Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 377: Vương Thanh Chí Tràn Đầy Tự Tin
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Vương Trường Sinh bắt pháp quyết, dưới chân bỗng dưng hiện lên một mảng lớn đám mây màu trắng, đám mây màu trắng nhanh chóng mở rộng, không đến mười hơi thở, đám mây màu trắng đã bao trùm mặt đất cả Linh Thú viện.
Vương Thanh Linh xoay người lên ngựa, hai tay bắt lấy cương ngựa, giục ngựa giơ roi.
Thanh Lân Mã bị đau, nhanh chóng chạy về phía xa.
“Thanh Nhi, chạy nhanh một chút, nhanh một chút nữa.”
Ngay từ đầu, tốc độ Thanh Lân Mã còn không phải quá nhanh, nhưng sau khi chạy một lát, Thanh Lân Mã càng chạy càng nhanh, vòng quanh Vương Trường Sinh.
“Thanh Linh, ta đã biết ngươi ở đây.”
Tiếng một người phụ nữ chợt vang lên.
Vương Thanh Linh nghe được giọng này, trong lòng kinh hãi, tay trái buông lỏng ra một chút, Thanh Lân Mã chợt rẽ, nó không nắm chặt cương ngựa, từ trên lưng ngựa bay ra ngoài.
Vương Trường Sinh bắt pháp quyết, đám mây màu trắng trên mặt đất sau khi quay cuồng một trận, hóa thành một bàn tay khổng lồ màu trắng lớn mấy trượng, đón được Vương Thanh Linh.
“Thanh Linh, không sao chứ! Bà nội đã nói với cháu bao nhiêu lần? Con bé này sao cứ không nghe lời.”
Trương Nguyệt Nga chạy đến bên cạnh Vương Thanh Linh, ngoài miệng nói ra lời răn dạy, nhưng sự quan tâm trong giọng nói, ai cũng nghe ra được.
Vương Thanh Linh là con gái duy nhất của Vương Trường Nghị, mấy đứa trẻ trước đều không có linh căn.
“Nhị bá mẫu, người đừng trách Thanh Linh, là cháu để nó cưỡi.”
Trương Nguyệt Nga nhìn thấy Vương Trường Sinh, sắc mặt giãn ra, thở dài nói: “Trường Sinh, nhị bá mẫu không phải không cho nó cưỡi, con bé này tuổi còn nhỏ, ta là sợ nó không biết tốt xấu, gây họa lớn. Cháu là không biết, con bé này rất nhỏ đã ngủ một mình một phòng, lá gan rất lớn, nó không biết từ khi nào kiếm được một con Tuyết Vân Mãng, vụng trộm nuôi lớn, mẹ nó có một ngày đến phòng nó ngủ, kết quả một con Tuyết Vân Mãng từ chăn bò ra, dọa mẹ nó chết khiếp. Nó trước khi ngủ không thu lại Kê Quan Thú, đặt Kê Quan Thú ở trong phòng, Kê Quan Thú phun lửa đốt nhà, thiếu chút nữa thiêu chết nó, con bé này không để người ta bớt lo.”
“Bà nội, cái này cũng không nên trách cháu, mẹ nửa đêm đến phòng cháu ngủ, mẹ nếu nói trước với cháu, cháu khẳng định thu lại Tiểu Bạch, về phần Kê Quan Thú, cháu là bảo nó gọi cháu dậy, ai biết nó sẽ phun lửa đốt nhà.”
Khuôn mặt Vương Thanh Linh ửng đỏ, giải thích.
“Nhị bá mẫu, Thanh Linh còn nhỏ, ngài đừng chấp nó, trẻ con mà, nghịch ngợm một chút là rất bình thường.”
Vương Trường Sinh nói tốt thay Vương Thanh Linh.
