Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 134: Vương Minh Giang Cùng Vương Trường Hào (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Lúc Vương Trường Nguyệt đi vào chuồng ngựa, Vương Trường Sinh đang cùng Vương Minh Ngạn nói chyện phiếm.
“Ồ, ca ca đã trở về.”
Vương Trường Nguyệt nhìn thấy Vương Trường Sinh, khuôn mặt nhỏ non nớt lộ ra vui mừng. Rất nhanh đã chạy tới chỗ Vương Trường Sinh.
“Trường Nguyệt, ngươi đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận té.”
Vương Trường Sinh thấy Vương Trường Nguyệt chạy đến hắn, bước nhanh đi tới.
Vương Trường Nguyệt bổ nhào vào lòng Vương Trường Sinh, mặt mày hớn hở: “Ca ca, ngươi đã đi đâu? Tại sao lâu như vậy không trở về?”
Vương Trường Sinh cưng chiều xoa đầu Vương Trường Tuyết, nhịn không được nhéo má phải mũm mĩm của nàng, cười nói: “Ca ca có việc tư cần xử lý. Biết ngươi thích ăn ngọt, đây là Hồng tảo cao cùng Hà hoa tô ta mua cho ngươi.”
Hắn lấy ra một cái bao giấy dầu, đưa cho Vương Trường Tuyết.
“Đều đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng nhéo mặt ta. Tam thập ngũ thúc cùng Tam thập lục cô đều nói ta béo, ta chính là bị ngươi vỗ béo.”
Vương Trường Nguyệt day day mặt, thầm oán nói, nhận lấy bao giấy dầu.
Vương Trường Sinh nghe vậy khẽ cười không thôi. Vương Trường Nguyệt thật sự rất thích ăn đồ ngọt, hơn nữa nàng lúc còn bé rất mũm mĩm, rất nhiều người nói nàng béo, khiến nàng thật mất hứng.
Vương Trường Nguyệt lấy ra một món điểm tâm màu đỏ đưa cho Vương Minh Ngạn rồi nhẹ nhàng nói: “Nhị thập tam thúc, cho ngươi.”
Vương Minh Ngạn lắc đầu cười nói: “Ngươi ăn là được rồi, ta ăn sau.”
“Nhị thập tam thúc không ăn. Ca ca, ngươi ăn.”
Vương Trường Nguyệt không nói gì, lấy bánh đậu đỏ nhét vào miệng Vương Trường Sinh.
Bánh táo đỏ có vẻ rất ngọt, Vương Trường Nguyệt miệng nhỏ cắn một cái, sắc mặt lộ ra thần sắc thõa mãn.
Nàng cười ngọt ngào: “Ngọt quá! Ăn ngon thật.”
“Ngươi đừng chỉ biết ăn, hôm nay học cái gì?”
Vương Trường Tuyết bỏ nửa cái Hồng tảo cao còn lại vào miệng, có chút mơ hồ nói không rõ: “Hôm nay Bát thúc công giảng trận pháp. Bát thúc công mời Nhị thập nhất thúc đến, để cho hắn bố trí một cái Mê trung trận nhỏ. Tam thập ngũ thúc đứng phía trước ta, ta không nhìn thấy rõ, trận pháp rất thú vị.”
Vương Trường Sinh gật đầu, dặn dò nói: “Nghe giảng thật kĩ, Bát thúc công đã lớn tuổi. Vì vậy ngươi không được quấy rối Bát thúc công.”
“Biết rồi. Ta cũng không phải là Thanh Trạch. Tiểu tử đó lần trước quấy rối Giảng đạo đường, bị Tam ca đánh một trận, mông đều nở hoa rồi.”
Thanh Trạch mà Vương Trường Tuyết nói là con cả của Vương Trường Tinh, tam linh căn. Vương Trường Tinh có hai con trai, nhưng không có linh căn, đã đưa đi đến thế tục giới.
