Chương 81: Nghịch đồ
Hoài Thượng
16/09/2020
Năm Hiển Khánh thứ hai, đương kim Thánh thượng đem Lạc Dương đặt làm Đông đô, tu sửa khắp nơi trong Lạc Dương hành cung. Kết quả là bên trong nội cung đình đài lầu các san sát, hoa mỹ trang nghiêm không kém Trường An thành chút nào.
Hà xuất đồ, Lạc xuất thư, Thánh nhân tắc chi. (*)
[(*) đây là một về thuyết Hà đồ – Lạc chi: đại ý Hoàng Hà xuất hiện đồ hình, Sông Lạc xuất hiện thiên thư, thánh nhân thuận theo đó mà làm]
Ba đời đều ở Hà Lạc, Hoàng đế tuổi càng cao, càng thích cư ngụ lâu dài tại Lạc Dương hành cung, nhưng mang theo Thái tử cùng đi theo vẫn là lần đầu tiên trong suốt những năm qua.
Thái tử thì tương đối sầu muộn. Người trong lòng chết, cung điện bị hoả thiêu, tri kỷ năm xưa giao phó tính mạng là Đan đại ca hiện giờ chỉ nghiêm mặt, cả ngày lệnh Vũ Lâm quân bảo hộ bên người, làm hắn bước ra đường một bước cũng không thể đi; khiến cho Thái tử tâm thần chán nản, rã rời, rất có cảm giác hít thở không thông.
Bởi vậy khi đi đến hành cung xa hoa, mẫu đơn nở khắp chốn, bỗng thấy cảm giác mới mẻ, thậm chí ngay cả chứng ho ra máu suốt mùa đông cũng giảm bớt rất nhiều.
Thánh thượng nhìn thấy có chút vui mừng. Màn đêm buông xuống liền ở Lân Chỉ cung tổ chức dạ yến, quân thần vui vầy, hoà hợp vui vẻ.
Nhưng mà quần thần không phải là bọn ngốc. Đối với nguyên nhân niềm vui của Thánh thượng tất cả đều biết rõ ràng trong lòng: Thái tử thân thể tốt lên liền có thể thượng vị.
Đương kim Hoàng đế không thể nói là người không nhân ái, nhưng không khỏi có chút quá nhu nhược. Thời trẻ, dựa vào Quan Lũng cựu tộc của Hoàng hậu phụ trợ, sau đó khiến cho triều chính dần dần rơi vào tay Hoàng hậu nắm giữ, cũng lấy lại không được; Lúc này lại trường kỳ lưu lại Lạc Dương, lệnh cho Thái tử giám quốc. Thái tử thân thể yếu ớt lại nhiều bệnh, tục sự không để ý tới. Trong triều tất cả sự vụ lớn nhỏ liền rơi xuống tay đám trọng thần của Đông cung đảng như Mang Chí Đức, Trương Văn Quán.
Bởi vậy phàm là chính sự, không chuyện gì là không bị thế lực của Hoàng hậu- Thái tử-Tể tướng qua lại dây dưa, hiệu suất cực kỳ chậm chạp, thậm chí thường thường đưa ra quyết sách hoàn toàn trái ngược.
Đối với cái này Hoàng đế đau đầu không thôi, có tâm nghĩ muốn thu dọn lại triều chính. Nhưng chứng đau đầu và giảm thị lực của hắn ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng chỉ đành buông tay, lòng tràn đầy chờ mong thân thể Thái tử tốt lên một chút liền nhường ngôi, an nhàn làm Thái thượng hoàng cao quý.
Thái tử đem chén rượu thả xuống bàn, nói: “Thưởng!”
Đan Siêu nhịn không được vỗ vỗ vai Thái tử: “Điện hạ uống ít chút đi.”
Thái tử kỳ thật không uống quá nhiều, nhưng rượu không say người-người tự say. Giờ phút này thần tình hắn đã đỏ bừng, khoát tay ý bảo mình không sao, lại quay đầu hỏi nội thần: “Nữ nhân đàn tỳ bà kia là người nào?”
Trên buổi tiệc, ca cơ vũ nữ đều là do địa phương quan phủ phú hộ ở Lạc Dương tiến dâng. Nữ nhân đàn tỳ bà một thân tố y, mặt mang lụa mỏng, trong mắt như có vẻ ôn nhu vô tận. Thái tử đã sai người ban thưởng cho nàng hai lần. Đan Siêu lại thật sự không nghe ra tiếng đàn kia có gì là tuyệt diệu, chỉ cảm thấy còn không bằng tiểu khúc Tạ Vân cuốn lá cây thổi năm xưa nơi Đại Mạc.
Nữ nhân đàn tỳ bà đôi mắt đẹp lưu chuyển, gặp người đem món quà Thái tử ban thưởng bưng đến, thế nhưng nhìn cũng không nhìn một cái, cũng hoàn toàn không đứng dậy tạ ơn.
