Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1149: Vô Tình Gặp Được Phương Mộc (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
“Nếu là bí cảnh của Hoả Lân tộc, khẳng định có không ít bảo vật. Tôn sư huynh, chúng ta mau đánh mở bí cảnh để tìm bảo đi!”
Lão giả áo bào vàng thúc giục, có chút khẩn trương.
“Mở ra bí cảnh có khả năng sẽ làm cho núi lửa phun trào. Lý sư đệ, ngươi cùng những đệ tử khác không chế Ẩn linh đại trận, để tránh làm ra động tĩnh quá lớn, đưa tới những tu sĩ Kim Đan khác.Trần sư muội và Dương sư đệ cùng ta công kích bí cảnh. Chúng ta không có pháp bảo mở bí cảnh, chỉ có thể cậy mạnh để mở ra một cái lỗ hổng.”
Lão giả áo bào xanh dặn dò, vì lần tìm bảo này, hơn phân nửa tinh nhuệ của Huyền Thuỷ cung đều đến đây.
Lão giả áo bào vàng gật gật đầu, lấy ra hơn trăm cây trận kỳ màu lam, phân phát cho đệ tử. Để bọn họ phối hợp với mình khống chế trận pháp.
Rất nhanh, một mảng lớn sương mù màu lam từ mặt đất nổi lên, che kín cả một ngọn núi.
Gần nửa khắc đồng hồ sau, mặt đất đột nhiên kịch liệt rung động. Vương Vinh Miểu cả kinh trong lòng, nhìn về phía sơn động cách đó không xa.
Oành đùng đùng!
Vang lên một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, một đạo nham thạch nóng chảy màu đỏ phá tan đỉnh núi, phun thẳng về phía chân trời. Trận bàn trên tay Vương Vinh Miểu thoát phá mở ra.
Nhiệt độ phụ cận đột nhiên tăng cao, mặt đất có chút nóng lên.
Lượng lớn nham thạch nóng chảy văng khắp nơi, rơi trên mặt đất. Nhất thời nổi lên từng trận đại hoả hừng hực, rơi xuống trước người đệ tử Huyền thuỷ cung. Bọn họ phát ra một trận những tiếng kêu thảm thiết, ngã xuống. Thi thể lại tiếp tục bùng lên từng ngọn đại hoả, bị thiêu thành tro.
Vương Vinh Miểu phản ứng rất nhanh. Trước tiên lấy ra một lệnh kỳ lam quang lập loè, hoá thành một lớp thuỷ mạc dày đặc, bảo vệ toàn thân hắn.
Huyền thuỷ kỳ này là thượng phẩm phòng ngự pháp khí, Vương Vinh Miểu đổi được từ bảo khố của gia tộc. Từng nhiều lần cứu mạng hắn.
Đây cũng chưa hết, hắn dán lên trên người ba tấm phù triện phòng ngự bậc hai, trên người xuất hiện nhiều hơn vài lớp màn.
Nham thạch nóng chảy màu đỏ rơi xuống trên lớp màn, liên tục xuyên thủng mấy lớp màn bảo hộ. Cũng may bị lớp thuỷ mạc cuối cùng cản lại.
Núi lửa chết đột nhiên phun trào, đệ tử Huyền thuỷ cung chết hơn non nửa.
Hai bóng người có chút chật vật vọt ra từ trong sơn động, thiếu một Kim Đan tu sĩ.
“Tôn sư huynh, sao lại thế này? Các ngươi không phải có trận pháp phòng ngự sao?”
Lão giả áo bào vàng nhíu mày hỏi, nếu không có hắn che chở, đệ tử môn hạ chỉ sợ là đã chết sạch.
“Cấm chế quá mạnh mẽ, phòng ngự trận pháp bị nham thạch nóng chảy phá vỡ, Trần sư muội bất hạnh gặp nạn. Cũng may chúng ta mở ra được một cái lỗ hổng, chúng ta mau vào đi! Chúng ta cậy mạnh mở ra một cái lỗ hổng, kiên trì không được bao lâu. Cũng không biết có ở ngốc ở bên trong đó bao nhiêu ngày.”
