Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 404: Vương Thanh Thiến Trầm Mê Thuật Con Rối (2)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

Vương Thanh Kỳ đánh một đạo pháp quyết ở trên lò luyện đan, nắp lò luyện đan tự động bay lên, chậm rãi hạ xuống mặt đất.

Hắn đứng dậy, bước nhanh đi về phía lò luyện đan.

Trong lò luyện đan, có ba viên thuốc màu xanh nhạt, tản mát ra hương thuốc nồng đậm.

Vương Thanh Kỳ vươn hai ngón tay, thật cẩn thận kẹp lên một viên thuốc màu xanh, cẩn thận xem xét, trong mắt tràn đầy nét vui mừng, lẩm bẩm:

“Rốt cuộc thành công rồi, đan dược bậc hai hạ phẩm Thanh Nha Đan.”

Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn về phía Vương Trường Nguyệt, cảm kích nói: “Đa tạ cô cô hỗ trợ bố trí trận pháp bậc hai hạ phẩm Tụ Hỏa Trận, bằng không cháu không biết khi nào mới có thể luyện chế ra Thanh Nha Đan.”

Vương Trường Nguyệt cười cười, nói: “Người một nhà đừng nói xa cách thế, cháu luyện chế Thanh Nha Đan cũng là kiếm linh thạch cho gia tộc, Tụ Hỏa Trận có thể phụ trợ cháu luyện đan, nhưng có thể luyện chế ra Thanh Nha Đan, có quan hệ rất lớn với cháu chăm học khổ luyện, cháu là lần thứ mấy luyện chế Thanh Nha Đan rồi?”

“Lần thứ mười bảy, cuối cùng thành công rồi.”

“Không tệ rồi, đáng tiếc trong tộc chưa từng xuất hiện luyện đan sư bậc hai, không ai có thể chỉ điểm, cháu nếu ở lại Bách Linh môn, có luyện đan sư bậc hai dạy, nhắm chừng đã sớm luyện chế ra đan dược bậc hai, cũng không đến mức thất bại mười sáu lần.”

Vương Thanh Kỳ cười cười hàm hậu, nghiêm túc nói: “Là gia tộc bồi dưỡng cháu, cháu mới có thể trở thành luyện đan sư, cháu tự nhiên phải hồi báo gia tộc.”

Vương Trường Nguyệt gật đầu, đang muốn nói chút gì, một lá bùa truyền âm bay vào, dừng ở trước mặt Vương Trường Nguyệt.

Vương Trường Nguyệt bóp nát bùa truyền âm, giọng nói nôn nóng của Liễu Thanh Nhi chợt vang lên: “Trường Nguyệt, chỗ ở của con có phải bày ra trận pháp hay không? Thanh Thiến đi gặp con, không cẩn thận bị trận pháp vây khốn rồi.”

“Con bé này, khẳng định là tự tiện xông vào chỗ ở của ta, bị Mê Tung Trận vây khốn rồi. Thanh Kỳ, trận bàn cho cháu, Tụ Hỏa Trận khống chế như thế nào, cháu đã học được, không cần ta nhiều lời nữa.”



Vương Trường Nguyệt giao trận bàn cho Vương Thanh Kỳ, mở cửa căn phòng, đi ra ngoài.

Liễu Thanh Nhi ở bên ngoài đi tới đi lui, trên mặt tràn đầy lo lắng.

“Trường Nguyệt, con cuối cùng đi ra rồi, con mau trở về, Thanh Thiến bị trận pháp con bố trí vây khốn ba ngày ba đêm rồi, cũng không biết con bé này thế nào rồi.”

Các nàng vừa đi về phía chỗ ở của Vương Trường Nguyệt, Liễu Thanh Nhi vừa nói cho Vương Trường Nguyệt tình hình một lần.

Lúc dùng bữa tối, Vương Thanh Thiến chưa trở về, đám người Uông Như Yên cũng không cảm thấy kỳ quái, Vương Thanh Thiến thường xuyên ngủ lại trong nhà trưởng bối, bọn họ cũng không để ở trong lòng, cho rằng Vương Thanh Thiến ở chỗ Vương Trường Nguyệt vài ngày.

Nhưng ba ngày trôi qua, Vương Thanh Thiến còn chưa trở về, Liễu Thanh Nhi nhớ cháu gái, liền đi chỗ ở của Vương Trường Nguyệt thăm bọn họ, lúc này mới phát hiện chỗ ở của Vương Trường Nguyệt bày trận pháp. Nàng gọi mười mấy tiếng, ném một lá bùa truyền âm, cũng không có bất cứ sự đáp lại nào, trận pháp vẫn tồn tại như cũ, nàng hỏi thăm người khác, lúc này mới biết Vương Trường Nguyệt căn bản không ở nhà, Uông Như Yên phái người tìm hết Vương gia bảo, cũng chưa tìm được Vương Trường Nguyệt. Liễu Thanh Nhi đoán, Vương Thanh Thiến tám chín phần mười bị trận pháp vây khốn rồi.