Đan Siêu rốt cục phát hiện vì sao Thái tử mượn rượu giải sầu: mặt mày ngũ quan nàng kia, lại có phần tương tự Dương Diệu Dung!
Đan Siêu trong lòng rơi một cái bộp, quay đầu nhìn về phía Tạ Vân.
Chỉ thấy cách đó không xa trên buổi tiệc, Tạ Vân vén tay áo dài, dùng một cây đũa bạc tinh khiết nhẹ nhàng đánh theo nhịp lên cạnh bàn, tựa hồ đang khép hờ hai mắt thanh giọng hợp ca. Cảnh tượng này ở trên cung yến linh đình đúng là hợp tình hợp ý. Ngay sau đó y tựa hồ cảm giác được ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào người mình, liền nghiêng đầu nhìn về hướng Đan Siêu trông lại.
“…” Hai người đối diện một khắc, Tạ Vân khóe miệng hiện lên ý cười khiêu khích, tháo xuống một cái nhẫn hồng ngọc trên tay đưa cho nội thị bên cạnh người, phân phó cái gì.
Trong lòng Đan Siêu đột nhiên hiện lên một dự cảm cực kỳ không tốt.
Quả nhiên một lát sau, nội thị vội vàng tiến lên, đem đặt chiếc nhẫn hồng ngọc lên khay lót nhung, tặng cho nữ nhân đàn tỳ bà kia!
“Thống lĩnh đây là…” Cẩm Tâm đứng phía sau bất an hỏi.
Tạ Vân mỉm cười nhấp một ngụm rượu: “Cẩm Tâm!”
“Dạ.”
“Nếu ngươi còn ở đầu đường làm xiếc, gặp được ta và Thái tử cùng ban thưởng, ngươi nguyện ý cảm tạ ai?”
Cẩm Tâm nhìn Thái tử thân hình gầy yếu, đầy mặt men say cách đó không xa, bật cười nói: “Đều nói nam tử trong thiên hạ tham luyến mỹ sắc, ai biết được kẻ yêu thích sắc đẹp nhất trên thế gian này kỳ thật lại là nữ nhân? Vấn đề này Thống lĩnh còn phải hỏi sao?”
Tạ Vân nói: “Vậy là được rồi!”
Chỉ thấy nội thị đối nữ nhân đàn tỳ bà thì thầm hai câu, ngón tay nàng kia phút chốc dừng lại, đôi mắt đẹp hướng Tạ Vân nhìn qua, sau đó đứng dậy duyên dáng cúi người, cách nửa tòa đại điện mà thi lễ!
Tạ Vân mỉm cười gật đầu rất có phong độ, lại hoàn toàn không thèm để ý đến những ánh mắt, vẻ mặt khác nhau quanh mình.
Đan Siêu hô hấp hơi trầm xuống, không nói được một lời quay mặt đi.
Nhưng mà Thái tử lại không cách nào nhẫn được với việc Tạ Vân đường đường chính chính khiêu khích giữa ban ngày ban mặt như thế này – Thái tử nguyên bản đã có chút say, trước mắt càng là thù mới hận cũ đồng loạt cuồn cuộn, chỉ là ngại phía trên Đế Hậu hai người không có cách nào trở mặt, đành “phanh!” một tiếng ném chiếc đũa, đứng dậy rời khỏi buổi tiệc cũng không quay đầu lại một cái.
Đan Siêu quát: “Điện hạ!”
“Không… Không sao,” Thái tử cắn chặt hàm răng, miễn cưỡng nói: “Ta quay về tẩm điện tỉnh…tỉnh rượu, sẽ tới sau.”
Thái tử như thế nào lại không thể kiềm chế như thế? Trong lòng Đan Siêu nháy mắt dâng lên bất đắc dĩ. Trước mắt tình thế phi thường mẫn cảm, hắn đương chần chờ xem liệu có nên đuổi theo bên người Thái tử hay không, động tác bỗng nhiên dừng lại.
Chỉ thấy lúc này trong điện ca múa tạm dừng, đổi một dàn vũ cơ mới. Nữ nhân đàn tỳ bà cùng bọn tỷ muội của nàng đồng thời hướng Đế Hậu bái tạ, khom người rời khỏi điện phủ.
Tạ Vân hướng về phía Đan Siêu tựa hồ vô tình lại rất có thâm ý thoáng nhìn, thế nhưng cũng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, hướng một bên khác của đại điện đi ra!
Đan Siêu ngay nửa phần chần chờ đều không có, lập tức quay đầu lệnh cho Vũ Lâm quân phó tướng đi theo Thái tử, chính mình thì nhẹ nhàng không tiếng động rời khỏi buổi tiệc.
