Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Chương 692: Yêu Tộc Xâm Chiếm (1)

Tiêu Thập Nhất Mạc

30/06/2023

“Cháu bái kiến tổ mẫu!”

Vương Thu Minh cúi người hành lễ với Uông Như Yên, cung kính nói.

“Ồ, Thu Minh, cháu Trúc Cơ rồi, quá tốt rồi.”

Uông Như Yên cảm nhận được khí tức của Vương Thu Minh đã mạnh lên không ít, khuôn mặt lộ ra vui mừng.

“Nhờ hồng phúc tổ phụ, cháu may mắn tiến vào Trúc Cơ kỳ.”

Vương Thanh Khải đảo mắt, cười nói: “Cửu thẩm, một lần này bàn giao linh địa, cần không ít nhân thủ, Thu Minh đi theo cháu một chuyến đi!”

“Cháu là gia chủ, cháu định đoạt.”

Vương Thanh Khải nói đơn giản một lần tình hình sự việc với Vương Thu Minh, nghe rõ nguyên do, Vương Thu Minh tự nhiên sẽ không từ chối, đây chính là công lao thật sự, viên Trúc Cơ Đan kia không phải cho hắn miễn phí, Vương Thu Minh sau này cần bù lại khoản điểm công đức này, nếu không có đại chiến, hắn muốn đổi được Trúc Cơ Đan còn cần chờ tám năm mười năm.

Không có công lao đủ lớn, muốn tích góp được đủ điểm công đức, hai ba mươi năm cũng không nhất định có thể tích góp được đủ công lao.

“Giờ giao cho các ngươi, ta cần bế quan tu luyện.”

Uông Như Yên nói chuyện phiếm với Vương Thu Minh vài câu, cáo từ rời khỏi.

“Thu Linh mấy ngày hôm trước cũng đã xuất quan, con bé cũng tiến vào Trúc Cơ kỳ rồi, ta đang lo không có nhiều địa bàn như vậy nuôi nhiều tộc nhân như vậy đây! Cửu thúc thế mà kiếm được hai quận rưỡi địa bàn, Thu Minh, cháu theo ta đi một chuyến đi!”

Vương Thanh Khải cười nói, địa bàn hai quận rưỡi, cho dù là gieo trồng linh cốc, cũng có thể nuôi sống một lượng lớn tộc nhân.

Địa bàn hai quận rưỡi, quả thực chính là nắng hạn gặp mưa rào.

“Vâng, gia chủ.”

Vương Thanh Khải lấy ra một cái khay ngọc màu bạc, múa máy một trận, cười nói: “Thu Minh, dựa theo quy củ gia tộc, tộc nhân mới Trúc Cơ, đều có thể đạt được một ngàn khối linh thạch, hai món hạ phẩm pháp khí, cháu đi chỗ Thanh Viễn lĩnh đồ, mau chóng luyện hóa pháp khí, ba ngày sau theo ta đi Vân Châu.”

Vương Thu Minh đáp ứng, nhận lệnh rời đi.

Uông Như Yên cũng chưa quay về chỗ ở, mà là tới chỗ ở của Vương Trường Nguyệt, ném một lá bùa truyền âm.

Không qua bao lâu, Vương Trường Nguyệt đi ra, mời Uông Như Yên vào chỗ ở.



“Tẩu tử, sao tẩu từ tiền tuyến trở lại? Ca của muội đâu! Hắn không có việc gì chứ!”

Vương Trường Nguyệt quan tâm hỏi.

“Phu quân mọi thứ đều ổn, đúng rồi, hắn vẫn ổn chứ? Có gì khác thường hay không? Muội chưa lộ ra cái gì với hắn chứ!”

Vương Trường Nguyệt lắc lắc đầu: “Không có, hắn rất thành thật, muội buổi tối mỗi ngày đều đi qua nghe hắn truyền thụ trận pháp.”

“Vậy thì tốt, phu quân cùng ta chỉ sợ hắn chạy trốn, mang đến phiền toái lớn cho chúng ta.”

“Hắn rất thành thật, mọi người nghĩ nhiều quá.”

Uông Như Yên cười cười, nói: “Hy vọng là thế! Trông coi kỹ hắn, ta cần bế quan tu luyện một đoạn thời gian.”

“Biết rồi, tẩu tử, tẩu yên tâm bế quan đi!”

Ba ngày sau, Vương Thanh Khải tạm thời giao công việc trong tộc cho Vương Thanh Viễn, dẫn theo Vương Trường Nguyệt, Vương Thu Linh, Vương Thu Minh cùng năm mươi tộc nhân Luyện Khí kỳ rời khỏi Thanh Liên sơn trang, đến thẳng Vân Châu.

Bắc Cương, Hỏa Phượng sơn mạch.