Lão giả áo bào lam giải thích hai câu, nhìn về phía đám người Vương Vinh Miểu dặn dò: “Chúng đệ tử nghe lệnh, theo lão phu vào bí cảnh tìm bảo. Đây là một bí cảnh xa lạ, các ngươi nên cẩn thận. Cũng không biết bí cảnh có thể mở trong thời gian bao lâu, các ngươi nhớ tận khả năng lấy được ít linh vật!
“Vâng, Tôn sư bá.”
Đám người Vương Minh Miểu đi theo sao lão giả áo bào lam tiến vào bí cảnh. Một hoả trì lớn hơn mười trượng ở trên không, có một quang môn mấy trượng màu đỏ. Một cỗ Hoả linh khí dư thừa từ bên trong tuôn trào ra.
“Mau vào đi, làm việc cẩn thận.”
Tu sĩ Trúc cơ lục tục bay vào quang môn màu đỏ, ba Kim Đan tu sĩ theo sát ngay sau.
Nơi này xuất hiện dị thường làm cho các tu sĩ khác chú ý.
Ở trăm dặm ngoài hư không, Uông Như Yên đứng trên một phi chu màu lam. Vài đệ tử Vương gia đứng ở phía sau nàng, Vương Thiên Kỳ cũng ở bên trong.
“Tằng tổ mẫu, người xem phía đó kìa. Hình như là linh bảo xuất thể, hoặc là bí cảnh nào đó.”
Vương Thiên Kỳ chỉ vào trời cao phía xa xa rồi nói.
Nhìn theo địa phương mà nàng chỉ, có thể thấy được ảnh lửa màu đỏ thật lớn.
“Nếu đã gặp phải, vậy qua nhìn một chút.”
Uông Như Yên gật gật đầu, thay đổi pháp quyết. Phi chu màu lam hào quang đại trướng, đẩy nhanh tốc độ.
...
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, phi chu màu lam đáp xuống phụ cận một ngọn núi màu đỏ. Trong hư không trần ngập mùi lưu hoàng gay nồng, đủ mọi màu sắc độn quang từ xa bay tới.
Vương Thiên Kỳ đi xuống khỏi phi chu, dẫn theo hai tộc nhân, bước nhanh đến một hang động cách đó không xa.
Một lát sau, Vương Thiên Kỳ trở lại bên người Uông Như Yên, sắc mặt có chút hưng phấn.
“Tằng tổ mẫu, quả thật là bí cảnh. Nhưng chúng ta không biết tình hình bên trong, ta thấy có một tu sĩ Kim Đan đi vào.”
Uông Như Yên trầm ngâm một lát, dặn dò: “Đây là cơ duyên chúng ta gặp được, nếu đã thấy, đương nhiên không thể bỏ qua. Kim Đan tu sĩ cũng đã đi vào, các ngươi cũng đừng vào xem náo nhiệt làm gì. Ta chiếu cố không được các ngươi, các ngươi đi về trước đi!”
Bí cảnh có rất nhiều, Uông Như Yên là Kim Đan tầng sáu, còn có một linh trung bậc ba và vô số món pháp bảo uy lực lớn. Chỉ cần không đụng tới tũi Nguyên Anh hoặc là bị tu sĩ Kim Đan vây công. Nàng toàn thân trở về cũng không phải là chuyện khó. Nhưng không thể chiếu cố đám người Vương Thiên Kỳ.
Vương Thiên Kỳ hơi do dự, sau đó lên tiếng đáp ứng: “Vâng, tằng tổ mẫu.”
Nàng am hiểu tìm hiểu tình báo, không am hiểu đấu pháp. Huống chi có tu sĩ Kim Đan tiến vào bí cảnh, nếu đụng tới Kim Đan tu sĩ, nàng khẳng định không phải là đối thủ.
“Bí cảnh! Xem ra vận khí của ta không tồi.” Một thanh âm người nam có chút lạnh nhạt vang lên.
Một đám mây màu đen thật lớn từ trên trời giáng xuống, dừng ở trước mặt Uông Như Yên.
Lão giả áo bào vàng thúc giục, có chút khẩn trương.
“Mở ra bí cảnh có khả năng sẽ làm cho núi lửa phun trào. Lý sư đệ, ngươi cùng những đệ tử khác không chế Ẩn linh đại trận, để tránh làm ra động tĩnh quá lớn, đưa tới những tu sĩ Kim Đan khác.Trần sư muội và Dương sư đệ cùng ta công kích bí cảnh. Chúng ta không có pháp bảo mở bí cảnh, chỉ có thể cậy mạnh để mở ra một cái lỗ hổng.”
Lão giả áo bào xanh dặn dò, vì lần tìm bảo này, hơn phân nửa tinh nhuệ của Huyền Thuỷ cung đều đến đây.
Lão giả áo bào vàng gật gật đầu, lấy ra hơn trăm cây trận kỳ màu lam, phân phát cho đệ tử. Để bọn họ phối hợp với mình khống chế trận pháp.
Rất nhanh, một mảng lớn sương mù màu lam từ mặt đất nổi lên, che kín cả một ngọn núi.
Gần nửa khắc đồng hồ sau, mặt đất đột nhiên kịch liệt rung động. Vương Vinh Miểu cả kinh trong lòng, nhìn về phía sơn động cách đó không xa.
Oành đùng đùng!
Vang lên một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, một đạo nham thạch nóng chảy màu đỏ phá tan đỉnh núi, phun thẳng về phía chân trời. Trận bàn trên tay Vương Vinh Miểu thoát phá mở ra.
Nhiệt độ phụ cận đột nhiên tăng cao, mặt đất có chút nóng lên.
Lượng lớn nham thạch nóng chảy văng khắp nơi, rơi trên mặt đất. Nhất thời nổi lên từng trận đại hoả hừng hực, rơi xuống trước người đệ tử Huyền thuỷ cung. Bọn họ phát ra một trận những tiếng kêu thảm thiết, ngã xuống. Thi thể lại tiếp tục bùng lên từng ngọn đại hoả, bị thiêu thành tro.
Vương Vinh Miểu phản ứng rất nhanh. Trước tiên lấy ra một lệnh kỳ lam quang lập loè, hoá thành một lớp thuỷ mạc dày đặc, bảo vệ toàn thân hắn.
Huyền thuỷ kỳ này là thượng phẩm phòng ngự pháp khí, Vương Vinh Miểu đổi được từ bảo khố của gia tộc. Từng nhiều lần cứu mạng hắn.
Đây cũng chưa hết, hắn dán lên trên người ba tấm phù triện phòng ngự bậc hai, trên người xuất hiện nhiều hơn vài lớp màn.
Nham thạch nóng chảy màu đỏ rơi xuống trên lớp màn, liên tục xuyên thủng mấy lớp màn bảo hộ. Cũng may bị lớp thuỷ mạc cuối cùng cản lại.
Núi lửa chết đột nhiên phun trào, đệ tử Huyền thuỷ cung chết hơn non nửa.
Hai bóng người có chút chật vật vọt ra từ trong sơn động, thiếu một Kim Đan tu sĩ.
“Tôn sư huynh, sao lại thế này? Các ngươi không phải có trận pháp phòng ngự sao?”
Lão giả áo bào vàng nhíu mày hỏi, nếu không có hắn che chở, đệ tử môn hạ chỉ sợ là đã chết sạch.
“Cấm chế quá mạnh mẽ, phòng ngự trận pháp bị nham thạch nóng chảy phá vỡ, Trần sư muội bất hạnh gặp nạn. Cũng may chúng ta mở ra được một cái lỗ hổng, chúng ta mau vào đi! Chúng ta cậy mạnh mở ra một cái lỗ hổng, kiên trì không được bao lâu. Cũng không biết có ở ngốc ở bên trong đó bao nhiêu ngày.”
Lão giả áo bào lam giải thích hai câu, nhìn về phía đám người Vương Vinh Miểu dặn dò: “Chúng đệ tử nghe lệnh, theo lão phu vào bí cảnh tìm bảo. Đây là một bí cảnh xa lạ, các ngươi nên cẩn thận. Cũng không biết bí cảnh có thể mở trong thời gian bao lâu, các ngươi nhớ tận khả năng lấy được ít linh vật!
“Vâng, Tôn sư bá.”
Đám người Vương Minh Miểu đi theo sao lão giả áo bào lam tiến vào bí cảnh. Một hoả trì lớn hơn mười trượng ở trên không, có một quang môn mấy trượng màu đỏ. Một cỗ Hoả linh khí dư thừa từ bên trong tuôn trào ra.
“Mau vào đi, làm việc cẩn thận.”
Tu sĩ Trúc cơ lục tục bay vào quang môn màu đỏ, ba Kim Đan tu sĩ theo sát ngay sau.
Nơi này xuất hiện dị thường làm cho các tu sĩ khác chú ý.
Ở trăm dặm ngoài hư không, Uông Như Yên đứng trên một phi chu màu lam. Vài đệ tử Vương gia đứng ở phía sau nàng, Vương Thiên Kỳ cũng ở bên trong.
“Tằng tổ mẫu, người xem phía đó kìa. Hình như là linh bảo xuất thể, hoặc là bí cảnh nào đó.”
Vương Thiên Kỳ chỉ vào trời cao phía xa xa rồi nói.
Nhìn theo địa phương mà nàng chỉ, có thể thấy được ảnh lửa màu đỏ thật lớn.
“Nếu đã gặp phải, vậy qua nhìn một chút.”
Uông Như Yên gật gật đầu, thay đổi pháp quyết. Phi chu màu lam hào quang đại trướng, đẩy nhanh tốc độ.
...
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, phi chu màu lam đáp xuống phụ cận một ngọn núi màu đỏ. Trong hư không trần ngập mùi lưu hoàng gay nồng, đủ mọi màu sắc độn quang từ xa bay tới.
Vương Thiên Kỳ đi xuống khỏi phi chu, dẫn theo hai tộc nhân, bước nhanh đến một hang động cách đó không xa.
Một lát sau, Vương Thiên Kỳ trở lại bên người Uông Như Yên, sắc mặt có chút hưng phấn.
“Tằng tổ mẫu, quả thật là bí cảnh. Nhưng chúng ta không biết tình hình bên trong, ta thấy có một tu sĩ Kim Đan đi vào.”
Uông Như Yên trầm ngâm một lát, dặn dò: “Đây là cơ duyên chúng ta gặp được, nếu đã thấy, đương nhiên không thể bỏ qua. Kim Đan tu sĩ cũng đã đi vào, các ngươi cũng đừng vào xem náo nhiệt làm gì. Ta chiếu cố không được các ngươi, các ngươi đi về trước đi!”
Bí cảnh có rất nhiều, Uông Như Yên là Kim Đan tầng sáu, còn có một linh trung bậc ba và vô số món pháp bảo uy lực lớn. Chỉ cần không đụng tới tũi Nguyên Anh hoặc là bị tu sĩ Kim Đan vây công. Nàng toàn thân trở về cũng không phải là chuyện khó. Nhưng không thể chiếu cố đám người Vương Thiên Kỳ.
Vương Thiên Kỳ hơi do dự, sau đó lên tiếng đáp ứng: “Vâng, tằng tổ mẫu.”
Nàng am hiểu tìm hiểu tình báo, không am hiểu đấu pháp. Huống chi có tu sĩ Kim Đan tiến vào bí cảnh, nếu đụng tới Kim Đan tu sĩ, nàng khẳng định không phải là đối thủ.
“Bí cảnh! Xem ra vận khí của ta không tồi.” Một thanh âm người nam có chút lạnh nhạt vang lên.
Một đám mây màu đen thật lớn từ trên trời giáng xuống, dừng ở trước mặt Uông Như Yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.