Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)
Chương 1404: Yêu Tộc Tan Tác (1)
Tiêu Thập Nhất Mạc
30/06/2023
“Định!”
Cùng với tiếng nói của Trịnh Nam, mặt nước biển của Định hải kính giống như sống lại vậy, kịch liệt quay cuồng. Một mảng lớn ánh sáng mờ màu lam bay ra, che kín Trình Khiếu Thiên.
Trình Khiếu Thiên nhất thời không thể động đậy, ánh mắt mở tật lớn. Hắn dám lợi dụng Hạc dực phù tiếp cận gần người. Ngoại trừ tự tin đối với bản thân, hắn cũng có hiểu biết đối với vợ chồng Trình Chấn Vũ, chuyên môn thu thập tình báo về bọn họ.
Hắn không biết là, Định hải kính là thủ đoạn áp đáy hòm của Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam, sẽ không dễ dàng lấy ra pháp bảo này.
Một trận tiếng cầm dồn dập vang lên, một đạo âm ba vô hình thổi quét mà ra. Nhanh chóng xẹt qua thân thể Trình Khiếu Thiên.
Trình Khiếu Thiên có cảm giắc như trái tim muốn bay ra ngoài, toàn thân sôi máu, lục phủ ngũ tạng truyền đến từng trận quặn đau.
“Người kiếm hợp nhất!”
Một đạo kiếm quang màu xanh dài mấy trượng bắn nhanh đến, kiếm quang màu xanh tản mát ra một cỗ khí tức huỷ thiên diệt địa.
Liễu Mị Nhi lấy ra một trản sen đăng, điểm hoả bấc đèn. Dưới sự thúc giục của pháp lực, bắn ra vô số đoá hoa, như ong vỡ tổ nhằm về phía Trình Khiếu Thiên.
Đúng lúc này, đỉnh đầu Trình Khiếu Thiên hiện ra một hư ảnh cự lang thật lớn, tản mát ra một trận linh áp khủng bố.
Ngao ô!
Hư ảnh cự lang phát ra một tiếng sói tru phẫn nộ, bay ra một cỗ âm ba vô hình. Kiếm khí màu xanh nháy mắt bị đánh bay ngược ra ngoài, đủ loại đoá hoa đủ mọi màu sắc cũng tứ phân ngũ liệt. Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam cũng bị đánh bay ra ngoài, hai người đều hộc không ít máu.
Sau khi hư ảnh cự lang đánh tan công kích của bốn người Vương Thanh Sơn, hoá thành một tấm da thú dài tầm một thước, mặt ngoài có phù văn lưu chuyển không ngừng.
“Phập” một tiếng, da thú không gió tự cháy, đốt thành tro bụi.
Trịnh Nam dùng cổ tay chà lau vết máu, hai ngón tay gẩy dây cầm huyền, sau đó buông tay.
Một đạo tiếng cầm dồn dập vang lên, hư không sáng lên nhiều điểm lam quang. Một đạo âm ba màu lam thổi quét ra, nháy mắt đến trước mặt Trình Khiếu Thiên.
Trình Khiếu Thiên có cảm giác có một bàn tay to chụp lên trên người, thân thẩ giống như diều đứt dây vậy. Bay ngược ra ngoài, hộc không ít máu.
Một đạo kiếm quang màu xanh bắn nhanh đến, nháy mắt đến trước mặt Trình Khiếu Thiên.
Trình Khiếu Thiên sợ tới mức hồn bay ra ngoài, mạch đao trong tay vội vàng chắn đỡ.
Một tiếng hét thảm vang lên, cánh tay trái của Trình Khiếu Thiên bị chém xuống, máu chảy không ngừng.
Kiếm quang màu xanh xoay tròn một vòng, muốn quay lại tiếp tục công kích Trình Khiếu Thiên. Năm tên bán yêu Kim Đan kỳ vội vàng vọt tới, vây xung quanh Trình Khiếu Thiên. Năm tên bán yêu Kim Đan kỳ khác ngăn cản đám người Vương Thanh Sơn, ngoài ra còn có mấy chục con yêu cầm bậc ba.
