Chương 67: Hiếu kính
Hoài Thượng
16/09/2020
Vu Điền vương sửng sốt, Toa Đạt Lệ công chúa cũng sửng sốt, dung nhan xinh đẹp nháy mắt trắng bệch.
“Phải không,” Hoàng đế vui vẻ hỏi: “Phục Đồ Hùng?”
Vu Điền vương tuy rằng phục phịch, nhưng tư duy cùng phản ứng đều rất nhanh nhạy. Chỉ sau một nháy mắt kinh ngạc, lập tức trong lòng đảo chiều, cao giọng nói: “Phải, bệ hạ vạn tuế! Ta nguyện đem nhi nữ kính hiến cho ngài, Vu Điền quốc toàn tâm toàn ý trọn đời quy thuận Đại Đường!”
Hoàng đế cao giọng cười to, tiến lên tự tay đem Vu Điền vương nâng dậy.
Toa Đạt Lệ nước mắt vòng quanh, lại mạnh mẽ cố nhịn không rơi xuống, thốt lên một tiếng “cha” yếu ớt, nhỏ như tiếng muỗi kêu. Ngay sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Đan Siêu, trong ánh nến một đôi mắt xán lạn như minh châu, nước mắt rốt cục rơi xuống gương mặt non mịn.
Đan Siêu mặt không gợn sóng mà cùng nàng đối diện, sau đó lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
………….
“Hoàng đế tuổi đã gần tri thiên mệnh, vậy mà còn chủ động mở miệng muốn Vu Điền công chúa chỉ mới đôi tám xuân xanh, thật sự là…”
[(*) tri thiên mệnh: hơn năm mươi tuổi]
Cung yến sau khi chấm dứt, quần thần đồng loạt rời đi. Tạ Vân cùng Dương Diệu Dung sóng vai xuyên qua quảng trường rộng lớn của Trường Nhạc cung.
Phía trước thị nữ cầm theo đèn lồng dẫn đường cũng cách khá xa, lại thêm phong hàn lộ trọng, cũng không thể nghe rõ tiếng than thở của Dương Diệu Dung. Tạ Vân nhìn xung quanh không người, mới nói: “Thiên hậu hiện giờ lười đối phó tiểu cô nương, gả cho Hoàng đế so với gả cho vị Thái tử kia của chúng ta là may mắn hơn nhiều. Ngươi bớt tranh cãi đi.”
Dương Diệu Dung ngạc nhiên nói: “Làm Lương đệ của Thái tử có cái gì không tốt?”
Nàng đợi nửa ngày không nghe tiếng đáp lời, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trong bóng tối chập choạng, sắc mặt Tạ Vân có chút vi diệu.
“… Ai, tại sao không nói?”
“Thái tử điện hạ thân có yếu tật. Mấy năm gần đây mỗi khi ho ra đều ra máu. Thánh thượng mấy lần ý muốn nhường ngôi đều vì nguyên nhân đó mà không thể. Hai năm trước, Thánh thượng đi Đông đô, lệnh cho Thái tử ở Trường An giám quốc. Kết quả là hết thảy chính sự lớn nhỏ đều bị giao cho Đông Cung tâm phúc như Mang Chí Đức, Trương Văn Quán. Thái tử vậy mà hoàn toàn không hề hỏi tới…”
Dương Diệu Dung cắt ngang Tạ Vân: “Ý của ngươi là gả cho Thái tử khả năng sẽ trở thành quả phụ?”
“Khả năng sẽ…” Tạ Vân dừng một chút, nói: “Quả phụ sống.”
Sắc mặt Dương Diệu Dung nhất thời thập phần cổ quái.
“Thái tử phi Bùi thị gả cho Đông Cung hai năm không hoài thai, trong cung liền đồn đãi Thái tử không thể hành sự. Thánh Thượng nghe xong cũng sinh ra điểm khả nghi, trước đó không lâu mới ban cho Thái tử tám cung nữ, chính là muốn thử xem lời đồn đãi có phải thật hay không…” Tạ Vân thu liễm lời nói.
“Nhưng mặc dù Thái tử thân thể không tốt, so với gả cho Hoàng đế vẫn tốt hơn a!” Dương Diệu Dung thổn thức nói: “Niên kỷ Hoàng đế so với Vu Điền vương cũng không cách xa mấy. Thái tử yếu tật còn có thể điều dưỡng tốt lên, niên kỷ của Hoàng đế lại không thể quay trở lại!”
