Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 450: Tôn Vĩnh An
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Vị đồng môn này là Trần Thái phân công, Trần Thái cũng xui xẻo theo.
“Chết tiệt, Lý Hạo, thế mà dám cáo ta hắc trạng với Lý sư thúc.” Trong lòng Trần Thái mắng một tiếng, mặt ngoài không bộc lộ gì, nói với Uông Như Nguyệt: “Uông sư muội, có lời gì nói thẳng là được, ngươi và ta không cần xa lạ như thế.”
Uông Như Nguyệt mỉm cười, nói: “Trần sư huynh, chuyện là như vậy, đường đệ không chịu nỗ lực kia của ta Trúc Cơ tiêu linh thạch như nước chảy, muốn tìm một phần nhiệm vụ nước béo nhiều một chút, đương nhiên, Trần sư huynh nếu khó xử, vậy thì thôi.”
Trần Thái thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “Việc này dễ xử lý, bây giờ còn có hai nơi nhiệm vụ nước béo tương đối nhiều, một chỗ là trông coi mỏ kim loại nơi nào đó, nhưng dựa theo bản tông quy định, người trú đóng, ít nhất cần nhập môn mười năm trở lên, Trúc Cơ tầng ba trở lên mới được, còn có cái là đến phường thị Thanh Nguyệt đảm nhiệm đội trưởng tuần tra, nhiệm vụ này khá đơn giản, hơn nữa thời gian rảnh không ít.”
Trên mặt Uông Như Nguyệt lộ vẻ khó xử, trầm ngâm thật lâu, nói: “Trần sư huynh, ngươi có thể để cho ta xem toàn bộ nhiệm vụ không? Ta dễ chọn lựa một nhiệm vụ thích hợp đường đệ ta.”
Trần Thái cũng không nghĩ nhiều, lấy ra một cái khay ngọc màu bạc, sau khi múa máy một phen, đưa cho Uông Như Nguyệt.
Uông Như Nguyệt tiếp nhận khay ngọc màu bạc, cẩn thận xem xét.
“Trần sư huynh, nhiệm vụ trông coi vườn linh dược Cửu Hoa sơn không tệ, có phải đã xác định nhân tuyển rồi hay không?”
Trên mặt Trần Thái lộ vẻ khó xử, nói: “Nhiệm vụ đó, Tần Vân Dao Tần sư muội đã nhận, dựa theo quy củ của bản tông, không thể sửa đổi.”
“Tần sư tỷ là lập tức nhận sao? Nếu tỷ ấy chịu chủ động đổi nhiệm vụ, đường đệ của ta có thể nhận nhiệm vụ này không?”
“Không phải, nửa năm sau, Tần sư muội mới có thể đi làm, bây giờ chỉ là nhận nhiệm vụ này, nếu là Tần sư muội chịu đổi nhiệm vụ, Uông sư đệ có thể nhận nhiệm vụ trông coi vườn linh dược này.”
Uông Như Nguyệt giật mình, trầm ngâm một lát, cười nói: “Thôi, làm như vậy truyền ra không tốt, hơn nữa đường đệ của ta cũng không phải loại người chịu được tịch mịch đó, vẫn là để hắn đi phường thị Thanh Nguyệt tuần tra đi!”
“Uông sư muội nói đùa rồi, nếu không ta nói một câu với Tần sư muội, đảm bảo Tần sư muội chủ động rút lui khỏi nhiệm vụ trông coi vườn linh dược, thật ra muội ấy chỉ muốn tìm một chỗ linh khí dư thừa tu luyện, ta có thể đổi cho muội ấy một chỗ khác.”
Trần Thái nhiệt tình nói, lấy lòng Uông Như Nguyệt, hắn có thể thông qua Uông Như Nguyệt cáo hắc trạng Lý Hạo.
“Ý tốt của Trần sư huynh, lòng ta xin nhận, tổ phụ thường giáo dục ta cùng phu quân, nhất định không thể lấy quyền lực mưu việc riêng.”
Trần Thái nhìn thấy Uông Như Nguyệt đưa Lý Thanh Sơn ra, dùng một loại giọng điệu nịnh nọt nói: “Lý sư thúc nhìn xa trông rộng, lão nhân gia nói, khẳng định đúng, vậy Uông sư đệ đi phường thị Thanh Nguyệt đảm nhiệm đội trưởng tuần tra đi!”
Uông Như Nguyệt lấy ra năm khối trung phẩm linh thạch, đặt tới trên mặt bàn, nói: “Trần sư huynh, tâm ý nho nhỏ, xin ngươi đừng chối từ.”
Trần Thái từ chối mãi, bất đắc dĩ là thái độ của Uông Như Nguyệt rất cứng rắn, hắn cười nhận lấy.
