Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 833: Uy Lực Của Kim Nguyệt Linh Đồng (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Về tới chỗ ở, Vương Trường Sinh phất tay áo, một cây cờ lệnh ô quang lập lòe lơ lửng ở trước mặt hắn.
Hắc Giao Kỳ, pháp bảo sơ hình, hắn chuẩn bị tăng nó lên làm pháp bảo, đây là lần đầu tiên Vương Trường Sinh luyện chế pháp bảo, hắn cũng không có nắm chắc nhất định thành công.
Hắn bây giờ luyện chế pháp bảo sơ hình xác xuất thành công khá cao, thỉnh giáo Tử Nguyệt tiên tử không ít vấn đề luyện chế pháp bảo, có thể thử luyện chế pháp bảo rồi.
Tay áo hắn phất về phía mặt đất, một mảng lớn tài liệu luyện khí liền xuất hiện ở trên mặt đất.
Hắn mở ra một cái hộp ngọc màu lam, bên trong có một khối tinh thạch màu lam nhạt, tản mát ra một làn thủy linh khí nồng đậm.
Ngay tại lúc Vương Trường Sinh muốn luyện chế pháp bảo, một trận tiếng rít dồn dập từ trên người hắn vang lên.
Hắn nhíu mày, chỉ có Vương Thanh Thiến cùng Diệp Lâm có thể liên hệ được hắn, bình thường mà nói, không có việc gì lớn, bọn họ là sẽ không chủ động liên hệ Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh lấy ra la bàn đưa tin, đánh vào một đạo pháp quyết, giọng Vương Thanh Thiến thất kinh chợt vang lên: “Cha, việc lớn không ổn rồi, nhị thập nhất thẩm đã xảy ra chuyện, ngài mau ra đây nhìn một cái đi! Bọn con ngay tại bên ngoài chỗ ở của ngài.”
“Được, ta ra ngay đây.”
Vương Trường Sinh thu hồi tài liệu luyện khí, bước ra ngoài.
Rất nhanh, hắn đã gặp được Vương Thanh Thiến cùng Mặc Thải Vân.
Mặc Thải Vân vẻ mặt hoảng hốt, ở trên đường trở về, nàng luôn suy nghĩ lại, nói thật, nàng rất hối hận.
Bảo nàng đi lừa gạt tộc nhân Vương gia tầm bảo? Nàng không làm được, Vương gia đối với nàng không tệ, hơn nữa con cái của nàng đều ở Vương gia, nàng nếu cấu kết tà tu mưu hại tu sĩ Trúc Cơ của Vương gia, con cái của nàng khẳng định sẽ xui xẻo.
Quan trọng nhất là, Mặc Thải Vân căn bản không tin lời tà tu, nếu có một ngày nàng không thể đưa tới người tu tiên tầm bảo, nàng khẳng định sẽ bị giết.
Tà tu giết người thành tính, kẻ ngốc mới sẽ đi tin tưởng lời của hắn.
Vương Trường Sinh là tu sĩ Kết Đan, hắn hẳn là quen biết không ít tu sĩ Kết Đan, có lẽ có thể giúp Mặc Thải Vân giải trừ cấm chế cùng kịch độc trong cơ thể.
“Nhị thập nhất thẩm, đã xảy ra chuyện gì? Sắc mặt của ngài sao lại kém như vậy?”
Vương Trường Sinh nhíu mày, quan tâm hỏi.
Mặc Thải Vân cười khổ một trận, nói: “Ta vốn tính đi mua chút đồ, bán đi thứ không cần, đổi một lô tài nguyên tu tiên, khi đi ngang qua một hòn đảo hoang, nghe được tiếng nổ, nhưng chưa nhìn thấy người tu tiên, dưới sự tò mò, ta liền lên đảo tra xét, ai biết có một tà tu Kết Đan kỳ ở trên đảo đặt bẫy, hấp dẫn người tu tiên tầm bảo, để giết người luyện công. Ta vì sống sót, chủ động tỏ vẻ nguyện ý đưa tới tu sĩ Trúc Cơ khác cho tà tu, hắn hạ cấm chế cho ta, cũng để ta ăn vào một loại thuốc độc, cho ta một năm thuốc giải, bảo ta phải ở trong một năm đưa tới nhiều vị tu sĩ Trúc Cơ, để hắn tu luyện tà thuật.”
Lí do này, Mặc Thải Vân đã nghĩ sẵn rồi, nàng cảm thấy không có sơ hở, nghe qua hợp tình hợp lý.
“Tà tu Kết Đan kỳ? Giết người luyện công? Thật?”
Vương Trường Sinh có chút không tin, ánh mắt tràn ngập hoài nghi, nghe qua hợp tình hợp lý, nhưng thế này cũng quá khéo rồi nhỉ!
Hải Sâm đảo cách một phường thị gần nhất cũng xa mười mấy vạn dặm, Mặc Thải Vân một mình một người ra ngoài chọn mua tài nguyên tu tiên, bản thân đã có vấn đề. Phải biết rằng, giết người đoạt bảo ở Nam Hải là chuyện cơm bữa, cực ít có tu sĩ Trúc Cơ ra ngoài một mình, cơ bản đều là kết đội lui tới.
Vương gia cũng không phải không có người, Mặc Thải Vân cần gì ra ngoài một mình.
Mặc Thải Vân là trưởng bối, nàng đã không chịu nói thật, Vương Trường Sinh cũng không tiện bức bách nàng, dù sao Vương Trường Sinh không có chứng cớ, Mặc Thải Vân cắn chết mình vận khí không tốt, Vương Trường Sinh chung quy không thể vô cớ trừng trị nàng chứ!
Nhìn từ lời nói của nàng, nàng là người bị hại, nàng vẫn là có lương tâm, chưa dẫn đường tu sĩ Trúc Cơ của Vương gia đến tầm bảo.
“Hòn đảo kia ở nơi nào? Tên tà tu kia là bảo ngài dẫn đường tu sĩ Trúc Cơ lên đảo sao?”
Vương Trường Sinh trầm ngâm một lát, truy hỏi.
Mặc Thải Vân nghĩ ngợi một chút, nói: “Ở hướng Tây Bắc của Hải Sâm đảo, nửa đường gặp được một đàn yêu cầm, ta tránh né yêu cầm đuổi giết, đi ngang qua đảo hoang đó, lúc này mới bị tà tu bắt lấy. Trường Sinh, xin ngươi xem ở trên phần Minh Giang, cứu ta, ta vừa làm tằng tổ mẫu, ta không muốn chết.”
...
Nói tới đây, đôi mắt Mặc Thải Vân đỏ lên, vài giọt nước mắt tràn ra khóe mắt.
Nàng không dám nói ra chuyện động phủ tọa hóa của Thanh Vân Tán Nhân, như vậy sẽ tỏ ra nàng tư tâm quá nặng.
Vương gia là gia tộc tu tiên, chú ý đoàn kết, Mặc Thải Vân là xuất thân tán tu, tư tâm vốn đã nặng.
Nàng phát hiện động phủ tọa hóa của luyện đan sư bậc ba, chưa báo cáo lên, mà là một mình đi lấy bảo vật, kết quả trúng bẫy, là tự làm tự chịu, nhưng nàng đổi lý do, vậy lại khác, nàng là người bị hại, là vô tội.
Nếu nàng nói theo sự thật, Vương Trường Sinh chưa chắc sẽ cứu nàng.
Vương Trường Sinh nhíu mày, hắn nhìn ra được, Mặc Thải Vân đang nói dối, vị trí đảo hoang đó khá hẻo lánh, đi phường thị căn bản sẽ không đi ngang qua nơi đó, trừ phi cố ý vòng một vòng lớn, tránh né yêu cầm tập kích? Đây là câu chuyện cười buồn cười nhất.
Mặc Thải Vân ở hải vực San Hô mười năm, dẫn dắt tộc nhân Vương gia săn giết yêu thú, chẳng lẽ nàng không biết mặt biển thường xuyên có yêu cầm lui tới sao? Vì sao phải một mình đi phường thị? Tránh né yêu cầm đi qua đảo hoang? Nghe được tiếng nổ? Một cái trùng hợp là trùng hợp, nhiều trùng hợp thì không phải trùng hợp nữa, nàng bịa ra lời nói dối sơ hở chồng chất.
Một mình ra ngoài, tránh né yêu cầm lưu lạc đảo hoang, đụng tới tà tu giết người luyện công?
Nhìn từ tình huống Mặc Thải Vân khai ra, Vương Trường Sinh đoán, Mặc Thải Vân rất có thể là phát hiện động phủ tu sĩ cổ, một mình đi tìm bảo, nào ngờ được, cái gọi là động phủ tu sĩ cổ là cạm bẫy tà tu bố trí.