Không bao lâu, các nàng đã tới chỗ ở của Vương Trường Nguyệt, một mảng lớn sương mù màu trắng dày đặc che kín cả sân nhà.

Uông Như Yên cùng Vương Minh Viễn đứng ở cửa sân, vẻ mặt lo lắng.

“Con bé này, đang yên đang lành, ở nhà mình bố trí trận pháp cái gì? Mau bỏ đi trận pháp, thả Thanh Thiến ra, ba ngày ba đêm, đứa nhỏ này khẳng định đói đến hỏng rồi. Tổ tông phù hộ, Thanh Thiến tuyệt đối đừng có chuyện gì.”

Liễu Thanh Nhi thầm oán nói, trong mắt tràn đầy lo lắng.

“Mẹ, con nuôi một ít Hỏa Vân Phong, con bố trí trận pháp bổn ý là vây khốn chúng nó, không cho chúng nó bay ra khỏi sân, không có con khống chế, chúng nó sẽ đi lung tung, con cũng không ngờ Thanh Thiến sẽ xâm nhập trong trận pháp.”

“Được rồi, đừng nói nhiều như vậy nữa, mau bỏ đi trận pháp, Thanh Thiến chưa ích cốc, bị trận pháp vây khốn ba ngày ba đêm, khẳng định đói đến hỏng rồi.”

Vương Minh Viễn thúc giục.

Vương Trường Nguyệt vội vàng lấy ra một trận bàn màu trắng, đánh lên trên mấy đạo pháp quyết, trận bàn bừng sáng.



Sương mù màu trắng dày đặc trong sân rất nhanh đã tan đi, Liễu Thanh Nhi và Vương Minh Viễn bước nhanh lao vào sân.

Giữ sân, Vương Thanh Thiến ngồi xếp bằng ở trên một tấm bồ đoàn màu xanh lục, cầm trên tay một con rối gỗ hình hổ sống động như thật, nàng đang hết sức chăm chú điêu khắc rối gỗ, bên người đặt một con rối phi ưng.

“Thanh Thiến, cháu ngoan của bà, cháu không sao chứ!”

Liễu Thanh Nhi bước nhanh lao tới bên cạnh Vương Thanh Thiến, quan tâm hỏi.

“Cháu không sao, bà nội, cháu đang muốn luyện chế một con rối thú hình hổ! Cô cô, cô rốt cuộc đã trở lại, đây là con rối thú bậc một trung phẩm cháu tự tay luyện chế, thế nào?”

Vương Thanh Thiến chỉ vào con rối thú phi ưng ở bên, đắc ý nói.

“Con bé này, nói với cháu bao nhiêu lần rồi, ta nếu là không có nhà, cháu đừng tùy tiện xông vào, may mà cháu không có việc gì, bằng không cha cùng mẹ khẳng định không tha cho ta.”

Vương Thanh Thiến mỉm cười, nói: “Cháu có thể có chuyện gì? Cháu vốn là muốn cho cô xem con rối thú cháu luyện chế, đáng tiếc cô cô không có nhà, cháu bị trận pháp vây khốn, dứt khoát ở bên trong chế tác con rối thú.”

“Thanh Thiến, cháu khẳng định đói lắm rồi nhỉ! Bị nhốt ở trong trận pháp ba ngày ba đêm, nói tới, đều là cô cô của cháu không đúng, đang yên đang lành, ở nhà mình bố trí trận pháp cái gì.”

Khuôn mặt Liễu Thanh Nhi đầy từ ái nói.

“Mẹ, ngài không thể quá cưng chiều Thanh Thiến, Trường Nguyệt là trận pháp sư, muội ấy ở chỗ ở của mình bố trí trận pháp lại không sai, muội ấy chỉ là muốn vây khốn Hỏa Vân Phong. Thanh Thiến, lần sau con nếu còn dám xông bừa vào chỗ ở của cô cô, mẹ khẳng định sẽ không dễ dàng tha cho con. Đúng rồi, ba ngày qua con sống như thế nào? Con còn chưa ích cốc, đi đâu kiếm thức ăn?”

“Trên người con có lương khô, luyện chế một con rối thú tốn thời gian dài, con quen mang theo bên mình một ít thức ăn, như vậy mới có thể chuyên tâm luyện chế con rối thú. Mọi người nếu không đến, con qua nửa tháng nữa cũng không có vấn đề, đến lúc đó, con rối thú hẳn là có thể luyện chế ra rồi.”

Nói xong lời cuối cùng, trên mặt của nàng tràn đầy hưng phấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook