Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 482: Vương Thanh Chí Thành Thân (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Vương Trường Sinh dẫn theo Vương Thanh Dương, tới chỗ ở của Vương Minh Viễn.
Trong phòng, Vương Trường Nguyệt đang nói chuyện với Vương Minh Viễn cùng Liễu Thanh Nhi, bọn họ đã hơn một trăm tuổi, tóc bạc hết, mặt đầy nếp nhăn, nhưng khí sắc vẫn tốt.
“Ồ, cửu ca, huynh xuất quan rồi, quá tốt rồi, tẩu tử cũng xuất quan rồi sao?”
Vương Trường Sinh là anh trai ruột của nàng, nhưng xưng hô dựa theo bối phận trong gia tộc để sắp xếp.
Vương Trường Nguyệt mừng rỡ như điên, nàng biết cha mẹ luôn muốn bế chắt, nhưng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên chưa xuất quan, nàng không tiện để Vương Thanh Chí thành hôn.
“Như Yên còn chưa xuất quan, cha, mẹ, hai người có khỏe không?”
Vương Trường Sinh đi đến bên giường, quan tâm hỏi.
“Ta vẫn khỏe, con nên làm gì thì làm cái đó đi.”
Vương Minh Viễn khoát tay, phân phó.
Vương Trường Sinh cẩn thận phát hiện, giọng điệu Vương Minh Viễn uể oải, khí sắc còn tạm được, nhưng cũng là nỏ mạnh hết đà rồi, xem ra, bọn họ không còn mấy năm tuổi thọ, lúc nào cũng có khả năng qua đời.
Trên mặt Vương Trường Sinh nặn ra một nụ cười, nói: “Cha, Thanh Chí Trúc Cơ rồi, con là đến thương lượng với cha mẹ hôn sự của nó, nó dù sao cũng là cháu nội của cha mẹ, việc này con cũng cần thương lượng với cha mẹ một lần.”
Hắn không muốn cha mẹ mang theo tiếc nuối rời khỏi nhân thế, cần để bọn họ nhanh chóng bế chắt.
Nghe được lời này, Vương Minh Viễn cùng Liễu Thanh Nhi nhất thời dâng lên hứng thú.
Vương Trường Sinh hàn huyên với bọn họ hơn nửa canh giờ, lúc này mới cùng Vương Trường Nguyệt rời đi.
“Tẩu tử còn chưa xuất quan, nếu không chờ một chút nữa? Thanh Chí thành thân, tẩu ấy không có mặt, thật sự nói không thông.”
Vương Trường Sinh lắc lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc nói: “Không đợi nữa, sau khi thành thân, muốn sinh một đứa con, ít nhất cũng cần mười tháng, muội xem bộ dáng cha với mẹ, bọn họ còn có thể chống đỡ bao lâu? Bọn họ muôn bế chắt, từ đại đồng đường, một yêu cầu này cũng không quá phận, ta có thể làm được.”
“Đúng rồi, Minh Nhân thúc năm năm trước đã trở lại một chuyến, cầm cho huynh một trăm cân Huyền Băng Hàn Thủy chưa pha loãng, luôn đặt ở trong tay muội bảo quản, huynh đã xuất quan, vậy vật quy nguyên chủ.”
Vương Trường Nguyệt lấy ra một cái bình sứ màu lam, đưa cho Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc, hỏi: “Minh Nhân thúc từng trở về? Thúc ấy không phải ở Thái Nhất tiên môn sao? Thúc ấy trở về nói gì?”
Vương Trường Nguyệt nói một lần tình huống sự việc, bao gồm Vương Minh Nhân tới Nam Hải rèn luyện.
“Thì ra là thế, cũng may nhị thập nhất thúc và đại ca bình yên vô sự, nhưng xem tư thế này, bọn họ trong ngắn hạn là sẽ không trở lại, tùy bọn họ đi!”
“Huynh muội hai người tán gẫu cái gì thế!”
Uông Như Yên đi tới, trên mặt treo nụ cười nồng đậm.
Bế quan mười hai năm, nàng thuận lợi tiến vào Trúc Cơ tầng năm, vốn nàng muốn trùng kích Trúc Cơ tầng sáu, nhưng đã thử hai lần, vẫn chưa thành công, cũng liền từ bỏ.
“Nương tử, nàng xuất quan rồi? Quá tốt rồi.”
Vương Trường Sinh mừng rỡ như điên, Uông Như Yên cũng đã xuất quan, vậy không còn gì tốt hơn.
Hắn nói một lần tình huống sự việc, Uông Như Yên tự nhiên sẽ không phản đối.