Hắc Giao Kỳ, pháp bảo sơ hình, hắn chuẩn bị tăng nó lên làm pháp bảo, đây là lần đầu tiên Vương Trường Sinh luyện chế pháp bảo, hắn cũng không có nắm chắc nhất định thành công.
Hắn bây giờ luyện chế pháp bảo sơ hình xác xuất thành công khá cao, thỉnh giáo Tử Nguyệt tiên tử không ít vấn đề luyện chế pháp bảo, có thể thử luyện chế pháp bảo rồi.
Tay áo hắn phất về phía mặt đất, một mảng lớn tài liệu luyện khí liền xuất hiện ở trên mặt đất.
Hắn mở ra một cái hộp ngọc màu lam, bên trong có một khối tinh thạch màu lam nhạt, tản mát ra một làn thủy linh khí nồng đậm.
Ngay tại lúc Vương Trường Sinh muốn luyện chế pháp bảo, một trận tiếng rít dồn dập từ trên người hắn vang lên.
Hắn nhíu mày, chỉ có Vương Thanh Thiến cùng Diệp Lâm có thể liên hệ được hắn, bình thường mà nói, không có việc gì lớn, bọn họ là sẽ không chủ động liên hệ Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh lấy ra la bàn đưa tin, đánh vào một đạo pháp quyết, giọng Vương Thanh Thiến thất kinh chợt vang lên: “Cha, việc lớn không ổn rồi, nhị thập nhất thẩm đã xảy ra chuyện, ngài mau ra đây nhìn một cái đi! Bọn con ngay tại bên ngoài chỗ ở của ngài.”
“Được, ta ra ngay đây.”
Vương Trường Sinh thu hồi tài liệu luyện khí, bước ra ngoài.
Rất nhanh, hắn đã gặp được Vương Thanh Thiến cùng Mặc Thải Vân.
Mặc Thải Vân vẻ mặt hoảng hốt, ở trên đường trở về, nàng luôn suy nghĩ lại, nói thật, nàng rất hối hận.
Bảo nàng đi lừa gạt tộc nhân Vương gia tầm bảo? Nàng không làm được, Vương gia đối với nàng không tệ, hơn nữa con cái của nàng đều ở Vương gia, nàng nếu cấu kết tà tu mưu hại tu sĩ Trúc Cơ của Vương gia, con cái của nàng khẳng định sẽ xui xẻo.
Quan trọng nhất là, Mặc Thải Vân căn bản không tin lời tà tu, nếu có một ngày nàng không thể đưa tới người tu tiên tầm bảo, nàng khẳng định sẽ bị giết.
Tà tu giết người thành tính, kẻ ngốc mới sẽ đi tin tưởng lời của hắn.
Vương Trường Sinh là tu sĩ Kết Đan, hắn hẳn là quen biết không ít tu sĩ Kết Đan, có lẽ có thể giúp Mặc Thải Vân giải trừ cấm chế cùng kịch độc trong cơ thể.
“Nhị thập nhất thẩm, đã xảy ra chuyện gì? Sắc mặt của ngài sao lại kém như vậy?”
Vương Trường Sinh nhíu mày, quan tâm hỏi.
Mặc Thải Vân cười khổ một trận, nói: “Ta vốn tính đi mua chút đồ, bán đi thứ không cần, đổi một lô tài nguyên tu tiên, khi đi ngang qua một hòn đảo hoang, nghe được tiếng nổ, nhưng chưa nhìn thấy người tu tiên, dưới sự tò mò, ta liền lên đảo tra xét, ai biết có một tà tu Kết Đan kỳ ở trên đảo đặt bẫy, hấp dẫn người tu tiên tầm bảo, để giết người luyện công. Ta vì sống sót, chủ động tỏ vẻ nguyện ý đưa tới tu sĩ Trúc Cơ khác cho tà tu, hắn hạ cấm chế cho ta, cũng để ta ăn vào một loại thuốc độc, cho ta một năm thuốc giải, bảo ta phải ở trong một năm đưa tới nhiều vị tu sĩ Trúc Cơ, để hắn tu luyện tà thuật.”
Lí do này, Mặc Thải Vân đã nghĩ sẵn rồi, nàng cảm thấy không có sơ hở, nghe qua hợp tình hợp lý.