Ngoài chủ điện là hành lang gấp khúc, nối thẳng đến phía xa là Phụ ấm các. Đan Siêu đuổi theo ra mấy bước, thân ảnh Tạ Vân cũng đã biến mất trên hành lang vòng vèo. Đan Siêu đẩy mạnh một cánh cửa vào, tìm kiếm ước chừng thời gian nửa nén hương, bước chân mới bỗng nhiên dừng lại.
Xuyên qua khe hở của cánh cửa gỗ khắc hoa, Tạ Vân ngồi trên trường kỉ có tay vịn, nữ nhân đàn tỳ bà quỳ sát dưới đất, vai áo lộ ra một nửa.
Đan Siêu hít sâu vào một hơi, đẩy cửa ra xoạch một cái. Chỉ nghe Tạ Vân không chút để ý cười hỏi: “…Giang Nam? Nhà ngươi là người Dương Châu?”
Đan Siêu bước vào noãn các, tỳ bà nữ quay đầu lại thoáng nhìn hắn, sắc mặt xanh mét phát ra tiếng kinh hô “A!”!
Không đợi tiếng kêu sợ hãi uyển chuyển như chim hót kia buông ra hết, Đan Siêu đã xách ca nữ như xách con gà con, trực tiếp đuổi ra khỏi phòng, tiện tay từ trong túi lấy ra mấy mẩu vàng vụn đưa cho nàng, khách khách khí khí: “Cô nương, nhũ mẫu của ngươi đang tìm, ngươi trở về đi!”
Nói xong không đợi ca nữ đầy mặt hoảng sợ kia trả lời, liền rầm một cái, đem cửa phòng đóng chặt.
“Tạo phản a…” Tạ Vân dựa vào trong trường kỉ rộng lớn, một bàn tay thon dài hữu lực đỡ cằm, biếng nhác cười nói: “Ngay cả vi sư tầm hoan mua vui cũng dám cắt ngang. Hảo nghịch đồ, không sợ bị tha đi ra ngoài đánh năm mươi roi?”
Đan Siêu bỗng nhiên trực tiếp đem Tạ Vân từ trong trường kỉ ôm đứng lên, một phen đẩy vào tường, nắm lấy cằm y. Hai người cách nhau bất quá không đầy một tấc. Đan Siêu vóc người cao ráo, vẻ mặt âm trầm mà lại bất động thần sắc, thoáng nhìn xuống ánh mắt Tạ Vân: “Cái này kêu là nghịch đồ?”
Tạ Vân chế giễu nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Còn nghịch hơn nữa cơ!” Đan Siêu dán sát vào lỗ tai y nói, bỗng nhiên liền đem Tạ Vân đè sát vào vách tường!
Tạ Vân phát ra tiếng kêu khẽ, sống lưng gầy dán sát vào vách tường, trước người bị Đan Siêu gắt gao ngăn chặn, cơ hồ không có bất luận khe hở nào mà giãy dụa, ngay sau đó liền bị miệng lưỡi như lửa nóng của nam tử tuổi trẻ ngăn chặn.
Đó là một nụ hôn hung ác nhiệt liệt như dã thú, lại tràn ngập tính chiếm hữu, bởi vì quá vội vàng gấp gáp thậm chí mang theo ý vị đau đớn, giống như muốn đem từng tấc huyết nhục của đối phương cắn nuốt sạch sẽ. Tạ Vân lông mày nhướng lên, ở khoảng cách đứt quãng phát ra tiếng thở dốc không thoải mái, thanh âm tràn ngập áp lực. Đôi môi non mềm bởi vì bị chà đạp nhiều lần mà hơi sưng đỏ lên, đủ để khiến người ta toàn thân nhiệt huyết đều sôi trào.
“Gấp như vậy không chờ được?” Đan Siêu dùng đầu gối cường bách mà tách hai đùi Tạ Vân ra, tràn ngập uy hiếp mà cọ sát, không biết là cười nhạo y mới vừa rồi hay là hiện tại: “Ngay cả một khắc cũng chờ không được, liền muốn tại đây hành sự?”
Tạ Vân quay đầu, lại bị Đan Siêu vươn tay nắm chắc tóc nơi gáy, mê luyến mà hôn lên sườn mặt.
Làn da sau tai y trơn mịn lại hơi lạnh, trong cổ áo tựa hồ mang theo mùi hương thanh đạm bí ẩn nào đó, theo nụ hôn của Đan Siêu một đường kéo dài, phút chốc từ trên cánh tay rơi xuống, lộ ra một mảng lưng mịn màng căng cứng.
Tạ Vân ngửa cổ, khàn khàn cười nói: “Không thể chờ đợi được rốt cuộc là ai, hả?”
Đan Siêu đem y ôm lên, vài bước đi đến nhuyễn tháp trong noãn các đặt xuống, lập tức một chân đứng dưới đất, chân kia quỳ gối đặt ở bên cạnh người.
Tư thế này khiến Đan Siêu từ trên cao nhìn xuống, ngắm Tạ Vân yếu ớt ở trong vòng tay mình, ôn nhu mà trả lời: “Là ta.”