Vương Trường Tinh hy vọng Vương Thanh Trạch có thể thành tài, ngày thường đối với Vương Thanh Trạch mười phần nghiêm khắc. Vì để kiếm nhiều linh thạch, hắn rất ít khi về nhà, cơ bản đều ở lại trong điếm, mấy tháng mới trở về một lần.
Lưu Nhạc Vân có vẻ rất cưng chiều Vương Thanh Trạch, ngay cả mắng một câu cũng không nỡ, đừng nói là đánh.
Thời gian trước, Vương Thanh Trạch đã từng chống đối các tộc lão ở học đường, gây nhiễu loạn trật tự học đường. Vương Trường Tinh biết được việc này, tức giận đến chết khiếp, suốt đêm chạy về nhà, đánh Vương Thanh Trạch gần chết. Vương Thanh Trạch lần này mới thành thật không ít.
Vương Minh Ngạn cười nói: “Trường Tinh thường xuyên không có ở nhà, ngay cả Nhạc Vân cũng không mắng hắn một câu. Hiện tại Thanh Trạch dám ở học đường quấy rối, quản giáo không nghiêm, tương lai không chừng sẽ ở bên ngoài khi nam phách nữ. Con không dạy, lỗi tại cha. Trường Tinh giáo huấn Thanh Trạch một chút, nhưng hắn xuống tay thật quá độc ác. Nếu Tam ca cùng Tứ ca không lôi kéo, Thanh Trạch e là sẽ không đơn giản chỉ là cái mông nở hoa như vậy.”
“Đúng vậy, Thanh Trạch bây giờ vẫn còn đang đứng để học.”
Lúc trước Vương Thanh Trạch chưa có kiểm linh căn, Vương Trường Tinh đã thay Vương Thanh Trạch tích góp từng tí một linh thạch. Hắn ít ăn kiệm dùng vì muốn tiên đồ Vương Thanh Trạch có thể tiến xa hơn. Vương Thanh Trạch ở học đường quấy rối, Vương Trường Tinh có phản ứng gay gắt như vậy, Vương Trường Sinh cũng có thể hiểu được.
“Ca, ngươi thả Lân nhi ra chơi với ta một lát được không?”
Vương Trường Nguyệt hai mắt mở to, ánh mắt mong chờ nhìn Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh mỉm cười, thả ra Thanh lân mã, bế Vương Trường Tuyết lên lưng ngựa.
Thanh lân mã mở rộng hai cánh, chở bọn họ bay lên trời cao.
Sau thời gian một chén trà, Thanh lân mã đáp xuống chuồng ngựa.
Vương Trường Sinh mang vẻ mặt hưng phấn ôm Vương Trường Tuyết xuống, nhìn Vương Minh ngạn nói: “Nhị thập tam thúc, Lân nhi trước tiên nhốt ở chuồng ngựa nuôi dưỡng. Phiền ngươi lai giống cho chúng nó.”
Vương Minh Ngạn cười nhạt nói: “Đây là bổn phận của ta. Hy vọng năm sau có thể hạ sinh hai con tiểu linh mã.”
Nói chuyện phiếm vài câu, sau đó Vương Trường Sinh dẫn Vương Trường Nguyệt rời khỏi chuồng ngựa, quay lại chỗ ở.
Vương Trường Nguyệt đã lâu không gặp Vương Trường Sinh. Quấn quít lấy Vương Trường Sinh, muốn hắn nói cho nàng một chút về thế giới bên ngoài.
Vương Trường Sinh nói đơn giản một chút về một năm trải qua, Vương Trường Nguyệt nghe say sưa. Dần dần một trận buồn ngủ ập tới, nàng chìm vào giấc ngủ trong lòng Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh bế Vương Trường Nguyệt đặt lên giường, đắp chăn cho nàng, rồi rời khỏi phòng.
Quay lại chỗ mình ở, Vương Trường Sinh nhắm hai mắt, ngồi xuống điều tức.
Một khắc đồng hồ sau, Vương Trường Sinh mở hai mắt, tinh thần hưng phấn.
Hắn lấy ra lam sắc hồ lô, nhẹ nhàng lắc nhẹ một cái. Một cỗ chất lỏng lam sắc từ trong đó bay ra, lơ lửng trước người hắn.
