Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 272: Trận Pháp

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Mặt đất phía dưới vách đá đột nhiên nhô lên một khối lớn, Tầm Linh Thử từ dưới lòng đất lao ra.

Trong miệng nó sau khi phát ra tiếng kêu chít chít, ngoài thân sáng lên một đợt ánh sáng màu vàng, lao về phía vách đá.

Một tiếng trầm nặng vang lên, nó thế mà lại không thể độn vào trong vách đá.

Nhân cơ hội này, một cột sáng màu xanh thô to bay vút đến, lóe lên bao trùm nó.

Tầm Linh Thử nhất thời bị định thân, không thể động đậy.

Lúc này, Song Đồng Thử cũng từ dưới lòng đất chui ra.

Nó nhanh chóng lao về phía Tầm Linh Thử, trong miệng phát ra tiếng kêu chít chít, tỏ ra cực kỳ hưng phấn.

Vương Trường Sinh bước nhanh đi tới, chộp Tầm Linh Thử lên, nhét vào một cái túi linh thú, giao cho Vương Trường Tuyết. Trong miệng Song Đồng Thử phát ra tiếng kêu chít chít, tựa như đang tỏ vẻ kháng nghị.

“Cửu đệ, nơi này sẽ không là có mỏ quặng chứ! Tầm Linh Thử bậc hai vậy mà lại không thể tiến vào trong vách đá, chỉ có một số mỏ kim loại hoặc là cấm chế mới sẽ xuất hiện loại tình huống này nhỉ!”

Vương Trường Tuyết nhận lấy túi linh thú, ánh mắt rơi ở trên vách đá chỗ cuối.

“Có quặng hay không, thử một lần chẳng phải là biết?”

Vương Minh Giang lấy ra hai thanh đoản kiếm màu lam, chém vào trên vách đá, vang lên một đợt tiếng kim loại va chạm.

Vương Trường Sinh nghe được tiếng này, ánh mắt trở nên nóng rực lên, vận khí bọn họ sẽ không tốt như vậy chứ!

Hắn thu Song Đồng Thử về túi linh thú, lấy ra hai thanh phi kiếm màu vàng, chém vào trên vách đá, cũng vang lên một đợt tiếng kim loại va chạm.

Kỳ quái là, ba người bọn họ lấy ra pháp khí, chém vào trên vách đá, chưa thể bổ xuống một cục đá nào, chỉ vang lên từng đợt tiếng kim loại va chạm.



Không lẽ là quặng kim loại bậc hai? Theo lý thuyết không nên chứ! Cho dù là quặng kim loại bậc hai, khẳng định sẽ có tạp chất, mấy món pháp khí cũng không thể bổ xuống một cục đá, chẳng lẽ nói, đây là quặng kim loại bậc ba?

Quặng kim loại bậc hai có thể dùng để luyện chế pháp khí, quặng kim loại bậc ba có thể dùng cho luyện chế pháp bảo.

Nếu thật là quặng kim loại bậc ba, cho dù chỉ có thể khai thác một năm, cũng là một khoản tài phú khổng lồ.

Nghĩ đến đây, ba người bọn Vương Trường Sinh nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy nét vui mừng trên mặt đối phương.

Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt bọn họ liền đọng lại.

Trên vách đá hai bên khe núi chợt bay ra mấy chục luồng ánh sáng màu đỏ, hóa thành một mảng lớn sương mù màu đỏ, che kín toàn bộ khe núi.

Ngay sau đó, trong hư không bỗng dưng hiện ra lượng lớn điểm sáng màu đỏ, nhanh chóng hóa thành từng lưỡi đao lửa màu đỏ dài đến hai thước, thời gian không đến ba nhịp thở, đã có nhiều tới mấy trăm cái, thanh thế kinh người.

“Không ổn, trận pháp!”

Vương Trường Sinh biến sắc hẳn, vội vàng lấy ra Huyền Ngọc Xích, vung nhẹ một cái, một màn hào quang màu trắng lớn khoảng một trượng bỗng hiện lên, bao phủ ba người bọn họ ở bên trong.

Lưỡi đao lửa màu đỏ rậm rạp chém ở trên màn hào quang màu trắng, vang lên một đợt tiếng trầm đục bùm bùm.

“Đáng chết, nơi này sao có thể có trận pháp? Chẳng lẽ có người chuyên môn mai phục ở đây? Thế này cũng quá không hợp với lẽ thường rồi nhỉ! Bọn họ sao lại khẳng định nhất định có người sẽ xông vào nơi đây?”

Vương Minh Giang nhíu mày, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.

“Những thứ này không quan trọng, chúng ta phá trận pháp trước rồi nói.”

Vương Trường Sinh lấy ra Huyền Băng Kỳ, nhẹ nhàng vẫy một cái, một mảng lớn khí lạnh màu trắng bay ra, hóa thành một bức tường băng màu trắng cao mấy trượng, che ở trước người.

Hắn lấy ra phi châm phù bảo, đưa cho Vương Minh Giang.

“Nhị thập nhất thúc, ngươi mau kích hoạt phù bảo này, công kích vách đá vừa rồi, nơi đó hẳn là biên giới cấm chế, ta cùng nhị tỷ hộ pháp cho ngươi.”



Theo lý thuyết, hắn là Trúc Cơ tầng bốn, hắn đến kích hoạt phù bảo sẽ nhanh hơn chút, nhưng lấy thực lực của Vương Minh Giang cùng Vương Trường Tuyết, bọn họ chưa chắc chặn được, pháp khí trên người bọn họ cũng không nhiều như Vương Trường Sinh, cho dù Vương Trường Sinh cho bọn họ mượn pháp khí, bọn họ cũng cần thời gian tế luyện.

Nhìn thấy Vương Trường Sinh lấy ra một tấm phù bảo, Vương Minh Giang rất kinh ngạc, nhưng hắn cũng không nhiều lời gì, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, pháp lực trong cơ thể điên cuồng rót vào trong phi châm phù bảo.

Trong hư không một lần nữa hiện ra lượng lớn điểm sáng màu đỏ, một lần này, điểm sáng màu đỏ biến thành phi châm màu đỏ rậm rạp, số lượng nhiều tới mấy ngàn cái.

Tiếng “xẹt xẹt” vang to, mấy ngàn chiếc phi châm màu đỏ từ bốn phương tám hướng đánh đến, thanh thế làm người ta sợ hãi.

Vương Trường Tuyết lấy ra Lam Nguyệt Châu, pháp lực điên cuồng rót vào trong Lam Nguyệt Châu, Lam Nguyệt Châu tỏa sáng rực rỡ, lượng lớn điểm sáng màu lam bỗng xuất hiện, hóa thành một cái bát khổng lồ màu lam mênh mông nước, úp ngược ba người bọn họ ở bên trong.

Vương Trường Sinh nhẹ nhàng vung Huyền Băng Kỳ trong tay, một mảng lớn khí lạnh màu trắng tuôn trào ra, cái bát khổng lồ màu lam nhanh chóng kết băng, biến thành một cái bát băng màu trắng thật lớn, tầng băng dày hai thước, tản mát ra khí lạnh kinh người.

Kim băng màu đỏ rậm rạp đánh ở trên cái bát băng màu trắng, truyền ra một đợt tiếng trầm đục, mặt ngoài bát băng màu trắng gồ ghề, hoàn hảo không tổn hao gì.

Hư không một lần nữa hiện ra lượng lớn điểm sáng màu đỏ, một lần này, lượng lớn điểm sáng màu đỏ hóa thành một con giao long lửa màu đỏ hình thể thật lớn, giương nanh múa vuốt lao về phía bát băng màu trắng.

Một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, giao long lửa màu đỏ đánh vào trên bát băng màu trắng, nhất thời hóa thành một mảng lửa màu đỏ rộng lớn, đồng thời toát ra một mảng lớn sương mù màu trắng.

Rất nhanh, trong ngọn lửa trào ra một mảng lớn khí lạnh màu trắng, lửa hừng hực dập tắt.

Lượng lớn điểm sáng màu lam bỗng dưng hiện ra, rất nhanh hóa thành một cái bát khổng lồ màu lam lớn hơn nữa, ánh sáng màu trắng chợt lóe, một cái bát băng màu trắng so với vừa rồi lớn hơn nữa lại xuất hiện.

Trong hư không một lần nữa hiện ra lượng lớn điểm sáng màu đỏ, một lần này, lượng lớn điểm sáng màu đỏ hóa thành hai con giao long lửa màu đỏ hình thể thật lớn, tản mát ra nhiệt độ cao làm người ta sợ hãi, lao về phía bát băng màu trắng.

Hai con giao long lửa màu đỏ đánh vào trên cái bát băng màu trắng, bùng nổ ra một mảng lớn sóng khí.

Một đợt tiếng nổ “Ầm ầm ầm” vang lên, lửa tan ra, bốc lên lượng lớn sương mù màu trắng.

Lượng lớn điểm sáng màu đỏ một lần nữa hiện lên, hóa thành những phi châm màu đỏ, số lượng nhiều tới mấy ngàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook