Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 1108: Tính Toán Của Vương Thanh Thuân (1)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Trong mắt Vương Thanh Sơn lộ ra vài phần lo lắng, Vương Thu Minh lựa chọn phương thức kết đan này không giống với hắn. Hắn cũng không biết Vương Thu Minh có thể tiến vào Kim Đan kỳ hay không.

“Vương sư điệt, yên tâm đi! Ta đã dặn dò xuống dưới, bố trí trận pháp và pháp bảo phòng ngự sơ hình cho tộc nhân của ngươi. Hắn sẽ không có việc gì, bút linh thạch này tính ở trên người ngươi.”

Trương Triển Phong mở miệng an ủi.

Vương Thanh Sơn gật gật đầu, lấy tu vi hiện tại của hắn, tính thêm cái này cũng không có khó khăn gì.

Một lát sau, lôi quang tán đi, Vương Thu Minh ngồi xếp bằng bên rong một đống đá vụn. Quần áo trên người rách tung toé, nhìn khí tức cường đại tản mát ra trên người hắn, rõ ràng đã tiến vào Kim Đan kỳ.

Vương Thanh Sơn bay đến dừng ở trước mặt Vương Thu Minh, thân thiết hỏi: “Thu Minh, ngươi không sao chứ?”

“Thất bá, ta không sao, ta rốt cuộc cũng tiến vào Kim Đan kỳ rồi.”

Vẻ mặt Vương Thu Minh có chút kích động. Hắn vẫn luôn đem Vương Trường Sinh và Vương Thanh Sơn làm mục tiêu, một lòng hướng tới. Hôm nay rút cuộc cũng tiến vào Kim Đan kỳ.

Trương Triển Phong cũng tiến đến, dừng ở trước người Vương Thu Minh. Tay áo hắn rung lên, bay ra một bình sứ màu trắng, dừng trước mặt Vương Thu Minh. Vẻ mặt ôn hoà nói: “Đây là Ngọc lộ đan, đối với thương thế của ngươi có giúp sức, ngươi nhận lấy dùng đi!”

Vương Thu Minh lợi dụng Thiên cương khí đánh sâu vào Kim Đan kỳ, kinh mạch tổn thương không ít. Bình Ngọc lộ đan nay đối với thương thế của hắn có ích.

Vương Thu Minh nhìn về phía Vương Thanh Sơn hỏi ý kiến.

Thiên hạ sẽ không có bữa cơm miễn phí, Trương Triển Phong sẽ không vô duyên vô cớ giúp hắn, cho hắn linh dược bậc ba.



Vương Thanh Sơn gật gật đầu rồi nói: “Nếu Trương sư thúc đã cho ngươi, ngươi cứ nhận lấy đi! Nhớ rõ Trương sư thúc tốt, có cơ hội lại báo đáp Trương sư thúc.”

Vương Thu Minh gật đầu, đứng dậy, cúi người hành lễ với Trương Triển Phong, cảm kích nói: “Vãn bối Vương Thu Minh, đa tạ Trương tiền bối.”

“Ngươi vừa mới Kim Đan, an tâm tu luyện một đoạn thời gian, củng cố tu vị.”

Trương Triển Phong dặn dò, cho người sắp xếp cho Vương Thu Minh một chỗ linh địa tốt. Hắn và Vương Thanh Sơn cùng bay về hướng tổ sư đường.

...

“Vương sư điệt, ngươi ở Kiếm phong đã phạm tới cái gì? Thành thật kể lại cho ta.”

Trương Triển Phong ánh mắt nghiêm khắc, trọng điệu trầm trọng.

Vương Thanh Sơn cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy mình cũng không có làm sự tình gì. Do dự một lát rồi kể lại chi tiết về sự xuất hiện của cự kiếm màu trắng.

Nghe xong Vương Thanh Sơn trần thuật, Trương Triển Phong lộ vẻ mặt suy tư. Lấy hiểu biết của hắn, đương nhiên có thể nhìn ra, Vương Thanh Sơn không có nói dối.

