Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 626: Uy Lực Linh Thuật (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Trần Nhất Long tự mình sắp xếp cho Vương Trường Sinh một chỗ ở, Vương Trường Sinh thành thật vào ở.
“Nương tử, nàng là tính đi cùng hắn săn giết yêu thú sao?”
Trần Nhất Long về tới chỗ ở, hỏi Tôn Hồng Ngọc.
“Ta cảm thấy có thể cùng Vương đạo hữu đi săn giết yêu thú, nguyên nhân có năm điều. Thứ nhất, mười mấy năm trước, Vương đạo hữu cùng chàng săn giết yêu thú, xem như có quen biết, hôm đó gặp gỡ hắn, hắn kiếm món hời, cũng chưa độc chiếm, nhân phẩm có thể thấy được phần nào; Thứ hai, hắn chỉ là Kết Đan tầng một; Thứ ba hắn quen biết người Vạn Kiếm môn, hẳn là không phải hạng người đại hung đại ác; Thứ tư, yêu thú bậc ba toàn thân đều là bảo bối, ba người hợp sức, bằng vào uy lực trận pháp, chém giết yêu thú này không thành vấn đề, hội đấu giá đảo Kim Long sắp tổ chức, nếu là đạt được một khoản tài vật này, chúng ta mới có thể đấu giá mua thêm một vài thứ, Duyệt Nhi đã là Trúc Cơ tầng bảy, nên làm chuẩn bị cho nó trùng kích Kết Đan kỳ. Thứ năm, bản mạng pháp bảo của ta hủy diệt rồi, chỉ thiếu da thú bậc ba thuộc tính hỏa, Hỏa Lân Đồn bậc ba trung phẩm, da thú của nó thích hợp dùng cho luyện chế bản mạng pháp bảo.”
Tôn Hồng Ngọc phân tích đâu vào đấy, trật tự rõ ràng.
Trần Nhất Long suy nghĩ thật lâu, đáp ứng.
Hôm sau, Trần Nhất Long và Tôn Hồng Ngọc tới chỗ ở của Vương Trường Sinh, đáp ứng đi săn giết yêu thú.
Trên mặt Vương Trường Sinh lộ vẻ vui mừng, nói: “Trần đạo hữu, Trần phu nhân, việc này không nên chậm trễ, chúng ta bây giờ xuất phát! Đi sớm về sớm.”
Ba người hóa thành ba luồng độn quang, bay ra khỏi hòn đảo, bay về hướng tây bắc.
Nửa tháng sau, vùng hải vực xanh thẳm nào đó.
Ba luồng độn quang từ phía chân trời nơi xa bay tới, không qua bao lâu, ba luồng độn quang dừng ở trên không một hòn đảo lớn mười mấy dặm.
Trên đảo không có lấy một linh mạch nào, linh khí mỏng manh, thảm thực vật cũng rất ít.
Ba đạo độn quang chính là ba người Vương Trường Sinh, Trần Nhất Long cùng Tôn Hồng Ngọc.
“Vương đạo hữu, sào huyệt Hỏa Lân Đồn ở ngay nơi này?”
Vương Trường Sinh gật đầu: “Đúng vậy, ngay trong một mảng rong san hô dưới đáy biển hai ngàn ba trăm trượng, vùng rong san hô đó diện tích không nhỏ, nó trong thời gian ngắn sẽ không rời khỏi nơi đây.”
Tôn Hồng Ngọc lấy ra một viên Tị Thủy Châu, vẫy nhẹ một cái, một màn nước màu lam bỗng dưng hiện lên, bảo vệ nàng ở bên trong, nhanh chóng lặn xuống đáy biển.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, Tôn Hồng Ngọc về tới mặt biển, gật gật đầu với Trần Nhất Long.
Trần Nhất Long lấy ra hơn trăm cây cờ trận màu lam, chia cho Vương Trường Sinh cùng Tôn Hồng Ngọc mỗi người ba mươi cây cờ trận. Ba người lấy ra Tị Thủy Châu, tạo thành tam giác lặn xuống đáy biển.
Non nửa khắc đồng hồ sau, Vương Trường Sinh xuất hiện ở chỗ hơn hai ngàn trượng đáy biển.
Ở cách mấy trăm trượng, có một mảng lớn rong biển đủ mọi màu sắc, chính là rong san hô.
Phía sau rong san hô, có một vách đá dốc đứng, trên vách đá có một cái hang lớn mười mấy trượng.
Bên tai Vương Trường Sinh vang lên tiếng Trần Nhất Long: “Vương đạo hữu, bày trận.”
Vương Trường Sinh ném ba mươi cây cờ trận ra chung quanh, hóa thành hơn ba mươi điểm sáng màu lam lao đi bốn phía.
“Rống!”
Một tiếng rống quái dị vang lên, một bóng đen từ trong hang núi lao ra, là một con cá heo màu đỏ hình thể thật lớn, trên thân yêu thú này có một chút vảy màu đỏ, phần đuôi cực dài.
Hỏa Lân Đồn tựa như phát hiện không ổn, nhanh chóng chạy về phía chỗ Vương Trường Sinh, muốn thoát khỏi nơi này.
Vương Trường Sinh nâng tay, trên người có vô số hồ quang màu lam nhảy nhót, hai tay chà xát, lại kéo ra, một quả cầu sét màu lam thật lớn liền xuất hiện ở trong tay, đánh về phía Hỏa Lân Đồn.
“Ầm ầm ầm!”
Một mảng lớn lôi quang màu lam bao phủ bóng dáng Hỏa Lân Đồn.
Nhân cơ hội này, Trần Nhất Long kích hoạt trận pháp, xung quanh sáng lên từng đợt hào quang màu lam, nước biển nhanh chóng lui đi, lộ ra một mảnh đất trống thật lớn, một màn hào quang màu lam nhạt vây Hỏa Lân Đồn ở bên trong.
Ba người bọn Vương Trường Sinh đều xuyên qua màn hào quang màu lam nhạt, bao vây Hỏa Lân Đồn.
“Rống!”
Hỏa Lân Đồn biết tình huống không ổn, mở mồm phun ra một ngọn lửa màu đỏ thô to, đánh về phía Vương Trường Sinh.
Ngoài thân Vương Trường Sinh nổ vang sấm sét, vang to tiếng xé gió “xẹt xẹt”, một mảng lớn tia chớp màu lam từ trên người bay ra, đánh về phía ngọn lửa màu đỏ.
Tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, ngọn lửa màu đỏ bị một mảng lớn tia chớp màu lam đánh tan, hai màu đỏ lam đan xen.
Nhân cơ hội này, Trần Nhất Long và Tôn Hồng Ngọc vội vàng làm phép công kích Hỏa Lân Đồn.
Trần Nhất Long lật tay, một thanh phi kiếm màu xanh liền xuất hiện trên tay, cổ tay rung lên, phi kiếm màu xanh bắn ra, hóa thành một dải cầu vồng màu xanh dài hai ba trượng, chém về phía Hỏa Lân Đồn.
Tôn Hồng Ngọc lấy ra một cây đoản đao màu đỏ, bổ về phía Hỏa Lân Đồn, một đợt tiếng xé gió chói tai vang lên, một mảng lớn bóng đao màu đỏ bắn ra, hóa thành một tấm lưới đao thật lớn, bao phủ Hỏa Lân Đồn.
Trong miệng Hỏa Lân Đồn phun ra một làn sóng âm màu đỏ, đồng thời ngoài thân sáng lên hào quang màu đỏ chói mắt, một màn hào quang màu đỏ dày đặc hiện lên bên người, bảo vệ toàn thân nó.
Cầu vồng màu xanh vừa tới gần sóng âm màu đỏ, điên cuồng lóe lên một phen, bay ngược đi. Lưới đao va chạm vào sóng âm màu đỏ, bộc phát ra một đợt tiếng nổ thật lớn, hóa thành nhiều đốm lửa biến mất, sóng âm màu đỏ cũng bị đánh vỡ nát.
Vương Trường Sinh nâng tay, Cửu Khúc Thần Sa Hồ từ trong đó bay ra, tiếng gào thét nổi lên, vô số hạt cát màu vàng từ trong đó bay ra, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ màu vàng dài hơn ba mươi trượng, khí thế hùng hổ chém về phía Hỏa Lân Đồn.
Hỏa Lân Đồn một lần nữa phun ra một làn sóng âm màu đỏ, đón đỡ phía thanh kiếm khổng lồ màu vàng.
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, thanh kiếm khổng lồ màu vàng bị sóng âm màu đỏ đánh vỡ nát, hóa thành một mảng cát màu vàng.
Vương Trường Sinh bắt pháp quyết, cát màu vàng xoay vù vù, hóa thành mấy trăm cây phi đao màu vàng, nối đuôi nhau chém về phía Hỏa Lân Đồn.
Cùng lúc đó, Trần Nhất Long bắt kiếm quyết, cầu vồng màu xanh xoay một cái, hóa thành một con mãng xà màu xanh hình thể thật lớn, đánh về phía Hỏa Lân Đồn.