Tạ Vân nheo mắt, hoàn toàn không có bất luận dấu hiệu muốn giãy dụa nào, trong vẻ dịu ngoan tựa hồ lại mang theo tà tính câu dẫn nhân tâm.
Cái dạng này của y thực sự rất dụ dỗ mị hoặc người. Đan Siêu mê muội từng tấc từng tấc cúi sát xuống. Nhưng mà ngay ở thời điểm hơi thở đan xen nhau, sâu trong tiềm thức bỗng nhiên lại hiện ra một cảm giác không thích hợp.
Ca nữ dung mạo rất giống cố nhân, Tạ Vân đột nhiên ra tay khiêu khích, khiến Thái tử giận dữ rời khỏi chỗ ngồi…
Đan Siêu cơ bắp căng thẳng, động tác dừng lại.
Tạ Vân lại ngẩng đầu rướn tới gần, lông mi dài mảnh cơ hồ phớt trên gương mặt của hắn, chỉ cần hơi đi xuống, là có thể dễ dàng hôn lên đôi môi trơn bóng mềm mại kia.
…Đôi môi mỏng kia suốt ngày phun ra những lời cay nghiệt tàn nhẫn, giờ phút này lại vô lực mà hơi hơi hé mở, bởi vì lúc nãy bị cắn cắn quá độ mà tràn ra thuỷ quang rất nhỏ.
Đan Siêu hổn hển thở dốc, đột nhiên đứng dậy nhìn chằm chằm Tạ Vân, hỏi: “Ngươi lại đang âm mưu cái gì?”
Tạ Vân ngẩn ra, lập tức nở nụ cười, nhàn nhã ngửa về phía sau nằm lên trên gối:
“Cuối cùng sợ sao, nghiệt đồ?”
Bản năng giống đực khó có thể ngăn chặn khiến cho đầu óc Đan Siêu nóng lên. Xung động muốn chinh phạt xâm lược ở trong từng tấc huyết mạch gào thét. Nhưng trực giác nhạy bén được rèn luyện qua nhiều năm chinh chiến sa trường khiến hắn ẩn ẩn ngửi được khí tức cực kỳ bất an.
Phảng phất như có một đại âm mưu giăng bổ, đang từ từ hiện ra bóng dáng dữ tợn.
“… Tạ Vân…” Hắn lẩm bẩm gọi một câu, giống như nghĩ tới điều gì, đáy mắt thần sắc chợt kịch biến, xoay người nhằm phía cửa phòng.
Nhưng mà động tác Tạ Vân so với hắn còn nhanh hơn, nháy mắt khép lại vạt áo xuống giường, tay áo phất lên, đuổi sát theo chạy ra khỏi noãn các!
…………..
Hợp Bích cung.
Thái tử ở trong điện thở vắn than dài một lúc lâu, chợt nghe Ung vương tới chơi, vội đứng dậy đích thân nghênh đón.
Thái tử cùng Ung vương này huynh đệ tuổi tác gần nhau, lại đều là đối tượng bị mẫu thân cường thế áp bách, trong hoạn nạn bồi dưỡng ra tình cảm thâm hậu. Khi biết được Thái tử phất tay áo bỏ ra ngoài, liền đoán nhất định là gặp phải bực mình từ Hoàng hậu. Bởi vậy cũng không lâu sau, dưới sự chỉ dẫn của nội thị đã vội vàng chạy tới. Huynh đệ gặp nhau liền một phen khuyên giải.
Một lát sau, phía ngoài Hợp Bích cung, cung nhân bưng thang canh bước nhanh đi lên bậc thang, lại bị Triệu Đạo Sinh canh giữ ở cửa đại điện ngăn cản: “Ngươi là ai?”
Cung nhân nhận ra là là nội thị đang được tín nhiệm bên người Ung vương, liền không dám nhiều lời, cười giả lả nói: “Thiên hậu nhìn thấy Thái tử bị Tạ Thống lĩnh khiêu khích, bực tức mà rời khỏi bữa tiệc. Bởi vậy trong lòng cảm thấy bất an, cố ý hướng bệ hạ tạ lỗi, cũng ban thưởng xuống một chén canh hạt sen bách hợp, mong Thái tử thanh hỏa nguôi giận.”
Triệu Đạo Sinh tiếp nhận khay, thản nhiên nói: “Thái tử điện hạ đang cùng Ung vương đánh cờ, để ta đưa vào đi thôi.”
Cung nhân lúng ta lúng túng không dám cãi lại, đành vâng lời mà đi.
Đợi cung nhân xoay người đi xa, Triệu Đạo Sinh mới từ trong ống tay áo lấy ra một cái bình sứ, sau khi mở ra hướng vào trong bát canh rắc xuống bột phấn đỏ tươi.