Trương Nguyệt Nga cười khổ một tiếng, nói: “Trường Sinh, nó không phải nghịch ngợm, lá gan của nó quá lớn rồi, lần trước về nhà bà ngoại nó chúc thọ, biểu ca lớn hơn nó bảy tuổi thả ra Hỏa Vân Hổ dọa nó, nó không sợ chút nào cả, ôm Hỏa Vân Hổ của người ta không buông tay, nói cái gì muốn dẫn về nhà nuôi, nếu không thì không quay về, chọc biểu ca của nó khóc, khuyên can mãi, nó mới bằng lòng về nhà.”
Vương Thanh Linh bĩu môi, không đồng ý nói: “Biểu ca quá nhỏ nhen rồi, còn nói tặng Hỏa Vân Hổ cho cháu, nói chút liền khóc, nếu không phải thấy hắn khóc thê thảm như vậy, cháu đã sớm ôm Hỏa Vân Hổ đi rồi.”
Nghe xong lời này, Vương Trường Sinh có chút dở khóc dở cười, trong lòng hắn cũng có chút nghi hoặc, Vương Thanh Linh chỉ tám tuổi, nó sao có thể thích linh thú linh cầm linh trùng như vậy chứ! Trẻ con bằng tuổi, hoặc là thích ăn, hoặc là thích chơi, duy chỉ có Vương Thanh Linh, thích giao tiếp với linh thú.
“Nhị bá mẫu, không có việc gì đâu, chỉ cần người lớn chúng ta trông giữ nghiêm, Thanh Linh sẽ không gây ra họa lớn gì, trong tộc đang cần nhân tài phương diện này. Cháu thấy Thanh Linh là thật lòng thích linh thú, người cũng không cần quản nó quá nghiêm, trẻ con mà! Quản quá nghiêm cũng không tốt.”
Trương Nguyệt Nga nhíu mày, mặt lộ vẻ khó xử nói: “Trường Sinh, cháu cũng biết, sau khi Trường Ca chết, ta chỉ Trường Nghị một đứa con trai như vậy, Trường Nghị chỉ Thanh Linh một dòng độc đinh, tư chất của nó không tính là kém, thuần dưỡng linh thú không có tương lai.”
Nàng nói rất rõ ràng, nuôi linh thú tốt nữa, không thể Trúc Cơ cũng vô dụng, nàng phải nghĩ cho cháu gái mình.
Vương Trường Sinh cười cười, nói: “Nhị bá mẫu, cháu vừa mới bàn bạc với đám người nhị thập nhất thúc, chuẩn bị sửa đổi quy củ, về sau tộc nhân có tài nghệ đặc thù, sau khi tu luyện đến Luyện Khí tầng chín, có thể hướng gia tộc xin Trúc Cơ Đan, đại đa số người đồng ý thì phát Trúc Cơ Đan, thuần dưỡng linh thú cũng là một môn tài nghệ đặc thù, trong tộc trước mắt chỉ nhị thập tam thúc am hiểu thuần dưỡng linh thú, Thanh Linh nếu làm tốt, tương lai có lẽ có thể đạt được một viên Trúc Cơ Đan.”
Trương Nguyệt Nga nghe vậy, nhất thời vui vẻ ra mặt: “Vậy thì tốt rồi, Thanh Linh con bé này, từ nhỏ đã thích linh thú. Thanh Linh, cháu trước ở chỗ này chơi với cửu thúc cháu, trở về muộn một chút cũng không sao, bà nội làm sẵn cơm ở nhà chờ cháu.”
Trương Nguyệt Nga đi rồi, Vương Thanh Linh lại xoay người lên ngựa, chạy mười mấy vòng, lúc này mới hài lòng.
Nó xoay người xuống ngựa, cho Thanh Lân Mã ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực.
“Thanh Linh, sao cháu thích linh thú như vậy? Ta nghe nói cháu rất ít lui tới cùng đồng tộc?”