Hắn há mồm hít vào, chất lỏng lam sắc bay vào trong miệng hắn.
Rất nhanh, một nguồn linh khí khổng lỗ dâng lên trong bụng Vương Trường Sinh. Hắn vội vàng vận chuyển khẩu quyết tầng thứ tư của “Quỳ Thủy chân kinh”, luyện hóa nguồn linh khí khổng lồ này.
...
Vân Châu, Bạch vân lĩnh.
Bạch vân lĩnh trải dài hơn vạn dặm, từ mấy trăm ngọn núi lớn nhỏ tạo thành. Thường có độc trùng mãnh thú lui tới, còn sinh trưởng nhiều loại linh dược ít gặp ở địa phương khác. Vì lẽ đó mà hấp dẫn không ít người tu tiên đến vây giết yêu thú, ngắt linh dược để đổi tài nguyên tu tiên.
Diệp gia liên kết với bốn gia tộc, mở Bạch vân phường thị
Mấy năm trước, ở Bách thú sơn mạch tại Tiên Duyên thành bùng lên thú triều. Số lượng lớn yêu thú công phá Tiên Duyên thành, người tu tiên chết thê thảm.
Để tránh những chuyện tương tự xảy ra, năm gia tộc tu tiên liên thủ, đi vào Bạch vân lĩnh, giết chết nhiều con Nhị giai yêu thú. Đương nhiên cũng tổn hại đến một bộ phận người tu tiên.
Nhị giai yêu thú sau khi chết mấy chục con, nguy hiểm ở Bạch vân lĩnh giảm xuống.
Ở sâu bên trong Bạch vân lĩnh, tại một hồ nước đen rộng tầm một mẫu. Có bảy người tu tiên đang vây quanh một con mãng xà màu đen với hình thể to lớn.
Hắc sắc mãng xà có kích thước lớn hơn cả đầm nước, lớp vảy đen bóng bao bọc toàn thân nó, mỗi cái vảy lớn bằng một nắm tay. Trên thân mọc ra hai cái đầu thật lớn.
“Ồ, ca ca đã trở về.”
Vương Trường Nguyệt nhìn thấy Vương Trường Sinh, khuôn mặt nhỏ non nớt lộ ra vui mừng. Rất nhanh đã chạy tới chỗ Vương Trường Sinh.
“Trường Nguyệt, ngươi đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận té.”
Vương Trường Sinh thấy Vương Trường Nguyệt chạy đến hắn, bước nhanh đi tới.
Vương Trường Nguyệt bổ nhào vào lòng Vương Trường Sinh, mặt mày hớn hở: “Ca ca, ngươi đã đi đâu? Tại sao lâu như vậy không trở về?”
Vương Trường Sinh cưng chiều xoa đầu Vương Trường Tuyết, nhịn không được nhéo má phải mũm mĩm của nàng, cười nói: “Ca ca có việc tư cần xử lý. Biết ngươi thích ăn ngọt, đây là Hồng tảo cao cùng Hà hoa tô ta mua cho ngươi.”
Hắn lấy ra một cái bao giấy dầu, đưa cho Vương Trường Tuyết.
“Đều đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng nhéo mặt ta. Tam thập ngũ thúc cùng Tam thập lục cô đều nói ta béo, ta chính là bị ngươi vỗ béo.”
Vương Trường Nguyệt day day mặt, thầm oán nói, nhận lấy bao giấy dầu.
Vương Trường Sinh nghe vậy khẽ cười không thôi. Vương Trường Nguyệt thật sự rất thích ăn đồ ngọt, hơn nữa nàng lúc còn bé rất mũm mĩm, rất nhiều người nói nàng béo, khiến nàng thật mất hứng.
Vương Trường Nguyệt lấy ra một món điểm tâm màu đỏ đưa cho Vương Minh Ngạn rồi nhẹ nhàng nói: “Nhị thập tam thúc, cho ngươi.”
