Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1385: Vương Minh Nhân Tham Chiến
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
“Phu quân, chàng nếu là luyện hóa Lưu ly kim thân dịch, nhục thân của chàng có thể kháng được pháp bảo.”
Uông Như Yên cười nói, trong luyện khí tài liệu không hề thiếu da thú bậc ba, Uông Như Yên có thể dùng để luyện chế phù binh.
Trước mắt nàng chỉ có thể luyện chế ra một phù binh thuộc tính. Theo số lần luyện chế gia tăng, nàng tin tưởng mình có thể luyện chế ra được ngũ hành phù binh.
“Muốn ngăn cản pháp bảo công kích, có một ít Lưu ly kim thân dịch cũng không đủ, Lưu ly kim thân dịch này quả thật có thể tăng cường nhục thân của ta.”
Vương Trường Sinh đem vật gì đó trên đất đơn giản thu nhập một chút. Dựa theo phân loại, hắn tính luyện hóa Lưu ly kim thân dịch, Uông Như Yên luyện chế phù bình, luyện chế ra thêm một tấm binh phù. Vương Thanh Linh chờ Kim đan kỳ tộc nhân ỷ vào địch nhiều hơn một phần.
...
Kim Xà đảo, Ô Dao Nhi nằm trên giường đá, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền.
Ô Nguyệt đứng ở một bên, thần sắc lo lắng.
Ô Dao Nhi là hậu bối xuất sắc nhất Ô Phượng tộc, nàng không hi vọng Ô Dao Nhi xảy ra chuyện.
“Ô!”
Ô Dao Nhi mở ra mí mắt nặng trĩu, khí tức uể oải.
“Dao Nhi, ngươi rốt cuộc tỉnh rồi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Ô Nguyệt thở phào nhẹ nhõm một hơi, thân thiết hỏi.
“Cảm ơn lão tổ tông quan tâm, tôn nhi tốt hơn nhiều rồi. Nhưng chỉ sợ trong thời gian ngắn, tôn nhi không thể tham chiến.
Ô Dao Nhi hữu khí vô lực nói, hồi tưởng về lúc đấu pháp, mắt phượng của Ô Dao Nhi lộ ra thần sắc e ngại.
Cho tới nay, nàng dựa vào Lôi độn thuật, hai ba Nguyên Anh tu sĩ vây công, cũng không ngăn được nàng. Trần Ngang là một trong năm Ngũ tiên hải ngoại, cũng bị nàng đả thương. Nhưng nàng ngàn vạn lần không ngờ tới, mình sẽ thua trên tay một tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Nếu không có Ô Nguyệt ra tay cứu giúp, nàng hẳn là đã chết không nghi ngờ.
“Hừ, ta đã không ít lần nói với ngươi, làm việc nhất định phải cẩn thân. Ngươi lại khinh địch, ngươi cũng không biết thần thông của đối phương, lại dám thi triển Lôi độn thuật đánh nhau với đối phương. Đã nói với ngươi biết bao lần, có thể không giao đấu ở cự ly gần thì tận lực không giao đấu. Hiện tại chịu thiệt rồi! Về sau không được lỗ mãng như vậy nữa.”
Ô Nguyệt nghiêm mặt giáo huấn. Nói thật, nàng cũng có trách nhiệm. Từ khi khai chiến tới nay, Ô Dao Nhi chiếm không ít nổi bậc, đả thương nhiều Nguyên Anh tu sĩ. Ô Nguyệt còn có chút lâng lâng, huống chi là Ô Dao Nhi.
“Tôn nhi ghi nhớ lời lão tổ tông dạy bảo, về sau tôn nhi nhất định sẽ làm việc cẩn trọng.”
Ô Dao Nhi thành thật đáp ứng, day day bộ ngực cao ngất. Nếu không có thuẫn bài đúng lúc chắn đi đại bộ phận thương tổn, nàng chỉ sợ đã chết.
“Ngươi biết là tốt rồi, hảo hảo dưỡng thương. Đợi tới lúc hậu phương đuổi tới, ngươi lùi về hậu phương điều dưỡng đi! Không chừng ngày nào đó Nhân tộc phát động phản công, ngươi ở lại chỗ này có vẻ nguy hiểm.”
“Vâng, lão tổ tông, tôn nhi tuân mệnh.”
Ô Nguyệt dặn dò thêm vài câu, xoay người rời khỏi.
San Hô hải vực, Linh Miết đảo.
Một toà sân tĩnh lặng, Vương Minh Nhân cùng Tây Môn Phượng đang ngồi trong thạch đình thưởng trà nói chuyện phiếm.
Bọn họ vốn định đi Hồng Nguyệt hải vực mơi Vương Trường Sinh và Uông Như Yên về Đông Hoang tham chiến. Nhưng bọn họ vừa đến Nam Hải liền kinh ngạc phát hiện, toàn bộ đại phường thị đều bị trưng dụng. Không có lệnh bài của mười đại tông môn hoặc chứng minh, bọn họ căn bản không thể mượn được Truyền tống trận chạy tới Hồng Nguyệt hải vực. Chỉ dựa vào phi độn, mấy năm cũng chưa nhất định có thể đuổi tới Hồng Nguyệt hải vực. Hồng Nguyệt hải vực và San Hô hải vực cách nhau vô số dặm.
Bọn họ xin chỉ thị của Lưu Cận, Lưu Cận bảo bọn họ thành thật ngốc ở Linh Miết đảo. Mắt thấy đại chiến sắp đến, bản thân có một thân tu vi lại không nơi dụng võ, Vương Minh Nhân mười phần buồn bực. Hắn còn muốn mượn cơ hội này trở thành Thái Nhất ngũ kiệt.
“Ài, cũng không biết Trường Sinh và Như Yên có thu được tin tức hay không. Nếu bọn họ có thể chạy về Đông Hoang thì tốt rồi.”
Vương Minh Nhân thở dài nói, ánh mắt lộ ra vài phần khao khát. Hắn hy vọng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên quay về Đông Hoang tham chiến, như vậy hắn có thể đi theo lập công.
Tây Môn Phượng lắc đầu nói: “Nhắm chừng rất khó, truyền tống trận chỉ có thể truyền tống về phía trước. Trường Sinh bọn họ muốn truyền tống đến San Hô hải vực, vẫn có vẻ khó. Huống chi Mạnh sư thúc đã nói rõ với bọn họ năm năm sau. Thời gian cũng đã hẹn trước rồi, bọn họ cho dù không quay về Đông Hoang, cũng là chuyện danh chính ngôn thuận. Ta cũng không tán thành bọn họ quay về Đông Hoang. Bọn họ vừa mới tiến vào Nguyên Anh kỳ không lâu, cần có thời gian tu luyện.Có bọn họ ở, Trần sư bá cũng sẽ không làm khó chúng ta.”
Vương Minh Nhân sốt ruột lập công, so sánh xuống dưới, Tây Môn Phượng có tầm nhìn càng xa. Chỉ càn Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ở, đối với Trản Hải Tân mà nói chính là một cái uy hiếp. Chưởng môn của Thái Nhất tiên môn cũng sẽ không để Trần Hải Tân dính vào, tông môn cần chính là cân bằng.
Vương Minh Nhân cười khổ, thở dài nói: “Nói thì nói như thế, nhưng nếu Trần sư bá đưa tới một đôi giày chật, chúng ta không muốn mặc cũng phải mặc.”
Hắn tựa như cảm ứng được điều gì, lấy ra một mặt Truyện tấn bàn, đánh vào đó một đạo pháp quyết. Một đạo thanh âm tràn ngập uy nghiêm chợt vang lên: “Vương sư điệt, các ngươi đến Thái Nhất cung một chuyến, lão phu có chuyện muốn nói với các ngươi.”
“Vâng, Lưu sư bá.”
Vương Minh Nhân đáp ứng xuống dưới, thu hồi Truyện tấn bàn, cùng Tây Môn Phượng rời khỏi chỗ ở.
Không qua bao lâu, bọn họ đi tới Thái Nhất cung, Lưu Cận cùng một thiếu phụ váy xanh đứng ở phía trước, vài tên Kim Đan tu sĩ đứng ở trước người bọn họ.