Vương Thanh Linh nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Lòng người sẽ thay đổi, linh thú thì không, sau khi nhận chủ, nó sẽ không phản bội chủ nhân. Chúng nó không biết cãi nhau, có thể hòa thuận ở chung.”
Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc, Vương Thanh Linh tuổi nhỏ như vậy, lại có thể nói ra loại lời này.
Hắn nhớ ra rồi, Liễu Thanh Nhi từng nói, vợ chồng Vương Trường Nghị thường xuyên cãi nhau rất dữ, Vương Minh Viễn nhiều lần đi khuyên giải, nhưng không có tác dụng gì, không được bao lâu lại cãi nhau.
Có thể là nguyên nhân này, Vương Thanh Linh càng thích ở cùng với linh thú hơn! Chỉ cần cho chúng nó ăn no, chúng nó sẽ không tranh cãi ầm ĩ.
“Thanh Linh, về sau cháu có thể đến Linh Thú viện nhiều hơn, đây là cửu thúc nói, nhưng cháu cần hoàn thành bài tập mới có thể đến Linh Thú viện, không được quấy rối nhị thập tam thúc, biết chưa?”
Vương Trường Sinh xoa đầu của nó, nói thấm thía.
“Vâng, cảm ơn cửu thúc.”
Vương Trường Sinh gật đầu, tới chuồng ngựa, xem xét số lượng Thanh Lân Mã.
Thanh Lân Mã Vương Trường Sinh nhận chủ cũng gởi nuôi ở chuồng ngựa, đã là bậc hai hạ phẩm.
Lúc ở Ngu quốc, Vương Trường Sinh giết không ít yêu lang, đạt được mấy viên yêu đan bậc hai, Thanh Lân Mã bậc một thượng phẩm sau khi ăn vào hai viên yêu đan bậc hai, thuận lợi tiến vào bậc hai.
Vương Minh Ngạn trừ chiếu cố Thanh Lân Mã, còn phụ trách thuần dưỡng Hỏa Vũ Ưng, trong tộc con Kim Chủy Ưng bậc hai kia cũng là do hắn chiếu cố, Linh Cầm viện ngay tại cách vách Linh Thú viện.
Đương nhiên, Vương Minh Ngạn còn có mấy trợ thủ.
Vương Thanh Linh xoay người lên ngựa, hai tay bắt lấy cương ngựa, giục ngựa giơ roi.
Thanh Lân Mã bị đau, nhanh chóng chạy về phía xa.
“Thanh Nhi, chạy nhanh một chút, nhanh một chút nữa.”
Ngay từ đầu, tốc độ Thanh Lân Mã còn không phải quá nhanh, nhưng sau khi chạy một lát, Thanh Lân Mã càng chạy càng nhanh, vòng quanh Vương Trường Sinh.
“Thanh Linh, ta đã biết ngươi ở đây.”
Tiếng một người phụ nữ chợt vang lên.
Vương Thanh Linh nghe được giọng này, trong lòng kinh hãi, tay trái buông lỏng ra một chút, Thanh Lân Mã chợt rẽ, nó không nắm chặt cương ngựa, từ trên lưng ngựa bay ra ngoài.
Vương Trường Sinh bắt pháp quyết, đám mây màu trắng trên mặt đất sau khi quay cuồng một trận, hóa thành một bàn tay khổng lồ màu trắng lớn mấy trượng, đón được Vương Thanh Linh.
“Thanh Linh, không sao chứ! Bà nội đã nói với cháu bao nhiêu lần? Con bé này sao cứ không nghe lời.”
Trương Nguyệt Nga chạy đến bên cạnh Vương Thanh Linh, ngoài miệng nói ra lời răn dạy, nhưng sự quan tâm trong giọng nói, ai cũng nghe ra được.
Vương Thanh Linh là con gái duy nhất của Vương Trường Nghị, mấy đứa trẻ trước đều không có linh căn.
“Nhị bá mẫu, người đừng trách Thanh Linh, là cháu để nó cưỡi.”
