Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 714: Treo Giải Thưởng Hạn Mức Lớn
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Độn quang màu vàng tốc độ cực nhanh, không qua bao lâu đã dừng ở đối diện Vương Trường Sinh ngoài trăm trượng, độn quang chợt tắt, lộ ra một nam tử áo bào vàng trên mặt đầy nốt rỗ, chính là Hoàng Phú Quý.
“Ồ, là Vương đạo hữu, Vương đạo hữu, đã lâu không gặp.”
Hoàng Phú Quý cười lấy lòng, khách khí nói.
“Hoàng đạo hữu, không ngờ chúng ta lại gặp mặt, lần trước ngươi hại ta thê thảm.”
Vương Trường Sinh giọng điệu bình tĩnh, một lần trước hắn thiếu chút nữa bị Hoàng Phú Quý hại chết.
“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, Hoàng mỗ cũng không muốn, cánh tay con rối thú bậc ba này, coi như làm bồi thường đi!”
Hoàng Phú Quý cười lấy lòng, lấy ra một cánh tay sắt màu đen, ném cho Vương Trường Sinh.
Cánh tay này là hắn nhặt ở tiền tuyến, không thể nấu lại luyện lại, chỉ là một khối ve chai, nhưng đối với người tu tiên thích khôi lỗi thuật mà nói, nó có giá trị nhất định.
Thần thức Vương Trường Sinh nhanh chóng lướt qua cánh tay sắt, xác nhận không có khác thường, lúc này mới nhận cánh tay sắt màu đen.
Hoàng Phú Quý tốt xấu gì là tu sĩ Kết Đan, Vương Trường Sinh không tiện quá phận.
“Vương đạo hữu, các ngươi là muốn đi tiền tuyến? Vừa lúc, ta phụng mệnh đến hậu phương điều khiển nhân thủ, các ngươi theo ta đi một chuyến đi!”
Hoàng Phú Quý lấy ra một tấm lệnh bài hình vuông màu bạc, lệnh bài bị một tầng hào quang bao phủ, mặt trước có khắc một chữ “Thất”, mặt sau có hình vẽ dấu hiệu bảy đại tiên môn, tản mát ra một luồng linh khí dao động mạnh mẽ.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nhìn nhau, hai người đều có chút kinh ngạc, Hoàng Phú Quý không phải tán tu sao? Bảy đại tiên môn sao có thể thuê Hoàng Phú Quý làm việc.
Hoàng Phú Quý tựa như nhìn ra nghi hoặc trong lòng vợ chồng Vương Trường Sinh, nghiêm mặt, vẻ mặt chính khí nói: “Yêu tộc xâm phạm, giết đồng bào ta, Hoàng mỗ là Nhân tộc, đúng ra nên góp sức cho Nhân tộc xuất lực. Đương nhiên, Hoàng mỗ thực lực quá kém, cũng chỉ làm chuyện chạy chân, hỗ trợ truyền tin tức cùng điều khiển nhân thủ, đây là Thất Tiên Lệnh, dựa theo bảy đại tiên môn quy định, ai gặp lệnh này, phải phục tùng mệnh lệnh, Vương đạo hữu, mong ngươi phối hợp.”
“Vương mỗ tuân lệnh, Hoàng đạo hữu, ngươi muốn chúng ta đi đâu?”
Hoàng Phú Quý thu hồi lệnh bài, cười nói: “Các ngươi đi theo ta là được, ta muốn đến hậu phương lớn thúc giục một đám vật tư.”
Bán yêu ở hậu phương lớn làm loạn, khiến cho lòng người hoảng sợ, Hoàng Phú Quý lo lắng đụng phải bán yêu, có Vương Trường Sinh, gặp bán yêu cũng có thể giúp hắn chia sẻ áp lực, dù sao Hoàng Phú Quý chạy nhanh.
“Vì sao không thành lập truyền tống trận? Vậy không phải càng tiện hơn sao?”
Hoàng Phú Quý cười khổ một tiếng, giải thích ói: “Sao có khả năng thành lập truyền tống trận khắp nơi, chúng ta đi là hậu phương lớn, cách tiền tuyến khá xa, lô vật tư đó cũng không phải vật tư đặc biệt quý hiếm, vẫn luôn là phái người áp tải, yên tâm đi! Không có gì nguy hiểm, chỉ là tốn thời gian khá dài, cái này so với ở lại tiền tuyến an toàn hơn nhiều.”
Vương Trường Sinh hỏi chiến sự tiền tuyến một lần, biết được Yêu tộc còn chưa công phá phòng ngự tiền tuyến, Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vợ chồng hai người bọn họ đi theo Hoàng Phú Quý bay về phía đông nam, không qua bao lâu đã biến mất ở chân trời.
Ngô quốc, Vân Hộc thảo nguyên.
Bình Yêu thành, lầu các màu xanh nào đó.
Bảy người bọn Vương Thanh Sơn đang nói chuyện phiếm, trên mặt mỗi người che kín u sầu. Thế công của Yêu tộc càng ngày càng mãnh liệt, hai lần công phá trận pháp, giết chết hơn trăm người tu tiên, Vương Thanh Sơn lấy ra một lá bùa bậc ba cuối cùng, cũng thi triển tiểu thần thông “Bách Kiếm Quy Nhất”, bọn họ mới tránh thoát một kiếp.
Một lá bùa truyền âm chợt bay vào, Vương Thanh Sơn bóp nát lá bùa truyền âm, một giọng nam tử uy nghiêm chợt vang lên: “Vương tiểu hữu, lão phu Trần Huyễn.”
Trần Huyễn phụ trách cắt cử nhiệm vụ, lần trước hắn cắt cử Vương Thanh Sơn và Vương Trường Hào ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.
Vương Thanh Sơn nhíu mày, không lẽ lại phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ?
Hắn không dám chậm trễ, bước nhanh ra ngoài, một nam tử trung niên bộ dáng khôn khéo đứng ở bên ngoài lầu các.
“Trần tiền bối, có nhiệm vụ phải không?”
Vương Thanh Sơn chắp tay với Trần Huyễn, có chút khẩn trương hỏi.
“Không có nhiệm vụ, lão phu tới đây là thông báo ngươi, hai tháng kế tiếp, các ngươi đều không cần ra tiền tuyến nữa, an tâm ở chỗ ở tu luyện. Đúng rồi, tộc thúc ngươi chết ở trên tay Yêu tộc, đây là bồi thường, quên cho ngươi.”
Trần Huyễn lấy ra một túi trữ vật màu vàng, đưa cho Vương Thanh Sơn.
Tống Đức Lâm truyền về tin tức Vương Trường Sinh chém giết một tên bán yêu Kết Đan kỳ, ít ngày nữa đi tiền tuyến, Trần Huyễn tự nhiên không dám chậm trễ.
Vương Trường Sinh có thể chém giết một tên bán yêu, đủ để chứng minh thực lực của Vương Trường Sinh.
Một lần này đại chiến, điều động quá nhiều tu sĩ, mỗi một tu sĩ Nhân tộc chết trận đều được bồi thường, tu sĩ có tu sĩ Kết Đan bảo kê, đãi ngộ tự nhiên tốt hơn chút.
Vương Trường Sinh ít ngày nữa đi tiền tuyến, nếu là tộc nhân của hắn chết trận toàn bộ, không dễ hướng Vương Trường Sinh ăn nói, dù sao Vương Trường Sinh chém giết một tên bán yêu, xem như có công.
“Nghỉ ngơi hồi phục hai tháng? Là có nhiệm vụ lớn gì phải không?”
Sắc mặt Vương Thanh Sơn cực kỳ khẩn trương, trên trời sẽ không có bánh rơi xuống, vô duyên vô cớ để bọn họ nghỉ ngơi hồi phục hai tháng, không lẽ muốn để bọn họ hai tháng sau đi chấp hành nhiệm vụ nào đó cực kỳ nguy hiểm?
Trần Huyễn mỉm cười, nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, Vương đạo hữu ít ngày nữa đi tiền tuyến, các ngươi mấy năm qua cũng đã vất vả, nên nghỉ ngơi một chút.”
Bảy tu sĩ Trúc Cơ, thêm bọn họ không nhiều, thiếu bọn họ không ít.
Vương Thanh Sơn bừng tỉnh đại ngộ, truy hỏi: “Cửu thúc của ta sắp tới tiền tuyến? Là thật sao?”
“Vô cùng chính xác, Vương đạo hữu đã chém giết một tên bán yêu Kết Đan kỳ, hơn nữa chủ động yêu cầu ra tiền tuyến tác chiến với Yêu tộc, khiến người ta khâm phục. Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi cho tốt, gần đây không có nhiệm vụ.”
Trần Huyễn nói xong lời này, xoay người rời khỏi.
Vương Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm một hơi, mặt lộ vẻ vui mừng, xoay người trở lại lầu các.
“Thanh Sơn, đã xảy ra chuyện gì? Sẽ không là muốn chúng ta bây giờ đi lên chứ! Chúng ta vừa trở về không lâu.”
Mặc Thải Vân nhíu mày nói.
“Ồ, là Vương đạo hữu, Vương đạo hữu, đã lâu không gặp.”
Hoàng Phú Quý cười lấy lòng, khách khí nói.
“Hoàng đạo hữu, không ngờ chúng ta lại gặp mặt, lần trước ngươi hại ta thê thảm.”
Vương Trường Sinh giọng điệu bình tĩnh, một lần trước hắn thiếu chút nữa bị Hoàng Phú Quý hại chết.
“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, Hoàng mỗ cũng không muốn, cánh tay con rối thú bậc ba này, coi như làm bồi thường đi!”
Hoàng Phú Quý cười lấy lòng, lấy ra một cánh tay sắt màu đen, ném cho Vương Trường Sinh.
Cánh tay này là hắn nhặt ở tiền tuyến, không thể nấu lại luyện lại, chỉ là một khối ve chai, nhưng đối với người tu tiên thích khôi lỗi thuật mà nói, nó có giá trị nhất định.
Thần thức Vương Trường Sinh nhanh chóng lướt qua cánh tay sắt, xác nhận không có khác thường, lúc này mới nhận cánh tay sắt màu đen.
Hoàng Phú Quý tốt xấu gì là tu sĩ Kết Đan, Vương Trường Sinh không tiện quá phận.
“Vương đạo hữu, các ngươi là muốn đi tiền tuyến? Vừa lúc, ta phụng mệnh đến hậu phương điều khiển nhân thủ, các ngươi theo ta đi một chuyến đi!”
Hoàng Phú Quý lấy ra một tấm lệnh bài hình vuông màu bạc, lệnh bài bị một tầng hào quang bao phủ, mặt trước có khắc một chữ “Thất”, mặt sau có hình vẽ dấu hiệu bảy đại tiên môn, tản mát ra một luồng linh khí dao động mạnh mẽ.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nhìn nhau, hai người đều có chút kinh ngạc, Hoàng Phú Quý không phải tán tu sao? Bảy đại tiên môn sao có thể thuê Hoàng Phú Quý làm việc.
Hoàng Phú Quý tựa như nhìn ra nghi hoặc trong lòng vợ chồng Vương Trường Sinh, nghiêm mặt, vẻ mặt chính khí nói: “Yêu tộc xâm phạm, giết đồng bào ta, Hoàng mỗ là Nhân tộc, đúng ra nên góp sức cho Nhân tộc xuất lực. Đương nhiên, Hoàng mỗ thực lực quá kém, cũng chỉ làm chuyện chạy chân, hỗ trợ truyền tin tức cùng điều khiển nhân thủ, đây là Thất Tiên Lệnh, dựa theo bảy đại tiên môn quy định, ai gặp lệnh này, phải phục tùng mệnh lệnh, Vương đạo hữu, mong ngươi phối hợp.”
“Vương mỗ tuân lệnh, Hoàng đạo hữu, ngươi muốn chúng ta đi đâu?”
Hoàng Phú Quý thu hồi lệnh bài, cười nói: “Các ngươi đi theo ta là được, ta muốn đến hậu phương lớn thúc giục một đám vật tư.”
Bán yêu ở hậu phương lớn làm loạn, khiến cho lòng người hoảng sợ, Hoàng Phú Quý lo lắng đụng phải bán yêu, có Vương Trường Sinh, gặp bán yêu cũng có thể giúp hắn chia sẻ áp lực, dù sao Hoàng Phú Quý chạy nhanh.
“Vì sao không thành lập truyền tống trận? Vậy không phải càng tiện hơn sao?”
Hoàng Phú Quý cười khổ một tiếng, giải thích ói: “Sao có khả năng thành lập truyền tống trận khắp nơi, chúng ta đi là hậu phương lớn, cách tiền tuyến khá xa, lô vật tư đó cũng không phải vật tư đặc biệt quý hiếm, vẫn luôn là phái người áp tải, yên tâm đi! Không có gì nguy hiểm, chỉ là tốn thời gian khá dài, cái này so với ở lại tiền tuyến an toàn hơn nhiều.”
Vương Trường Sinh hỏi chiến sự tiền tuyến một lần, biết được Yêu tộc còn chưa công phá phòng ngự tiền tuyến, Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vợ chồng hai người bọn họ đi theo Hoàng Phú Quý bay về phía đông nam, không qua bao lâu đã biến mất ở chân trời.
Ngô quốc, Vân Hộc thảo nguyên.
Bình Yêu thành, lầu các màu xanh nào đó.
Bảy người bọn Vương Thanh Sơn đang nói chuyện phiếm, trên mặt mỗi người che kín u sầu. Thế công của Yêu tộc càng ngày càng mãnh liệt, hai lần công phá trận pháp, giết chết hơn trăm người tu tiên, Vương Thanh Sơn lấy ra một lá bùa bậc ba cuối cùng, cũng thi triển tiểu thần thông “Bách Kiếm Quy Nhất”, bọn họ mới tránh thoát một kiếp.
Một lá bùa truyền âm chợt bay vào, Vương Thanh Sơn bóp nát lá bùa truyền âm, một giọng nam tử uy nghiêm chợt vang lên: “Vương tiểu hữu, lão phu Trần Huyễn.”
Trần Huyễn phụ trách cắt cử nhiệm vụ, lần trước hắn cắt cử Vương Thanh Sơn và Vương Trường Hào ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.
Vương Thanh Sơn nhíu mày, không lẽ lại phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ?
Hắn không dám chậm trễ, bước nhanh ra ngoài, một nam tử trung niên bộ dáng khôn khéo đứng ở bên ngoài lầu các.
“Trần tiền bối, có nhiệm vụ phải không?”
Vương Thanh Sơn chắp tay với Trần Huyễn, có chút khẩn trương hỏi.
“Không có nhiệm vụ, lão phu tới đây là thông báo ngươi, hai tháng kế tiếp, các ngươi đều không cần ra tiền tuyến nữa, an tâm ở chỗ ở tu luyện. Đúng rồi, tộc thúc ngươi chết ở trên tay Yêu tộc, đây là bồi thường, quên cho ngươi.”
Trần Huyễn lấy ra một túi trữ vật màu vàng, đưa cho Vương Thanh Sơn.
Tống Đức Lâm truyền về tin tức Vương Trường Sinh chém giết một tên bán yêu Kết Đan kỳ, ít ngày nữa đi tiền tuyến, Trần Huyễn tự nhiên không dám chậm trễ.
Vương Trường Sinh có thể chém giết một tên bán yêu, đủ để chứng minh thực lực của Vương Trường Sinh.
Một lần này đại chiến, điều động quá nhiều tu sĩ, mỗi một tu sĩ Nhân tộc chết trận đều được bồi thường, tu sĩ có tu sĩ Kết Đan bảo kê, đãi ngộ tự nhiên tốt hơn chút.
Vương Trường Sinh ít ngày nữa đi tiền tuyến, nếu là tộc nhân của hắn chết trận toàn bộ, không dễ hướng Vương Trường Sinh ăn nói, dù sao Vương Trường Sinh chém giết một tên bán yêu, xem như có công.
“Nghỉ ngơi hồi phục hai tháng? Là có nhiệm vụ lớn gì phải không?”
Sắc mặt Vương Thanh Sơn cực kỳ khẩn trương, trên trời sẽ không có bánh rơi xuống, vô duyên vô cớ để bọn họ nghỉ ngơi hồi phục hai tháng, không lẽ muốn để bọn họ hai tháng sau đi chấp hành nhiệm vụ nào đó cực kỳ nguy hiểm?
Trần Huyễn mỉm cười, nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, Vương đạo hữu ít ngày nữa đi tiền tuyến, các ngươi mấy năm qua cũng đã vất vả, nên nghỉ ngơi một chút.”
Bảy tu sĩ Trúc Cơ, thêm bọn họ không nhiều, thiếu bọn họ không ít.
Vương Thanh Sơn bừng tỉnh đại ngộ, truy hỏi: “Cửu thúc của ta sắp tới tiền tuyến? Là thật sao?”
“Vô cùng chính xác, Vương đạo hữu đã chém giết một tên bán yêu Kết Đan kỳ, hơn nữa chủ động yêu cầu ra tiền tuyến tác chiến với Yêu tộc, khiến người ta khâm phục. Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi cho tốt, gần đây không có nhiệm vụ.”
Trần Huyễn nói xong lời này, xoay người rời khỏi.
Vương Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm một hơi, mặt lộ vẻ vui mừng, xoay người trở lại lầu các.
“Thanh Sơn, đã xảy ra chuyện gì? Sẽ không là muốn chúng ta bây giờ đi lên chứ! Chúng ta vừa trở về không lâu.”
Mặc Thải Vân nhíu mày nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.