…Bột phấn gặp nước liền tan ngay, rõ ràng chính là đồ vật ngày đó Tạ Vân tự tay giao cho Cẩm Tâm trong thư phòng Tạ phủ!
Triệu Đạo Sinh ánh mắt xẹt qua âm trầm, xoay người đẩy cửa ra, bưng thang canh khom người tiến vào đại điện, cúi người tất cung tất kính nói: “….Thái tử điện hạ!”
………….
Cùng lúc đó, phía ngoài Hợp Bích cung.
Bình sinh khinh công Đan Siêu chưa có lần nào lại nhanh đến như vậy. Đình đài lầu các thuỷ tạ bay vút lui ra phía sau, bên tai chỉ có tiếng gió sắc nhọn gào thét, cùng tiếng trái tim trong lồng ngực kịch liệt đập hỗn loạn.
Giây lát, cánh cửa màu son của Hợp Bích cung gần ngay trước mắt, Đan Siêu lại chợt sững lại. Chỉ thấy trước mặt là một đạo kiếm quang thẳng băng: “… Tạ Vân!”
Thân kiếm phản xạ lên mặt nghiêng xinh đẹp tuyệt trần nhưng lãnh khốc của cấm quân thống lĩnh, giống như trăng rằm chiếu rọi một dòng thu thủy, chỉ liếc mắt nhìn một cái liền đủ để khiến người ta tâm thần bị mê hoặc.
“Lớn mật!” y mỉm cười nói: “Ai cho phép ngươi gọi thẳng tục danh của vi sư?”
Đan Siêu hơi hơi thở dốc, liếc nhìn cửa điện đóng chặt cách đó không xa, thanh âm khàn khàn ẩn hàm tuyệt vọng: “Tạ Vân, để ta qua đi. Không quản kế tiếp phát sinh cái gì, ta đều phát thệ vì ngươi giữ kín mọi bí mật. Thiên hậu nếu trách ngươi, ngươi cứ việc đem tất cả tội lỗi đổ lên trên người của ta…”
Tạ Vân hỏi lại: “Nếu ta không cho qua thì sao?”
Hai người giằng co thật lâu. Tiếng gió phất động cành lá cùng tiếng người xa xa văng vẳng, giờ phút này đều dần dần hóa thành bối cảnh mơ hồ.
Bàn tay Đan Siêu nặng tựa ngàn quân, rốt cục chậm rãi di động.
Khi Long Uyên kiếm ra khỏi vỏ, kình khí mãnh liệt mênh mông, nhất thời hướng bốn phương tám hướng khuếch tán!
“Tạ Vân…” Đan Siêu run rẩy nói.
Rõ ràng người ở vào trạng thái đỉnh cao là hắn, chiếm cứ thượng phong cũng là hắn, nhưng trên gương mặt nam tử anh tuấn thân thể cường tráng kia, có thể nói là tràn ngập vẻ cầu xin.
Tạ Vân trở tay dùng Thái A kiếm nhẹ nhàng vạch một đường xuống mặt đất trước người.
“Trừ phi vượt qua thi thể của ta. Nếu không hôm nay ngươi nhất định không được vượt qua vạch này.” Tạ Vân đem tóc mai rũ xuống vén ra sau tai, giương mắt bình tĩnh nói: “…tới thử xem!
Hà xuất đồ, Lạc xuất thư, Thánh nhân tắc chi. (*)
[(*) đây là một về thuyết Hà đồ – Lạc chi: đại ý Hoàng Hà xuất hiện đồ hình, Sông Lạc xuất hiện thiên thư, thánh nhân thuận theo đó mà làm]
Ba đời đều ở Hà Lạc, Hoàng đế tuổi càng cao, càng thích cư ngụ lâu dài tại Lạc Dương hành cung, nhưng mang theo Thái tử cùng đi theo vẫn là lần đầu tiên trong suốt những năm qua.
Thái tử thì tương đối sầu muộn. Người trong lòng chết, cung điện bị hoả thiêu, tri kỷ năm xưa giao phó tính mạng là Đan đại ca hiện giờ chỉ nghiêm mặt, cả ngày lệnh Vũ Lâm quân bảo hộ bên người, làm hắn bước ra đường một bước cũng không thể đi; khiến cho Thái tử tâm thần chán nản, rã rời, rất có cảm giác hít thở không thông.
Bởi vậy khi đi đến hành cung xa hoa, mẫu đơn nở khắp chốn, bỗng thấy cảm giác mới mẻ, thậm chí ngay cả chứng ho ra máu suốt mùa đông cũng giảm bớt rất nhiều.
Thánh thượng nhìn thấy có chút vui mừng. Màn đêm buông xuống liền ở Lân Chỉ cung tổ chức dạ yến, quân thần vui vầy, hoà hợp vui vẻ.
Nhưng mà quần thần không phải là bọn ngốc. Đối với nguyên nhân niềm vui của Thánh thượng tất cả đều biết rõ ràng trong lòng: Thái tử thân thể tốt lên liền có thể thượng vị.
