Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1460: Vương Quý Dục
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Vương Anh Kiệt đi đến trước quầy, nói với một lão giả áo bào xanh hơn năm mươi tuổi: “Ngũ thúc công, ta đến giao nhiệm vụ. Nhiệm vụ chăm sóc năm mươi mẫu linh điền đã đến kỳ, ta đến để đổi nhiệm vụ khác.”
Lão giả áo bào xanh gật đầu, vẻ mặt ôn hoà nói: “Anh Kiệt, ngươi đến vừa lúc, Kim trai ngọc đảo có ba mươi mẫu Hồng nguyệt đào cần người chăm sóc. Nhiệm vụ này cử ngươi đi là thích hợp nhất.”
Vương Anh Kiệt lắc lắc đầu, chân thật nói: “Ngũ thúc công, ta không muốn tiếp tục làm ruộng. Ta muốn gia nhập đội săn yêu, rời nhà truy giết yêu thú.”
Hắn là ngũ linh căn, một viên Trúc cơ đan cũng không có khả năng có. Vì tiên đồ ngày sau, vì kỳ vọng của cha mẹ, Vương Anh Kiệt quyết liều một lần.
Gia tộc có đội săn yêu, phụ trách rời nha tìm giết yêu thú. Đội săn yêu rất nguy hiểm, nhưng thu hoạch rất lớn. Vương Anh Kiệt có một vị đường tỷ là tứ linh căn, nàng gia nhập đội săn yêu, phấn đấu hơn mười năm, tích cóp từng chút điểm cống hiến. Đổi được hai viên Trúc cơ đan. Hơn nữa có cha mẹ giúp sức, tổng cộng có ba viên Trúc cơ đan, thuận lợi tiến vào Trúc cơ kỳ.
Vương Anh Kiệt vì rời nhà giết yêu thú, đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ. Mấy năm nay, nhàn hạ rất nhiều, hắn không ít lần đi Huyễn yêu tháp lịch lãm. Chém giết với yêu thú huyễn hoá, gia tăng kinh nghiệm đấu pháp. Vì một ngày này, hắn đã chờ đợi mười năm.
Mười năm mài một kiếm, chỉ vì Trúc cơ.
“Cái gì? Ngươi muốn tham gia đội săn yêu? Ngươi có thông qua được khảo hạch không?”
Lão giả áo bào xanh nhíu mày nói, cũng không phải tộc nhân nào cũng có thể gia nhập đội săn yêu. Phải thông qua được khảo hạch, có kinh nghiệm đấu pháp nhất định mới có thể gia nhập đội săn yêu. Nếu không để cho một người chưa bao giờ đấu pháp gia nhập đội săn yêu, thời điểm giết yêu thú, những người khác còn phải phân tâm chiếu cố hắn.
“Thông qua, đây là lệnh bài Cửu cao thúc tổ phát.”
Vương Anh Kiệt lấy ra một tấm lệnh bài hình vuông, mặt ngoài khắc một đồ án hoa sen màu đỏ, mặt đối diện có một chữ “Yêu”.
“Anh Kiệt, ngươi đã nghĩ kĩ rồi sao? Đội săn yêu rất nguy hiểm, cha mẹ ngươi chính là chết trong miệng yêu thú. Ngươi là con trai độc nhất trong nhà, không bằng thành gia lập thất, có con nối dòng rồi đi săn yêu cũng không muộn.”
Lão giả áo bào xanh thiện ý khuyên nhủ.
“Ngũ thúc công, ngài không cần khuyên ta. Chất nhi đã suy xét rõ ràng, mong ngài thành toàn.”
Vương Anh Kiệt lắc lắc đầu, thần sắc kiên định.
Lão giả áo bào xanh thở dài một hơi, cũng không tiếp tục khuyên bảo. Lấy ra một cái pháp bàn hình hoa sen màu vàng, đánh vào đó một đạo pháp quyết, khoa chân múa tay một trận rồi nói: “Quý Dục thúc công dẫn dắt đội săn yêu đang thiếu hai tu sĩ Luyện khí kỳ. Ngày mai ngươi đi Thanh Liên đường hội hợp cùng hội Quý Dục di!”
