Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1407: Vong Trần Hoà Thượng (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
“Vong Trần, có hai gã Nguyên Anh tu sĩ công kích Hoả Ưng đảo, phiên toái ngươi đi Hoả Ưng đảo một chuyến, phối hợp với Viêm Lịch giải quyết bọn họ. Lấy thực lực của ngươi, hẳn là không khó khăn đâu!”
“Đợi một lát, bần tăng bận xong sẽ lập tức đuổi qua. Yên tâm đi! Sẽ không chậm trễ đại sự, nhưng diệt bọn hắn, ngươi đưa tới cho ta hai Hải tộc Kim Đan kỳ, để bần đạo chơi một chút.”
Viêm Phong nhíu mày, rồi nói: “Được, điều kiện tiên quyết là ngươi phải diệt được bọn hắn, nhanh chóng hành động đi!”
“Đã biết, sẽ xong rất nhanh thôi.”
Một toà đảo nhỏ màu đỏ, từ trên cao nhìn xuống, đảo nhỏ có ngoại hình giống một con cự ưng đang giương cánh.
Trên Hoả Ưng đảo có một toà núi lửa, Hoả linh khí dư thừa. Viêm Lịch có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, phụ trách toạ trấn Hoả Ưng đảo.
Bên ngoài Hoả Ưng đảo, mặt biển dâng lên một làn sóng biển cao hơn mười trượng. Uông Như Yên ngồi xếp bằng ở trên mặt sóng biển, hết sức chuyên chú đánh đàn. Vương Trường Sinh đứng ở một bên, thần sắc lạnh lùng.
Bọn họ đi theo những Nguyên Anh tu sĩ khác quấy nhiễu hậu phương, phụ trách tập kích bộ lạc Hoả Man.
Lần này hành động có tổng cộng mười Nguyên Anh tu sĩ, hai mươi Kim Đan tu sĩ.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên phụ trách tập kích Hoả Ưng đảo, hấp dẫn chú ý của kẻ địch. Hai Nguyên Anh tu sĩ khác phụ trách tập kích một toà đảo nhỏ khác. Sáu Nguyên Anh tu sĩ còn lại phụ trách công kích chủ đảo của bộ lạc Hoả Man.
Không có những tu sĩ khác ở đây, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên có thể không cố kỵ gì, toàn sức đối phó Man tộc. Man tộc là dị tộc, sẽ không rõ ràng công pháp của Trấn Hải tông.
Một lớp màn hồng quang lập loè che kín cả toà Hoả Ưng đảo, bên ngoài ớp màn có từng đoàn hoả diễm màu đỏ.
Tiếng đàn du dương uyển chuyển, làm cho người ta nghe xong có cảm giác thực thích ý, thân thể phiêu phiêu.
Uông Như Yên đã tiến vào Nguyên Anh kỳ, xưa đâu bằng nay.
Trên Hoả Ưng đảo, Man tộc cấp thấp ánh mắt si mê, thân thể không chịu khống chế khoa chân múa tay, vui sướng hẳn lên. Hiển nhiên đang lâm vào bên trong ảo thuật.
Đại trận hộ đảo của Hoả Ưng đảo là Cửu cung thiên diễm trận, là đại trận vừa có thể công vừa có thể thủ. Khuyết điểm duy nhất là phòng không được âm luật công kích.
Trên đời không có trận pháp toàn năng, khẳng định có sở trường sở đoản. Cửu cung thiên diễm trận công kích mạnh, nhưng lực phòng ngự lại không phải rất mạnh.
Oành đùng đùng!
Một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, hơn chục khoả hoả cầu lớn cỡ cái hang bay ra là lớp màn màu đỏ, đổ ập về hướng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Thần sắc Vương Trường Sinh như thường, tay phải đánh về phía mặt biển, một đạo cương phong mãnh liệt thổi quét ra. Mặt biển tĩnh lặng lõm xuống, giống như có một bàn tay to vô hình đánh xuống vậy, làm dậy khởi mấy làn sóng biển cao vài chục trượng.