Đương kim Hoàng đế không thể nói là người không nhân ái, nhưng không khỏi có chút quá nhu nhược. Thời trẻ, dựa vào Quan Lũng cựu tộc của Hoàng hậu phụ trợ, sau đó khiến cho triều chính dần dần rơi vào tay Hoàng hậu nắm giữ, cũng lấy lại không được; Lúc này lại trường kỳ lưu lại Lạc Dương, lệnh cho Thái tử giám quốc. Thái tử thân thể yếu ớt lại nhiều bệnh, tục sự không để ý tới. Trong triều tất cả sự vụ lớn nhỏ liền rơi xuống tay đám trọng thần của Đông cung đảng như Mang Chí Đức, Trương Văn Quán.
Bởi vậy phàm là chính sự, không chuyện gì là không bị thế lực của Hoàng hậu- Thái tử-Tể tướng qua lại dây dưa, hiệu suất cực kỳ chậm chạp, thậm chí thường thường đưa ra quyết sách hoàn toàn trái ngược.
Đối với cái này Hoàng đế đau đầu không thôi, có tâm nghĩ muốn thu dọn lại triều chính. Nhưng chứng đau đầu và giảm thị lực của hắn ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng chỉ đành buông tay, lòng tràn đầy chờ mong thân thể Thái tử tốt lên một chút liền nhường ngôi, an nhàn làm Thái thượng hoàng cao quý.
Thái tử đem chén rượu thả xuống bàn, nói: “Thưởng!”
Đan Siêu nhịn không được vỗ vỗ vai Thái tử: “Điện hạ uống ít chút đi.”
Thái tử kỳ thật không uống quá nhiều, nhưng rượu không say người-người tự say. Giờ phút này thần tình hắn đã đỏ bừng, khoát tay ý bảo mình không sao, lại quay đầu hỏi nội thần: “Nữ nhân đàn tỳ bà kia là người nào?”
Trên buổi tiệc, ca cơ vũ nữ đều là do địa phương quan phủ phú hộ ở Lạc Dương tiến dâng. Nữ nhân đàn tỳ bà một thân tố y, mặt mang lụa mỏng, trong mắt như có vẻ ôn nhu vô tận. Thái tử đã sai người ban thưởng cho nàng hai lần. Đan Siêu lại thật sự không nghe ra tiếng đàn kia có gì là tuyệt diệu, chỉ cảm thấy còn không bằng tiểu khúc Tạ Vân cuốn lá cây thổi năm xưa nơi Đại Mạc.
Nữ nhân đàn tỳ bà đôi mắt đẹp lưu chuyển, gặp người đem món quà Thái tử ban thưởng bưng đến, thế nhưng nhìn cũng không nhìn một cái, cũng hoàn toàn không đứng dậy tạ ơn.
Đan Siêu rốt cục phát hiện vì sao Thái tử mượn rượu giải sầu: mặt mày ngũ quan nàng kia, lại có phần tương tự Dương Diệu Dung!
Đan Siêu trong lòng rơi một cái bộp, quay đầu nhìn về phía Tạ Vân.
Chỉ thấy cách đó không xa trên buổi tiệc, Tạ Vân vén tay áo dài, dùng một cây đũa bạc tinh khiết nhẹ nhàng đánh theo nhịp lên cạnh bàn, tựa hồ đang khép hờ hai mắt thanh giọng hợp ca. Cảnh tượng này ở trên cung yến linh đình đúng là hợp tình hợp ý. Ngay sau đó y tựa hồ cảm giác được ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào người mình, liền nghiêng đầu nhìn về hướng Đan Siêu trông lại.
“…” Hai người đối diện một khắc, Tạ Vân khóe miệng hiện lên ý cười khiêu khích, tháo xuống một cái nhẫn hồng ngọc trên tay đưa cho nội thị bên cạnh người, phân phó cái gì.
Trong lòng Đan Siêu đột nhiên hiện lên một dự cảm cực kỳ không tốt.
Quả nhiên một lát sau, nội thị vội vàng tiến lên, đem đặt chiếc nhẫn hồng ngọc lên khay lót nhung, tặng cho nữ nhân đàn tỳ bà kia!
“Thống lĩnh đây là…” Cẩm Tâm đứng phía sau bất an hỏi.
Tạ Vân mỉm cười nhấp một ngụm rượu: “Cẩm Tâm!”
“Dạ.”
“Nếu ngươi còn ở đầu đường làm xiếc, gặp được ta và Thái tử cùng ban thưởng, ngươi nguyện ý cảm tạ ai?”
Cẩm Tâm nhìn Thái tử thân hình gầy yếu, đầy mặt men say cách đó không xa, bật cười nói: “Đều nói nam tử trong thiên hạ tham luyến mỹ sắc, ai biết được kẻ yêu thích sắc đẹp nhất trên thế gian này kỳ thật lại là nữ nhân? Vấn đề này Thống lĩnh còn phải hỏi sao?”