“Ta còn có việc, sẽ không ở lâu, Trần sư huynh nếu có rảnh, có thể đến phủ đệ của ta ngồi chơi chút.”
Uông Như Nguyệt đứng dậy cáo từ, Trần Thái tự mình tiễn nàng rời khỏi.
Nhìn bóng lưng Uông Như Nguyệt rời đi, Trần Thái lấy ra một khối trung phẩm linh thạch, lau lau ở trên quần áo, trên mặt tràn đầy nét vui mừng, lẩm bẩm:
“Linh thạch này thật dễ kiếm.”
Hắn chưa nhìn thấy là, Uông Như Nguyệt đưa lưng về phía hắn, khóe miệng lộ ra một chút châm chọc.
Hàn quốc, thành Hắc Thủy là một trong ba phường thị cỡ lớn của Hàn quốc, thương mại phát triển, có không ít tu sĩ quốc gia khác ở đây làm ăn.
Bách Linh sơn Tôn gia truyền thừa gần ngàn năm, thực lực hùng hậu, Tôn gia trước giờ là gia tộc phụ thuộc Ngự Linh môn.
Tôn gia nuôi không ít Ngân Ti Mãng (mãng xà tơ bạc), Ngân Ti Mãng chất thịt ngon, da nó có thể dùng để luyện chế nội giáp và lá bùa trống, máu nó có thể dùng để chế tác linh thiện, nói không chút khách khí, toàn thân Ngân Ti Mãng đều là bảo vật.
Tôn Vĩnh An ở bối phận chữ Vĩnh xếp thứ bảy, năm nay bảy mươi hai tuổi, Trúc Cơ tầng bốn, hắn chủ yếu phụ trách áp tải hàng hóa.
Tôn gia làm ăn càng làm càng lớn, mấy năm trước, thương đội Tôn gia tiến vào Hàn quốc, làm ăn cùng thế lực tu tiên bản thổ Hàn quốc.
Ngân Ti Mãng của Tôn gia vận chuyển đến Hàn quốc bán, sau đó thu mua đặc sản Hàn quốc, vận chuyển về Ngụy quốc bán.
Vì bảo vệ hàng hóa an toàn, Tôn gia phái ba vị tu sĩ Trúc Cơ áp tải hàng hóa, Tôn Vĩnh An là người tu vi cao nhất, còn có mười tu sĩ Luyện Khí.
Một vị Trúc Cơ tầng bốn, hai vị Trúc Cơ tầng ba, đủ để cam đoan hàng hóa an toàn.
Tuyến đường đám người Tôn Vĩnh An mỗi lần hành động là không cố định, mỗi lần đều sẽ đổi mới tuyến đường, tính cả tộc nhân Tôn gia đi chung cũng không rõ tuyến đường hành động.
Sau khi màn đêm buông xuống, trong thành Hắc Thủy đèn đuốc sáng trưng.
Tôn Vĩnh An đang đi dạo trên đường, buổi tối thành Hắc Thủy cực kỳ náo nhiệt, dòng người trên đường đông như trảy hội.
Không qua bao lâu, Tôn Vĩnh An tới một quảng trường rộng lớn, trên quảng trường có không ít sạp nhỏ, đồ trên quầy hàng chủng loại rất nhiều, trong đó có không ít thương phẩm làm giả hoặc kém chất lượng, nhưng cũng có thứ tốt, điều kiện tiên quyết là đủ tốt trong mắt ngươi.
Tôn Vĩnh An mỗi lần đến thành Hắc Thủy, đều thích đến nơi đây đi dạo một chút, xem có thể mặt được thứ tốt hay không.
Hắn vừa đi về phía trước, ánh mắt vừa nhanh chóng lướt qua thương phẩm trên sạp nhỏ.
Đột nhiên, Tôn Vĩnh An dừng bước ở trước một sạp nhỏ.
Chủ sạp là một lão già áo xanh hơn năm mươi tuổi, trên quầy hàng bày một ít linh khí, trong đó có một bầu rượu màu trắng ngoại hình tinh xảo đẹp đẽ, mặt ngoài bao phủ một tầng ánh sáng màu trắng nhàn nhạt.
Toàn thân bầu rượu dùng linh ngọc màu trắng nào đó chế tạo thành, mặt ngoài có khắc một con giao long vằn vện sống động như thật, miệng hồ lô là đầu giao long.
“Linh khí này bán thế nào?”
Tôn Vĩnh An ngồi xổm xuống, cầm lấy bầu rượu màu trắng, thuận miệng hỏi.
“Tiền bối thật có nhãn lực, Ngọc Giao Hồ này là một món linh khí thượng phẩm, là vật yêu thích của vị tu sĩ cấp cao nào đó...”
Lão già áo xanh còn chưa nói hết lời, đã bị Tôn Vĩnh An ngắt lời: “Bớt vòng vo với ta, ta hỏi ngươi bao nhiêu linh thạch.”