“Tà tu Kết Đan kỳ? Giết người luyện công? Thật?”
Vương Trường Sinh có chút không tin, ánh mắt tràn ngập hoài nghi, nghe qua hợp tình hợp lý, nhưng thế này cũng quá khéo rồi nhỉ!
Hải Sâm đảo cách một phường thị gần nhất cũng xa mười mấy vạn dặm, Mặc Thải Vân một mình một người ra ngoài chọn mua tài nguyên tu tiên, bản thân đã có vấn đề. Phải biết rằng, giết người đoạt bảo ở Nam Hải là chuyện cơm bữa, cực ít có tu sĩ Trúc Cơ ra ngoài một mình, cơ bản đều là kết đội lui tới.
Vương gia cũng không phải không có người, Mặc Thải Vân cần gì ra ngoài một mình.
Mặc Thải Vân là trưởng bối, nàng đã không chịu nói thật, Vương Trường Sinh cũng không tiện bức bách nàng, dù sao Vương Trường Sinh không có chứng cớ, Mặc Thải Vân cắn chết mình vận khí không tốt, Vương Trường Sinh chung quy không thể vô cớ trừng trị nàng chứ!
Nhìn từ lời nói của nàng, nàng là người bị hại, nàng vẫn là có lương tâm, chưa dẫn đường tu sĩ Trúc Cơ của Vương gia đến tầm bảo.
“Hòn đảo kia ở nơi nào? Tên tà tu kia là bảo ngài dẫn đường tu sĩ Trúc Cơ lên đảo sao?”
Vương Trường Sinh trầm ngâm một lát, truy hỏi.
Mặc Thải Vân nghĩ ngợi một chút, nói: “Ở hướng Tây Bắc của Hải Sâm đảo, nửa đường gặp được một đàn yêu cầm, ta tránh né yêu cầm đuổi giết, đi ngang qua đảo hoang đó, lúc này mới bị tà tu bắt lấy. Trường Sinh, xin ngươi xem ở trên phần Minh Giang, cứu ta, ta vừa làm tằng tổ mẫu, ta không muốn chết.”
...
Nói tới đây, đôi mắt Mặc Thải Vân đỏ lên, vài giọt nước mắt tràn ra khóe mắt.
Nàng không dám nói ra chuyện động phủ tọa hóa của Thanh Vân Tán Nhân, như vậy sẽ tỏ ra nàng tư tâm quá nặng.
Vương gia là gia tộc tu tiên, chú ý đoàn kết, Mặc Thải Vân là xuất thân tán tu, tư tâm vốn đã nặng.
Nàng phát hiện động phủ tọa hóa của luyện đan sư bậc ba, chưa báo cáo lên, mà là một mình đi lấy bảo vật, kết quả trúng bẫy, là tự làm tự chịu, nhưng nàng đổi lý do, vậy lại khác, nàng là người bị hại, là vô tội.
Nếu nàng nói theo sự thật, Vương Trường Sinh chưa chắc sẽ cứu nàng.
Vương Trường Sinh nhíu mày, hắn nhìn ra được, Mặc Thải Vân đang nói dối, vị trí đảo hoang đó khá hẻo lánh, đi phường thị căn bản sẽ không đi ngang qua nơi đó, trừ phi cố ý vòng một vòng lớn, tránh né yêu cầm tập kích? Đây là câu chuyện cười buồn cười nhất.
Mặc Thải Vân ở hải vực San Hô mười năm, dẫn dắt tộc nhân Vương gia săn giết yêu thú, chẳng lẽ nàng không biết mặt biển thường xuyên có yêu cầm lui tới sao? Vì sao phải một mình đi phường thị? Tránh né yêu cầm đi qua đảo hoang? Nghe được tiếng nổ? Một cái trùng hợp là trùng hợp, nhiều trùng hợp thì không phải trùng hợp nữa, nàng bịa ra lời nói dối sơ hở chồng chất.
Một mình ra ngoài, tránh né yêu cầm lưu lạc đảo hoang, đụng tới tà tu giết người luyện công?
Nhìn từ tình huống Mặc Thải Vân khai ra, Vương Trường Sinh đoán, Mặc Thải Vân rất có thể là phát hiện động phủ tu sĩ cổ, một mình đi tìm bảo, nào ngờ được, cái gọi là động phủ tu sĩ cổ là cạm bẫy tà tu bố trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.