Mật thất nào đó, Vương Minh Nhân ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, ngoài thân bị hào quang hai màu vàng đỏ che kín.

Trên vách đá khắc lượng lớn phù văn màu đỏ, theo hắn hít thở, phù văn màu đỏ lóe lên không ngừng.

Một lát sau, Vương Minh Nhân mở mắt, trong mắt tràn đầy vui mừng.

Hỏa linh khí của Hỏa Phượng sơn mạch tương đối dư thừa, hắn ở đây tu luyện làm ít hưởng nhiều, mượn dùng linh quả hỏa thuộc tính cùng lực lượng đan dược, hắn thuận lợi tiến vào Trúc Cơ tầng bảy, xem ra, không cần tới ba mươi năm, hắn có thể tu luyện đến Trúc Cơ tầng chín.

Vương Minh Nhân đẩy ra cửa mật thất, đi ra ngoài.

Trong sân trồng hai cây Hỏa Lưu Quả, trên cây treo mười mấy trái cây màu đỏ rực, còn chưa chín.

Một đợt tiếng rít vang lên, Vương Minh Nhân từ trong lòng lấy ra một tấm đưa tin, đánh lên một đạo pháp quyết, giọng thanh thúy của một nữ tử chợt vang lên: “Vương sư huynh, ngươi bây giờ có rảnh không?”

“Tây Môn sư muội, ta mới xuất quan, không có việc gì, làm sao vậy?”



Tây Môn sư muội trong miệng Vương Minh Nhân, tên là Tây Môn Phượng, là cháu gái gọi bằng ông của phó tông chủ Kim Diễm tông, Kim Diễm tông sau khi nhập vào Thái Nhất tiên môn, Tây Môn Phượng lắc mình biến hóa, biến thành đệ tử Thái Nhất tiên môn, bởi vì nhập môn muộn, nàng phải xưng hô Vương Minh Nhân một tiếng sư huynh.

“Nửa tháng sau, là sinh nhật của tiểu muội, Vương sư huynh nếu có rảnh, tới uống một chén rượu nhạt.”

“Được, ta nhất định đến đúng giờ.”

Vương Minh Nhân không cần nghĩ ngợi đã đáp ứng, tổ phụ của Tây Môn Phượng tốt xấu là tu sĩ Kết Đan, cái thể diện này, hắn vẫn phải nể.

Tây Môn Phượng là đại mỹ nhân nổi tiếng Kim Diễm tông, rất nhiều người theo đuổi, nhưng tu sĩ Trúc Cơ Tây Môn Phượng để ý cũng không nhiều, Vương Minh Nhân tính là một người, hiếm thấy vị thiên kim đại tiểu thư này mở miệng mời, Vương Minh Nhân tự nhiên sẽ không từ chối.

“Quá tốt rồi, nửa tháng sau, tiểu muội xin đợi đại giá của Vương sư huynh.”

“Tây Môn sư muội nói đùa rồi, chúng ta là đồng môn sư huynh muội, đây là điều ta nên làm, như vậy trước đã, ta còn có việc xử lý.”

Thu hồi tấm đưa tin, Vương Minh Nhân lấy ra pháp khí phi hành, bay về phía Chấp Sự điện.

Đông Hoang, Ngô quốc.

Màn đêm đã buông xuống, phủ thêm cho mặt đất một bộ áo dài màu đen.

Thiên Tuyền sơn là tiền tuyến phòng bị Yêu tộc, đèn đuốc sáng trưng, ngày đêm có tu sĩ tuần tra, còn có hai vị tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn.

Chỗ giao giới Nhân Yêu hai tộc bày ra đại trận, năm vị tu sĩ Kết Đan thủ trận pháp, gắt gao chú ý động hướng của Yêu tộc.

Hà Hồng có tu vi Kết Đan tầng bảy, phụ trách thủ hộ trận pháp.

Hắn ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, cách đó không xa có một tấm gương màu lam lớn cả trượng, trong mặt gương là một dãy núi liên miên không dứt.

Yêu tộc sở dĩ đáng sợ, là bọn họ có thể sử dụng yêu thú cấp thấp, phát động thú triều công kích tu sĩ Nhân tộc.

Hà Hồng đang ngồi thiền điều tức, đột nhiên, một trận tiếng rít dồn dập vang lên.

Hắn mở đôi mắt, chỉ thấy trên mặt gương xuất hiện lượng lớn yêu thú, yêu cầm, số lượng nhiều đếm không xuể.

“Không ổn, thú triều!”

Hà Hồng biến sắc hẳn, hắn trông coi trận pháp đã hơn hai trăm năm, Yêu tộc luôn giữ khuôn phép, vẫn là lần đầu tiên xảy ra thú triều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Liên Chi Đỉnh (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook