Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1171: Ước Hẹn Mười Năm (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Vương Thanh Sơn không đổi sắc mặt, thân hình nhanh chóng lui về phía sau.
Oành đùng đùng!
Phi kiếm màu xanh và linh vũ màu đỏ va chạm vào nhau, bộc phát ra từng trận tiếng gầm rú. Hai mũi nhọn xanh hồng giao kích, giống như yêu hoa vậy, nở rộ ở giữa không trung, vô vùng diễm lệ.
Hoả nha màu đỏ một kích bất thành, muốn lại công kích Vương Thanh Sơn. Không ngờ rằng bảy thah phi kiếm màu xanh đã vây quanh nó.
Thừa dịp nó công kích gần người Vương Thanh Sơn, Vương Thanh Sơn đã yên lặng bày ra kiếm trận.
Bảy thanh phi kiếm màu xanh đồng thời phát ra một tiếng kiếm minh trong suốt, nhanh chóng xoay tròn. Vô số kiếm khí màu xanh bay ra, đan vào nhau tạo thành một tấm lưới lớn, chụp về hướng hoả nha màu đỏ.
Hoả nha màu đỏ hung hăng vỗ cánh, hoá thành một cơn lốc màu đỏ cao hơn trăm trương, quét thổi về hướng kiếm trận.
Oành đùng đùng!
Bảy thanh phi kiếm dùng để bố trí kiếm trận, không thể ngăn lại cơn lốc màu đỏ. Nhưng độ lớn của cơn lốc màu đỏ cũng giảm xuống một phần ba.
“Người kiếm hợp nhất.”
Vương Thanh Sơn và Thanh Ly kiếm kết hợp làm một thể, hoá thành một đạo cầu vồng màu xanh dài mấy trượng, chém về phía cơn lốc màu đỏ.
Vang lên một trận gầm rú đinh tai nhức óc, cầu vồng màu xanh chém võ nát cơn lốc màu đỏ. Thanh quang chợt loé, thân hình Vương Thanh Sơn hiện ra, Thanh Ly kiếm dừng ở bên người hắn.
Sắc mặt hắn có vẻ tái nhợt, Hoả Nha thượng nhân có tu vi Kim Đan tầng bảy. Nếu không thi triển bí thuật người kiếm hợp nhất, thật đúng không phải là đối thủ của Hoả Nha thượng nhân.
Phụ cận sáng lên một trận kim quang, hiện ra mấy chục ngọc bàn màu vàng, trên mỗi một ngọc bàn đều có một món bảo vật.
Vương Thanh Sơn lộ ra vẻ mặt suy nghĩ, hắn là Kim Đan tầng sáu, chỉ nắm giữ một môn linh thuật. Ngoại trừ pháp bảo bản mạng, còn có một bộ phi kiếm. Nhưng uy lực của phi kiếm không lớn. Hắn tuy có thể đánh bại được Hoả Nha thượng nhân lúc này, nhưng chưa chắc có thể vượt ải tiếp theo.
Làm người phải biết nhìn thời thế, hắn có thiên phú ở kiếm đạo. Nhưng nếu luận về pháp bảo thần thông, khẳng định không thể so với các đệ tử được đào tạo ở các đại môn phái.
Hắn lấy tu vi Kim Đan tầng sáu xông được đến tầng thứ ba mươi hai, đã rất không tệ rồi.
Vương Thanh Sơn suy nghĩ hồi lâu, sau đó nâng bước vè hướng ngọc bàn.
Trên bàn có không ít bảo vật, có phù triện bậc ba, pháp bảo bậc hai, trứng linh thú, tài liệu luyện khí bạc bốn,…
Vương Thanh Sơn chọn lựa ba món bảo vật là một giọt Nhất nguyên trọng thuỷ, một tấm thượng phẩm bậc ba độn thuật phù Thiên quang độn linh phù, một lọ thượng phẩm bậc ba đan dược Thiên Nguyệt đan. Không có pháp bảo phi kiếm cho hắn chọn lựa, pháp bảo bậc hai là một thanh phi đao màu xanh.
Nhất nguyên trọng thuỷ là tài liệu Vương Trường Sinh muốn có được, Thiên quang độn linh phù là độn thuật phù, thích hợp để chạy trốn. Thiên Nguyệt đan đối với tu sĩ Kim Đan tầng bảy trở lên có công hiệu tịnh tiến pháp lực.
Tay hắn vừa lấy đi ba món bảo vật, một cổ bài xích lực cường đại xuất hiện ở giữa không gian trống rỗng, đem hắn ra khỏi Trấn tiên tháp.
Vương Thanh Sơn chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, sau đó xuất hiện trên không một mảng hải vực. Cách đó không xa có một toà đảo nhỏ rộng hơn trăm dặm.
Vang lên một tiếng tê minh quái dị, một đạo bóng đen nhanh chóng bay về hướng hắn.
Một đạo đao khí thật lớn màu đỏ bỗng xuất hiện giữa không gian trống rỗng, hung hăng bổ về phía bóng đen.
Oành đùng đùng!
Bóng đen bị chém vỡ nát, rơi xuống trên mặt biển. Rõ ràng là một con quạ đen có hình thể thật lớn. Một đạo hồng quang từ phía xa bay tới, đứng cách đó không xa, chính là Chu Vân Tiêu.
Mỗi một người tu tiên vượt được ải, sau khi lấy được bảo vật, sẽ bị truyền tống rời khỏi.
“Ồ, là ngươi! Chu đạo hữu.”
Vương Thanh Sơn khôi phục hình dáng, nhìn về phía Chu Vân Tiêu.
Nhìn thấy Vương Thanh Sơn, Chu Vân Tiêu đầu tiên là sửng sốt. Sau đó hai mắt rất nhanh toả sáng, cười nói: “Vương đạo hữu, đã lâu không gặp, ngươi là đến Trấn tiên tháp vượt ải sao?”
“Ta đã ra khỏi tháp, như thế nào? Chu đạo hữu là tới Trấn tiên tháp?”
“Ta cũng đã ra khỏi tháp. Vương đạo hữu, gặp lại tức là có duyên, không bằng chúng ta luận bàn một chút? Như thế nào?”
Vương Thanh Sơn nhìn trường đao màu đỏ trong tay Chu Vân tiêu, nhìn thấy trên mặt đao có vài cái lỗ lớn bằng móng tay, lắc đầu nói: “Bản mạng pháp bảo của ngươi đang bị hao tổn, như vậy không công bằng. Không bằng ngươi nói một cái địa điểm, lại định thời gian, chúng ta luận bàn một chút.”
“Được, sảng khoái. Mười năm sau, chúng ta lại tới nơi này luận bàn. Trong thời gian này ta sẽ tu luyện bí thuật và tu bổ pháp bảo, tu vi sẽ dừng lại ở Kim Đan tầng bảy. Ngươi đem tu vi của mình tăng lên tới Kim Đan tầng bảy, ta không muốn chưa đánh đã thắng.
Chu Vân Tiêu hào sảng nói, Vương Thanh Sơn không muốn chiếm tiện nghi, Chu Vân Tiêu cũng vậy.
“Mười năm! Được, mười năm thì mười năm.”
Vương Thanh Sơn gật đầu đáp ứng. Hắn vừa có được một lọ Thiên Nguyệt đan, trong vòng mười năm, đem tu vi tăng lên tới Kim Đan tầng bảy không có vấn đề gì.
Một trận tiếng kèn trầm thấp vang lên, Chu Vân Tiêu lấy ra một vỏ sò màu lam, đánh vào đó một đạo pháp quyết, nhướng mày.
“Vương đạo hữu, ta còn có việc trong người, cáo từ trước.”
Chu Vân Tiêu nói xong lời này, thu hồi thi thể quạ đen. Sau đó hoá thành một đạo độn quang màu đỏ phá không mà đi, tốc độ cực nhanh.
Vương Thanh Sơn bay về phía đảo nhỏ gần đó, tính ngồi xuống khôi phục pháp lực, sau đó lại quay về Ngân Xà đảo.
…
Trấn tiên tháp, tầng thứ ba mươi lăm.
Một con khổng tước màu đỏ có hình thể thật lớn đang điên cuồng công kích một thanh niên thanh sam cao cao gầy gầy. Thanh niên thanh sam sử dụng bốn thanh phi kiếm màu sắc khác nhau. Cách đó không xa có một con giao long ba đầu ngã bên trong một vũng máu, không nhúc nhích.
Oành đùng đùng!
Phi kiếm màu xanh và linh vũ màu đỏ va chạm vào nhau, bộc phát ra từng trận tiếng gầm rú. Hai mũi nhọn xanh hồng giao kích, giống như yêu hoa vậy, nở rộ ở giữa không trung, vô vùng diễm lệ.
Hoả nha màu đỏ một kích bất thành, muốn lại công kích Vương Thanh Sơn. Không ngờ rằng bảy thah phi kiếm màu xanh đã vây quanh nó.
Thừa dịp nó công kích gần người Vương Thanh Sơn, Vương Thanh Sơn đã yên lặng bày ra kiếm trận.
Bảy thanh phi kiếm màu xanh đồng thời phát ra một tiếng kiếm minh trong suốt, nhanh chóng xoay tròn. Vô số kiếm khí màu xanh bay ra, đan vào nhau tạo thành một tấm lưới lớn, chụp về hướng hoả nha màu đỏ.
Hoả nha màu đỏ hung hăng vỗ cánh, hoá thành một cơn lốc màu đỏ cao hơn trăm trương, quét thổi về hướng kiếm trận.
Oành đùng đùng!
Bảy thanh phi kiếm dùng để bố trí kiếm trận, không thể ngăn lại cơn lốc màu đỏ. Nhưng độ lớn của cơn lốc màu đỏ cũng giảm xuống một phần ba.
“Người kiếm hợp nhất.”
Vương Thanh Sơn và Thanh Ly kiếm kết hợp làm một thể, hoá thành một đạo cầu vồng màu xanh dài mấy trượng, chém về phía cơn lốc màu đỏ.
Vang lên một trận gầm rú đinh tai nhức óc, cầu vồng màu xanh chém võ nát cơn lốc màu đỏ. Thanh quang chợt loé, thân hình Vương Thanh Sơn hiện ra, Thanh Ly kiếm dừng ở bên người hắn.
Sắc mặt hắn có vẻ tái nhợt, Hoả Nha thượng nhân có tu vi Kim Đan tầng bảy. Nếu không thi triển bí thuật người kiếm hợp nhất, thật đúng không phải là đối thủ của Hoả Nha thượng nhân.
Phụ cận sáng lên một trận kim quang, hiện ra mấy chục ngọc bàn màu vàng, trên mỗi một ngọc bàn đều có một món bảo vật.
Vương Thanh Sơn lộ ra vẻ mặt suy nghĩ, hắn là Kim Đan tầng sáu, chỉ nắm giữ một môn linh thuật. Ngoại trừ pháp bảo bản mạng, còn có một bộ phi kiếm. Nhưng uy lực của phi kiếm không lớn. Hắn tuy có thể đánh bại được Hoả Nha thượng nhân lúc này, nhưng chưa chắc có thể vượt ải tiếp theo.
Làm người phải biết nhìn thời thế, hắn có thiên phú ở kiếm đạo. Nhưng nếu luận về pháp bảo thần thông, khẳng định không thể so với các đệ tử được đào tạo ở các đại môn phái.
Hắn lấy tu vi Kim Đan tầng sáu xông được đến tầng thứ ba mươi hai, đã rất không tệ rồi.
Vương Thanh Sơn suy nghĩ hồi lâu, sau đó nâng bước vè hướng ngọc bàn.
Trên bàn có không ít bảo vật, có phù triện bậc ba, pháp bảo bậc hai, trứng linh thú, tài liệu luyện khí bạc bốn,…
Vương Thanh Sơn chọn lựa ba món bảo vật là một giọt Nhất nguyên trọng thuỷ, một tấm thượng phẩm bậc ba độn thuật phù Thiên quang độn linh phù, một lọ thượng phẩm bậc ba đan dược Thiên Nguyệt đan. Không có pháp bảo phi kiếm cho hắn chọn lựa, pháp bảo bậc hai là một thanh phi đao màu xanh.
Nhất nguyên trọng thuỷ là tài liệu Vương Trường Sinh muốn có được, Thiên quang độn linh phù là độn thuật phù, thích hợp để chạy trốn. Thiên Nguyệt đan đối với tu sĩ Kim Đan tầng bảy trở lên có công hiệu tịnh tiến pháp lực.
Tay hắn vừa lấy đi ba món bảo vật, một cổ bài xích lực cường đại xuất hiện ở giữa không gian trống rỗng, đem hắn ra khỏi Trấn tiên tháp.
Vương Thanh Sơn chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, sau đó xuất hiện trên không một mảng hải vực. Cách đó không xa có một toà đảo nhỏ rộng hơn trăm dặm.
Vang lên một tiếng tê minh quái dị, một đạo bóng đen nhanh chóng bay về hướng hắn.
Một đạo đao khí thật lớn màu đỏ bỗng xuất hiện giữa không gian trống rỗng, hung hăng bổ về phía bóng đen.
Oành đùng đùng!
Bóng đen bị chém vỡ nát, rơi xuống trên mặt biển. Rõ ràng là một con quạ đen có hình thể thật lớn. Một đạo hồng quang từ phía xa bay tới, đứng cách đó không xa, chính là Chu Vân Tiêu.
Mỗi một người tu tiên vượt được ải, sau khi lấy được bảo vật, sẽ bị truyền tống rời khỏi.
“Ồ, là ngươi! Chu đạo hữu.”
Vương Thanh Sơn khôi phục hình dáng, nhìn về phía Chu Vân Tiêu.
Nhìn thấy Vương Thanh Sơn, Chu Vân Tiêu đầu tiên là sửng sốt. Sau đó hai mắt rất nhanh toả sáng, cười nói: “Vương đạo hữu, đã lâu không gặp, ngươi là đến Trấn tiên tháp vượt ải sao?”
“Ta đã ra khỏi tháp, như thế nào? Chu đạo hữu là tới Trấn tiên tháp?”
“Ta cũng đã ra khỏi tháp. Vương đạo hữu, gặp lại tức là có duyên, không bằng chúng ta luận bàn một chút? Như thế nào?”
Vương Thanh Sơn nhìn trường đao màu đỏ trong tay Chu Vân tiêu, nhìn thấy trên mặt đao có vài cái lỗ lớn bằng móng tay, lắc đầu nói: “Bản mạng pháp bảo của ngươi đang bị hao tổn, như vậy không công bằng. Không bằng ngươi nói một cái địa điểm, lại định thời gian, chúng ta luận bàn một chút.”
“Được, sảng khoái. Mười năm sau, chúng ta lại tới nơi này luận bàn. Trong thời gian này ta sẽ tu luyện bí thuật và tu bổ pháp bảo, tu vi sẽ dừng lại ở Kim Đan tầng bảy. Ngươi đem tu vi của mình tăng lên tới Kim Đan tầng bảy, ta không muốn chưa đánh đã thắng.
Chu Vân Tiêu hào sảng nói, Vương Thanh Sơn không muốn chiếm tiện nghi, Chu Vân Tiêu cũng vậy.
“Mười năm! Được, mười năm thì mười năm.”
Vương Thanh Sơn gật đầu đáp ứng. Hắn vừa có được một lọ Thiên Nguyệt đan, trong vòng mười năm, đem tu vi tăng lên tới Kim Đan tầng bảy không có vấn đề gì.
Một trận tiếng kèn trầm thấp vang lên, Chu Vân Tiêu lấy ra một vỏ sò màu lam, đánh vào đó một đạo pháp quyết, nhướng mày.
“Vương đạo hữu, ta còn có việc trong người, cáo từ trước.”
Chu Vân Tiêu nói xong lời này, thu hồi thi thể quạ đen. Sau đó hoá thành một đạo độn quang màu đỏ phá không mà đi, tốc độ cực nhanh.
Vương Thanh Sơn bay về phía đảo nhỏ gần đó, tính ngồi xuống khôi phục pháp lực, sau đó lại quay về Ngân Xà đảo.
…
Trấn tiên tháp, tầng thứ ba mươi lăm.
Một con khổng tước màu đỏ có hình thể thật lớn đang điên cuồng công kích một thanh niên thanh sam cao cao gầy gầy. Thanh niên thanh sam sử dụng bốn thanh phi kiếm màu sắc khác nhau. Cách đó không xa có một con giao long ba đầu ngã bên trong một vũng máu, không nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.