Trương Nguyệt Nga nhìn thấy Vương Trường Sinh, sắc mặt giãn ra, thở dài nói: “Trường Sinh, nhị bá mẫu không phải không cho nó cưỡi, con bé này tuổi còn nhỏ, ta là sợ nó không biết tốt xấu, gây họa lớn. Cháu là không biết, con bé này rất nhỏ đã ngủ một mình một phòng, lá gan rất lớn, nó không biết từ khi nào kiếm được một con Tuyết Vân Mãng, vụng trộm nuôi lớn, mẹ nó có một ngày đến phòng nó ngủ, kết quả một con Tuyết Vân Mãng từ chăn bò ra, dọa mẹ nó chết khiếp. Nó trước khi ngủ không thu lại Kê Quan Thú, đặt Kê Quan Thú ở trong phòng, Kê Quan Thú phun lửa đốt nhà, thiếu chút nữa thiêu chết nó, con bé này không để người ta bớt lo.”
“Bà nội, cái này cũng không nên trách cháu, mẹ nửa đêm đến phòng cháu ngủ, mẹ nếu nói trước với cháu, cháu khẳng định thu lại Tiểu Bạch, về phần Kê Quan Thú, cháu là bảo nó gọi cháu dậy, ai biết nó sẽ phun lửa đốt nhà.”
Khuôn mặt Vương Thanh Linh ửng đỏ, giải thích.
“Nhị bá mẫu, Thanh Linh còn nhỏ, ngài đừng chấp nó, trẻ con mà, nghịch ngợm một chút là rất bình thường.”
Vương Trường Sinh nói tốt thay Vương Thanh Linh.
Trương Nguyệt Nga cười khổ một tiếng, nói: “Trường Sinh, nó không phải nghịch ngợm, lá gan của nó quá lớn rồi, lần trước về nhà bà ngoại nó chúc thọ, biểu ca lớn hơn nó bảy tuổi thả ra Hỏa Vân Hổ dọa nó, nó không sợ chút nào cả, ôm Hỏa Vân Hổ của người ta không buông tay, nói cái gì muốn dẫn về nhà nuôi, nếu không thì không quay về, chọc biểu ca của nó khóc, khuyên can mãi, nó mới bằng lòng về nhà.”
Vương Thanh Linh bĩu môi, không đồng ý nói: “Biểu ca quá nhỏ nhen rồi, còn nói tặng Hỏa Vân Hổ cho cháu, nói chút liền khóc, nếu không phải thấy hắn khóc thê thảm như vậy, cháu đã sớm ôm Hỏa Vân Hổ đi rồi.”
Nghe xong lời này, Vương Trường Sinh có chút dở khóc dở cười, trong lòng hắn cũng có chút nghi hoặc, Vương Thanh Linh chỉ tám tuổi, nó sao có thể thích linh thú linh cầm linh trùng như vậy chứ! Trẻ con bằng tuổi, hoặc là thích ăn, hoặc là thích chơi, duy chỉ có Vương Thanh Linh, thích giao tiếp với linh thú.
“Nhị bá mẫu, không có việc gì đâu, chỉ cần người lớn chúng ta trông giữ nghiêm, Thanh Linh sẽ không gây ra họa lớn gì, trong tộc đang cần nhân tài phương diện này. Cháu thấy Thanh Linh là thật lòng thích linh thú, người cũng không cần quản nó quá nghiêm, trẻ con mà! Quản quá nghiêm cũng không tốt.”
Trương Nguyệt Nga nhíu mày, mặt lộ vẻ khó xử nói: “Trường Sinh, cháu cũng biết, sau khi Trường Ca chết, ta chỉ Trường Nghị một đứa con trai như vậy, Trường Nghị chỉ Thanh Linh một dòng độc đinh, tư chất của nó không tính là kém, thuần dưỡng linh thú không có tương lai.”
Nàng nói rất rõ ràng, nuôi linh thú tốt nữa, không thể Trúc Cơ cũng vô dụng, nàng phải nghĩ cho cháu gái mình.
Vương Trường Sinh cười cười, nói: “Nhị bá mẫu, cháu vừa mới bàn bạc với đám người nhị thập nhất thúc, chuẩn bị sửa đổi quy củ, về sau tộc nhân có tài nghệ đặc thù, sau khi tu luyện đến Luyện Khí tầng chín, có thể hướng gia tộc xin Trúc Cơ Đan, đại đa số người đồng ý thì phát Trúc Cơ Đan, thuần dưỡng linh thú cũng là một môn tài nghệ đặc thù, trong tộc trước mắt chỉ nhị thập tam thúc am hiểu thuần dưỡng linh thú, Thanh Linh nếu làm tốt, tương lai có lẽ có thể đạt được một viên Trúc Cơ Đan.”
Trương Nguyệt Nga nghe vậy, nhất thời vui vẻ ra mặt: “Vậy thì tốt rồi, Thanh Linh con bé này, từ nhỏ đã thích linh thú. Thanh Linh, cháu trước ở chỗ này chơi với cửu thúc cháu, trở về muộn một chút cũng không sao, bà nội làm sẵn cơm ở nhà chờ cháu.”
Trương Nguyệt Nga đi rồi, Vương Thanh Linh lại xoay người lên ngựa, chạy mười mấy vòng, lúc này mới hài lòng.
Nó xoay người xuống ngựa, cho Thanh Lân Mã ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực.
“Thanh Linh, sao cháu thích linh thú như vậy? Ta nghe nói cháu rất ít lui tới cùng đồng tộc?”
Vương Thanh Linh nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Lòng người sẽ thay đổi, linh thú thì không, sau khi nhận chủ, nó sẽ không phản bội chủ nhân. Chúng nó không biết cãi nhau, có thể hòa thuận ở chung.”
Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc, Vương Thanh Linh tuổi nhỏ như vậy, lại có thể nói ra loại lời này.
Hắn nhớ ra rồi, Liễu Thanh Nhi từng nói, vợ chồng Vương Trường Nghị thường xuyên cãi nhau rất dữ, Vương Minh Viễn nhiều lần đi khuyên giải, nhưng không có tác dụng gì, không được bao lâu lại cãi nhau.
Có thể là nguyên nhân này, Vương Thanh Linh càng thích ở cùng với linh thú hơn! Chỉ cần cho chúng nó ăn no, chúng nó sẽ không tranh cãi ầm ĩ.
“Thanh Linh, về sau cháu có thể đến Linh Thú viện nhiều hơn, đây là cửu thúc nói, nhưng cháu cần hoàn thành bài tập mới có thể đến Linh Thú viện, không được quấy rối nhị thập tam thúc, biết chưa?”
Vương Trường Sinh xoa đầu của nó, nói thấm thía.
“Vâng, cảm ơn cửu thúc.”
Vương Trường Sinh gật đầu, tới chuồng ngựa, xem xét số lượng Thanh Lân Mã.
Thanh Lân Mã Vương Trường Sinh nhận chủ cũng gởi nuôi ở chuồng ngựa, đã là bậc hai hạ phẩm.
Lúc ở Ngu quốc, Vương Trường Sinh giết không ít yêu lang, đạt được mấy viên yêu đan bậc hai, Thanh Lân Mã bậc một thượng phẩm sau khi ăn vào hai viên yêu đan bậc hai, thuận lợi tiến vào bậc hai.
Vương Minh Ngạn trừ chiếu cố Thanh Lân Mã, còn phụ trách thuần dưỡng Hỏa Vũ Ưng, trong tộc con Kim Chủy Ưng bậc hai kia cũng là do hắn chiếu cố, Linh Cầm viện ngay tại cách vách Linh Thú viện.
Đương nhiên, Vương Minh Ngạn còn có mấy trợ thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.