Tạ Vân nguyên bản tâm sự nặng nề, nghe xong lời này cũng không khỏi buồn cười, thuận tay chọc chọc vào đầu nàng: “Ngươi cũng đọc qua sách vở, không biết rằng khắp thiên hạ đều là vương thổ, trong vòng tứ hải đều là vương thần? Cửu ngũ chí tôn nắm quyền sinh sát trong tay, nghĩ muốn cái gì không phải dễ như trở bàn tay, có kẻ nào dám phản kháng? Mặc dù thân phận tôn quý như công chúa thuộc quốc, một khi đối mặt hoàng mệnh…”
Y tựa hồ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lời nói nhất thời ngưng lại.
“Ta chỉ cảm thán một câu thôi, ngươi lại thuyết dông dài đến thế.” Dương Diệu Dung cười nói, lơ đãng quay đầu lại, đột nhiên kinh ngạc hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Chỉ thấy Tạ Vân sắc mặt phi thường khó coi, như là đột nhiên ý thức được cái gì, đắm chìm vào trong suy nghĩ nào đó. Dương Diệu Dung lại gọi hai tiếng, y mới chợt hồi thần.
“Không có gì,” Tạ Vân nhàn nhạt nói “Nhớ tới một chút…sự tình về sau.”
Dương Diệu Dung gặp gỡ Tạ Vân đã hơn nửa năm, còn chưa từng nhìn thấy thần sắc y như vậy, lúc này nhịn không được muốn hỏi một câu, đột nhiên bước chân cung nhân dẫn đường phía trước chợt ngừng lại.
Một thân ảnh cao lớn tuấn lãng đứng ở ven đường, xoay người lại mỉm cười nói: “Tạ Thống lĩnh, Dương cô nương!”
Dương Diệu Dung thốt nhiên dừng lại. Chỉ thấy thân ảnh dưới ánh trăng kia tản ra cảm giác áp bách vô hình, rõ ràng chính là người vừa rồi ở chỗ ngồi phía xa hướng nàng cách không kính rượu – Đan Siêu!
Tạ Vân lạnh lùng nói: “Ngươi làm gì?”
Dương Diệu Dung không biết có phải là mình bị ảo giác hay không, nàng cảm thấy cơ bắp toàn thân Tạ Vân tựa hồ cũng căng thẳng, sống lưng thậm chí lộ ra đường cong phi thường lạnh thấu xương.
Nếu cảm giác này không sai, biểu hiện đó chính là khi gặp được kẻ địch cực kỳ kiêng kị. Nhưng vẻ mặt Đan Siêu lại thập phần nho nhã lễ độ thậm chí rất có phong phạm: “Sau khi hồi kinh ta còn chưa chính thức đăng môn bái phỏng. Bởi vậy đặc biệt đến bái kiến, thỉnh sư phụ cùng… sư nương tương lai thứ tội!”
Nói xong hắn vậy mà thật sự cúi gập người hành lễ.
Tạ Vân không tiếp lời, Đan Siêu cũng không đứng thẳng dậy.
Chung quanh lặng ngắt như tờ, không khí tựa hồ cũng ngưng đọng lại, làm người ta ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Dương Diệu Dung nhìn Đan Siêu lại nhìn qua Tạ Vân, cảm giác thập phần luống cuống, một lúc lâu mới thật cẩn thận nói: “Trung Võ tướng quân… Không cần đa lễ như vậy, thỉnh mau đứng dậy đi.”
Đan Siêu biết nghe lời phải mà đứng thẳng dậy, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ hơi tươi cười – Hắn mày kiếm mắt sáng, thần sắc lãnh ngạnh khiến nhân tâm sinh ra sợ hãi; nhưng chỉ cần dịu đi một chút, liền có vẻ nam tính phi thường mị lực, khiến cho người ta thực dễ dàng sinh ra vô hạn hảo cảm.
“Đêm dài lộ trọng, ta liền không quấy rầy nữa. Thỉnh sư phụ, sư nương hồi phủ trên đường cẩn thận.”
Dương Diệu Dung ánh mắt liếc qua. Tạ Vân vẫn không có ý muốn mở miệng, khuôn mặt băng hàn dường như không chút sứt mẻ. Nàng chỉ đành gật đầu cười nói: “Phu quân ta uống quá mấy chén, nên không giữ tướng quân nói chuyện … thỉnh Tướng quân về trước đi.”
Đan Siêu thấu hiểu gật đầu, mỉm cười cúi người rồi đi.
“Tạ Vân?” Dương Diệu Dung lo lắng nhẹ giọng gọi.
Hai vai Tạ Vân buông lỏng, khàn khàn mà chậm rãi phun ra một hơi thở, ở trong bóng đêm giây lát ngưng tụ thành một làn sương trắng.
“Đi thôi!” giọng y thô ráp nói.
…………
Từ tầng tháp thứ hai của Trường Nhạc cung trên cao nhìn xuống, bóng dáng thanh tân yểu điệu của nữ tử nắm chặt tay Tạ Vân, gió đêm thổi vạt áo hai người phất phơ, theo sau một cung nhân cầm đèn lồng dẫn dắt, chậm rãi xuyên qua quảng trường, biến mất ở trong bóng đêm thâm trầm ngoài cửa cung.