Sau khi Thái Nhất kiếm nhập vào Kiếm tông, lần đầu tiên chủ động hiện thế. Nó cũng không có giết chết Vương Thanh Sơn. Điều này thuyết minh Thái Nhất kiếm công nhận Vương Thanh Sơn. Kiếm ý của Vương Thanh Sơn lại có thể làm bừng tỉnh Thái Nhất kiếm, đây đã là việc không tầm thường rồi.

“Vương sư điệt, ngươi rõ ràng kiếm ý của mình là cái gì không?”



Trương Triển Phong trầm giọng hỏi.

Vương Thanh Sơn cân nhắc một lát, chân thật nói: “Ta vì bảo hộ tộc nhân mà tu kiếm, kiếm ý của ta là gia.”

Trương Triển Phong bừng tỉnh đại ngộ. Hắn xem như rõ ràng vì sao Vương Thanh Sơn có thể làm thức tỉnh Thái Nhất kiếm.

Kiếm ý của chủ nhân Thái Nhất kiếm là thủ hộ, điều Thái Nhất kiếm thủ hộ là Thái Nhất tiên môn. Nó không phải là chi kiếm giết chóc. Kiếm ý của Vương Thanh Sơn là gia, bảo hộ tộc nhân. Hai người có chỗ tương tự, khác nhau là thứ Thái Nhất kiếm thủ hộ là Thái Nhất tiên môn, Vương Thanh Sơn thủ hộ là tộc nhân.

Sắc mặt Trương Triển Phong nghiêm lại, dặn dò: “Vương sư điệt, điều ngươi trải qua ở Kiếm phong, không được nói với bên ngoài nửa lời. Đây là tuyệt mật, ngươi đã rõ chưa?”

“Đệ tử đã biết.”

Vương Thanh Sơn chân thật đáp ứng. Hắn nhìn ra được, thanh cự kiếm màu trắng nọ không phải pháp bảo. Từ thái độ của Trương Triển Phong mà nói, xem ra cự kiếm màu trắng đó là chi bảo trấn tông của Thái Nhất tiên môn. Mặc kệ nói như thế nào, Thái Nhất tiên môn đối với hắn không tệ. Hắn cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, đương nhiên sẽ không đi nói lung tung.

“Đúng rồi, quên nói với ngươi một sự kiện. Gia tộc của ngươi có ba cứ điểm bị tập kích. Thanh Liên sơn trang, Ngự yêu quốc Đào sơn và Hải tham đảo. Tộc nhân chết hơn phân nửa, tài vật cũng bị cướp bóc không còn gì. Tặc nhân có khả năng mạnh hơn ngươi, ngươi về sau phải cẩn thận.”

Vương Thanh Sơn nghe xong lời này, hai mắt mở lớn, trên mặt là thần sắc khó có thể tin.

Hắn trầm ngâm một lát, bình tĩnh hỏi: “Ai làm?”

Lúc còn nhỏ, Vương gia gặp phải cường địch. Đêm hôm đó, Vương Thanh Sơn tận mắt chứng kiến từng tộc nhân ngã trong vũng máu. Từ thời điểm đó trở đi, hắn đã định xuống quyết tâm phải bảo vệ tộc nhân. Ngay trong thời điểm hắn bế quan, ba cứ điểm của gia tộc lại bị tập kích. Hắn vừa sợ vừa giận, ma luyện ở Kiếm phong mười năm, tâm tính hắn càng thêm thành thục.

“Không biết, thế lực đó khẳng định không phải là Thái Nhất tiên môn chúng ta. Chỉ cần có hỏi thăm một chút sẽ biết ngươi là đệ tử kí danh của Diệp sư huynh. Gia tộc các ngươi có ba cứ điểm bị tập kích, chính là không để Thái Nhất tiên môn vào mắt. Gia tộc các ngươi hiện có hơn mười tộc nhân ở Thái Nguyên phường thị. Cầm đầu là tu sĩ Trúc cơ Vương Hữu Cần. Ngươi là chấp sự trưởng lão của Thái Nhất tiên môn, lão phu có thể sắp xếp cho Vương gia các ngươi một địa bàn phát triển. Nhưng ngươi tốt nhất không cần ra mặt, nếu không chỉ sợ gia tộc các ngươi lại lọt vào tập kích. Chúng ta có thể cấp cho gia tộc các ngươi một ít ích lợi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook