Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 977: Vương Thiên Văn Sáng Tạo Nhanh Nhẹn (2)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
Trung Nguyên, Ứng Thiên thư viện.
Sắc trời vừa sáng, trong thư viện truyền đến một tràng tiếng đọc sách văng vẳng.
Một tòa cung điện màu xanh diện tích rộng lớn, trên bảng hiệu màu bạc có khắc ba chữ to màu vàng “Cần Học cung”.
Hơn ba trăm thư sinh đang nghe giảng, có nam có nữ, có kẻ là người tu tiên, có kẻ là phàm nhân, tiên sinh giảng bài là một lão giả áo bào xanh ngoài bảy mươi, tay lão giả áo bào xanh nâng một quyển sách cổ thật dày.
Học sinh Ứng Thiên thư viện, cần học tứ thư ngũ kinh lục nghệ, hôm nay học là Sách Luận.
Lão giả áo bào xanh tên Trần Khiêm, hắn là đại nho nổi danh Lỗ Châu, từng đảm nhiệm quận thủ.
Vương Thiên Văn ngồi ở góc, nghiêm túc nghe giảng.
Trải qua một đoạn thời gian học tập, Vương Thiên Văn đối với tu tiên giới Trung Nguyên có hiểu biết sâu hơn nữa.
Người tu tiên Đại Yến vương triều tranh nhau làm quan, quản lý dân chúng một phương, bọn họ lấy mưu lợi cho dân chúng làm nhiệm vụ của mình, sở dĩ sẽ xuất hiện loại tình huống này, chủ yếu là tu sĩ nho môn có một loại pháp khí đặc thù - Uẩn Nguyên Bội.
Huyện lệnh, quận thủ, tri phủ, vương công quý tộc đều thích xây dựng miếu thờ, ngay cả hoàng đế Đại Yến vương triều cũng không ngoại lệ, miếu thờ cung ứng không phải Khổng thánh nhân, mà là pho tượng chính bọn họ.
Lấy quận Khúc Phụ làm ví dụ, quận thủ Tôn Thụy, hắn là một tu sĩ Trúc Cơ, hắn mưu ích lợi cho dân chúng quận Khúc Phụ, che chở dân chúng một phương, dân chúng sẽ đi miếu thờ hắn cúng bái hắn. Bình thường mà nói, che chở lãnh thổ càng lớn, dân chúng cúng bái càng nhiều, tốc độ tu luyện của người tu tiên cũng càng nhanh, thần thông cũng sẽ càng mạnh.
Uẩn Linh Bội cùng pho tượng chính là một loại môi giới đặc thù, liên hệ chặt chẽ người tu tiên và phàm nhân cùng một chỗ.
Đương nhiên, dân chúng cúng bái phải thành tâm mới được, nếu cưỡng ép dân chúng đi cúng bái pho tượng của mình, căn bản vô dụng.
Nếu quan viên chiến tích không tệ, Lại bộ sẽ phái người xuống điều tra, là thật sự không có sai lầm, triều đình có thể sẽ thăng quan, quản lý khu vực lớn hơn, số lượng dân chúng nhiều hơn, tốc độ tu luyện của người tu tiên sẽ nhanh hơn.
Bởi vậy, tu sĩ Đại Yến vương triều đều tranh nhau làm quan, tranh nhau mưu lợi cho dân chúng.
“Tháng trước, đê Hắc Long hà hủy hoại, nước sông tràn bờ, quét đi lượng lớn dân chúng, thương vong vô số, nếu các ngươi là quận thủ, các ngươi nên xử trí việc này như thế nào?”
Trần Khiêm nói tới đây, ánh mắt nhìn về phía học sinh ở đây.
Rất nhiều học sinh giơ tay phải. Ánh mắt Trần Khiêm dừng ở trên thân một nam tử mặt đen dáng người gầy yếu, vẻ mặt ôn hoà hỏi: “Lưu Hiền, ngươi tới trả lời vấn đề này.”
Nam tử mặt đen đứng dậy, cúi người hành lễ với Trần Khiêm, nói: “Vâng, phu tử, nếu học sinh là quận thủ, học sinh sẽ phái người cứu trị dân chúng, dựng lều cháo, sau đó báo lên thứ sử đại nhân, đồng thời phái người sửa gấp đê.”
“Có ai muốn bổ sung không?”