Đằng sau bối tự Hữu, tộc nhân Vương gia lần lượt là Mạnh, Quý, Quân, Vinh, Hiển, Anh, Hoa, Uẩn, Thịnh, Dung, Hoành, Tài, Thăng, Bác, Diễn, Mậu, Thổ, Lập, Toàn, Công.
Vương Quý Dục trong miệng lão giả áo bào xanh là hậu nhân Vương Thanh Kỳ sủng ái nhất. Vương Quý Dục là Luyện đan sư bậc hai thượng phẩm, có thể luyện chế Trúc cơ đan, có tu vi Trúc cơ tầng sáu.
Năm đó Vương Thanh Kỳ một lòng luyện đan, thiếu chút nữa chỉ dừng lại ở Trúc cơ kỳ. Cũng may Vương Trường Sinh tìm được Duyên thọ quả. Vì không để cho Vương Quý Dục không dẫm vào vết xe đổ, Vương Thanh Kỳ không những truyền thụ đan thuật cho Vương Quý Dục, còn để Vương Quý Dục đi Huyễn yêu tháp lịch lãm, gia tăng kinh nghiệm đấu pháp.
Vương Quý Dục hiện tại đã có thể tự mình đảm đương một phương, dẫn dắt một đội săn giết yêu thú.
Đương nhiên, hắn bỏ nhiều thời gian hơn ở chỗ luyện đan, Vương Thanh Kỳ tự mình sắp xếp thời gian luyện đan cho Vương Quý Dục. Luyện đan, săn yêu và tu luyện, ba thứ không thứ nào được chậm trễ, thời gian sắp xếp khá kín kẽ.
“Đa tạ Ngũ thúc công thành toàn.”
Vương Anh Kiệt lộ sắc mặt vui mừng, lên tiếng cảm ơn.
“Được rồi, yêu thú Huyễn yêu tháp huyễn hoá là giả, không thể so với yêu thú chân chính. Ngươi đi Tàng kinh các lấy mấy cuốn sổ tay săn yêu, nhiều một chút phương pháp bảo mệnh. Phù triện hoặc là pháp khí, đừng quá tham luyến điểm cống hiến, tính mạng so với điểm cống hiến càng quan trọng hơn.”
Vương Anh Kiệt liên tiếp vâng dạ, sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, hắn rời khỏi Thanh Liên tháp.
Sau một chén trà nhỏ thời gian, Vương Anh Kiệt xuất hiện trước mặt một toà núi nhỏ. Hai sườn sơn cốc là vách đá sừng sững, toàn cốc được một mảng sương mù trắng xoá bao phủ.
Hắn lấy ra một tấm Truyền âm phù, nói vài câu sau đó ném vào trong cốc.
Không qua bao lâu, sương mù màu trắng một trận quay cuồng, một cái thang màu trắng bay ra, dừng ở trước mặt hắn.
“Anh Kiệt, ngươi vào đi! Lão phu đi đứng có chút không tiện.”
Thanh âm có chút tang thương của nam từ trong cốc truyền đến.
Vương Anh Kiệt lên tiếng, vội vàng đi lên thang, chiếc thang màu trắng chậm rãi dâng lên, đem hắn vào trong sơn cốc.
Hắn chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, chợt xuất hiện ở một toà sân u tĩnh, một lão giả áo bào trắng ngồi ở trên chiếc xe lăn, bên cạnh là một bàn gỗ màu xanh, trên bàn bày ra một bình linh trà và trái cây.
Lão giả áo bào trắng gọi là Vương Vinh Lý, là huynh đệ ruột của tổ phụ Vương Anh Kỳ. Sau khi cha mẹ gặp tai nạn, Vương Vinh Lý không ít lần chiếu cố Vương Anh Kiệt, nếu không như thế, Vương Anh Kiệt cũng không cách nào có thể tu luyện đến Luyện khí tầng sáu.