“Nương tử, nàng là tính đi cùng hắn săn giết yêu thú sao?”
Trần Nhất Long về tới chỗ ở, hỏi Tôn Hồng Ngọc.
“Ta cảm thấy có thể cùng Vương đạo hữu đi săn giết yêu thú, nguyên nhân có năm điều. Thứ nhất, mười mấy năm trước, Vương đạo hữu cùng chàng săn giết yêu thú, xem như có quen biết, hôm đó gặp gỡ hắn, hắn kiếm món hời, cũng chưa độc chiếm, nhân phẩm có thể thấy được phần nào; Thứ hai, hắn chỉ là Kết Đan tầng một; Thứ ba hắn quen biết người Vạn Kiếm môn, hẳn là không phải hạng người đại hung đại ác; Thứ tư, yêu thú bậc ba toàn thân đều là bảo bối, ba người hợp sức, bằng vào uy lực trận pháp, chém giết yêu thú này không thành vấn đề, hội đấu giá đảo Kim Long sắp tổ chức, nếu là đạt được một khoản tài vật này, chúng ta mới có thể đấu giá mua thêm một vài thứ, Duyệt Nhi đã là Trúc Cơ tầng bảy, nên làm chuẩn bị cho nó trùng kích Kết Đan kỳ. Thứ năm, bản mạng pháp bảo của ta hủy diệt rồi, chỉ thiếu da thú bậc ba thuộc tính hỏa, Hỏa Lân Đồn bậc ba trung phẩm, da thú của nó thích hợp dùng cho luyện chế bản mạng pháp bảo.”
Tôn Hồng Ngọc phân tích đâu vào đấy, trật tự rõ ràng.
Trần Nhất Long suy nghĩ thật lâu, đáp ứng.
Hôm sau, Trần Nhất Long và Tôn Hồng Ngọc tới chỗ ở của Vương Trường Sinh, đáp ứng đi săn giết yêu thú.
Trên mặt Vương Trường Sinh lộ vẻ vui mừng, nói: “Trần đạo hữu, Trần phu nhân, việc này không nên chậm trễ, chúng ta bây giờ xuất phát! Đi sớm về sớm.”
Ba người hóa thành ba luồng độn quang, bay ra khỏi hòn đảo, bay về hướng tây bắc.
Nửa tháng sau, vùng hải vực xanh thẳm nào đó.
Ba luồng độn quang từ phía chân trời nơi xa bay tới, không qua bao lâu, ba luồng độn quang dừng ở trên không một hòn đảo lớn mười mấy dặm.
Trên đảo không có lấy một linh mạch nào, linh khí mỏng manh, thảm thực vật cũng rất ít.
Ba đạo độn quang chính là ba người Vương Trường Sinh, Trần Nhất Long cùng Tôn Hồng Ngọc.
“Vương đạo hữu, sào huyệt Hỏa Lân Đồn ở ngay nơi này?”
Vương Trường Sinh gật đầu: “Đúng vậy, ngay trong một mảng rong san hô dưới đáy biển hai ngàn ba trăm trượng, vùng rong san hô đó diện tích không nhỏ, nó trong thời gian ngắn sẽ không rời khỏi nơi đây.”
Tôn Hồng Ngọc lấy ra một viên Tị Thủy Châu, vẫy nhẹ một cái, một màn nước màu lam bỗng dưng hiện lên, bảo vệ nàng ở bên trong, nhanh chóng lặn xuống đáy biển.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, Tôn Hồng Ngọc về tới mặt biển, gật gật đầu với Trần Nhất Long.
Trần Nhất Long lấy ra hơn trăm cây cờ trận màu lam, chia cho Vương Trường Sinh cùng Tôn Hồng Ngọc mỗi người ba mươi cây cờ trận. Ba người lấy ra Tị Thủy Châu, tạo thành tam giác lặn xuống đáy biển.
Non nửa khắc đồng hồ sau, Vương Trường Sinh xuất hiện ở chỗ hơn hai ngàn trượng đáy biển.
Ở cách mấy trăm trượng, có một mảng lớn rong biển đủ mọi màu sắc, chính là rong san hô.
Phía sau rong san hô, có một vách đá dốc đứng, trên vách đá có một cái hang lớn mười mấy trượng.
Bên tai Vương Trường Sinh vang lên tiếng Trần Nhất Long: “Vương đạo hữu, bày trận.”
