tro cốt. Vương Trường Sinh lập một cái linh bài cho Vương Bình An, bên trên viết “Hiếu tử Vương Bình An chi linh vị”, đặt ở phòng bên, giữ làm kỷ niệm.
Vương Trường Sinh nói chuyện phiếm với bọn họ, hỏi tình hình gần đây của bọn họ.
Vương Thanh Thiến sinh hai con trai một con gái, tiếc nuối là, trừ Triệu Tử Ngọc, hai đứa con khác không có linh căn, không thể tu tiên.
Triệu Tử Ngọc đã bắt đầu tu tiên, rất hứng thú đối với thuật con rối, trình độ chế khôi khá cao, rất có chân truyền của Vương Thanh Thiến, cái này cũng không kỳ quái, hậu nhân đứng ở trên vai tiền nhân, có một chút thiên phú, chỉ cần chịu cố gắng, khẳng định có thể đi xa hơn tiền nhân.
Tề San San đã tọa hóa, Vương Thanh Chí chưa lấy vợ nữa. Hắn có hai con trai một con gái, gặp thời cơ tốt, hai con trai đều đã Trúc Cơ, con gái chưa có vận khí này.
Tề San San đi rồi, Vương Thanh Chí đặt đại đa số tinh lực ở trên việc đào tạo cháu nội. Vương Thu Hồng cùng Vương Thu Sương đã thành thân, Vương Thu Minh chưa có hôn phối.
Vương Thanh Chí có năm cháu nội ba cháu ngoại, tư chất thường thường, nhưng Vương Thanh Chí tin tưởng, có chí nhất định thành, chỉ cần bọn họ chịu cố gắng, khẳng định có thể đi được xa hơn so với chính mình.
Vương gia bây giờ sưu tầm không ít điển tịch phương diện gieo trồng, Vương Thanh Chí và linh thực phu trong tộc cùng nhau sửa sang lại, tăng thêm một ít nội dung mới, biên soạn một quyển 《 Vương thị linh thực cương yếu 》, tiện cho hậu nhân tra đọc. Theo năm tháng trôi đi, khẳng định có linh thực biến mất, cũng sẽ xuất hiện linh thực mới.
Vương Thanh Dương là nhưỡng tửu sư bậc một thượng phẩm, có ba con trai hai con gái, nhưng tư chất thường thường, đều chưa Trúc Cơ, hàng cháu cũng không có ai xuất sắc, hắn bây giờ đặt hy vọng đặt ở trên thân chắt.
“Ta và mẹ các con không phải bế quan thì ra ngoài du lịch, không thể lúc nào cũng chiếu cố các con, các con phải chiếu cố tốt bản thân, hiểu chưa?”
Vương Trường Sinh lời nói thấm thía, Vương Bình An qua đời, cho hắn sự xúc động rất lớn.
Đám người Vương Thanh Thiến trăm miệng một lời đáp ứng, bọn họ đều mở miệng an ủi Vương Trường Sinh, bảo Vương Trường Sinh đừng quá mức bi thương.
Vương Trường Sinh dặn dò vài câu, liền bảo bọn họ lui xuống. Vương Thanh Dương chưa rời khỏi, mặt lộ vẻ khó xử, tựa như có lời muốn nói.
“Thanh Dương, nơi này không có người ngoài, có chuyện con nói thẳng là được.”
Vương Trường Sinh nhìn Vương Thanh Dương đầu đầy tóc bạc, khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt ôn hoà nói.
“Cha, Thiên Lặc mới hai mươi lăm tuổi, nó đã làm sai, nên phạt, nhưng giam cầm cả đời, có phải quá ác rồi hay không? Hy vọng cha tha cho nó một lần này đi! Con cam đoan, về sau sẽ quản giáo nghiêm thêm đối với nó, tuyệt không để làm ra chuyện nhục danh dự bản tộc nữa.”
Vương Thanh Dương quỳ ở trên mặt đất, đau khổ cầu xin. Vương Thiên Lặc là một đứa cháu nội hắn thích nhất, Vương Thanh Dương thật sự không đành lòng Vương Thiên Lặc giam cầm cả đời, cầu tình Vương Trường Sinh.
Nghe xong lời này, sắc mặt Vương Trường Sinh lạnh lùng, không chút khách khí khiển trách: “Quản giáo nghiêm thêm? Con còn không biết xấu hổ nói lời này. Con nếu quản giáo nghiêm thêm, nó sẽ ức hiếp bá tánh, đùa giỡn nữ tu sĩ nhiều gia tộc nhỏ sao? Nó phải giam cầm cả đời, có một nửa trách nhiệm của con.”
“Cha, đều là lỗi của con, vô luận ngài trừng phạt con như thế nào, con đều nhận, xin ngài tha cho Thiên Lặc đi! Nó mới hai mươi lăm tuổi mà!”
Vương Thanh Dương lão lệ tung hoành, dập đầu vang mạnh mấy lần.
Vương Trường Sinh khẽ thở dài một hơi, nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nó là tằng tôn tử của ta, làm sai chuyện, tuyệt không thể dễ dàng tha thứ. Thượng bất chính hạ tắc loạn, ta không thể phá hư bầu không khí trong tộc, con đừng xin cho nó nữa, không giết nó, đã đủ rộng lượng với nó rồi.”
Hắn nhớ tới Vương Bình An vừa mới qua đời, nhìn Vương Thanh Dương quỳ gối trước người, trong lòng mềm nhũn, thở dài nói: “Con còn có nhiều cháu nội như vậy, chọn một đứa tư chất tốt một chút, đưa đến chỗ ta, ta sẽ bồi dưỡng nó thật tốt.”
Hắn là trụ cột của gia tộc, cũng là một người cha, nuôi một vị tằng tôn ở bên người, cũng không trái với tộc quy, lại có thể trấn an Vương Thanh Dương.
“Cảm ơn cha, Hữu Vọng rất hứng thú đối với luyện khí thuật, nó vẫn luôn muốn theo tằng tổ phụ học tập luyện khí thuật, con bây giờ đưa nó tới.”
Sắc mặt Vương Trường Sinh giãn ra, nâng Vương Thanh Dương dậy, lau khô nước mắt cho hắn, nói: “Lớn thế này rồi, còn như trẻ con, chiếu cố thân thể của mình cho tốt, con cháu tự có phúc của con cháu, đừng quá mức làm lụng vất vả.”
Vương Thanh Dương đáp ứng, Vương Trường Sinh nói chuyện với hắn một lát, bảo hắn trở về nghỉ ngơi.
Vương Trường Sinh nhìn bóng lưng Vương Thanh Dương rời đi, khẽ thở dài một hơi.
Uông Như Yên đã tu luyện đến thời khắc mấu chốt, chỉ cần nàng tiến vào Trúc Cơ tầng chín, thì có thể mượn dùng linh vật Kết Đan trùng kích Kết Đan kỳ.
Ở trong lúc này, Vương Trường Sinh sẽ luôn canh giữ ở Thanh Liên sơn trang, hộ pháp cho Uông Như Yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.