“Chết tiệt, Lý Hạo, thế mà dám cáo ta hắc trạng với Lý sư thúc.” Trong lòng Trần Thái mắng một tiếng, mặt ngoài không bộc lộ gì, nói với Uông Như Nguyệt: “Uông sư muội, có lời gì nói thẳng là được, ngươi và ta không cần xa lạ như thế.”
Uông Như Nguyệt mỉm cười, nói: “Trần sư huynh, chuyện là như vậy, đường đệ không chịu nỗ lực kia của ta Trúc Cơ tiêu linh thạch như nước chảy, muốn tìm một phần nhiệm vụ nước béo nhiều một chút, đương nhiên, Trần sư huynh nếu khó xử, vậy thì thôi.”
Trần Thái thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “Việc này dễ xử lý, bây giờ còn có hai nơi nhiệm vụ nước béo tương đối nhiều, một chỗ là trông coi mỏ kim loại nơi nào đó, nhưng dựa theo bản tông quy định, người trú đóng, ít nhất cần nhập môn mười năm trở lên, Trúc Cơ tầng ba trở lên mới được, còn có cái là đến phường thị Thanh Nguyệt đảm nhiệm đội trưởng tuần tra, nhiệm vụ này khá đơn giản, hơn nữa thời gian rảnh không ít.”
Trên mặt Uông Như Nguyệt lộ vẻ khó xử, trầm ngâm thật lâu, nói: “Trần sư huynh, ngươi có thể để cho ta xem toàn bộ nhiệm vụ không? Ta dễ chọn lựa một nhiệm vụ thích hợp đường đệ ta.”
Trần Thái cũng không nghĩ nhiều, lấy ra một cái khay ngọc màu bạc, sau khi múa máy một phen, đưa cho Uông Như Nguyệt.
Uông Như Nguyệt tiếp nhận khay ngọc màu bạc, cẩn thận xem xét.
“Trần sư huynh, nhiệm vụ trông coi vườn linh dược Cửu Hoa sơn không tệ, có phải đã xác định nhân tuyển rồi hay không?”
Trên mặt Trần Thái lộ vẻ khó xử, nói: “Nhiệm vụ đó, Tần Vân Dao Tần sư muội đã nhận, dựa theo quy củ của bản tông, không thể sửa đổi.”
“Tần sư tỷ là lập tức nhận sao? Nếu tỷ ấy chịu chủ động đổi nhiệm vụ, đường đệ của ta có thể nhận nhiệm vụ này không?”
“Không phải, nửa năm sau, Tần sư muội mới có thể đi làm, bây giờ chỉ là nhận nhiệm vụ này, nếu là Tần sư muội chịu đổi nhiệm vụ, Uông sư đệ có thể nhận nhiệm vụ trông coi vườn linh dược này.”
Uông Như Nguyệt giật mình, trầm ngâm một lát, cười nói: “Thôi, làm như vậy truyền ra không tốt, hơn nữa đường đệ của ta cũng không phải loại người chịu được tịch mịch đó, vẫn là để hắn đi phường thị Thanh Nguyệt tuần tra đi!”
“Uông sư muội nói đùa rồi, nếu không ta nói một câu với Tần sư muội, đảm bảo Tần sư muội chủ động rút lui khỏi nhiệm vụ trông coi vườn linh dược, thật ra muội ấy chỉ muốn tìm một chỗ linh khí dư thừa tu luyện, ta có thể đổi cho muội ấy một chỗ khác.”
Trần Thái nhiệt tình nói, lấy lòng Uông Như Nguyệt, hắn có thể thông qua Uông Như Nguyệt cáo hắc trạng Lý Hạo.
“Ý tốt của Trần sư huynh, lòng ta xin nhận, tổ phụ thường giáo dục ta cùng phu quân, nhất định không thể lấy quyền lực mưu việc riêng.”
Trần Thái nhìn thấy Uông Như Nguyệt đưa Lý Thanh Sơn ra, dùng một loại giọng điệu nịnh nọt nói: “Lý sư thúc nhìn xa trông rộng, lão nhân gia nói, khẳng định đúng, vậy Uông sư đệ đi phường thị Thanh Nguyệt đảm nhiệm đội trưởng tuần tra đi!”
Uông Như Nguyệt lấy ra năm khối trung phẩm linh thạch, đặt tới trên mặt bàn, nói: “Trần sư huynh, tâm ý nho nhỏ, xin ngươi đừng chối từ.”
Trần Thái từ chối mãi, bất đắc dĩ là thái độ của Uông Như Nguyệt rất cứng rắn, hắn cười nhận lấy.
“Ta còn có việc, sẽ không ở lâu, Trần sư huynh nếu có rảnh, có thể đến phủ đệ của ta ngồi chơi chút.”