Vương Minh Ngạn lắc đầu cười nói: “Ngươi ăn là được rồi, ta ăn sau.”
“Nhị thập tam thúc không ăn. Ca ca, ngươi ăn.”
Vương Trường Nguyệt không nói gì, lấy bánh đậu đỏ nhét vào miệng Vương Trường Sinh.
Bánh táo đỏ có vẻ rất ngọt, Vương Trường Nguyệt miệng nhỏ cắn một cái, sắc mặt lộ ra thần sắc thõa mãn.
Nàng cười ngọt ngào: “Ngọt quá! Ăn ngon thật.”
“Ngươi đừng chỉ biết ăn, hôm nay học cái gì?”
Vương Trường Tuyết bỏ nửa cái Hồng tảo cao còn lại vào miệng, có chút mơ hồ nói không rõ: “Hôm nay Bát thúc công giảng trận pháp. Bát thúc công mời Nhị thập nhất thúc đến, để cho hắn bố trí một cái Mê trung trận nhỏ. Tam thập ngũ thúc đứng phía trước ta, ta không nhìn thấy rõ, trận pháp rất thú vị.”
Vương Trường Sinh gật đầu, dặn dò nói: “Nghe giảng thật kĩ, Bát thúc công đã lớn tuổi. Vì vậy ngươi không được quấy rối Bát thúc công.”
“Biết rồi. Ta cũng không phải là Thanh Trạch. Tiểu tử đó lần trước quấy rối Giảng đạo đường, bị Tam ca đánh một trận, mông đều nở hoa rồi.”
Thanh Trạch mà Vương Trường Tuyết nói là con cả của Vương Trường Tinh, tam linh căn. Vương Trường Tinh có hai con trai, nhưng không có linh căn, đã đưa đi đến thế tục giới.
Vương Trường Tinh hy vọng Vương Thanh Trạch có thể thành tài, ngày thường đối với Vương Thanh Trạch mười phần nghiêm khắc. Vì để kiếm nhiều linh thạch, hắn rất ít khi về nhà, cơ bản đều ở lại trong điếm, mấy tháng mới trở về một lần.
Lưu Nhạc Vân có vẻ rất cưng chiều Vương Thanh Trạch, ngay cả mắng một câu cũng không nỡ, đừng nói là đánh.
Thời gian trước, Vương Thanh Trạch đã từng chống đối các tộc lão ở học đường, gây nhiễu loạn trật tự học đường. Vương Trường Tinh biết được việc này, tức giận đến chết khiếp, suốt đêm chạy về nhà, đánh Vương Thanh Trạch gần chết. Vương Thanh Trạch lần này mới thành thật không ít.
Vương Minh Ngạn cười nói: “Trường Tinh thường xuyên không có ở nhà, ngay cả Nhạc Vân cũng không mắng hắn một câu. Hiện tại Thanh Trạch dám ở học đường quấy rối, quản giáo không nghiêm, tương lai không chừng sẽ ở bên ngoài khi nam phách nữ. Con không dạy, lỗi tại cha. Trường Tinh giáo huấn Thanh Trạch một chút, nhưng hắn xuống tay thật quá độc ác. Nếu Tam ca cùng Tứ ca không lôi kéo, Thanh Trạch e là sẽ không đơn giản chỉ là cái mông nở hoa như vậy.”
“Đúng vậy, Thanh Trạch bây giờ vẫn còn đang đứng để học.”
Lúc trước Vương Thanh Trạch chưa có kiểm linh căn, Vương Trường Tinh đã thay Vương Thanh Trạch tích góp từng tí một linh thạch. Hắn ít ăn kiệm dùng vì muốn tiên đồ Vương Thanh Trạch có thể tiến xa hơn. Vương Thanh Trạch ở học đường quấy rối, Vương Trường Tinh có phản ứng gay gắt như vậy, Vương Trường Sinh cũng có thể hiểu được.
“Ca, ngươi thả Lân nhi ra chơi với ta một lát được không?”
Vương Trường Nguyệt hai mắt mở to, ánh mắt mong chờ nhìn Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh mỉm cười, thả ra Thanh lân mã, bế Vương Trường Tuyết lên lưng ngựa.
Thanh lân mã mở rộng hai cánh, chở bọn họ bay lên trời cao.
Sau thời gian một chén trà, Thanh lân mã đáp xuống chuồng ngựa.
Vương Trường Sinh mang vẻ mặt hưng phấn ôm Vương Trường Tuyết xuống, nhìn Vương Minh ngạn nói: “Nhị thập tam thúc, Lân nhi trước tiên nhốt ở chuồng ngựa nuôi dưỡng. Phiền ngươi lai giống cho chúng nó.”
Vương Minh Ngạn cười nhạt nói: “Đây là bổn phận của ta. Hy vọng năm sau có thể hạ sinh hai con tiểu linh mã.”
Nói chuyện phiếm vài câu, sau đó Vương Trường Sinh dẫn Vương Trường Nguyệt rời khỏi chuồng ngựa, quay lại chỗ ở.
Vương Trường Nguyệt đã lâu không gặp Vương Trường Sinh. Quấn quít lấy Vương Trường Sinh, muốn hắn nói cho nàng một chút về thế giới bên ngoài.
Vương Trường Sinh nói đơn giản một chút về một năm trải qua, Vương Trường Nguyệt nghe say sưa. Dần dần một trận buồn ngủ ập tới, nàng chìm vào giấc ngủ trong lòng Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh bế Vương Trường Nguyệt đặt lên giường, đắp chăn cho nàng, rồi rời khỏi phòng.
Quay lại chỗ mình ở, Vương Trường Sinh nhắm hai mắt, ngồi xuống điều tức.
Một khắc đồng hồ sau, Vương Trường Sinh mở hai mắt, tinh thần hưng phấn.
Hắn lấy ra lam sắc hồ lô, nhẹ nhàng lắc nhẹ một cái. Một cỗ chất lỏng lam sắc từ trong đó bay ra, lơ lửng trước người hắn.
Hắn há mồm hít vào, chất lỏng lam sắc bay vào trong miệng hắn.
Rất nhanh, một nguồn linh khí khổng lỗ dâng lên trong bụng Vương Trường Sinh. Hắn vội vàng vận chuyển khẩu quyết tầng thứ tư của “Quỳ Thủy chân kinh”, luyện hóa nguồn linh khí khổng lồ này.
...
Vân Châu, Bạch vân lĩnh.
Bạch vân lĩnh trải dài hơn vạn dặm, từ mấy trăm ngọn núi lớn nhỏ tạo thành. Thường có độc trùng mãnh thú lui tới, còn sinh trưởng nhiều loại linh dược ít gặp ở địa phương khác. Vì lẽ đó mà hấp dẫn không ít người tu tiên đến vây giết yêu thú, ngắt linh dược để đổi tài nguyên tu tiên.
Diệp gia liên kết với bốn gia tộc, mở Bạch vân phường thị
Mấy năm trước, ở Bách thú sơn mạch tại Tiên Duyên thành bùng lên thú triều. Số lượng lớn yêu thú công phá Tiên Duyên thành, người tu tiên chết thê thảm.
Để tránh những chuyện tương tự xảy ra, năm gia tộc tu tiên liên thủ, đi vào Bạch vân lĩnh, giết chết nhiều con Nhị giai yêu thú. Đương nhiên cũng tổn hại đến một bộ phận người tu tiên.
Nhị giai yêu thú sau khi chết mấy chục con, nguy hiểm ở Bạch vân lĩnh giảm xuống.
Ở sâu bên trong Bạch vân lĩnh, tại một hồ nước đen rộng tầm một mẫu. Có bảy người tu tiên đang vây quanh một con mãng xà màu đen với hình thể to lớn.
Hắc sắc mãng xà có kích thước lớn hơn cả đầm nước, lớp vảy đen bóng bao bọc toàn thân nó, mỗi cái vảy lớn bằng một nắm tay. Trên thân mọc ra hai cái đầu thật lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.