“Hắn là?”
Uông Như Yên nhìn Vương Thanh Dương bên người Vương Trường Sinh, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Bế quan mười hai năm, nàng quả thật không biết đây là con trai thứ mấy của mình.
“Vương Thanh Dương, con trai út của chúng ta, đứa thứ ba không có linh căn, đã đưa đi thế tục giới, tên là Vương Bình An, hy vọng nó bình an, sống hết đời này.”
“Con ngoan, mau tới bên mẹ.”
Ánh mắt Uông Như Yên nhìn về phía Vương Thanh Dương tràn đầy sự cưng chiều, trước khi bế quan, con còn ở trong tã lót, lúc xuất quan, con đã là thiếu niên.
Nàng là một người mẹ, trong lòng ít nhiều có chút áy náy.
Vương Thanh Dương thành thật đi đến bên cạnh Uông Như Yên, Uông Như Yên quan tâm hỏi cuộc sống hằng ngày của nó, Vương Thanh Dương trả lời theo sự thật.
Sau khi Vương Trường Sinh và Uông Như Yên xuất quan, hôn sự của Vương Thanh Chí liền đưa vào lịch trình, ngày hôm sau, một đám tu sĩ Vương gia rời khỏi Vương gia bảo, đưa thiệp mời, hôn sự định ở ba tháng sau.
Vương Diệu Long phái ra lượng lớn nhân thủ, bố trí cùng chọn mua đồ đạc, xử lý hôn sự này vô cùng náo nhiệt.
Vương Trường Sinh bình thường dạy Vương Thanh Thiến luyện chế con rối thú bậc hai, Vương Thanh Thiến là Trúc Cơ tầng một, nhưng nàng đã có thể luyện chế ra con rối thú bậc hai hạ phẩm, chỉ là xác xuất thành công không cao mà thôi.
Uông Như Yên dẫn Vương Thanh Dương theo bên người, hầu như một tấc cũng không rời, muốn bù lại Vương Thanh Dương thiếu thốn mười hai năm tình thương của mẹ.
Ba tháng sau, phòng nghị sự, hai bên đứng lượng lớn khách khứa.
“Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, kết thúc buổi lễ.”
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi ở trên chủ tọa, Vương Thanh Chí dẫn theo Tề San San, kính trà cho Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.
Uống trà của con dâu, Vương Trường Sinh cổ vũ vài câu, tặng cho bọn họ một bộ pháp khí, làm quà, Uông Như Yên tặng một tấm phù binh phi hành bậc hai hạ phẩm.
Nhìn thấy Vương Thanh Chí thành thân, Vương Minh Viễn và Liễu Thanh Nhi đều rất vui vẻ, trên mặt treo nụ cười nồng đậm.
“Đa tạ các vị đạo hữu đến chúc mừng cho khuyển tử, hãy thoải mái ăn uống, chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, còn xin các vị thông cảm nhiều hơn.”
Vương Trường Sinh nói một phen lời khách sáo, tuyên bố bắt đầu bữa tiệc, các vị khách đều ngồi xuống, uống rượu dùng bữa.
Vợ chồng Uông Thư Minh tự mình đến chúc mừng, Vương Trường Tuyết và Tô Thừa cũng đến, Tô Băng Băng đã đưa đi Thái Nhất tiên môn, thuận lợi bái vào Thái Nhất tiên môn.
Vương Thanh Chí thân là chú rể, rất nhiều người kính rượu hắn, hắn là ai đến cũng không từ chối, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Vương Diệu Long sắp xếp một ít tộc nhân cản rượu thay Vương Thanh Chí, nếu không Vương Thanh Chí đã sớm say.
“Cửu đệ, đại ca còn chưa trở về sao?”
Vương Trường Tuyết ăn một miếng, thuận miệng hỏi.
“Chưa, đại ca và nhị thập nhất thúc còn ở phường thị Thái Nguyên, cũng không biết bọn họ khi nào sẽ trở về, bọn họ tổ đội với đệ tử Thái Nhất tiên môn săn giết yêu thú, hẳn là không có gì đáng ngại.”
Vương Trường Tuyết gật gật đầu, giọng điệu thay đổi, hỏi: “Cửu đệ, chuyện Minh Nhân bái vào Thái Nhất tiên môn thúc khi nào, nếu không phải gia chủ nói, ta còn không biết đâu!”
Vương Trường Sinh mỉm cười, nói: “Nhị tỷ bận dạy Băng Băng, việc này ta quên nói cho tỷ.”
Xuất giá tòng phu, Vương Trường Tuyết gả cho Tô Thừa, trọng tâm cuộc sống ở Bách Linh môn, rất nhiều chuyện của gia tộc đều chưa nói cho nàng.
Trong phòng, Vương Trường Nguyệt đang nói chuyện với Vương Minh Viễn cùng Liễu Thanh Nhi, bọn họ đã hơn một trăm tuổi, tóc bạc hết, mặt đầy nếp nhăn, nhưng khí sắc vẫn tốt.
“Ồ, cửu ca, huynh xuất quan rồi, quá tốt rồi, tẩu tử cũng xuất quan rồi sao?”
Vương Trường Sinh là anh trai ruột của nàng, nhưng xưng hô dựa theo bối phận trong gia tộc để sắp xếp.
Vương Trường Nguyệt mừng rỡ như điên, nàng biết cha mẹ luôn muốn bế chắt, nhưng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên chưa xuất quan, nàng không tiện để Vương Thanh Chí thành hôn.
“Như Yên còn chưa xuất quan, cha, mẹ, hai người có khỏe không?”
Vương Trường Sinh đi đến bên giường, quan tâm hỏi.
“Ta vẫn khỏe, con nên làm gì thì làm cái đó đi.”
Vương Minh Viễn khoát tay, phân phó.
Vương Trường Sinh cẩn thận phát hiện, giọng điệu Vương Minh Viễn uể oải, khí sắc còn tạm được, nhưng cũng là nỏ mạnh hết đà rồi, xem ra, bọn họ không còn mấy năm tuổi thọ, lúc nào cũng có khả năng qua đời.
Trên mặt Vương Trường Sinh nặn ra một nụ cười, nói: “Cha, Thanh Chí Trúc Cơ rồi, con là đến thương lượng với cha mẹ hôn sự của nó, nó dù sao cũng là cháu nội của cha mẹ, việc này con cũng cần thương lượng với cha mẹ một lần.”
Hắn không muốn cha mẹ mang theo tiếc nuối rời khỏi nhân thế, cần để bọn họ nhanh chóng bế chắt.
Nghe được lời này, Vương Minh Viễn cùng Liễu Thanh Nhi nhất thời dâng lên hứng thú.
Vương Trường Sinh hàn huyên với bọn họ hơn nửa canh giờ, lúc này mới cùng Vương Trường Nguyệt rời đi.
“Tẩu tử còn chưa xuất quan, nếu không chờ một chút nữa? Thanh Chí thành thân, tẩu ấy không có mặt, thật sự nói không thông.”
Vương Trường Sinh lắc lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc nói: “Không đợi nữa, sau khi thành thân, muốn sinh một đứa con, ít nhất cũng cần mười tháng, muội xem bộ dáng cha với mẹ, bọn họ còn có thể chống đỡ bao lâu? Bọn họ muôn bế chắt, từ đại đồng đường, một yêu cầu này cũng không quá phận, ta có thể làm được.”
“Đúng rồi, Minh Nhân thúc năm năm trước đã trở lại một chuyến, cầm cho huynh một trăm cân Huyền Băng Hàn Thủy chưa pha loãng, luôn đặt ở trong tay muội bảo quản, huynh đã xuất quan, vậy vật quy nguyên chủ.”
Vương Trường Nguyệt lấy ra một cái bình sứ màu lam, đưa cho Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc, hỏi: “Minh Nhân thúc từng trở về? Thúc ấy không phải ở Thái Nhất tiên môn sao? Thúc ấy trở về nói gì?”
Vương Trường Nguyệt nói một lần tình huống sự việc, bao gồm Vương Minh Nhân tới Nam Hải rèn luyện.
“Thì ra là thế, cũng may nhị thập nhất thúc và đại ca bình yên vô sự, nhưng xem tư thế này, bọn họ trong ngắn hạn là sẽ không trở lại, tùy bọn họ đi!”
“Huynh muội hai người tán gẫu cái gì thế!”
Uông Như Yên đi tới, trên mặt treo nụ cười nồng đậm.
Bế quan mười hai năm, nàng thuận lợi tiến vào Trúc Cơ tầng năm, vốn nàng muốn trùng kích Trúc Cơ tầng sáu, nhưng đã thử hai lần, vẫn chưa thành công, cũng liền từ bỏ.
“Nương tử, nàng xuất quan rồi? Quá tốt rồi.”
Vương Trường Sinh mừng rỡ như điên, Uông Như Yên cũng đã xuất quan, vậy không còn gì tốt hơn.
Hắn nói một lần tình huống sự việc, Uông Như Yên tự nhiên sẽ không phản đối.
“Hắn là?”
Uông Như Yên nhìn Vương Thanh Dương bên người Vương Trường Sinh, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Bế quan mười hai năm, nàng quả thật không biết đây là con trai thứ mấy của mình.
“Vương Thanh Dương, con trai út của chúng ta, đứa thứ ba không có linh căn, đã đưa đi thế tục giới, tên là Vương Bình An, hy vọng nó bình an, sống hết đời này.”
“Con ngoan, mau tới bên mẹ.”
Ánh mắt Uông Như Yên nhìn về phía Vương Thanh Dương tràn đầy sự cưng chiều, trước khi bế quan, con còn ở trong tã lót, lúc xuất quan, con đã là thiếu niên.
Nàng là một người mẹ, trong lòng ít nhiều có chút áy náy.
Vương Thanh Dương thành thật đi đến bên cạnh Uông Như Yên, Uông Như Yên quan tâm hỏi cuộc sống hằng ngày của nó, Vương Thanh Dương trả lời theo sự thật.
Sau khi Vương Trường Sinh và Uông Như Yên xuất quan, hôn sự của Vương Thanh Chí liền đưa vào lịch trình, ngày hôm sau, một đám tu sĩ Vương gia rời khỏi Vương gia bảo, đưa thiệp mời, hôn sự định ở ba tháng sau.
Vương Diệu Long phái ra lượng lớn nhân thủ, bố trí cùng chọn mua đồ đạc, xử lý hôn sự này vô cùng náo nhiệt.
Vương Trường Sinh bình thường dạy Vương Thanh Thiến luyện chế con rối thú bậc hai, Vương Thanh Thiến là Trúc Cơ tầng một, nhưng nàng đã có thể luyện chế ra con rối thú bậc hai hạ phẩm, chỉ là xác xuất thành công không cao mà thôi.
Uông Như Yên dẫn Vương Thanh Dương theo bên người, hầu như một tấc cũng không rời, muốn bù lại Vương Thanh Dương thiếu thốn mười hai năm tình thương của mẹ.
Ba tháng sau, phòng nghị sự, hai bên đứng lượng lớn khách khứa.
“Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, kết thúc buổi lễ.”
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi ở trên chủ tọa, Vương Thanh Chí dẫn theo Tề San San, kính trà cho Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.
Uống trà của con dâu, Vương Trường Sinh cổ vũ vài câu, tặng cho bọn họ một bộ pháp khí, làm quà, Uông Như Yên tặng một tấm phù binh phi hành bậc hai hạ phẩm.
Nhìn thấy Vương Thanh Chí thành thân, Vương Minh Viễn và Liễu Thanh Nhi đều rất vui vẻ, trên mặt treo nụ cười nồng đậm.
“Đa tạ các vị đạo hữu đến chúc mừng cho khuyển tử, hãy thoải mái ăn uống, chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, còn xin các vị thông cảm nhiều hơn.”
Vương Trường Sinh nói một phen lời khách sáo, tuyên bố bắt đầu bữa tiệc, các vị khách đều ngồi xuống, uống rượu dùng bữa.
Vợ chồng Uông Thư Minh tự mình đến chúc mừng, Vương Trường Tuyết và Tô Thừa cũng đến, Tô Băng Băng đã đưa đi Thái Nhất tiên môn, thuận lợi bái vào Thái Nhất tiên môn.
Vương Thanh Chí thân là chú rể, rất nhiều người kính rượu hắn, hắn là ai đến cũng không từ chối, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Vương Diệu Long sắp xếp một ít tộc nhân cản rượu thay Vương Thanh Chí, nếu không Vương Thanh Chí đã sớm say.
“Cửu đệ, đại ca còn chưa trở về sao?”
Vương Trường Tuyết ăn một miếng, thuận miệng hỏi.
“Chưa, đại ca và nhị thập nhất thúc còn ở phường thị Thái Nguyên, cũng không biết bọn họ khi nào sẽ trở về, bọn họ tổ đội với đệ tử Thái Nhất tiên môn săn giết yêu thú, hẳn là không có gì đáng ngại.”
Vương Trường Tuyết gật gật đầu, giọng điệu thay đổi, hỏi: “Cửu đệ, chuyện Minh Nhân bái vào Thái Nhất tiên môn thúc khi nào, nếu không phải gia chủ nói, ta còn không biết đâu!”
Vương Trường Sinh mỉm cười, nói: “Nhị tỷ bận dạy Băng Băng, việc này ta quên nói cho tỷ.”
Xuất giá tòng phu, Vương Trường Tuyết gả cho Tô Thừa, trọng tâm cuộc sống ở Bách Linh môn, rất nhiều chuyện của gia tộc đều chưa nói cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.