Võ Hậu thu hồi ánh mắt, chỉ nghe phía sau thị nữ tâm phúc run rẩy thấp giọng nói:
“Thái tử nói: chỉ hận gặp nhau quá muộn sáu chữ, Dương cô nương cũng nên phủ nhận đi? Bộ dáng Dương cô nương có vẻ muốn nói lại thôi, như là có chút thương tâm. Hai người đứng ở trong mai viên tương đối yên tĩnh không nói chuyện…”
Võ Hậu từ trong xoang mũi lạnh lùng mà hừ một tiếng.
Thị nữ sợ tới mức không dám lên tiếng, chỉ cảm thấy gió lạnh lướt qua cần cổ mình khiến nàng chợt rùng mình một cái. Thật lâu sau mới nghe Võ Hậu chậm rãi nói: “Ánh mắt Tạ Vân này… Cũng thật sự là tệ.”
“Tạ… Tạ Thống lĩnh ở lâu trong Bắc Nha, suốt ngày đối mặt đều là nam tử. Đối với nữ nhân cũng có thể nhìn nhầm…”
“Ánh mắt chọn nam nhân của y cũng giống như thế.”
Thị nữ nhất thời không dám nói tiếp nữa, chỉ thấy Võ Hậu thản nhiên mà phất phất tay, phân phó: “Đi lấy cái tráp khắc phượng hoàng trên bàn trang điểm của ta ra đây.”
Thị nữ vội vàng lên tiếng vâng dạ, bước nhanh đi. Chỉ trong chốc lát lại đi lên đài cao, hai tay dâng lên một cái hộp tinh xảo tuyệt luân. Võ Hậu không biết ấn vào một cái ở chỗ nào, đáy hộp liền mở ra một cái vách đôi.
Trong vách đôi trải nhung tơ, phía trên đặt hai hoàn thuốc to bằng ngón út, một viên màu đỏ, một viên màu đen.
“Tám năm trước Tạ Vân ở tại Phụng Cao hành cung dưỡng thương, Minh Sùng Nghiễm chăm sóc y chỉnh chỉnh một mùa đông. Sau khi Minh Sùng Nghiễm hồi kinh, Bổn cung triệu kiến hắn, hỏi hắn về sau rốt cuộc tính toán nguyện trung thành với ai? Thánh thượng, Bổn cung hay là tứ thánh thế tộc? Hắn đã đem hai khoả đan dược tác dụng hoàn toàn tương phản này dâng lên, biểu thị lòng trung tâm của hắn.”
Võ Hậu lấy ra viên đan dược màu đỏ, đưa cho thị nữ.
“Vốn là định dùng để đối phó một người khác … Hiện giờ lại không thể không dùng trước.”
Thị nữ nơm nớp lo sợ tiếp nhận. Chỉ nghe Võ Hậu nói: “Ngươi cầm đưa cho chấp chưởng nội thị Hoàng Tử Nguyên, để hắn giao cho cung nhân chuyên trách tiến hiến hương liệu cho Đông Cung tẩm điện. Hắn biết nên làm như thế nào.”
Thị nữ kìm nén lại nỗi sợ hãi trong lòng, khom người dạ.
…………….
Hôm sau, cấm quân thống lĩnh phủ.
Đêm qua hồi phủ đã gần đến canh ba, Dương Diệu Dung thập phần buồn ngủ, liền đi ngủ ngay. Ngày hôm sau tỉnh lại nghe hạ nhân hội báo, mới biết được Tạ Vân sau khi rửa mặt lại ngồi trong đình viện đến hơn nửa đêm, tự rót tự uống một mình, trầm mặc không nói, thẳng đến thật khuya mới đi ngủ.
Rõ ràng là hai sự kiện không liên quan, trong đầu Dương Diệu Dung lại đột nhiên hiện ra thân ảnh nam nhân đêm qua dưới ánh trăng xoay người rời khỏi, cùng với nụ cười thập phần tao nhã hữu lễ của hắn trước khi đi – nàng theo bản năng lắc lắc đầu, nói: “Ta đã biết!”
Ngay sau đó nàng lại suy nghĩ một khắc, phân phó quản sự nương tử: “Đi thỉnh Thái y đến phủ bắt mạch cho Tạ Thống lĩnh – Không, hãy nói là ta thân thể không thoải mái, đừng nói là đến chẩn cho Tạ Thống lĩnh, cũng đừng kinh động người bên ngoài.”
Trong lòng quản sự nương tử không khỏi đối với vị phu nhân chưa vào cửa này nhìn với cặp mắt khác xưa, vội vàng lên tiếng trả lời lui ra.
