Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 313: Uông Hoa Sơn Tiến Thối Lưỡng Nan (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Lúc trước rút khỏi Tống quốc, hắn chưa mang đi một linh mạch, đến Sở quốc, Uông gia từng bước khó khăn, tuy nói hắn cùng tiến cùng lui với ba tông phái Dược Vương Cốc, nhưng phần lớn bị ba tông môn chiếm đi, Uông gia lấy được chỉ là lợi ích cực nhỏ.
Ba tông phái Dược Vương Cốc cho Uông gia một ít linh điền, căn bản không đủ nuôi sống mấy trăm người tu tiên, cuộc sống càng thêm khó khăn.
Uông Hoa Sơn hối hận xanh cả ruột rồi, lúc trước ôm ý niệm cây to hưởng bóng mát, cùng ba tông phái Dược Vương Cốc đến Sở quốc an cư, nhưng bốn tông phái Sở quốc lo lắng ba tông phái Dược Vương Cốc đảo khách thành chủ, luôn đề phòng ba tông phái Dược Vương Cốc, không gian sinh tồn của ba tông phái Dược Vương Cốc vốn đã không lớn, Uông gia là yếu nhất, tự nhiên không được chia bao nhiêu lợi ích.
Hối hận thì hối hận, hắn cũng không dám đề xuất với Trần Hồng Thiên rời khỏi liên minh, tu sĩ Kết Đan đám người Trần Hồng Thiên đối với Uông gia phân chia gia tộc vốn đã bất mãn, nếu Uông Hoa Sơn đề xuất rời khỏi liên minh, Trần Hồng Thiên không chừng sẽ nổi sát tâm, nếu Uông Hoa Sơn muốn rời khỏi dãy núi Thiên Vân, vẫn là có thể đi, nhưng trên dưới Uông gia mấy trăm tộc nhân liền gặp nạn.
Hắn biết tạo thành cục diện này hôm nay, đều là vì hắn không có lập trường rõ ràng, dao động mãi.
Uông Hoa Sơn luôn tin tưởng vững chắc, trứng không thể đặt hết ở trong một cái giỏ, bốn tông môn đều muốn lôi kéo hắn, hắn ai cũng không muốn đắc tội, đối với vị tu sĩ Kết Đan nào cũng là khuôn mặt tươi cười đón chào, lại không nghĩ, điều này ngược lại bị bốn tông môn kiêng kị.
Nếu cho hắn một lần cơ hội, hắn vẫn sẽ chia gia tộc ra, xét đến cùng, là Uông gia quá yếu, Uông gia đủ cường đại, ba tông phái Dược Vương Cốc cũng không dám nhằm vào Uông gia.
Đương nhiên, Uông Hoa Sơn cũng đã làm một ít thay đổi, hắn để nhiều con em Uông gia kết làm song tu đạo lữ với đệ tử Dược Vương Cốc, quan hệ cùng ba tông phái Dược Vương Cốc dịu đi không ít, nhưng ba tông phái Dược Vương Cốc vẫn đề phòng hắn.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, thủ lãnh ba tông phái Dược Vương Cốc khắc sâu ấn tượng đối với tính cách do dự không quyết của Uông Hoa Sơn, bọn họ không tin Uông Hoa Sơn, ngược lại còn muốn đề phòng hắn, không cho hắn rời khỏi dãy núi Thiên Vân, chính là tránh hắn bị bốn tông phái Sở quốc lôi kéo.
“Thôi, không lăn qua lộn lại nữa, rút đại đa số nhân thủ về đây đi! An tâm ở dãy núi Thiên Vân làm ruộng, chỉ cần ta không chết, các ngươi có thể có cơm ăn.”
Uông Hoa Sơn thở dài nói.
Đúng lúc này, một thanh niên áo lam đi đến: “Tam bá, Trần tiền bối cùng Lý tiền bối tới chơi, vẻ mặt bọn họ có chút nghiêm túc, hình như là ra xảy ra việc gì lớn rồi.”
Uông Hoa Sơn vừa nghe lời này, sắc mặt căng thẳng, vội vàng hỏi: “Tộc nhân gần đây gây chuyện? Hay là làm chuyện gì khác? Mau nghĩ một chút.”
Uông Thư Thịnh cẩn thận nhớ lại một lần, lắc lắc đầu: “Tộc nhân đều rất an phận, chưa làm chuyện gì mà! Nếu có, ta khẳng định biết.”
Hắn tựa như nghĩ tới cái gì, mặt lộ vẻ do dự, muốn nói lại thôi.
“Nghĩ đến cái gì thì mau nói, đừng lấp lửng nữa.”
Uông Hoa Sơn nhíu mày nói, vẻ mặt có chút không vui.
“Tam bá, ba năm trước, ngài phái người liên hệ tứ đệ, có thể là việc này hay không?”
“Hẳn là không thể nào! Ta với Thư Nguyên là bình thường lui tới, liên hệ cũng có sai?”
Uông Hoa Sơn ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cũng không tự tin, có chút thấp thỏm bất an.
Uông Thư Thịnh nhìn thấy phản ứng của Uông Hoa Sơn, trong lòng thở dài không thôi, Uông Hoa Sơn bị nhốt ở dãy núi Thiên Vân mấy năm, càng thêm nhát gan sợ phiền phức. Hắn ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở:
“Tam bá, chúng ta vẫn là mau ra gặp Trần tiền bối một lần đi! Để hắn đợi lâu, vậy càng thêm phiền toái.”
“Đúng, đúng, chúng ta ra gặp Trần đạo hữu một lần.”
Rất nhanh, Uông Hoa Sơn ở đại sảnh đãi khách nhìn thấy Trần Hồng Thiên và Lý Thế Hiền, hai người nhìn thấy Uông Hoa Sơn, trên mặt không lộ ra chút ý cười nào.
“Trần đạo hữu, Lý đạo hữu, lão phu đang muốn tìm các ngươi thưởng trà luận đạo đây!”
Uông Hoa Sơn giả bộ trấn định nói, giọng điệu có chút chột dạ.
“Uông đạo hữu, chúng ta cũng không phải là tới tìm ngươi uống trà, ngươi mặt mũi thật lớn nha!”
Trần Hồng Thiên nói ý vị sâu xa.
Uông Hoa Sơn nghe vậy, đầu mờ mịt, trong lòng càng thêm thấp thỏm, hắn cười lấy lòng, hỏi: “Trần đạo hữu, Lý đạo hữu, lão phu luôn ở dãy núi Thiên Vân, không biết đã xảy ra chuyện gì, còn mời các ngươi nói rõ, chúng ta bây giờ là cùng phe, có việc gì cùng nhau ứng đối.”
“Uông đạo hữu, đám người Lý Hải Phong đến đây, ở ngay bên ngoài, năm tu sĩ Kết Đan, nói là tới cầu thân, mặt mũi ngươi thật lớn nha!”
Trần Hồng Thiên giọng điệu kỳ quái nói.
“Cái gì? Cầu hôn? Năm tu sĩ Kết Đan?”
Uông Hoa Sơn càng thêm hồ đồ, năm tông phái Ngụy quốc thế mà lại đồng thời tới cầu hôn, phương diện này khẳng định có ẩn tình gì.
Hắn nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Trần Hồng Thiên, rùng mình một cái, bị dọa toát mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích: “Trần đạo hữu, Lý đạo hữu, cũng không phải là ta mời bọn họ đến, ta không có liên hệ với bọn họ, các ngươi phải tin tưởng ta.”
Đám người Lý Hải Phong đột nhiên tới cửa, đám người Trần Hồng Thiên cũng bị dọa nhảy dựng, nếu là thời chiến, Uông Hoa Sơn và năm người bọn Lý Hải Phong nội ứng ngoại hợp, ba tông phái Dược Vương Cốc tuyệt đối không giữ được.
“Thật sao? Sao ta nghe nói, vài năm trước, có mấy tộc nhân Uông gia đã đi Ngụy quốc? Bọn họ đi làm gì, Uông đạo hữu, ngươi có phải nên cho chúng ta một lời giải thích hay không.”
Lý Thế Hiền nhìn chằm chằm Uông Hoa Sơn, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, làm người ta nhìn mà trong lòng sợ hãi.
Uông Hoa Sơn lúc trước phân chia gia tộc, đã dẫn tới bọn họ phản cảm, về sau nhiều con em Uông gia kết làm đạo lữ với đệ tử Dược Vương Cốc, vốn tưởng Uông Hoa Sơn có sự thay đổi, nhưng bây giờ xem ra, Uông Hoa Sơn căn bản chưa thay đổi, thật sự là ứng với câu nói kia, chó không đổi được tính ăn cứt.
Trên trán Uông Hoa Sơn chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, không biết nên đáp như thế nào.
Hắn liên hệ Uông Thư Nguyên, ám chỉ Uông Thư Nguyên, bảo Uông Thư Nguyên thông gia với gia tộc tu tiên Ngụy quốc.