Vương Trường Sinh ném ba mươi cây cờ trận ra chung quanh, hóa thành hơn ba mươi điểm sáng màu lam lao đi bốn phía.
“Rống!”
Một tiếng rống quái dị vang lên, một bóng đen từ trong hang núi lao ra, là một con cá heo màu đỏ hình thể thật lớn, trên thân yêu thú này có một chút vảy màu đỏ, phần đuôi cực dài.
Hỏa Lân Đồn tựa như phát hiện không ổn, nhanh chóng chạy về phía chỗ Vương Trường Sinh, muốn thoát khỏi nơi này.
Vương Trường Sinh nâng tay, trên người có vô số hồ quang màu lam nhảy nhót, hai tay chà xát, lại kéo ra, một quả cầu sét màu lam thật lớn liền xuất hiện ở trong tay, đánh về phía Hỏa Lân Đồn.
“Ầm ầm ầm!”
Một mảng lớn lôi quang màu lam bao phủ bóng dáng Hỏa Lân Đồn.
Nhân cơ hội này, Trần Nhất Long kích hoạt trận pháp, xung quanh sáng lên từng đợt hào quang màu lam, nước biển nhanh chóng lui đi, lộ ra một mảnh đất trống thật lớn, một màn hào quang màu lam nhạt vây Hỏa Lân Đồn ở bên trong.
Ba người bọn Vương Trường Sinh đều xuyên qua màn hào quang màu lam nhạt, bao vây Hỏa Lân Đồn.
“Rống!”
Hỏa Lân Đồn biết tình huống không ổn, mở mồm phun ra một ngọn lửa màu đỏ thô to, đánh về phía Vương Trường Sinh.
Ngoài thân Vương Trường Sinh nổ vang sấm sét, vang to tiếng xé gió “xẹt xẹt”, một mảng lớn tia chớp màu lam từ trên người bay ra, đánh về phía ngọn lửa màu đỏ.
Tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, ngọn lửa màu đỏ bị một mảng lớn tia chớp màu lam đánh tan, hai màu đỏ lam đan xen.
Nhân cơ hội này, Trần Nhất Long và Tôn Hồng Ngọc vội vàng làm phép công kích Hỏa Lân Đồn.
Trần Nhất Long lật tay, một thanh phi kiếm màu xanh liền xuất hiện trên tay, cổ tay rung lên, phi kiếm màu xanh bắn ra, hóa thành một dải cầu vồng màu xanh dài hai ba trượng, chém về phía Hỏa Lân Đồn.
Tôn Hồng Ngọc lấy ra một cây đoản đao màu đỏ, bổ về phía Hỏa Lân Đồn, một đợt tiếng xé gió chói tai vang lên, một mảng lớn bóng đao màu đỏ bắn ra, hóa thành một tấm lưới đao thật lớn, bao phủ Hỏa Lân Đồn.
Trong miệng Hỏa Lân Đồn phun ra một làn sóng âm màu đỏ, đồng thời ngoài thân sáng lên hào quang màu đỏ chói mắt, một màn hào quang màu đỏ dày đặc hiện lên bên người, bảo vệ toàn thân nó.
Cầu vồng màu xanh vừa tới gần sóng âm màu đỏ, điên cuồng lóe lên một phen, bay ngược đi. Lưới đao va chạm vào sóng âm màu đỏ, bộc phát ra một đợt tiếng nổ thật lớn, hóa thành nhiều đốm lửa biến mất, sóng âm màu đỏ cũng bị đánh vỡ nát.
Vương Trường Sinh nâng tay, Cửu Khúc Thần Sa Hồ từ trong đó bay ra, tiếng gào thét nổi lên, vô số hạt cát màu vàng từ trong đó bay ra, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ màu vàng dài hơn ba mươi trượng, khí thế hùng hổ chém về phía Hỏa Lân Đồn.
Hỏa Lân Đồn một lần nữa phun ra một làn sóng âm màu đỏ, đón đỡ phía thanh kiếm khổng lồ màu vàng.
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, thanh kiếm khổng lồ màu vàng bị sóng âm màu đỏ đánh vỡ nát, hóa thành một mảng cát màu vàng.
Vương Trường Sinh bắt pháp quyết, cát màu vàng xoay vù vù, hóa thành mấy trăm cây phi đao màu vàng, nối đuôi nhau chém về phía Hỏa Lân Đồn.
Cùng lúc đó, Trần Nhất Long bắt kiếm quyết, cầu vồng màu xanh xoay một cái, hóa thành một con mãng xà màu xanh hình thể thật lớn, đánh về phía Hỏa Lân Đồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.