Tạ Vân nói: “Vậy là được rồi!”
Chỉ thấy nội thị đối nữ nhân đàn tỳ bà thì thầm hai câu, ngón tay nàng kia phút chốc dừng lại, đôi mắt đẹp hướng Tạ Vân nhìn qua, sau đó đứng dậy duyên dáng cúi người, cách nửa tòa đại điện mà thi lễ!
Tạ Vân mỉm cười gật đầu rất có phong độ, lại hoàn toàn không thèm để ý đến những ánh mắt, vẻ mặt khác nhau quanh mình.
Đan Siêu hô hấp hơi trầm xuống, không nói được một lời quay mặt đi.
Nhưng mà Thái tử lại không cách nào nhẫn được với việc Tạ Vân đường đường chính chính khiêu khích giữa ban ngày ban mặt như thế này – Thái tử nguyên bản đã có chút say, trước mắt càng là thù mới hận cũ đồng loạt cuồn cuộn, chỉ là ngại phía trên Đế Hậu hai người không có cách nào trở mặt, đành “phanh!” một tiếng ném chiếc đũa, đứng dậy rời khỏi buổi tiệc cũng không quay đầu lại một cái.
Đan Siêu quát: “Điện hạ!”
“Không… Không sao,” Thái tử cắn chặt hàm răng, miễn cưỡng nói: “Ta quay về tẩm điện tỉnh…tỉnh rượu, sẽ tới sau.”
Thái tử như thế nào lại không thể kiềm chế như thế? Trong lòng Đan Siêu nháy mắt dâng lên bất đắc dĩ. Trước mắt tình thế phi thường mẫn cảm, hắn đương chần chờ xem liệu có nên đuổi theo bên người Thái tử hay không, động tác bỗng nhiên dừng lại.
Chỉ thấy lúc này trong điện ca múa tạm dừng, đổi một dàn vũ cơ mới. Nữ nhân đàn tỳ bà cùng bọn tỷ muội của nàng đồng thời hướng Đế Hậu bái tạ, khom người rời khỏi điện phủ.
Tạ Vân hướng về phía Đan Siêu tựa hồ vô tình lại rất có thâm ý thoáng nhìn, thế nhưng cũng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, hướng một bên khác của đại điện đi ra!
Đan Siêu ngay nửa phần chần chờ đều không có, lập tức quay đầu lệnh cho Vũ Lâm quân phó tướng đi theo Thái tử, chính mình thì nhẹ nhàng không tiếng động rời khỏi buổi tiệc.
Ngoài chủ điện là hành lang gấp khúc, nối thẳng đến phía xa là Phụ ấm các. Đan Siêu đuổi theo ra mấy bước, thân ảnh Tạ Vân cũng đã biến mất trên hành lang vòng vèo. Đan Siêu đẩy mạnh một cánh cửa vào, tìm kiếm ước chừng thời gian nửa nén hương, bước chân mới bỗng nhiên dừng lại.
Xuyên qua khe hở của cánh cửa gỗ khắc hoa, Tạ Vân ngồi trên trường kỉ có tay vịn, nữ nhân đàn tỳ bà quỳ sát dưới đất, vai áo lộ ra một nửa.
Đan Siêu hít sâu vào một hơi, đẩy cửa ra xoạch một cái. Chỉ nghe Tạ Vân không chút để ý cười hỏi: “…Giang Nam? Nhà ngươi là người Dương Châu?”
Đan Siêu bước vào noãn các, tỳ bà nữ quay đầu lại thoáng nhìn hắn, sắc mặt xanh mét phát ra tiếng kinh hô “A!”!
Không đợi tiếng kêu sợ hãi uyển chuyển như chim hót kia buông ra hết, Đan Siêu đã xách ca nữ như xách con gà con, trực tiếp đuổi ra khỏi phòng, tiện tay từ trong túi lấy ra mấy mẩu vàng vụn đưa cho nàng, khách khách khí khí: “Cô nương, nhũ mẫu của ngươi đang tìm, ngươi trở về đi!”
Nói xong không đợi ca nữ đầy mặt hoảng sợ kia trả lời, liền rầm một cái, đem cửa phòng đóng chặt.
“Tạo phản a…” Tạ Vân dựa vào trong trường kỉ rộng lớn, một bàn tay thon dài hữu lực đỡ cằm, biếng nhác cười nói: “Ngay cả vi sư tầm hoan mua vui cũng dám cắt ngang. Hảo nghịch đồ, không sợ bị tha đi ra ngoài đánh năm mươi roi?”