Vang lên một trận tiếng gầm rú thật lớn, mấy chục khoả hảo cầu cỡ lớn bị sóng biển cắn nuốt, biến mất vô tung vô ảnh. Giống như chưa từng xuất hiện qua.
Trên Hoả Ưng đảo, ánh mắt Viêm Lịch âm trầm, tộc nhân Trúc cơ kỳ căn bản không chịu nổi, hơn phân nửa đều ngất trên mặt đất. Hơn mười tộc nhân Trúc cơ kỳ chết bên trong ảo thuật, một ít tu sĩ Kim Đan kỳ cũng bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Viêm Lịch tiến vào Nguyên Anh kỳ chưa tới năm mươi năm. Hắn không phải là hạng người lỗ mãng, bên ngoài là hai gã Nguyên Anh tu sĩ, ai biết có Nguyên Anh tu sĩ khác đang ẩn núp ở gần đây hay không? Hắn sẽ không tự tiện lao ra nghênh địch, nhưng kẻ địch có một kẻ là âm tu. Nếu không đi ra nghênh chiến, thời gian càng dài, bọn họ lại càng bị động.
Tiếng đàn trở nên dồn dập hẳn lên, ánh mắt của một số Man tộc Kim Đan kỳ trở nên si dại, lấy ra pháp bảo, điên cuồng công kích đồng bạn.
Tiếng âm thanh “Oành đùng” vang lên không ngừng, lực phá hoại của tu sĩ Kim Đan kỳ khá lớn, muốn chế phục tu sĩ Kim Đan kỳ cũng có vẻ khó khăn.
Sắc mặt Viêm Lịch trở nên rất khó coi. Sao trong tộc còn chưa phái người đến đây? Không lẽ không chỉ có một chỗ có địch? Còn có những kẻ địch khác sao?
Trong mắt hắn chợt loé qua tia tàn khốc,đánh mấy đạo pháp quyết vào trên trận bàn. Trận bàn quang mang đại định, hiện ra một tầng hoả diễm màu đỏ.
Lớp màn màu đỏ hào quang đại trướng, hơn mười đạo hoả trụ thô to bắn ra, giống như ác long đang rít gào vậy. Công kích Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Sắc mặt Uông Như Yên lạnh lùng, hai ngón tay kéo một dây cầm huyền.
Tiếng cầm trào dâng vang lên, một đạo âm ba màu lam thổi quét mà ra.
Oành đùng đùng!
Hơn mười đạo hoả trụ màu đỏ va chạm với âm ba màu lam, nhất thời vỡ tạc ra, hoá thành một mảng biển lửa màu đỏ. Mặt biển tĩnh lặng chợt kịch liệt quay cuồng, dậy lên làn sóng biển cao mười mấy trượng, dập tắt hoả diễm màu đỏ.
Trong mắt Uông Như Yên hiện ra một chút hàn quang, tiếng đàn chợt trở nên dồn dập hẳn lên, làm cho người ta có một loại cảm giác đang ở trên chiến trường. Có cảm giác đang chém giết với thiên quân vạn mã.
Man tộc Kim Đan kỳ máu lưu động nhanh hơn, hô hấp trở nên dồn dập hẳn lên. Tim đập nhanh hơn, trái tim như muốn phọt ra ngoài.
“Viêm trưởng lão, chúng ta chịu không nổi, để cho chúng ta ra ngoài nghênh chiến đi!”
“Đúng vậy! Nếu tiếp tục để cho nàng đàn tấu tiếp, chúng ta khẳng định chỉ có con đường chết.”
Man tộc Kim Đan kỳ đều ngừng chiến, nếu bọn họ thả kẻ địch không cản, bọn họ khẳng định là chết không thể nghi ngờ.
“Được rồi, bần tăng đến rồi. Hai gã tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi, lại có thể khiến cho nhóm các ngươi chật vật như vậy.”
Thanh âm người nam tràn ngập tiếng châm chọc vang lên.
“Đợi một lát, bần tăng bận xong sẽ lập tức đuổi qua. Yên tâm đi! Sẽ không chậm trễ đại sự, nhưng diệt bọn hắn, ngươi đưa tới cho ta hai Hải tộc Kim Đan kỳ, để bần đạo chơi một chút.”
Viêm Phong nhíu mày, rồi nói: “Được, điều kiện tiên quyết là ngươi phải diệt được bọn hắn, nhanh chóng hành động đi!”
“Đã biết, sẽ xong rất nhanh thôi.”
Một toà đảo nhỏ màu đỏ, từ trên cao nhìn xuống, đảo nhỏ có ngoại hình giống một con cự ưng đang giương cánh.
Trên Hoả Ưng đảo có một toà núi lửa, Hoả linh khí dư thừa. Viêm Lịch có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, phụ trách toạ trấn Hoả Ưng đảo.
Bên ngoài Hoả Ưng đảo, mặt biển dâng lên một làn sóng biển cao hơn mười trượng. Uông Như Yên ngồi xếp bằng ở trên mặt sóng biển, hết sức chuyên chú đánh đàn. Vương Trường Sinh đứng ở một bên, thần sắc lạnh lùng.
Bọn họ đi theo những Nguyên Anh tu sĩ khác quấy nhiễu hậu phương, phụ trách tập kích bộ lạc Hoả Man.
Lần này hành động có tổng cộng mười Nguyên Anh tu sĩ, hai mươi Kim Đan tu sĩ.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên phụ trách tập kích Hoả Ưng đảo, hấp dẫn chú ý của kẻ địch. Hai Nguyên Anh tu sĩ khác phụ trách tập kích một toà đảo nhỏ khác. Sáu Nguyên Anh tu sĩ còn lại phụ trách công kích chủ đảo của bộ lạc Hoả Man.
Không có những tu sĩ khác ở đây, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên có thể không cố kỵ gì, toàn sức đối phó Man tộc. Man tộc là dị tộc, sẽ không rõ ràng công pháp của Trấn Hải tông.
Một lớp màn hồng quang lập loè che kín cả toà Hoả Ưng đảo, bên ngoài ớp màn có từng đoàn hoả diễm màu đỏ.
Tiếng đàn du dương uyển chuyển, làm cho người ta nghe xong có cảm giác thực thích ý, thân thể phiêu phiêu.
Uông Như Yên đã tiến vào Nguyên Anh kỳ, xưa đâu bằng nay.
Trên Hoả Ưng đảo, Man tộc cấp thấp ánh mắt si mê, thân thể không chịu khống chế khoa chân múa tay, vui sướng hẳn lên. Hiển nhiên đang lâm vào bên trong ảo thuật.
Đại trận hộ đảo của Hoả Ưng đảo là Cửu cung thiên diễm trận, là đại trận vừa có thể công vừa có thể thủ. Khuyết điểm duy nhất là phòng không được âm luật công kích.
Trên đời không có trận pháp toàn năng, khẳng định có sở trường sở đoản. Cửu cung thiên diễm trận công kích mạnh, nhưng lực phòng ngự lại không phải rất mạnh.
Oành đùng đùng!
Một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, hơn chục khoả hoả cầu lớn cỡ cái hang bay ra là lớp màn màu đỏ, đổ ập về hướng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Thần sắc Vương Trường Sinh như thường, tay phải đánh về phía mặt biển, một đạo cương phong mãnh liệt thổi quét ra. Mặt biển tĩnh lặng lõm xuống, giống như có một bàn tay to vô hình đánh xuống vậy, làm dậy khởi mấy làn sóng biển cao vài chục trượng.
Vang lên một trận tiếng gầm rú thật lớn, mấy chục khoả hảo cầu cỡ lớn bị sóng biển cắn nuốt, biến mất vô tung vô ảnh. Giống như chưa từng xuất hiện qua.
Trên Hoả Ưng đảo, ánh mắt Viêm Lịch âm trầm, tộc nhân Trúc cơ kỳ căn bản không chịu nổi, hơn phân nửa đều ngất trên mặt đất. Hơn mười tộc nhân Trúc cơ kỳ chết bên trong ảo thuật, một ít tu sĩ Kim Đan kỳ cũng bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Viêm Lịch tiến vào Nguyên Anh kỳ chưa tới năm mươi năm. Hắn không phải là hạng người lỗ mãng, bên ngoài là hai gã Nguyên Anh tu sĩ, ai biết có Nguyên Anh tu sĩ khác đang ẩn núp ở gần đây hay không? Hắn sẽ không tự tiện lao ra nghênh địch, nhưng kẻ địch có một kẻ là âm tu. Nếu không đi ra nghênh chiến, thời gian càng dài, bọn họ lại càng bị động.
Tiếng đàn trở nên dồn dập hẳn lên, ánh mắt của một số Man tộc Kim Đan kỳ trở nên si dại, lấy ra pháp bảo, điên cuồng công kích đồng bạn.
Tiếng âm thanh “Oành đùng” vang lên không ngừng, lực phá hoại của tu sĩ Kim Đan kỳ khá lớn, muốn chế phục tu sĩ Kim Đan kỳ cũng có vẻ khó khăn.
Sắc mặt Viêm Lịch trở nên rất khó coi. Sao trong tộc còn chưa phái người đến đây? Không lẽ không chỉ có một chỗ có địch? Còn có những kẻ địch khác sao?
Trong mắt hắn chợt loé qua tia tàn khốc,đánh mấy đạo pháp quyết vào trên trận bàn. Trận bàn quang mang đại định, hiện ra một tầng hoả diễm màu đỏ.
Lớp màn màu đỏ hào quang đại trướng, hơn mười đạo hoả trụ thô to bắn ra, giống như ác long đang rít gào vậy. Công kích Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Sắc mặt Uông Như Yên lạnh lùng, hai ngón tay kéo một dây cầm huyền.
Tiếng cầm trào dâng vang lên, một đạo âm ba màu lam thổi quét mà ra.
Oành đùng đùng!
Hơn mười đạo hoả trụ màu đỏ va chạm với âm ba màu lam, nhất thời vỡ tạc ra, hoá thành một mảng biển lửa màu đỏ. Mặt biển tĩnh lặng chợt kịch liệt quay cuồng, dậy lên làn sóng biển cao mười mấy trượng, dập tắt hoả diễm màu đỏ.
Trong mắt Uông Như Yên hiện ra một chút hàn quang, tiếng đàn chợt trở nên dồn dập hẳn lên, làm cho người ta có một loại cảm giác đang ở trên chiến trường. Có cảm giác đang chém giết với thiên quân vạn mã.
Man tộc Kim Đan kỳ máu lưu động nhanh hơn, hô hấp trở nên dồn dập hẳn lên. Tim đập nhanh hơn, trái tim như muốn phọt ra ngoài.
“Viêm trưởng lão, chúng ta chịu không nổi, để cho chúng ta ra ngoài nghênh chiến đi!”
“Đúng vậy! Nếu tiếp tục để cho nàng đàn tấu tiếp, chúng ta khẳng định chỉ có con đường chết.”
Man tộc Kim Đan kỳ đều ngừng chiến, nếu bọn họ thả kẻ địch không cản, bọn họ khẳng định là chết không thể nghi ngờ.
“Được rồi, bần tăng đến rồi. Hai gã tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi, lại có thể khiến cho nhóm các ngươi chật vật như vậy.”
Thanh âm người nam tràn ngập tiếng châm chọc vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.