Uông Như Nguyệt đứng dậy cáo từ, Trần Thái tự mình tiễn nàng rời khỏi.
Nhìn bóng lưng Uông Như Nguyệt rời đi, Trần Thái lấy ra một khối trung phẩm linh thạch, lau lau ở trên quần áo, trên mặt tràn đầy nét vui mừng, lẩm bẩm:
“Linh thạch này thật dễ kiếm.”
Hắn chưa nhìn thấy là, Uông Như Nguyệt đưa lưng về phía hắn, khóe miệng lộ ra một chút châm chọc.
Hàn quốc, thành Hắc Thủy là một trong ba phường thị cỡ lớn của Hàn quốc, thương mại phát triển, có không ít tu sĩ quốc gia khác ở đây làm ăn.
Bách Linh sơn Tôn gia truyền thừa gần ngàn năm, thực lực hùng hậu, Tôn gia trước giờ là gia tộc phụ thuộc Ngự Linh môn.
Tôn gia nuôi không ít Ngân Ti Mãng (mãng xà tơ bạc), Ngân Ti Mãng chất thịt ngon, da nó có thể dùng để luyện chế nội giáp và lá bùa trống, máu nó có thể dùng để chế tác linh thiện, nói không chút khách khí, toàn thân Ngân Ti Mãng đều là bảo vật.
Tôn Vĩnh An ở bối phận chữ Vĩnh xếp thứ bảy, năm nay bảy mươi hai tuổi, Trúc Cơ tầng bốn, hắn chủ yếu phụ trách áp tải hàng hóa.
Tôn gia làm ăn càng làm càng lớn, mấy năm trước, thương đội Tôn gia tiến vào Hàn quốc, làm ăn cùng thế lực tu tiên bản thổ Hàn quốc.
Ngân Ti Mãng của Tôn gia vận chuyển đến Hàn quốc bán, sau đó thu mua đặc sản Hàn quốc, vận chuyển về Ngụy quốc bán.
Vì bảo vệ hàng hóa an toàn, Tôn gia phái ba vị tu sĩ Trúc Cơ áp tải hàng hóa, Tôn Vĩnh An là người tu vi cao nhất, còn có mười tu sĩ Luyện Khí.
Một vị Trúc Cơ tầng bốn, hai vị Trúc Cơ tầng ba, đủ để cam đoan hàng hóa an toàn.
Tuyến đường đám người Tôn Vĩnh An mỗi lần hành động là không cố định, mỗi lần đều sẽ đổi mới tuyến đường, tính cả tộc nhân Tôn gia đi chung cũng không rõ tuyến đường hành động.
Sau khi màn đêm buông xuống, trong thành Hắc Thủy đèn đuốc sáng trưng.
Tôn Vĩnh An đang đi dạo trên đường, buổi tối thành Hắc Thủy cực kỳ náo nhiệt, dòng người trên đường đông như trảy hội.
Không qua bao lâu, Tôn Vĩnh An tới một quảng trường rộng lớn, trên quảng trường có không ít sạp nhỏ, đồ trên quầy hàng chủng loại rất nhiều, trong đó có không ít thương phẩm làm giả hoặc kém chất lượng, nhưng cũng có thứ tốt, điều kiện tiên quyết là đủ tốt trong mắt ngươi.
Tôn Vĩnh An mỗi lần đến thành Hắc Thủy, đều thích đến nơi đây đi dạo một chút, xem có thể mặt được thứ tốt hay không.
Hắn vừa đi về phía trước, ánh mắt vừa nhanh chóng lướt qua thương phẩm trên sạp nhỏ.
Đột nhiên, Tôn Vĩnh An dừng bước ở trước một sạp nhỏ.
Chủ sạp là một lão già áo xanh hơn năm mươi tuổi, trên quầy hàng bày một ít linh khí, trong đó có một bầu rượu màu trắng ngoại hình tinh xảo đẹp đẽ, mặt ngoài bao phủ một tầng ánh sáng màu trắng nhàn nhạt.
Toàn thân bầu rượu dùng linh ngọc màu trắng nào đó chế tạo thành, mặt ngoài có khắc một con giao long vằn vện sống động như thật, miệng hồ lô là đầu giao long.
“Linh khí này bán thế nào?”
Tôn Vĩnh An ngồi xổm xuống, cầm lấy bầu rượu màu trắng, thuận miệng hỏi.
“Tiền bối thật có nhãn lực, Ngọc Giao Hồ này là một món linh khí thượng phẩm, là vật yêu thích của vị tu sĩ cấp cao nào đó...”
Lão già áo xanh còn chưa nói hết lời, đã bị Tôn Vĩnh An ngắt lời: “Bớt vòng vo với ta, ta hỏi ngươi bao nhiêu linh thạch.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.