Giờ phút này Dương Diệu Dung còn đang nghĩ mãi chưa ra. Kết quả nàng rửa mặt xong, tiến đến phòng khách dùng điểm tâm. Mới vừa vào cửa đã được một phát sét đánh giữa trời quang đầu tiên trong ngày nghênh đón –
Trong khách phòng một loạt hạ nhân đang cung kính quỳ, tất cả đều là lạ mặt, xem ra cũng không phải người Tạ phủ.
Đám hạ nhân đó động tác đều tăm tắp, tất cả đều hai tay giơ lên cao nâng một cái khay gỗ mun chạm vàng. Trong các khay đều là hoàng kim bảo thạch, trân châu phỉ thúy, ngoạn khí tranh chữ cái gì cần có đều có, đem nguyên bản phòng khách Tạ phủ thập phần tôn quý thanh nhã càng chiếu rọi đến huy hoàng chói lọi, quả thực khiến người không mở được mắt.
Dương Diệu Dung sớm đã ở trong nội khố Tạ phủ nhìn quen trân bảo, giờ phút này cũng không khỏi trợn mắt há miệng, đầy đầu mờ mịt, ngốc lăng tại chỗ: “Đây là …”
Quản gia chính là đang đầy mặt lo lắng mà cùng người tới thương lượng cái gì, vừa thấy Dương Diệu Dung, nhất thời giống như gặp được cứu tinh, vội chạy lại hành lễ: “Dương cô nương! Cô nương tới vừa lúc, Trung Võ tướng quân phủ cách vách mới sáng sớm đã đưa lại đây mấy thứ này, nhất định để chúng ta chọn trước, ngài nói đây quả thực là…”
Hơn nửa năm trước, quản sự thị nữ Cẩm Tâm rời Tạ phủ đi Bắc Nha, quản gia mới đề bạt liền có chút chưa được lão luyện, dưới tình thế cấp bách ngay nói cũng nói không rõ. Dương Diệu Dung cảm thấy bất đắc dĩ, đang muốn bảo hắn thở sâu rồi chậm rãi nói, lại nghe phía sau truyền đến một thanh âm mỏi mệt: “Đây là có chuyện gì?”
Mọi người vừa quay đầu lại, Tạ Vân đang vượt qua ngưỡng cửa, tóc dài tùy ý cột sau người, sắc mặt có chút uể oải của người sau khi say.
Người trung niên vừa rồi cùng quản gia nói chuyện mắt sáng lên, vội vàng tiến đến, thi lễ thật sâu, thần thái cực kỳ cung kính: “Thỉnh an Tạ Thống lĩnh! Thật là may mắn được gặp ngài! – Tiểu nhân họ Trần, là nhị quản sự của Trung Võ tướng quân phủ; Sáng nay bỉ phủ nhận được Thiên hoàng Thiên hậu ân trọng, từ trong cung ban thưởng xuống rất nhiều đất đai cùng tài vật. Sau khi Tướng quân xem qua liền nói, mình là người hành quân đánh giặc, cần dùng mấy cái gia sản này làm gì? Liền sai chúng ta đưa tới quý phủ thỉnh Tạ Thống lĩnh chọn trước, để bù đắp cho việc Tướng quân mấy năm nay rời xa Trường An, không thể nào ở trước mặt ngài hầu hạ… Thỉnh ngài xem qua!”
Trần nhị quản gia trong ánh mắt sợ hãi của mọi người quay người lại, từ một hạ nhân bên cạnh người tiếp lấy một cái khay che vải đỏ, vẻ mặt tươi cười xốc lên.
Liên tiếp tiếng hút khí âm thầm vang lên, chỉ thấy trên chiếc khay kia rành rành đều đầy ắp thư quyển, tất cả đều là khế ước đất đai!
Tạ Vân không nói gì, cũng không có động tĩnh gì.
Nếu như nói tối hôm qua sắc mặt của y chính là âm tình bất định, giờ phút này liền thật sự một tia biểu tình tìm cũng không ra. Y giống như là một pho tượng hoàn hảo không tỳ vết mà lại cực độ tối tăm, thậm chí ngay độ cong lông mày đuôi mắt, cùng làn mi thật dài rủ xuống dưới, cũng không thể che dấu ánh mắt lạnh lùng làm người ta sợ hãi.
“Tướng quân các ngươi phân phó…” y từ trong hàm răng nghiến chặt, từng chữ từng chữ thong thả rõ ràng mà nói “…để ta chọn trước?”
Trần Nhị quản gia rụt cổ, gương mặt to béo đầy vẻ tươi cười: “Dạ, dạ, dạ, không sai! …Tướng quân nói thỉnh ngài tùy ý lựa, chỉ cần ngài có thể vui lòng, cho dù để toàn bộ ở lại Tạ phủ cũng không sao, dù sao cũng là giống nhau! Thỉnh ngài!”
“Phải không,” Hoàng đế vui vẻ hỏi: “Phục Đồ Hùng?”
Vu Điền vương tuy rằng phục phịch, nhưng tư duy cùng phản ứng đều rất nhanh nhạy. Chỉ sau một nháy mắt kinh ngạc, lập tức trong lòng đảo chiều, cao giọng nói: “Phải, bệ hạ vạn tuế! Ta nguyện đem nhi nữ kính hiến cho ngài, Vu Điền quốc toàn tâm toàn ý trọn đời quy thuận Đại Đường!”
Hoàng đế cao giọng cười to, tiến lên tự tay đem Vu Điền vương nâng dậy.
Toa Đạt Lệ nước mắt vòng quanh, lại mạnh mẽ cố nhịn không rơi xuống, thốt lên một tiếng “cha” yếu ớt, nhỏ như tiếng muỗi kêu. Ngay sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Đan Siêu, trong ánh nến một đôi mắt xán lạn như minh châu, nước mắt rốt cục rơi xuống gương mặt non mịn.
Đan Siêu mặt không gợn sóng mà cùng nàng đối diện, sau đó lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
………….
“Hoàng đế tuổi đã gần tri thiên mệnh, vậy mà còn chủ động mở miệng muốn Vu Điền công chúa chỉ mới đôi tám xuân xanh, thật sự là…”
[(*) tri thiên mệnh: hơn năm mươi tuổi]
Cung yến sau khi chấm dứt, quần thần đồng loạt rời đi. Tạ Vân cùng Dương Diệu Dung sóng vai xuyên qua quảng trường rộng lớn của Trường Nhạc cung.
Phía trước thị nữ cầm theo đèn lồng dẫn đường cũng cách khá xa, lại thêm phong hàn lộ trọng, cũng không thể nghe rõ tiếng than thở của Dương Diệu Dung. Tạ Vân nhìn xung quanh không người, mới nói: “Thiên hậu hiện giờ lười đối phó tiểu cô nương, gả cho Hoàng đế so với gả cho vị Thái tử kia của chúng ta là may mắn hơn nhiều. Ngươi bớt tranh cãi đi.”
Dương Diệu Dung ngạc nhiên nói: “Làm Lương đệ của Thái tử có cái gì không tốt?”
Nàng đợi nửa ngày không nghe tiếng đáp lời, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trong bóng tối chập choạng, sắc mặt Tạ Vân có chút vi diệu.
“… Ai, tại sao không nói?”
“Thái tử điện hạ thân có yếu tật. Mấy năm gần đây mỗi khi ho ra đều ra máu. Thánh thượng mấy lần ý muốn nhường ngôi đều vì nguyên nhân đó mà không thể. Hai năm trước, Thánh thượng đi Đông đô, lệnh cho Thái tử ở Trường An giám quốc. Kết quả là hết thảy chính sự lớn nhỏ đều bị giao cho Đông Cung tâm phúc như Mang Chí Đức, Trương Văn Quán. Thái tử vậy mà hoàn toàn không hề hỏi tới…”
Dương Diệu Dung cắt ngang Tạ Vân: “Ý của ngươi là gả cho Thái tử khả năng sẽ trở thành quả phụ?”
“Khả năng sẽ…” Tạ Vân dừng một chút, nói: “Quả phụ sống.”
Sắc mặt Dương Diệu Dung nhất thời thập phần cổ quái.
“Thái tử phi Bùi thị gả cho Đông Cung hai năm không hoài thai, trong cung liền đồn đãi Thái tử không thể hành sự. Thánh Thượng nghe xong cũng sinh ra điểm khả nghi, trước đó không lâu mới ban cho Thái tử tám cung nữ, chính là muốn thử xem lời đồn đãi có phải thật hay không…” Tạ Vân thu liễm lời nói.
“Nhưng mặc dù Thái tử thân thể không tốt, so với gả cho Hoàng đế vẫn tốt hơn a!” Dương Diệu Dung thổn thức nói: “Niên kỷ Hoàng đế so với Vu Điền vương cũng không cách xa mấy. Thái tử yếu tật còn có thể điều dưỡng tốt lên, niên kỷ của Hoàng đế lại không thể quay trở lại!”
Tạ Vân nguyên bản tâm sự nặng nề, nghe xong lời này cũng không khỏi buồn cười, thuận tay chọc chọc vào đầu nàng: “Ngươi cũng đọc qua sách vở, không biết rằng khắp thiên hạ đều là vương thổ, trong vòng tứ hải đều là vương thần? Cửu ngũ chí tôn nắm quyền sinh sát trong tay, nghĩ muốn cái gì không phải dễ như trở bàn tay, có kẻ nào dám phản kháng? Mặc dù thân phận tôn quý như công chúa thuộc quốc, một khi đối mặt hoàng mệnh…”
Y tựa hồ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lời nói nhất thời ngưng lại.
“Ta chỉ cảm thán một câu thôi, ngươi lại thuyết dông dài đến thế.” Dương Diệu Dung cười nói, lơ đãng quay đầu lại, đột nhiên kinh ngạc hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Chỉ thấy Tạ Vân sắc mặt phi thường khó coi, như là đột nhiên ý thức được cái gì, đắm chìm vào trong suy nghĩ nào đó. Dương Diệu Dung lại gọi hai tiếng, y mới chợt hồi thần.
“Không có gì,” Tạ Vân nhàn nhạt nói “Nhớ tới một chút…sự tình về sau.”
Dương Diệu Dung gặp gỡ Tạ Vân đã hơn nửa năm, còn chưa từng nhìn thấy thần sắc y như vậy, lúc này nhịn không được muốn hỏi một câu, đột nhiên bước chân cung nhân dẫn đường phía trước chợt ngừng lại.
Một thân ảnh cao lớn tuấn lãng đứng ở ven đường, xoay người lại mỉm cười nói: “Tạ Thống lĩnh, Dương cô nương!”
Dương Diệu Dung thốt nhiên dừng lại. Chỉ thấy thân ảnh dưới ánh trăng kia tản ra cảm giác áp bách vô hình, rõ ràng chính là người vừa rồi ở chỗ ngồi phía xa hướng nàng cách không kính rượu – Đan Siêu!
Tạ Vân lạnh lùng nói: “Ngươi làm gì?”
Dương Diệu Dung không biết có phải là mình bị ảo giác hay không, nàng cảm thấy cơ bắp toàn thân Tạ Vân tựa hồ cũng căng thẳng, sống lưng thậm chí lộ ra đường cong phi thường lạnh thấu xương.
Nếu cảm giác này không sai, biểu hiện đó chính là khi gặp được kẻ địch cực kỳ kiêng kị. Nhưng vẻ mặt Đan Siêu lại thập phần nho nhã lễ độ thậm chí rất có phong phạm: “Sau khi hồi kinh ta còn chưa chính thức đăng môn bái phỏng. Bởi vậy đặc biệt đến bái kiến, thỉnh sư phụ cùng… sư nương tương lai thứ tội!”
Nói xong hắn vậy mà thật sự cúi gập người hành lễ.
Tạ Vân không tiếp lời, Đan Siêu cũng không đứng thẳng dậy.
Chung quanh lặng ngắt như tờ, không khí tựa hồ cũng ngưng đọng lại, làm người ta ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Dương Diệu Dung nhìn Đan Siêu lại nhìn qua Tạ Vân, cảm giác thập phần luống cuống, một lúc lâu mới thật cẩn thận nói: “Trung Võ tướng quân… Không cần đa lễ như vậy, thỉnh mau đứng dậy đi.”
Đan Siêu biết nghe lời phải mà đứng thẳng dậy, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ hơi tươi cười – Hắn mày kiếm mắt sáng, thần sắc lãnh ngạnh khiến nhân tâm sinh ra sợ hãi; nhưng chỉ cần dịu đi một chút, liền có vẻ nam tính phi thường mị lực, khiến cho người ta thực dễ dàng sinh ra vô hạn hảo cảm.
“Đêm dài lộ trọng, ta liền không quấy rầy nữa. Thỉnh sư phụ, sư nương hồi phủ trên đường cẩn thận.”
Dương Diệu Dung ánh mắt liếc qua. Tạ Vân vẫn không có ý muốn mở miệng, khuôn mặt băng hàn dường như không chút sứt mẻ. Nàng chỉ đành gật đầu cười nói: “Phu quân ta uống quá mấy chén, nên không giữ tướng quân nói chuyện … thỉnh Tướng quân về trước đi.”
Đan Siêu thấu hiểu gật đầu, mỉm cười cúi người rồi đi.
“Tạ Vân?” Dương Diệu Dung lo lắng nhẹ giọng gọi.
Hai vai Tạ Vân buông lỏng, khàn khàn mà chậm rãi phun ra một hơi thở, ở trong bóng đêm giây lát ngưng tụ thành một làn sương trắng.
“Đi thôi!” giọng y thô ráp nói.
…………
Từ tầng tháp thứ hai của Trường Nhạc cung trên cao nhìn xuống, bóng dáng thanh tân yểu điệu của nữ tử nắm chặt tay Tạ Vân, gió đêm thổi vạt áo hai người phất phơ, theo sau một cung nhân cầm đèn lồng dẫn dắt, chậm rãi xuyên qua quảng trường, biến mất ở trong bóng đêm thâm trầm ngoài cửa cung.
