Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 270: Vạn Xà Cốc (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
“Được rồi! Vậy chúng ta cùng đi Vạn Xà Cốc đi!”
Ra khỏi Nghênh Khách Lâu, Vương Trường Sinh thả ra Lam Liên Chu, chở Vương Trường Tuyết với Vương Minh Giang rời khỏi.
Ba tháng sau, biên cảnh Ngụy quốc.
Vạn Xà Cốc là một thung lũng thật lớn, thường có độc trùng mãnh thú lui tới, còn có rất nhiều chướng khí khói độc chạm vào là chết, được đặt tên bởi lượng lớn yêu xà sinh hoạt.
Vạn Xà Cốc có sản lượng lớn vài loại linh dược bên ngoài khá ít gặp, ở chỗ giao giới ba nước Ngụy, Thục, Tây Tấn, người tu tiên ba nước thường xuyên ở đây săn giết yêu thú thu thập linh dược, một ít tà tu bị truy nã cũng sẽ ẩn thân ở đây, ngư long hỗn tạp.
Một ngày này, một luồng ánh sáng màu lam xuất hiện ở chân trời nơi xa, nhanh chóng bay về phía Vạn Xà Cốc.
Không qua bao lâu, lam quang dừng lại ở ngoài Vạn Xà Cốc, chính là ba người bọn Vương Trường Sinh.
Bởi vì vị trí địa lý đặc thù của Vạn Xà Cốc, ba nước đều mở phường thị ở biên cảnh, đồn trú binh lực phòng thủ.
Sau khi ba tông phái đám Dược Vương cốc rút lui, năm tông phái Ngụy quốc tiếp thu phường thị này, phái đệ tử trú đóng.
Ba người bọn Vương Trường Sinh đi phường thị mua trước hai bình Ngọc Thanh Đan bậc hai, nghỉ ngơi một đêm, lúc này mới chạy tới Vạn Xà Cốc.
Lượng lớn độc trùng mãnh thú sống ở Vạn Xà Cốc, ngự khí phi hành rất dễ dàng lọt vào công kích.
“Nơi này chính là Vạn Xà Cốc sao?”
Vương Trường Sinh nhìn thung lũng thật lớn trước mắt, lẩm bẩm.
Theo ánh mắt hắn nhìn, có thể nhìn thấy một thung lũng thật lớn, trong thung lũng mọc đầy lượng lớn hoa cỏ.
“Nơi này nguy hiểm nhất không phải yêu thú, mà là những người tu tiên trốn trong bóng tối. Theo tình báo chúng ta thu thập, giết người đoạt bảo loại chuyện này, thường xảy ra ở Vạn Xà Cốc, chúng ta phải hoàn toàn cảnh giác mới được.”
Vương Minh Giang trịnh trọng dặn dò.
Vương Trường Sinh thu hồi Lam Liên Chu, ba người đều thi triển cho bản thân một vòng bảo hộ, cùng nhau đi về phía Vạn Xà Cốc.
Yêu xà của Vạn Xà Cốc nhiều, vượt quá ba người bọn Vương Trường Sinh tưởng tượng.
Không đến một canh giờ, bọn họ đã gặp mười mấy con yêu xà, nhưng cấp bậc cũng không cao, đều là bậc một hạ phẩm, không cần Vương Trường Sinh ra tay, Vương Trường Tuyết có thể giải quyết những yêu xà này.
Mười ngày sau, ba người bọn Vương Trường Sinh xuất hiện ở một cánh rừng rậm màu đen âm u ẩm ướt, trên không rừng rậm tràn ngập một mảng lớn chướng khí màu đen.
Phóng mắt nhìn, trong rừng rậm sinh trưởng lượng lớn cây to che trời cao mấy chục trượng, rậm rạp um tùm, chỉ có một chút ánh mặt trời theo khe hở giữa cành cây bay vào.
Trên thân ba người bọn Vương Trường Sinh đều bao phủ một vòng bảo hộ, Vương Trường Tuyết và Vương Minh Giang sắc mặt hơi tái nhợt, Vương Trường Sinh vẻ mặt như thường.
Bọn họ trước kia từng nghe nói Vạn Xà Cốc nguy hiểm, lần này là tự mình cảm nhận được.
Đám độc trùng mãnh thú này trái lại không có gì, cấp bậc không cao, rất nhẹ nhàng bị bọn họ giải quyết. Sau khi xâm nhập Vạn Xà Cốc, chướng khí nhiều hẳn lên, bọn họ không dám hút vào chướng khí, chỉ có thể thi triển vòng bảo hộ cho mình, pháp lực tiêu hao khá lợi hại, pháp lực Vương Trường Sinh tương đối thâm hậu, pháp lực tiêu hao không nhiều.
Ở trong lúc đó, bọn họ từng gặp được người tu tiên khác, ba tu sĩ Trúc Cơ, người khác tránh xa xa, sợ bọn họ giết người đoạt bảo.
“Kim Văn Hắc Tùng Lộ sinh trưởng ở trong hoàn cảnh âm u ẩm ướt, nơi này có thể có Kim Văn Hắc Tùng Lộ.”
Vương Trường Sinh vừa nói, vừa vỗ túi linh thú, Song Đồng Thử từ trong túi linh thú chui ra, thuần thục bò đến trên vai Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh cho nó ăn một viên Ngọc Thanh Đan cùng một cây linh dược mười năm tuổi, Song Đồng Thử hưng phấn vẫy cái đuôi, từ trên vai Vương Trường Sinh nhảy xuống, chạy về phía trước.
“Chúng ta đuổi theo, nếu nơi này có Kim Văn Hắc Tùng Lộ, Song Đồng Thử khẳng định có thể tìm được.”
Song Đồng Thử tốc độ cực nhanh, ở trong rừng rậm bắt đầu chạy rất nhanh.
Khi nó từ trước một cây to che trời chạy qua, một bóng đen đột nhiên từ trong một đống lá rụng bay ra, lao thẳng tới Song Đồng Thử.
Đây là một con yêu xà màu đen, chẳng qua là bậc một thượng phẩm, Song Đồng Thử đã là bậc hai.
Nó phản ứng rất nhanh, nó lăn về phía trước một vòng, co thành một quả cầu thịt tròn lẳn, ngoài thân sáng lên một đợt ánh sáng màu vàng chói mắt, một tầng giáp đá màu vàng thật dày bỗng dưng hiện lên, bao bọc toàn thân nó lại, nhanh chóng lăn hướng về phía trước.
Vương Trường Sinh phản ứng càng nhanh hơn, hắn thật không dễ gì mới bồi dưỡng Song Đồng Thử đến bậc hai, tự nhiên sẽ không để nó dễ dàng chết mất.
Hầu như là cùng lúc yêu xà màu đen xuất hiện, Vương Trường Sinh búng ngón tay, ba tia sáng màu lam nhỏ không thể phát hiện bắn ra.
Yêu xà màu đen vồ hụt, ba tia sáng màu lam như tia chớp xuyên thủng đầu nó, xoay quanh một cái, bay trở về trên tay Vương Trường Sinh, chính là Lam Nguyệt Châm.
“Cửu đệ, con Song Đồng Thử này của ngươi rất thú vị.”
Vương Trường Tuyết nhìn thấy Song Đồng Thử hóa thành một quả cầu màu vàng, nhất thời bị nó chọc cười.
Vương Trường Sinh mỉm cười: “Tên này rất nhát gan.”
Quả cầu màu vàng lăn về phía trước một khoảng cách, ánh sáng màu vàng lóe lên, giáp đá màu vàng biến mất. Trong miệng Song Đồng Thử phát ra tiếng kêu chít chít, tựa như là biểu đạt mình sợ hãi.
Vương Trường Sinh lấy ra một quả hạt cứng màu vàng, ném đến bên cạnh nó, Song Đồng Thử ăn quả hạt cứng màu vàng này, lúc này mới tiếp tục tiến lên.
Sau nửa canh giờ, Song Đồng Thử đột nhiên ngừng lại, xoay người chạy về phía Vương Trường Sinh, trong miệng phát ra tiếng chít chít, tựa như đang biểu đạt cái gì.
Vương Trường Sinh lấy ra Huyền Băng Kỳ, nhẹ nhàng vẫy một cái, một mảng lớn kim băng màu trắng bắn ra, đánh về phía bụi cỏ dại cách đó không xa.
Lúc kim băng màu trắng đánh ở nơi nào đó, truyền ra một đợt tiếng vang trầm trầm.
Sau một đợt tiếng vang trầm “xào xạc”, một con bọ cạp khổng lồ màu đen khoảng một trượng, mọc hai cái đuôi gai từ trong bụi cỏ đi ra.
Bọ cạp khổng lồ màu đen miệng phun khói độc, xem khí tức, thế mà lại là một con yêu trùng bậc hai.
Bọ cạp khổng lồ màu đen sau khi phát ra một tiếng kêu quái dị, lao về phía bọn họ. Tốc độ nó cực nhanh, chưa bổ nhào tới trước người, đã phun ra một mảng lớn khói độc màu đen.
Vương Trường Sinh không nói hai lời, lấy ra Thanh Quang Kính, nhắm vào bọ cạp khổng lồ màu đen chiếu.
Thanh quang lóe lên, một cột sáng màu xanh thô to bắn ra, lóe lên đánh ở trên thân bọ cạp khổng lồ màu đen.
Bọ cạp khổng lồ màu đen chợt ngừng lại, không thể động đậy.
Ra khỏi Nghênh Khách Lâu, Vương Trường Sinh thả ra Lam Liên Chu, chở Vương Trường Tuyết với Vương Minh Giang rời khỏi.
Ba tháng sau, biên cảnh Ngụy quốc.
Vạn Xà Cốc là một thung lũng thật lớn, thường có độc trùng mãnh thú lui tới, còn có rất nhiều chướng khí khói độc chạm vào là chết, được đặt tên bởi lượng lớn yêu xà sinh hoạt.
Vạn Xà Cốc có sản lượng lớn vài loại linh dược bên ngoài khá ít gặp, ở chỗ giao giới ba nước Ngụy, Thục, Tây Tấn, người tu tiên ba nước thường xuyên ở đây săn giết yêu thú thu thập linh dược, một ít tà tu bị truy nã cũng sẽ ẩn thân ở đây, ngư long hỗn tạp.
Một ngày này, một luồng ánh sáng màu lam xuất hiện ở chân trời nơi xa, nhanh chóng bay về phía Vạn Xà Cốc.
Không qua bao lâu, lam quang dừng lại ở ngoài Vạn Xà Cốc, chính là ba người bọn Vương Trường Sinh.
Bởi vì vị trí địa lý đặc thù của Vạn Xà Cốc, ba nước đều mở phường thị ở biên cảnh, đồn trú binh lực phòng thủ.
Sau khi ba tông phái đám Dược Vương cốc rút lui, năm tông phái Ngụy quốc tiếp thu phường thị này, phái đệ tử trú đóng.
Ba người bọn Vương Trường Sinh đi phường thị mua trước hai bình Ngọc Thanh Đan bậc hai, nghỉ ngơi một đêm, lúc này mới chạy tới Vạn Xà Cốc.
Lượng lớn độc trùng mãnh thú sống ở Vạn Xà Cốc, ngự khí phi hành rất dễ dàng lọt vào công kích.
“Nơi này chính là Vạn Xà Cốc sao?”
Vương Trường Sinh nhìn thung lũng thật lớn trước mắt, lẩm bẩm.
Theo ánh mắt hắn nhìn, có thể nhìn thấy một thung lũng thật lớn, trong thung lũng mọc đầy lượng lớn hoa cỏ.
“Nơi này nguy hiểm nhất không phải yêu thú, mà là những người tu tiên trốn trong bóng tối. Theo tình báo chúng ta thu thập, giết người đoạt bảo loại chuyện này, thường xảy ra ở Vạn Xà Cốc, chúng ta phải hoàn toàn cảnh giác mới được.”
Vương Minh Giang trịnh trọng dặn dò.
Vương Trường Sinh thu hồi Lam Liên Chu, ba người đều thi triển cho bản thân một vòng bảo hộ, cùng nhau đi về phía Vạn Xà Cốc.
Yêu xà của Vạn Xà Cốc nhiều, vượt quá ba người bọn Vương Trường Sinh tưởng tượng.
Không đến một canh giờ, bọn họ đã gặp mười mấy con yêu xà, nhưng cấp bậc cũng không cao, đều là bậc một hạ phẩm, không cần Vương Trường Sinh ra tay, Vương Trường Tuyết có thể giải quyết những yêu xà này.
Mười ngày sau, ba người bọn Vương Trường Sinh xuất hiện ở một cánh rừng rậm màu đen âm u ẩm ướt, trên không rừng rậm tràn ngập một mảng lớn chướng khí màu đen.
Phóng mắt nhìn, trong rừng rậm sinh trưởng lượng lớn cây to che trời cao mấy chục trượng, rậm rạp um tùm, chỉ có một chút ánh mặt trời theo khe hở giữa cành cây bay vào.
Trên thân ba người bọn Vương Trường Sinh đều bao phủ một vòng bảo hộ, Vương Trường Tuyết và Vương Minh Giang sắc mặt hơi tái nhợt, Vương Trường Sinh vẻ mặt như thường.
Bọn họ trước kia từng nghe nói Vạn Xà Cốc nguy hiểm, lần này là tự mình cảm nhận được.
Đám độc trùng mãnh thú này trái lại không có gì, cấp bậc không cao, rất nhẹ nhàng bị bọn họ giải quyết. Sau khi xâm nhập Vạn Xà Cốc, chướng khí nhiều hẳn lên, bọn họ không dám hút vào chướng khí, chỉ có thể thi triển vòng bảo hộ cho mình, pháp lực tiêu hao khá lợi hại, pháp lực Vương Trường Sinh tương đối thâm hậu, pháp lực tiêu hao không nhiều.
Ở trong lúc đó, bọn họ từng gặp được người tu tiên khác, ba tu sĩ Trúc Cơ, người khác tránh xa xa, sợ bọn họ giết người đoạt bảo.
“Kim Văn Hắc Tùng Lộ sinh trưởng ở trong hoàn cảnh âm u ẩm ướt, nơi này có thể có Kim Văn Hắc Tùng Lộ.”
Vương Trường Sinh vừa nói, vừa vỗ túi linh thú, Song Đồng Thử từ trong túi linh thú chui ra, thuần thục bò đến trên vai Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh cho nó ăn một viên Ngọc Thanh Đan cùng một cây linh dược mười năm tuổi, Song Đồng Thử hưng phấn vẫy cái đuôi, từ trên vai Vương Trường Sinh nhảy xuống, chạy về phía trước.
“Chúng ta đuổi theo, nếu nơi này có Kim Văn Hắc Tùng Lộ, Song Đồng Thử khẳng định có thể tìm được.”
Song Đồng Thử tốc độ cực nhanh, ở trong rừng rậm bắt đầu chạy rất nhanh.
Khi nó từ trước một cây to che trời chạy qua, một bóng đen đột nhiên từ trong một đống lá rụng bay ra, lao thẳng tới Song Đồng Thử.
Đây là một con yêu xà màu đen, chẳng qua là bậc một thượng phẩm, Song Đồng Thử đã là bậc hai.
Nó phản ứng rất nhanh, nó lăn về phía trước một vòng, co thành một quả cầu thịt tròn lẳn, ngoài thân sáng lên một đợt ánh sáng màu vàng chói mắt, một tầng giáp đá màu vàng thật dày bỗng dưng hiện lên, bao bọc toàn thân nó lại, nhanh chóng lăn hướng về phía trước.
Vương Trường Sinh phản ứng càng nhanh hơn, hắn thật không dễ gì mới bồi dưỡng Song Đồng Thử đến bậc hai, tự nhiên sẽ không để nó dễ dàng chết mất.
Hầu như là cùng lúc yêu xà màu đen xuất hiện, Vương Trường Sinh búng ngón tay, ba tia sáng màu lam nhỏ không thể phát hiện bắn ra.
Yêu xà màu đen vồ hụt, ba tia sáng màu lam như tia chớp xuyên thủng đầu nó, xoay quanh một cái, bay trở về trên tay Vương Trường Sinh, chính là Lam Nguyệt Châm.
“Cửu đệ, con Song Đồng Thử này của ngươi rất thú vị.”
Vương Trường Tuyết nhìn thấy Song Đồng Thử hóa thành một quả cầu màu vàng, nhất thời bị nó chọc cười.
Vương Trường Sinh mỉm cười: “Tên này rất nhát gan.”
Quả cầu màu vàng lăn về phía trước một khoảng cách, ánh sáng màu vàng lóe lên, giáp đá màu vàng biến mất. Trong miệng Song Đồng Thử phát ra tiếng kêu chít chít, tựa như là biểu đạt mình sợ hãi.
Vương Trường Sinh lấy ra một quả hạt cứng màu vàng, ném đến bên cạnh nó, Song Đồng Thử ăn quả hạt cứng màu vàng này, lúc này mới tiếp tục tiến lên.
Sau nửa canh giờ, Song Đồng Thử đột nhiên ngừng lại, xoay người chạy về phía Vương Trường Sinh, trong miệng phát ra tiếng chít chít, tựa như đang biểu đạt cái gì.
Vương Trường Sinh lấy ra Huyền Băng Kỳ, nhẹ nhàng vẫy một cái, một mảng lớn kim băng màu trắng bắn ra, đánh về phía bụi cỏ dại cách đó không xa.
Lúc kim băng màu trắng đánh ở nơi nào đó, truyền ra một đợt tiếng vang trầm trầm.
Sau một đợt tiếng vang trầm “xào xạc”, một con bọ cạp khổng lồ màu đen khoảng một trượng, mọc hai cái đuôi gai từ trong bụi cỏ đi ra.
Bọ cạp khổng lồ màu đen miệng phun khói độc, xem khí tức, thế mà lại là một con yêu trùng bậc hai.
Bọ cạp khổng lồ màu đen sau khi phát ra một tiếng kêu quái dị, lao về phía bọn họ. Tốc độ nó cực nhanh, chưa bổ nhào tới trước người, đã phun ra một mảng lớn khói độc màu đen.
Vương Trường Sinh không nói hai lời, lấy ra Thanh Quang Kính, nhắm vào bọ cạp khổng lồ màu đen chiếu.
Thanh quang lóe lên, một cột sáng màu xanh thô to bắn ra, lóe lên đánh ở trên thân bọ cạp khổng lồ màu đen.
Bọ cạp khổng lồ màu đen chợt ngừng lại, không thể động đậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.