Cháu gái Vương Vinh Lý là tứ linh căn, tên là Vương Anh Oánh, điểm cống hiến của tổ tông và cha mẹ đều dùng trên người Vương Anh Oánh. Lúc này Vương Anh Oánh mới có thể tiến vào Trúc cơ kỳ.
Lão giả áo bào xanh gật đầu, vẻ mặt ôn hoà nói: “Anh Kiệt, ngươi đến vừa lúc, Kim trai ngọc đảo có ba mươi mẫu Hồng nguyệt đào cần người chăm sóc. Nhiệm vụ này cử ngươi đi là thích hợp nhất.”
Vương Anh Kiệt lắc lắc đầu, chân thật nói: “Ngũ thúc công, ta không muốn tiếp tục làm ruộng. Ta muốn gia nhập đội săn yêu, rời nhà truy giết yêu thú.”
Hắn là ngũ linh căn, một viên Trúc cơ đan cũng không có khả năng có. Vì tiên đồ ngày sau, vì kỳ vọng của cha mẹ, Vương Anh Kiệt quyết liều một lần.
Gia tộc có đội săn yêu, phụ trách rời nha tìm giết yêu thú. Đội săn yêu rất nguy hiểm, nhưng thu hoạch rất lớn. Vương Anh Kiệt có một vị đường tỷ là tứ linh căn, nàng gia nhập đội săn yêu, phấn đấu hơn mười năm, tích cóp từng chút điểm cống hiến. Đổi được hai viên Trúc cơ đan. Hơn nữa có cha mẹ giúp sức, tổng cộng có ba viên Trúc cơ đan, thuận lợi tiến vào Trúc cơ kỳ.
Vương Anh Kiệt vì rời nhà giết yêu thú, đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ. Mấy năm nay, nhàn hạ rất nhiều, hắn không ít lần đi Huyễn yêu tháp lịch lãm. Chém giết với yêu thú huyễn hoá, gia tăng kinh nghiệm đấu pháp. Vì một ngày này, hắn đã chờ đợi mười năm.
Mười năm mài một kiếm, chỉ vì Trúc cơ.
“Cái gì? Ngươi muốn tham gia đội săn yêu? Ngươi có thông qua được khảo hạch không?”
Lão giả áo bào xanh nhíu mày nói, cũng không phải tộc nhân nào cũng có thể gia nhập đội săn yêu. Phải thông qua được khảo hạch, có kinh nghiệm đấu pháp nhất định mới có thể gia nhập đội săn yêu. Nếu không để cho một người chưa bao giờ đấu pháp gia nhập đội săn yêu, thời điểm giết yêu thú, những người khác còn phải phân tâm chiếu cố hắn.
“Thông qua, đây là lệnh bài Cửu cao thúc tổ phát.”
Vương Anh Kiệt lấy ra một tấm lệnh bài hình vuông, mặt ngoài khắc một đồ án hoa sen màu đỏ, mặt đối diện có một chữ “Yêu”.
“Anh Kiệt, ngươi đã nghĩ kĩ rồi sao? Đội săn yêu rất nguy hiểm, cha mẹ ngươi chính là chết trong miệng yêu thú. Ngươi là con trai độc nhất trong nhà, không bằng thành gia lập thất, có con nối dòng rồi đi săn yêu cũng không muộn.”
Lão giả áo bào xanh thiện ý khuyên nhủ.
“Ngũ thúc công, ngài không cần khuyên ta. Chất nhi đã suy xét rõ ràng, mong ngài thành toàn.”
Vương Anh Kiệt lắc lắc đầu, thần sắc kiên định.
Lão giả áo bào xanh thở dài một hơi, cũng không tiếp tục khuyên bảo. Lấy ra một cái pháp bàn hình hoa sen màu vàng, đánh vào đó một đạo pháp quyết, khoa chân múa tay một trận rồi nói: “Quý Dục thúc công dẫn dắt đội săn yêu đang thiếu hai tu sĩ Luyện khí kỳ. Ngày mai ngươi đi Thanh Liên đường hội hợp cùng hội Quý Dục di!”
Đằng sau bối tự Hữu, tộc nhân Vương gia lần lượt là Mạnh, Quý, Quân, Vinh, Hiển, Anh, Hoa, Uẩn, Thịnh, Dung, Hoành, Tài, Thăng, Bác, Diễn, Mậu, Thổ, Lập, Toàn, Công.
Vương Quý Dục trong miệng lão giả áo bào xanh là hậu nhân Vương Thanh Kỳ sủng ái nhất. Vương Quý Dục là Luyện đan sư bậc hai thượng phẩm, có thể luyện chế Trúc cơ đan, có tu vi Trúc cơ tầng sáu.
Năm đó Vương Thanh Kỳ một lòng luyện đan, thiếu chút nữa chỉ dừng lại ở Trúc cơ kỳ. Cũng may Vương Trường Sinh tìm được Duyên thọ quả. Vì không để cho Vương Quý Dục không dẫm vào vết xe đổ, Vương Thanh Kỳ không những truyền thụ đan thuật cho Vương Quý Dục, còn để Vương Quý Dục đi Huyễn yêu tháp lịch lãm, gia tăng kinh nghiệm đấu pháp.
Vương Quý Dục hiện tại đã có thể tự mình đảm đương một phương, dẫn dắt một đội săn giết yêu thú.
Đương nhiên, hắn bỏ nhiều thời gian hơn ở chỗ luyện đan, Vương Thanh Kỳ tự mình sắp xếp thời gian luyện đan cho Vương Quý Dục. Luyện đan, săn yêu và tu luyện, ba thứ không thứ nào được chậm trễ, thời gian sắp xếp khá kín kẽ.
“Đa tạ Ngũ thúc công thành toàn.”
Vương Anh Kiệt lộ sắc mặt vui mừng, lên tiếng cảm ơn.
“Được rồi, yêu thú Huyễn yêu tháp huyễn hoá là giả, không thể so với yêu thú chân chính. Ngươi đi Tàng kinh các lấy mấy cuốn sổ tay săn yêu, nhiều một chút phương pháp bảo mệnh. Phù triện hoặc là pháp khí, đừng quá tham luyến điểm cống hiến, tính mạng so với điểm cống hiến càng quan trọng hơn.”
Vương Anh Kiệt liên tiếp vâng dạ, sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, hắn rời khỏi Thanh Liên tháp.
Sau một chén trà nhỏ thời gian, Vương Anh Kiệt xuất hiện trước mặt một toà núi nhỏ. Hai sườn sơn cốc là vách đá sừng sững, toàn cốc được một mảng sương mù trắng xoá bao phủ.
Hắn lấy ra một tấm Truyền âm phù, nói vài câu sau đó ném vào trong cốc.
Không qua bao lâu, sương mù màu trắng một trận quay cuồng, một cái thang màu trắng bay ra, dừng ở trước mặt hắn.
“Anh Kiệt, ngươi vào đi! Lão phu đi đứng có chút không tiện.”
Thanh âm có chút tang thương của nam từ trong cốc truyền đến.
Vương Anh Kiệt lên tiếng, vội vàng đi lên thang, chiếc thang màu trắng chậm rãi dâng lên, đem hắn vào trong sơn cốc.
Hắn chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, chợt xuất hiện ở một toà sân u tĩnh, một lão giả áo bào trắng ngồi ở trên chiếc xe lăn, bên cạnh là một bàn gỗ màu xanh, trên bàn bày ra một bình linh trà và trái cây.
Lão giả áo bào trắng gọi là Vương Vinh Lý, là huynh đệ ruột của tổ phụ Vương Anh Kỳ. Sau khi cha mẹ gặp tai nạn, Vương Vinh Lý không ít lần chiếu cố Vương Anh Kiệt, nếu không như thế, Vương Anh Kiệt cũng không cách nào có thể tu luyện đến Luyện khí tầng sáu.
Cháu gái Vương Vinh Lý là tứ linh căn, tên là Vương Anh Oánh, điểm cống hiến của tổ tông và cha mẹ đều dùng trên người Vương Anh Oánh. Lúc này Vương Anh Oánh mới có thể tiến vào Trúc cơ kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.