Uông Như Yên cười nói, trong luyện khí tài liệu không hề thiếu da thú bậc ba, Uông Như Yên có thể dùng để luyện chế phù binh.
Trước mắt nàng chỉ có thể luyện chế ra một phù binh thuộc tính. Theo số lần luyện chế gia tăng, nàng tin tưởng mình có thể luyện chế ra được ngũ hành phù binh.
“Muốn ngăn cản pháp bảo công kích, có một ít Lưu ly kim thân dịch cũng không đủ, Lưu ly kim thân dịch này quả thật có thể tăng cường nhục thân của ta.”
Vương Trường Sinh đem vật gì đó trên đất đơn giản thu nhập một chút. Dựa theo phân loại, hắn tính luyện hóa Lưu ly kim thân dịch, Uông Như Yên luyện chế phù bình, luyện chế ra thêm một tấm binh phù. Vương Thanh Linh chờ Kim đan kỳ tộc nhân ỷ vào địch nhiều hơn một phần.
...
Kim Xà đảo, Ô Dao Nhi nằm trên giường đá, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền.
Ô Nguyệt đứng ở một bên, thần sắc lo lắng.
Ô Dao Nhi là hậu bối xuất sắc nhất Ô Phượng tộc, nàng không hi vọng Ô Dao Nhi xảy ra chuyện.
“Ô!”
Ô Dao Nhi mở ra mí mắt nặng trĩu, khí tức uể oải.
“Dao Nhi, ngươi rốt cuộc tỉnh rồi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Ô Nguyệt thở phào nhẹ nhõm một hơi, thân thiết hỏi.
“Cảm ơn lão tổ tông quan tâm, tôn nhi tốt hơn nhiều rồi. Nhưng chỉ sợ trong thời gian ngắn, tôn nhi không thể tham chiến.
Ô Dao Nhi hữu khí vô lực nói, hồi tưởng về lúc đấu pháp, mắt phượng của Ô Dao Nhi lộ ra thần sắc e ngại.
Cho tới nay, nàng dựa vào Lôi độn thuật, hai ba Nguyên Anh tu sĩ vây công, cũng không ngăn được nàng. Trần Ngang là một trong năm Ngũ tiên hải ngoại, cũng bị nàng đả thương. Nhưng nàng ngàn vạn lần không ngờ tới, mình sẽ thua trên tay một tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Nếu không có Ô Nguyệt ra tay cứu giúp, nàng hẳn là đã chết không nghi ngờ.
“Hừ, ta đã không ít lần nói với ngươi, làm việc nhất định phải cẩn thân. Ngươi lại khinh địch, ngươi cũng không biết thần thông của đối phương, lại dám thi triển Lôi độn thuật đánh nhau với đối phương. Đã nói với ngươi biết bao lần, có thể không giao đấu ở cự ly gần thì tận lực không giao đấu. Hiện tại chịu thiệt rồi! Về sau không được lỗ mãng như vậy nữa.”
Ô Nguyệt nghiêm mặt giáo huấn. Nói thật, nàng cũng có trách nhiệm. Từ khi khai chiến tới nay, Ô Dao Nhi chiếm không ít nổi bậc, đả thương nhiều Nguyên Anh tu sĩ. Ô Nguyệt còn có chút lâng lâng, huống chi là Ô Dao Nhi.
“Tôn nhi ghi nhớ lời lão tổ tông dạy bảo, về sau tôn nhi nhất định sẽ làm việc cẩn trọng.”
Ô Dao Nhi thành thật đáp ứng, day day bộ ngực cao ngất. Nếu không có thuẫn bài đúng lúc chắn đi đại bộ phận thương tổn, nàng chỉ sợ đã chết.
“Ngươi biết là tốt rồi, hảo hảo dưỡng thương. Đợi tới lúc hậu phương đuổi tới, ngươi lùi về hậu phương điều dưỡng đi! Không chừng ngày nào đó Nhân tộc phát động phản công, ngươi ở lại chỗ này có vẻ nguy hiểm.”
“Vâng, lão tổ tông, tôn nhi tuân mệnh.”
Ô Nguyệt dặn dò thêm vài câu, xoay người rời khỏi.
San Hô hải vực, Linh Miết đảo.
Một toà sân tĩnh lặng, Vương Minh Nhân cùng Tây Môn Phượng đang ngồi trong thạch đình thưởng trà nói chuyện phiếm.
Bọn họ vốn định đi Hồng Nguyệt hải vực mơi Vương Trường Sinh và Uông Như Yên về Đông Hoang tham chiến. Nhưng bọn họ vừa đến Nam Hải liền kinh ngạc phát hiện, toàn bộ đại phường thị đều bị trưng dụng. Không có lệnh bài của mười đại tông môn hoặc chứng minh, bọn họ căn bản không thể mượn được Truyền tống trận chạy tới Hồng Nguyệt hải vực. Chỉ dựa vào phi độn, mấy năm cũng chưa nhất định có thể đuổi tới Hồng Nguyệt hải vực. Hồng Nguyệt hải vực và San Hô hải vực cách nhau vô số dặm.
Bọn họ xin chỉ thị của Lưu Cận, Lưu Cận bảo bọn họ thành thật ngốc ở Linh Miết đảo. Mắt thấy đại chiến sắp đến, bản thân có một thân tu vi lại không nơi dụng võ, Vương Minh Nhân mười phần buồn bực. Hắn còn muốn mượn cơ hội này trở thành Thái Nhất ngũ kiệt.
“Ài, cũng không biết Trường Sinh và Như Yên có thu được tin tức hay không. Nếu bọn họ có thể chạy về Đông Hoang thì tốt rồi.”
Vương Minh Nhân thở dài nói, ánh mắt lộ ra vài phần khao khát. Hắn hy vọng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên quay về Đông Hoang tham chiến, như vậy hắn có thể đi theo lập công.
Tây Môn Phượng lắc đầu nói: “Nhắm chừng rất khó, truyền tống trận chỉ có thể truyền tống về phía trước. Trường Sinh bọn họ muốn truyền tống đến San Hô hải vực, vẫn có vẻ khó. Huống chi Mạnh sư thúc đã nói rõ với bọn họ năm năm sau. Thời gian cũng đã hẹn trước rồi, bọn họ cho dù không quay về Đông Hoang, cũng là chuyện danh chính ngôn thuận. Ta cũng không tán thành bọn họ quay về Đông Hoang. Bọn họ vừa mới tiến vào Nguyên Anh kỳ không lâu, cần có thời gian tu luyện.Có bọn họ ở, Trần sư bá cũng sẽ không làm khó chúng ta.”
Vương Minh Nhân sốt ruột lập công, so sánh xuống dưới, Tây Môn Phượng có tầm nhìn càng xa. Chỉ càn Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ở, đối với Trản Hải Tân mà nói chính là một cái uy hiếp. Chưởng môn của Thái Nhất tiên môn cũng sẽ không để Trần Hải Tân dính vào, tông môn cần chính là cân bằng.
Vương Minh Nhân cười khổ, thở dài nói: “Nói thì nói như thế, nhưng nếu Trần sư bá đưa tới một đôi giày chật, chúng ta không muốn mặc cũng phải mặc.”
Hắn tựa như cảm ứng được điều gì, lấy ra một mặt Truyện tấn bàn, đánh vào đó một đạo pháp quyết. Một đạo thanh âm tràn ngập uy nghiêm chợt vang lên: “Vương sư điệt, các ngươi đến Thái Nhất cung một chuyến, lão phu có chuyện muốn nói với các ngươi.”
“Vâng, Lưu sư bá.”
Vương Minh Nhân đáp ứng xuống dưới, thu hồi Truyện tấn bàn, cùng Tây Môn Phượng rời khỏi chỗ ở.
Không qua bao lâu, bọn họ đi tới Thái Nhất cung, Lưu Cận cùng một thiếu phụ váy xanh đứng ở phía trước, vài tên Kim Đan tu sĩ đứng ở trước người bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.