Võ Hậu thu hồi ánh mắt, chỉ nghe phía sau thị nữ tâm phúc run rẩy thấp giọng nói:
“Thái tử nói: chỉ hận gặp nhau quá muộn sáu chữ, Dương cô nương cũng nên phủ nhận đi? Bộ dáng Dương cô nương có vẻ muốn nói lại thôi, như là có chút thương tâm. Hai người đứng ở trong mai viên tương đối yên tĩnh không nói chuyện…”
Võ Hậu từ trong xoang mũi lạnh lùng mà hừ một tiếng.
Thị nữ sợ tới mức không dám lên tiếng, chỉ cảm thấy gió lạnh lướt qua cần cổ mình khiến nàng chợt rùng mình một cái. Thật lâu sau mới nghe Võ Hậu chậm rãi nói: “Ánh mắt Tạ Vân này… Cũng thật sự là tệ.”
“Tạ… Tạ Thống lĩnh ở lâu trong Bắc Nha, suốt ngày đối mặt đều là nam tử. Đối với nữ nhân cũng có thể nhìn nhầm…”
“Ánh mắt chọn nam nhân của y cũng giống như thế.”
Thị nữ nhất thời không dám nói tiếp nữa, chỉ thấy Võ Hậu thản nhiên mà phất phất tay, phân phó: “Đi lấy cái tráp khắc phượng hoàng trên bàn trang điểm của ta ra đây.”
Thị nữ vội vàng lên tiếng vâng dạ, bước nhanh đi. Chỉ trong chốc lát lại đi lên đài cao, hai tay dâng lên một cái hộp tinh xảo tuyệt luân. Võ Hậu không biết ấn vào một cái ở chỗ nào, đáy hộp liền mở ra một cái vách đôi.
Trong vách đôi trải nhung tơ, phía trên đặt hai hoàn thuốc to bằng ngón út, một viên màu đỏ, một viên màu đen.
“Tám năm trước Tạ Vân ở tại Phụng Cao hành cung dưỡng thương, Minh Sùng Nghiễm chăm sóc y chỉnh chỉnh một mùa đông. Sau khi Minh Sùng Nghiễm hồi kinh, Bổn cung triệu kiến hắn, hỏi hắn về sau rốt cuộc tính toán nguyện trung thành với ai? Thánh thượng, Bổn cung hay là tứ thánh thế tộc? Hắn đã đem hai khoả đan dược tác dụng hoàn toàn tương phản này dâng lên, biểu thị lòng trung tâm của hắn.”
Võ Hậu lấy ra viên đan dược màu đỏ, đưa cho thị nữ.
“Vốn là định dùng để đối phó một người khác … Hiện giờ lại không thể không dùng trước.”
Thị nữ nơm nớp lo sợ tiếp nhận. Chỉ nghe Võ Hậu nói: “Ngươi cầm đưa cho chấp chưởng nội thị Hoàng Tử Nguyên, để hắn giao cho cung nhân chuyên trách tiến hiến hương liệu cho Đông Cung tẩm điện. Hắn biết nên làm như thế nào.”
Thị nữ kìm nén lại nỗi sợ hãi trong lòng, khom người dạ.
…………….
Hôm sau, cấm quân thống lĩnh phủ.
Đêm qua hồi phủ đã gần đến canh ba, Dương Diệu Dung thập phần buồn ngủ, liền đi ngủ ngay. Ngày hôm sau tỉnh lại nghe hạ nhân hội báo, mới biết được Tạ Vân sau khi rửa mặt lại ngồi trong đình viện đến hơn nửa đêm, tự rót tự uống một mình, trầm mặc không nói, thẳng đến thật khuya mới đi ngủ.
Rõ ràng là hai sự kiện không liên quan, trong đầu Dương Diệu Dung lại đột nhiên hiện ra thân ảnh nam nhân đêm qua dưới ánh trăng xoay người rời khỏi, cùng với nụ cười thập phần tao nhã hữu lễ của hắn trước khi đi – nàng theo bản năng lắc lắc đầu, nói: “Ta đã biết!”
Ngay sau đó nàng lại suy nghĩ một khắc, phân phó quản sự nương tử: “Đi thỉnh Thái y đến phủ bắt mạch cho Tạ Thống lĩnh – Không, hãy nói là ta thân thể không thoải mái, đừng nói là đến chẩn cho Tạ Thống lĩnh, cũng đừng kinh động người bên ngoài.”
Trong lòng quản sự nương tử không khỏi đối với vị phu nhân chưa vào cửa này nhìn với cặp mắt khác xưa, vội vàng lên tiếng trả lời lui ra.
Giờ phút này Dương Diệu Dung còn đang nghĩ mãi chưa ra. Kết quả nàng rửa mặt xong, tiến đến phòng khách dùng điểm tâm. Mới vừa vào cửa đã được một phát sét đánh giữa trời quang đầu tiên trong ngày nghênh đón –
Trong khách phòng một loạt hạ nhân đang cung kính quỳ, tất cả đều là lạ mặt, xem ra cũng không phải người Tạ phủ.
Đám hạ nhân đó động tác đều tăm tắp, tất cả đều hai tay giơ lên cao nâng một cái khay gỗ mun chạm vàng. Trong các khay đều là hoàng kim bảo thạch, trân châu phỉ thúy, ngoạn khí tranh chữ cái gì cần có đều có, đem nguyên bản phòng khách Tạ phủ thập phần tôn quý thanh nhã càng chiếu rọi đến huy hoàng chói lọi, quả thực khiến người không mở được mắt.
Dương Diệu Dung sớm đã ở trong nội khố Tạ phủ nhìn quen trân bảo, giờ phút này cũng không khỏi trợn mắt há miệng, đầy đầu mờ mịt, ngốc lăng tại chỗ: “Đây là …”
Quản gia chính là đang đầy mặt lo lắng mà cùng người tới thương lượng cái gì, vừa thấy Dương Diệu Dung, nhất thời giống như gặp được cứu tinh, vội chạy lại hành lễ: “Dương cô nương! Cô nương tới vừa lúc, Trung Võ tướng quân phủ cách vách mới sáng sớm đã đưa lại đây mấy thứ này, nhất định để chúng ta chọn trước, ngài nói đây quả thực là…”
Hơn nửa năm trước, quản sự thị nữ Cẩm Tâm rời Tạ phủ đi Bắc Nha, quản gia mới đề bạt liền có chút chưa được lão luyện, dưới tình thế cấp bách ngay nói cũng nói không rõ. Dương Diệu Dung cảm thấy bất đắc dĩ, đang muốn bảo hắn thở sâu rồi chậm rãi nói, lại nghe phía sau truyền đến một thanh âm mỏi mệt: “Đây là có chuyện gì?”
Mọi người vừa quay đầu lại, Tạ Vân đang vượt qua ngưỡng cửa, tóc dài tùy ý cột sau người, sắc mặt có chút uể oải của người sau khi say.
Người trung niên vừa rồi cùng quản gia nói chuyện mắt sáng lên, vội vàng tiến đến, thi lễ thật sâu, thần thái cực kỳ cung kính: “Thỉnh an Tạ Thống lĩnh! Thật là may mắn được gặp ngài! – Tiểu nhân họ Trần, là nhị quản sự của Trung Võ tướng quân phủ; Sáng nay bỉ phủ nhận được Thiên hoàng Thiên hậu ân trọng, từ trong cung ban thưởng xuống rất nhiều đất đai cùng tài vật. Sau khi Tướng quân xem qua liền nói, mình là người hành quân đánh giặc, cần dùng mấy cái gia sản này làm gì? Liền sai chúng ta đưa tới quý phủ thỉnh Tạ Thống lĩnh chọn trước, để bù đắp cho việc Tướng quân mấy năm nay rời xa Trường An, không thể nào ở trước mặt ngài hầu hạ… Thỉnh ngài xem qua!”
Trần nhị quản gia trong ánh mắt sợ hãi của mọi người quay người lại, từ một hạ nhân bên cạnh người tiếp lấy một cái khay che vải đỏ, vẻ mặt tươi cười xốc lên.
Liên tiếp tiếng hút khí âm thầm vang lên, chỉ thấy trên chiếc khay kia rành rành đều đầy ắp thư quyển, tất cả đều là khế ước đất đai!
Tạ Vân không nói gì, cũng không có động tĩnh gì.
Nếu như nói tối hôm qua sắc mặt của y chính là âm tình bất định, giờ phút này liền thật sự một tia biểu tình tìm cũng không ra. Y giống như là một pho tượng hoàn hảo không tỳ vết mà lại cực độ tối tăm, thậm chí ngay độ cong lông mày đuôi mắt, cùng làn mi thật dài rủ xuống dưới, cũng không thể che dấu ánh mắt lạnh lùng làm người ta sợ hãi.
“Tướng quân các ngươi phân phó…” y từ trong hàm răng nghiến chặt, từng chữ từng chữ thong thả rõ ràng mà nói “…để ta chọn trước?”
Trần Nhị quản gia rụt cổ, gương mặt to béo đầy vẻ tươi cười: “Dạ, dạ, dạ, không sai! …Tướng quân nói thỉnh ngài tùy ý lựa, chỉ cần ngài có thể vui lòng, cho dù để toàn bộ ở lại Tạ phủ cũng không sao, dù sao cũng là giống nhau! Thỉnh ngài!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.