Một thanh niên áo vàng tai to mặt lớn đứng dậy, cúi người hành lễ với Trần Khiêm, nói: “Học sinh Tôn Gia Văn có bổ sung, học sinh cho rằng chỉ dựa vào lực lượng của quan phủ, dựng lều cháo cứu trị không được bao nhiêu dân chúng, quan phủ nên mời các phú thương kia ra tay giúp. Bọn họ tài lực hùng hậu, mỗi vị phú thương đều quyên một khoản bạc, có thể cứu trị càng nhiều dân chúng, còn có thể giúp dân chúng xây dựng lại quê hương.”
“Học sinh cảm thấy không ổn, nói là để phú thương quyên tặng, làm sao cam đoan bọn họ là thật lòng quyên tặng? Nếu có quan lại cá biệt lợi dụng mệnh lệnh của quận thủ, nhân cơ hội áp bức tiền tài của phú thương, vậy nên như thế nào? Đừng quên năm kia quận Vân Trung cứu trợ thiên tai, đã xuất hiện loại tình huống này.”
Một nữ tử váy tím ngũ quan thanh tú mở miệng nói, nàng ngồi ở ngay bên cạnh Vương Thiên Văn.
Nữ tử váy tím họ Phương tên Tử Y, Luyện Khí tầng tám.
Năm kia quận Vân Trung bùng nổ nạn châu chấu, đói khát khắp nơi, chết rất nhiều dân chúng, quận thủ quận Vân Trung bảo phú thương quyên bạc, có quan lại cá biệt lấy danh cứu trợ thiên tai, vơ vét bắt chẹt đối với phú thương, còn có gian thương cá biệt cấu kết quan lại địa phương, tăng vọt giá hàng, dân oán sôi trào, cuối cùng vẫn là Lỗ Dương Vương phái người đến xử lý việc này.
Trần Khiêm gật gật đầu, nhìn về phía Vương Thiên Văn, hỏi: “Thiên Văn, nói xem cái nhìn của ngươi.”
“Vâng, phu tử.”
Vương Thiên Văn đứng dậy, trầm ngâm một lát, nói: “Ý kiến của học sinh không khách lắm với Lưu Hiền đệ, nhưng học sinh sẽ truy cứu trách nhiệm của huyện lệnh huyện Đông Dương. Hắc Long hà ở huyện Đông Dương, hắn thân là huyện lệnh huyện Đông Dương, thế mà không biết phái người gia cố đê, coi tính mạng ngàn vạn dân chúng là cỏ rác, bỏ bê nhiệm vụ, loại quan lại này không cần cũng được. Đồng thời, học sinh sẽ phái để các huyện phái người gia cố đê trong khu trực thuộc, ngăn chặn loại chuyện này xảy ra. Mặt khác, học sinh sẽ lấy danh nghĩa quan phủ, từ quận bên cạnh mua lượng lớn lương thực cứu trợ thiên tai, ngân lượng cứu trợ thiên tai cần, quan phủ bỏ ra bộ phận nhỏ, đại bộ phận để phú thương tự nguyện quyên tặng, tuyệt không miễn cưỡng, kẻ nào tăng vọt giá hàng, nghiêm trị không tha.”
Trần Khiêm gật gật đầu, hỏi tiếp: “Thiên Văn, ngươi làm sao khiến phú thương tự nguyện quyên tặng? Bọn họ là coi tiền tài như mạng.”
“Quyên tặng một ngàn lượng, phát bảng hiệu Nhạc Thiện Hảo Thi (thích làm việc thiện), thông báo cả quận, quyên tặng vạn lượng, tiến cử con cháu họ đến Ứng Thiên thư viện đọc sách, chỉ là tiến cử, có thể tiến vào Ứng Thiên thư viện đọc sách hay không, phải xem tài học của con cháu bọn họ.”
“Nếu là quyên tặng mười vạn lượng trở lên thì sao!”
Phương Tử Y tò mò hỏi.
“Báo lên Lỗ Dương Vương, phái người nghiêm tra thương hộ này, xem hắn có phạm pháp hay không.”
“Ồ, đây là vì sao?”
Vương Thiên Văn cười nhạt, nói: “Hắn chịu quyên mười vạn, tiền tài trong nhà tất nhiên không dưới ngàn vạn, nếu là làm ăn nghiêm chỉnh kiếm được, tự nhiên cần ngợi khen, nếu là phi pháp đạt được, vậy phải nghiêm trị.”
Sắc trời vừa sáng, trong thư viện truyền đến một tràng tiếng đọc sách văng vẳng.
Một tòa cung điện màu xanh diện tích rộng lớn, trên bảng hiệu màu bạc có khắc ba chữ to màu vàng “Cần Học cung”.
Hơn ba trăm thư sinh đang nghe giảng, có nam có nữ, có kẻ là người tu tiên, có kẻ là phàm nhân, tiên sinh giảng bài là một lão giả áo bào xanh ngoài bảy mươi, tay lão giả áo bào xanh nâng một quyển sách cổ thật dày.
Học sinh Ứng Thiên thư viện, cần học tứ thư ngũ kinh lục nghệ, hôm nay học là Sách Luận.
Lão giả áo bào xanh tên Trần Khiêm, hắn là đại nho nổi danh Lỗ Châu, từng đảm nhiệm quận thủ.
Vương Thiên Văn ngồi ở góc, nghiêm túc nghe giảng.
Trải qua một đoạn thời gian học tập, Vương Thiên Văn đối với tu tiên giới Trung Nguyên có hiểu biết sâu hơn nữa.
Người tu tiên Đại Yến vương triều tranh nhau làm quan, quản lý dân chúng một phương, bọn họ lấy mưu lợi cho dân chúng làm nhiệm vụ của mình, sở dĩ sẽ xuất hiện loại tình huống này, chủ yếu là tu sĩ nho môn có một loại pháp khí đặc thù - Uẩn Nguyên Bội.
Huyện lệnh, quận thủ, tri phủ, vương công quý tộc đều thích xây dựng miếu thờ, ngay cả hoàng đế Đại Yến vương triều cũng không ngoại lệ, miếu thờ cung ứng không phải Khổng thánh nhân, mà là pho tượng chính bọn họ.
Lấy quận Khúc Phụ làm ví dụ, quận thủ Tôn Thụy, hắn là một tu sĩ Trúc Cơ, hắn mưu ích lợi cho dân chúng quận Khúc Phụ, che chở dân chúng một phương, dân chúng sẽ đi miếu thờ hắn cúng bái hắn. Bình thường mà nói, che chở lãnh thổ càng lớn, dân chúng cúng bái càng nhiều, tốc độ tu luyện của người tu tiên cũng càng nhanh, thần thông cũng sẽ càng mạnh.
Uẩn Linh Bội cùng pho tượng chính là một loại môi giới đặc thù, liên hệ chặt chẽ người tu tiên và phàm nhân cùng một chỗ.
Đương nhiên, dân chúng cúng bái phải thành tâm mới được, nếu cưỡng ép dân chúng đi cúng bái pho tượng của mình, căn bản vô dụng.
Nếu quan viên chiến tích không tệ, Lại bộ sẽ phái người xuống điều tra, là thật sự không có sai lầm, triều đình có thể sẽ thăng quan, quản lý khu vực lớn hơn, số lượng dân chúng nhiều hơn, tốc độ tu luyện của người tu tiên sẽ nhanh hơn.
Bởi vậy, tu sĩ Đại Yến vương triều đều tranh nhau làm quan, tranh nhau mưu lợi cho dân chúng.
“Tháng trước, đê Hắc Long hà hủy hoại, nước sông tràn bờ, quét đi lượng lớn dân chúng, thương vong vô số, nếu các ngươi là quận thủ, các ngươi nên xử trí việc này như thế nào?”
Trần Khiêm nói tới đây, ánh mắt nhìn về phía học sinh ở đây.
Rất nhiều học sinh giơ tay phải. Ánh mắt Trần Khiêm dừng ở trên thân một nam tử mặt đen dáng người gầy yếu, vẻ mặt ôn hoà hỏi: “Lưu Hiền, ngươi tới trả lời vấn đề này.”
Nam tử mặt đen đứng dậy, cúi người hành lễ với Trần Khiêm, nói: “Vâng, phu tử, nếu học sinh là quận thủ, học sinh sẽ phái người cứu trị dân chúng, dựng lều cháo, sau đó báo lên thứ sử đại nhân, đồng thời phái người sửa gấp đê.”
“Có ai muốn bổ sung không?”
Một thanh niên áo vàng tai to mặt lớn đứng dậy, cúi người hành lễ với Trần Khiêm, nói: “Học sinh Tôn Gia Văn có bổ sung, học sinh cho rằng chỉ dựa vào lực lượng của quan phủ, dựng lều cháo cứu trị không được bao nhiêu dân chúng, quan phủ nên mời các phú thương kia ra tay giúp. Bọn họ tài lực hùng hậu, mỗi vị phú thương đều quyên một khoản bạc, có thể cứu trị càng nhiều dân chúng, còn có thể giúp dân chúng xây dựng lại quê hương.”
“Học sinh cảm thấy không ổn, nói là để phú thương quyên tặng, làm sao cam đoan bọn họ là thật lòng quyên tặng? Nếu có quan lại cá biệt lợi dụng mệnh lệnh của quận thủ, nhân cơ hội áp bức tiền tài của phú thương, vậy nên như thế nào? Đừng quên năm kia quận Vân Trung cứu trợ thiên tai, đã xuất hiện loại tình huống này.”
Một nữ tử váy tím ngũ quan thanh tú mở miệng nói, nàng ngồi ở ngay bên cạnh Vương Thiên Văn.
Nữ tử váy tím họ Phương tên Tử Y, Luyện Khí tầng tám.
Năm kia quận Vân Trung bùng nổ nạn châu chấu, đói khát khắp nơi, chết rất nhiều dân chúng, quận thủ quận Vân Trung bảo phú thương quyên bạc, có quan lại cá biệt lấy danh cứu trợ thiên tai, vơ vét bắt chẹt đối với phú thương, còn có gian thương cá biệt cấu kết quan lại địa phương, tăng vọt giá hàng, dân oán sôi trào, cuối cùng vẫn là Lỗ Dương Vương phái người đến xử lý việc này.
Trần Khiêm gật gật đầu, nhìn về phía Vương Thiên Văn, hỏi: “Thiên Văn, nói xem cái nhìn của ngươi.”
“Vâng, phu tử.”
Vương Thiên Văn đứng dậy, trầm ngâm một lát, nói: “Ý kiến của học sinh không khách lắm với Lưu Hiền đệ, nhưng học sinh sẽ truy cứu trách nhiệm của huyện lệnh huyện Đông Dương. Hắc Long hà ở huyện Đông Dương, hắn thân là huyện lệnh huyện Đông Dương, thế mà không biết phái người gia cố đê, coi tính mạng ngàn vạn dân chúng là cỏ rác, bỏ bê nhiệm vụ, loại quan lại này không cần cũng được. Đồng thời, học sinh sẽ phái để các huyện phái người gia cố đê trong khu trực thuộc, ngăn chặn loại chuyện này xảy ra. Mặt khác, học sinh sẽ lấy danh nghĩa quan phủ, từ quận bên cạnh mua lượng lớn lương thực cứu trợ thiên tai, ngân lượng cứu trợ thiên tai cần, quan phủ bỏ ra bộ phận nhỏ, đại bộ phận để phú thương tự nguyện quyên tặng, tuyệt không miễn cưỡng, kẻ nào tăng vọt giá hàng, nghiêm trị không tha.”
Trần Khiêm gật gật đầu, hỏi tiếp: “Thiên Văn, ngươi làm sao khiến phú thương tự nguyện quyên tặng? Bọn họ là coi tiền tài như mạng.”
“Quyên tặng một ngàn lượng, phát bảng hiệu Nhạc Thiện Hảo Thi (thích làm việc thiện), thông báo cả quận, quyên tặng vạn lượng, tiến cử con cháu họ đến Ứng Thiên thư viện đọc sách, chỉ là tiến cử, có thể tiến vào Ứng Thiên thư viện đọc sách hay không, phải xem tài học của con cháu bọn họ.”
“Nếu là quyên tặng mười vạn lượng trở lên thì sao!”
Phương Tử Y tò mò hỏi.
“Báo lên Lỗ Dương Vương, phái người nghiêm tra thương hộ này, xem hắn có phạm pháp hay không.”
“Ồ, đây là vì sao?”
Vương Thiên Văn cười nhạt, nói: “Hắn chịu quyên mười vạn, tiền tài trong nhà tất nhiên không dưới ngàn vạn, nếu là làm ăn nghiêm chỉnh kiếm được, tự nhiên cần ngợi khen, nếu là phi pháp đạt được, vậy phải nghiêm trị.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.