Nếu không phải do Trình Khiếu Thiên quá mức tự tin, công kích cự ly gần với Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam. Vương Thanh Sơn cũng không dễ dàng thương tổn đến Trình Khiếu Thiên. Dù sao Trình Khiếu Thiên cũng có mười tên đồng bạn và mấy chục con yêu cầm bậc ba.
Cuối cùng, Trình Khiếu Thiên bành trướng.
Oành đùng đùng!
Trời cao truyền đến một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, điện thiểm lôi minh, bầu trời nổi lên mưa to.
Trên trời cao mấy ngàn trượng, trên tay Tiêu Diêu kiếm tôn có một vết cào khủng bố. Ở đối diện hắn, một con cự mãng dài năm sáu mươi trượng bị một mảng lớn mây đen che kín. Mây đen bao trùm mấy chục dặ, điện thiểm lôi minh, khí thế kinh người.
Tiêu Diêu kiếm tôn tu luyện “Tứ quý kiếm quyết”, đây là kiếm trận Xuân lôi tru yêu.
Từng đạo tia chớp thô to màu bạc bay ra, bổ vào trên người cự mãng màu xanh. Bên ngoài thân cự mãng màu xanh có không ít vết thương, máu chảy không ngừng.
Khuôn mặt Tiêu Diêu kiếm tôn lạnh lùng, mây đen kịch liệt quay cuồng. Một mảng lớn tia chớp màu bạc bay ra, hoá thành một thanh kình thiên lôi kiếm. Bổ vào trên thân thể cự mãng khổng lồ.
Cự mãng phát ra một trận tiếng kêu thê lương, bên ngoài thân có thêm một đạo vết thương khủng bố, mơ hồ có thể nhìn thấy xương trắng bên trong. Máu tươi đều đã biến thành màu nâu.
Đúng lúc này, một tiếng kêu của nữ mười phân quen thuộc vang lên.
Trong lòng Tiêu Diêu kiếm tôn cả kinh, nhìn về ngọn nguồn thanh âm. Chỉ thấy Lâm Tư Nhược bị đánh bay ngược ra ngoài, không ngừng hộc máu. Quần áo trên người rách tung toé, khí tức uể oải. Một con biên bức hình thể thật lớn màu bạc và một con cự điêu màu vàng truy kích phía sau Lâm Tư Nhược.
“Tư Nhược!”
Tiêu Diêu kiếm tôn cực kỳ bi thương, hô to một tiếng.
Nhân cơ hội này, cự mãng màu xanh hào quang đại phóng. Bên ngoài thân toát ra một mảng lớn hoả diễm màu xanh, nhảy vào bên trong mây đen.
Oành đùng đùng!
Một con cự mãng màu xanh xé mở một cái lỗ hổng ở mây đen, sau đó hoá thành một đạo độn quang màu xanh phá không mà đi.
Tiêu Diêu kiếm tôn nhướng mày, hắn thật vất vả bày ra kiếm trận, thiếu chút nữa có thể tiêu diệt đám yêu thú này. Bởi vì Lâm Tư Nhược, làm cho hắn phân thần, để cho đối phương chạy thoát.
Hắn không kịp nghĩ nhiều, vẫy tay một cái. Mây đen hoá thành chín thanh phi kiếm ngân quang lập loè, bay tới hướng biên bức màu bạc cùng cự ưng màu vàng.
“Thanh Sơn, ngăn bọn họ lại một chút, đừng để bọn họ thương tổn Tư… Lâm phu nhân.”
Vị trí của Vương Thanh Sơn vừa lúc gần với vị trí Lâm Tư Nhược rơi xuống. Tiêu Diêu kiếm tôn vội vàng truyền âm cho Vương Thanh Sơn.
...
Lâm Tư Nhược rất nhanh rơi xuống mặt đất, tốc độ rất nhanh.
Cự bức màu bạc há mồm phun ra một cỗ tiếng tê minh chói tai đến cực điểm. Một đạo âm ba vô hình thổi quét mà ra, không gian đều bị chấn động đến vặn vẹo.
Cự ưng màu vàng hung hăng vỗ cánh, một cơn lốc cao mấy chục trượng thổi quét mà ra. Nơi nào nó đi qua, hư không bộc phát ra một trận tiếng minh thanh, cự ưng màu vàng biến mất không thấy.
Cùng với tiếng nói của Trịnh Nam, mặt nước biển của Định hải kính giống như sống lại vậy, kịch liệt quay cuồng. Một mảng lớn ánh sáng mờ màu lam bay ra, che kín Trình Khiếu Thiên.
Trình Khiếu Thiên nhất thời không thể động đậy, ánh mắt mở tật lớn. Hắn dám lợi dụng Hạc dực phù tiếp cận gần người. Ngoại trừ tự tin đối với bản thân, hắn cũng có hiểu biết đối với vợ chồng Trình Chấn Vũ, chuyên môn thu thập tình báo về bọn họ.
Hắn không biết là, Định hải kính là thủ đoạn áp đáy hòm của Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam, sẽ không dễ dàng lấy ra pháp bảo này.
Một trận tiếng cầm dồn dập vang lên, một đạo âm ba vô hình thổi quét mà ra. Nhanh chóng xẹt qua thân thể Trình Khiếu Thiên.
Trình Khiếu Thiên có cảm giắc như trái tim muốn bay ra ngoài, toàn thân sôi máu, lục phủ ngũ tạng truyền đến từng trận quặn đau.
“Người kiếm hợp nhất!”
Một đạo kiếm quang màu xanh dài mấy trượng bắn nhanh đến, kiếm quang màu xanh tản mát ra một cỗ khí tức huỷ thiên diệt địa.
Liễu Mị Nhi lấy ra một trản sen đăng, điểm hoả bấc đèn. Dưới sự thúc giục của pháp lực, bắn ra vô số đoá hoa, như ong vỡ tổ nhằm về phía Trình Khiếu Thiên.
Đúng lúc này, đỉnh đầu Trình Khiếu Thiên hiện ra một hư ảnh cự lang thật lớn, tản mát ra một trận linh áp khủng bố.
Ngao ô!
Hư ảnh cự lang phát ra một tiếng sói tru phẫn nộ, bay ra một cỗ âm ba vô hình. Kiếm khí màu xanh nháy mắt bị đánh bay ngược ra ngoài, đủ loại đoá hoa đủ mọi màu sắc cũng tứ phân ngũ liệt. Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam cũng bị đánh bay ra ngoài, hai người đều hộc không ít máu.
Sau khi hư ảnh cự lang đánh tan công kích của bốn người Vương Thanh Sơn, hoá thành một tấm da thú dài tầm một thước, mặt ngoài có phù văn lưu chuyển không ngừng.
“Phập” một tiếng, da thú không gió tự cháy, đốt thành tro bụi.
Trịnh Nam dùng cổ tay chà lau vết máu, hai ngón tay gẩy dây cầm huyền, sau đó buông tay.
Một đạo tiếng cầm dồn dập vang lên, hư không sáng lên nhiều điểm lam quang. Một đạo âm ba màu lam thổi quét ra, nháy mắt đến trước mặt Trình Khiếu Thiên.
Trình Khiếu Thiên có cảm giác có một bàn tay to chụp lên trên người, thân thẩ giống như diều đứt dây vậy. Bay ngược ra ngoài, hộc không ít máu.
Một đạo kiếm quang màu xanh bắn nhanh đến, nháy mắt đến trước mặt Trình Khiếu Thiên.
Trình Khiếu Thiên sợ tới mức hồn bay ra ngoài, mạch đao trong tay vội vàng chắn đỡ.
Một tiếng hét thảm vang lên, cánh tay trái của Trình Khiếu Thiên bị chém xuống, máu chảy không ngừng.
Kiếm quang màu xanh xoay tròn một vòng, muốn quay lại tiếp tục công kích Trình Khiếu Thiên. Năm tên bán yêu Kim Đan kỳ vội vàng vọt tới, vây xung quanh Trình Khiếu Thiên. Năm tên bán yêu Kim Đan kỳ khác ngăn cản đám người Vương Thanh Sơn, ngoài ra còn có mấy chục con yêu cầm bậc ba.
Nếu không phải do Trình Khiếu Thiên quá mức tự tin, công kích cự ly gần với Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam. Vương Thanh Sơn cũng không dễ dàng thương tổn đến Trình Khiếu Thiên. Dù sao Trình Khiếu Thiên cũng có mười tên đồng bạn và mấy chục con yêu cầm bậc ba.
Cuối cùng, Trình Khiếu Thiên bành trướng.
Oành đùng đùng!
Trời cao truyền đến một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, điện thiểm lôi minh, bầu trời nổi lên mưa to.
Trên trời cao mấy ngàn trượng, trên tay Tiêu Diêu kiếm tôn có một vết cào khủng bố. Ở đối diện hắn, một con cự mãng dài năm sáu mươi trượng bị một mảng lớn mây đen che kín. Mây đen bao trùm mấy chục dặ, điện thiểm lôi minh, khí thế kinh người.
Tiêu Diêu kiếm tôn tu luyện “Tứ quý kiếm quyết”, đây là kiếm trận Xuân lôi tru yêu.
Từng đạo tia chớp thô to màu bạc bay ra, bổ vào trên người cự mãng màu xanh. Bên ngoài thân cự mãng màu xanh có không ít vết thương, máu chảy không ngừng.
Khuôn mặt Tiêu Diêu kiếm tôn lạnh lùng, mây đen kịch liệt quay cuồng. Một mảng lớn tia chớp màu bạc bay ra, hoá thành một thanh kình thiên lôi kiếm. Bổ vào trên thân thể cự mãng khổng lồ.
Cự mãng phát ra một trận tiếng kêu thê lương, bên ngoài thân có thêm một đạo vết thương khủng bố, mơ hồ có thể nhìn thấy xương trắng bên trong. Máu tươi đều đã biến thành màu nâu.
Đúng lúc này, một tiếng kêu của nữ mười phân quen thuộc vang lên.
Trong lòng Tiêu Diêu kiếm tôn cả kinh, nhìn về ngọn nguồn thanh âm. Chỉ thấy Lâm Tư Nhược bị đánh bay ngược ra ngoài, không ngừng hộc máu. Quần áo trên người rách tung toé, khí tức uể oải. Một con biên bức hình thể thật lớn màu bạc và một con cự điêu màu vàng truy kích phía sau Lâm Tư Nhược.
“Tư Nhược!”
Tiêu Diêu kiếm tôn cực kỳ bi thương, hô to một tiếng.
Nhân cơ hội này, cự mãng màu xanh hào quang đại phóng. Bên ngoài thân toát ra một mảng lớn hoả diễm màu xanh, nhảy vào bên trong mây đen.
Oành đùng đùng!
Một con cự mãng màu xanh xé mở một cái lỗ hổng ở mây đen, sau đó hoá thành một đạo độn quang màu xanh phá không mà đi.
Tiêu Diêu kiếm tôn nhướng mày, hắn thật vất vả bày ra kiếm trận, thiếu chút nữa có thể tiêu diệt đám yêu thú này. Bởi vì Lâm Tư Nhược, làm cho hắn phân thần, để cho đối phương chạy thoát.
Hắn không kịp nghĩ nhiều, vẫy tay một cái. Mây đen hoá thành chín thanh phi kiếm ngân quang lập loè, bay tới hướng biên bức màu bạc cùng cự ưng màu vàng.
“Thanh Sơn, ngăn bọn họ lại một chút, đừng để bọn họ thương tổn Tư… Lâm phu nhân.”
Vị trí của Vương Thanh Sơn vừa lúc gần với vị trí Lâm Tư Nhược rơi xuống. Tiêu Diêu kiếm tôn vội vàng truyền âm cho Vương Thanh Sơn.
...
Lâm Tư Nhược rất nhanh rơi xuống mặt đất, tốc độ rất nhanh.
Cự bức màu bạc há mồm phun ra một cỗ tiếng tê minh chói tai đến cực điểm. Một đạo âm ba vô hình thổi quét mà ra, không gian đều bị chấn động đến vặn vẹo.
Cự ưng màu vàng hung hăng vỗ cánh, một cơn lốc cao mấy chục trượng thổi quét mà ra. Nơi nào nó đi qua, hư không bộc phát ra một trận tiếng minh thanh, cự ưng màu vàng biến mất không thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.