Việc này đương nhiên không thể nói, nếu nói, hắn nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, hắn bây giờ là câm điếc ăn hoàng liên, đắng mà không nói được.
Ba tông phái Dược Vương Cốc cho Uông gia một ít linh điền, căn bản không đủ nuôi sống mấy trăm người tu tiên, cuộc sống càng thêm khó khăn.
Uông Hoa Sơn hối hận xanh cả ruột rồi, lúc trước ôm ý niệm cây to hưởng bóng mát, cùng ba tông phái Dược Vương Cốc đến Sở quốc an cư, nhưng bốn tông phái Sở quốc lo lắng ba tông phái Dược Vương Cốc đảo khách thành chủ, luôn đề phòng ba tông phái Dược Vương Cốc, không gian sinh tồn của ba tông phái Dược Vương Cốc vốn đã không lớn, Uông gia là yếu nhất, tự nhiên không được chia bao nhiêu lợi ích.
Hối hận thì hối hận, hắn cũng không dám đề xuất với Trần Hồng Thiên rời khỏi liên minh, tu sĩ Kết Đan đám người Trần Hồng Thiên đối với Uông gia phân chia gia tộc vốn đã bất mãn, nếu Uông Hoa Sơn đề xuất rời khỏi liên minh, Trần Hồng Thiên không chừng sẽ nổi sát tâm, nếu Uông Hoa Sơn muốn rời khỏi dãy núi Thiên Vân, vẫn là có thể đi, nhưng trên dưới Uông gia mấy trăm tộc nhân liền gặp nạn.
Hắn biết tạo thành cục diện này hôm nay, đều là vì hắn không có lập trường rõ ràng, dao động mãi.
Uông Hoa Sơn luôn tin tưởng vững chắc, trứng không thể đặt hết ở trong một cái giỏ, bốn tông môn đều muốn lôi kéo hắn, hắn ai cũng không muốn đắc tội, đối với vị tu sĩ Kết Đan nào cũng là khuôn mặt tươi cười đón chào, lại không nghĩ, điều này ngược lại bị bốn tông môn kiêng kị.
Nếu cho hắn một lần cơ hội, hắn vẫn sẽ chia gia tộc ra, xét đến cùng, là Uông gia quá yếu, Uông gia đủ cường đại, ba tông phái Dược Vương Cốc cũng không dám nhằm vào Uông gia.
Đương nhiên, Uông Hoa Sơn cũng đã làm một ít thay đổi, hắn để nhiều con em Uông gia kết làm song tu đạo lữ với đệ tử Dược Vương Cốc, quan hệ cùng ba tông phái Dược Vương Cốc dịu đi không ít, nhưng ba tông phái Dược Vương Cốc vẫn đề phòng hắn.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, thủ lãnh ba tông phái Dược Vương Cốc khắc sâu ấn tượng đối với tính cách do dự không quyết của Uông Hoa Sơn, bọn họ không tin Uông Hoa Sơn, ngược lại còn muốn đề phòng hắn, không cho hắn rời khỏi dãy núi Thiên Vân, chính là tránh hắn bị bốn tông phái Sở quốc lôi kéo.
“Thôi, không lăn qua lộn lại nữa, rút đại đa số nhân thủ về đây đi! An tâm ở dãy núi Thiên Vân làm ruộng, chỉ cần ta không chết, các ngươi có thể có cơm ăn.”
Uông Hoa Sơn thở dài nói.
Đúng lúc này, một thanh niên áo lam đi đến: “Tam bá, Trần tiền bối cùng Lý tiền bối tới chơi, vẻ mặt bọn họ có chút nghiêm túc, hình như là ra xảy ra việc gì lớn rồi.”
Uông Hoa Sơn vừa nghe lời này, sắc mặt căng thẳng, vội vàng hỏi: “Tộc nhân gần đây gây chuyện? Hay là làm chuyện gì khác? Mau nghĩ một chút.”
Uông Thư Thịnh cẩn thận nhớ lại một lần, lắc lắc đầu: “Tộc nhân đều rất an phận, chưa làm chuyện gì mà! Nếu có, ta khẳng định biết.”
Hắn tựa như nghĩ tới cái gì, mặt lộ vẻ do dự, muốn nói lại thôi.
“Nghĩ đến cái gì thì mau nói, đừng lấp lửng nữa.”
Uông Hoa Sơn nhíu mày nói, vẻ mặt có chút không vui.
“Tam bá, ba năm trước, ngài phái người liên hệ tứ đệ, có thể là việc này hay không?”
“Hẳn là không thể nào! Ta với Thư Nguyên là bình thường lui tới, liên hệ cũng có sai?”
Uông Hoa Sơn ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cũng không tự tin, có chút thấp thỏm bất an.
Uông Thư Thịnh nhìn thấy phản ứng của Uông Hoa Sơn, trong lòng thở dài không thôi, Uông Hoa Sơn bị nhốt ở dãy núi Thiên Vân mấy năm, càng thêm nhát gan sợ phiền phức. Hắn ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở:
“Tam bá, chúng ta vẫn là mau ra gặp Trần tiền bối một lần đi! Để hắn đợi lâu, vậy càng thêm phiền toái.”
“Đúng, đúng, chúng ta ra gặp Trần đạo hữu một lần.”
Rất nhanh, Uông Hoa Sơn ở đại sảnh đãi khách nhìn thấy Trần Hồng Thiên và Lý Thế Hiền, hai người nhìn thấy Uông Hoa Sơn, trên mặt không lộ ra chút ý cười nào.
“Trần đạo hữu, Lý đạo hữu, lão phu đang muốn tìm các ngươi thưởng trà luận đạo đây!”
Uông Hoa Sơn giả bộ trấn định nói, giọng điệu có chút chột dạ.
“Uông đạo hữu, chúng ta cũng không phải là tới tìm ngươi uống trà, ngươi mặt mũi thật lớn nha!”
Trần Hồng Thiên nói ý vị sâu xa.
Uông Hoa Sơn nghe vậy, đầu mờ mịt, trong lòng càng thêm thấp thỏm, hắn cười lấy lòng, hỏi: “Trần đạo hữu, Lý đạo hữu, lão phu luôn ở dãy núi Thiên Vân, không biết đã xảy ra chuyện gì, còn mời các ngươi nói rõ, chúng ta bây giờ là cùng phe, có việc gì cùng nhau ứng đối.”
“Uông đạo hữu, đám người Lý Hải Phong đến đây, ở ngay bên ngoài, năm tu sĩ Kết Đan, nói là tới cầu thân, mặt mũi ngươi thật lớn nha!”
Trần Hồng Thiên giọng điệu kỳ quái nói.
“Cái gì? Cầu hôn? Năm tu sĩ Kết Đan?”
Uông Hoa Sơn càng thêm hồ đồ, năm tông phái Ngụy quốc thế mà lại đồng thời tới cầu hôn, phương diện này khẳng định có ẩn tình gì.
Hắn nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Trần Hồng Thiên, rùng mình một cái, bị dọa toát mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích: “Trần đạo hữu, Lý đạo hữu, cũng không phải là ta mời bọn họ đến, ta không có liên hệ với bọn họ, các ngươi phải tin tưởng ta.”
Đám người Lý Hải Phong đột nhiên tới cửa, đám người Trần Hồng Thiên cũng bị dọa nhảy dựng, nếu là thời chiến, Uông Hoa Sơn và năm người bọn Lý Hải Phong nội ứng ngoại hợp, ba tông phái Dược Vương Cốc tuyệt đối không giữ được.
“Thật sao? Sao ta nghe nói, vài năm trước, có mấy tộc nhân Uông gia đã đi Ngụy quốc? Bọn họ đi làm gì, Uông đạo hữu, ngươi có phải nên cho chúng ta một lời giải thích hay không.”
Lý Thế Hiền nhìn chằm chằm Uông Hoa Sơn, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, làm người ta nhìn mà trong lòng sợ hãi.
Uông Hoa Sơn lúc trước phân chia gia tộc, đã dẫn tới bọn họ phản cảm, về sau nhiều con em Uông gia kết làm đạo lữ với đệ tử Dược Vương Cốc, vốn tưởng Uông Hoa Sơn có sự thay đổi, nhưng bây giờ xem ra, Uông Hoa Sơn căn bản chưa thay đổi, thật sự là ứng với câu nói kia, chó không đổi được tính ăn cứt.
Trên trán Uông Hoa Sơn chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, không biết nên đáp như thế nào.
Hắn liên hệ Uông Thư Nguyên, ám chỉ Uông Thư Nguyên, bảo Uông Thư Nguyên thông gia với gia tộc tu tiên Ngụy quốc.
Việc này đương nhiên không thể nói, nếu nói, hắn nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, hắn bây giờ là câm điếc ăn hoàng liên, đắng mà không nói được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.