Đan Siêu bỗng nhiên trực tiếp đem Tạ Vân từ trong trường kỉ ôm đứng lên, một phen đẩy vào tường, nắm lấy cằm y. Hai người cách nhau bất quá không đầy một tấc. Đan Siêu vóc người cao ráo, vẻ mặt âm trầm mà lại bất động thần sắc, thoáng nhìn xuống ánh mắt Tạ Vân: “Cái này kêu là nghịch đồ?”
Tạ Vân chế giễu nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Còn nghịch hơn nữa cơ!” Đan Siêu dán sát vào lỗ tai y nói, bỗng nhiên liền đem Tạ Vân đè sát vào vách tường!
Tạ Vân phát ra tiếng kêu khẽ, sống lưng gầy dán sát vào vách tường, trước người bị Đan Siêu gắt gao ngăn chặn, cơ hồ không có bất luận khe hở nào mà giãy dụa, ngay sau đó liền bị miệng lưỡi như lửa nóng của nam tử tuổi trẻ ngăn chặn.
Đó là một nụ hôn hung ác nhiệt liệt như dã thú, lại tràn ngập tính chiếm hữu, bởi vì quá vội vàng gấp gáp thậm chí mang theo ý vị đau đớn, giống như muốn đem từng tấc huyết nhục của đối phương cắn nuốt sạch sẽ. Tạ Vân lông mày nhướng lên, ở khoảng cách đứt quãng phát ra tiếng thở dốc không thoải mái, thanh âm tràn ngập áp lực. Đôi môi non mềm bởi vì bị chà đạp nhiều lần mà hơi sưng đỏ lên, đủ để khiến người ta toàn thân nhiệt huyết đều sôi trào.
“Gấp như vậy không chờ được?” Đan Siêu dùng đầu gối cường bách mà tách hai đùi Tạ Vân ra, tràn ngập uy hiếp mà cọ sát, không biết là cười nhạo y mới vừa rồi hay là hiện tại: “Ngay cả một khắc cũng chờ không được, liền muốn tại đây hành sự?”
Tạ Vân quay đầu, lại bị Đan Siêu vươn tay nắm chắc tóc nơi gáy, mê luyến mà hôn lên sườn mặt.
Làn da sau tai y trơn mịn lại hơi lạnh, trong cổ áo tựa hồ mang theo mùi hương thanh đạm bí ẩn nào đó, theo nụ hôn của Đan Siêu một đường kéo dài, phút chốc từ trên cánh tay rơi xuống, lộ ra một mảng lưng mịn màng căng cứng.
Tạ Vân ngửa cổ, khàn khàn cười nói: “Không thể chờ đợi được rốt cuộc là ai, hả?”
Đan Siêu đem y ôm lên, vài bước đi đến nhuyễn tháp trong noãn các đặt xuống, lập tức một chân đứng dưới đất, chân kia quỳ gối đặt ở bên cạnh người.
Tư thế này khiến Đan Siêu từ trên cao nhìn xuống, ngắm Tạ Vân yếu ớt ở trong vòng tay mình, ôn nhu mà trả lời: “Là ta.”
Tạ Vân nheo mắt, hoàn toàn không có bất luận dấu hiệu muốn giãy dụa nào, trong vẻ dịu ngoan tựa hồ lại mang theo tà tính câu dẫn nhân tâm.
Cái dạng này của y thực sự rất dụ dỗ mị hoặc người. Đan Siêu mê muội từng tấc từng tấc cúi sát xuống. Nhưng mà ngay ở thời điểm hơi thở đan xen nhau, sâu trong tiềm thức bỗng nhiên lại hiện ra một cảm giác không thích hợp.
Ca nữ dung mạo rất giống cố nhân, Tạ Vân đột nhiên ra tay khiêu khích, khiến Thái tử giận dữ rời khỏi chỗ ngồi…
Đan Siêu cơ bắp căng thẳng, động tác dừng lại.
Tạ Vân lại ngẩng đầu rướn tới gần, lông mi dài mảnh cơ hồ phớt trên gương mặt của hắn, chỉ cần hơi đi xuống, là có thể dễ dàng hôn lên đôi môi trơn bóng mềm mại kia.
…Đôi môi mỏng kia suốt ngày phun ra những lời cay nghiệt tàn nhẫn, giờ phút này lại vô lực mà hơi hơi hé mở, bởi vì lúc nãy bị cắn cắn quá độ mà tràn ra thuỷ quang rất nhỏ.
Đan Siêu hổn hển thở dốc, đột nhiên đứng dậy nhìn chằm chằm Tạ Vân, hỏi: “Ngươi lại đang âm mưu cái gì?”
Tạ Vân ngẩn ra, lập tức nở nụ cười, nhàn nhã ngửa về phía sau nằm lên trên gối:
“Cuối cùng sợ sao, nghiệt đồ?”
Bản năng giống đực khó có thể ngăn chặn khiến cho đầu óc Đan Siêu nóng lên. Xung động muốn chinh phạt xâm lược ở trong từng tấc huyết mạch gào thét. Nhưng trực giác nhạy bén được rèn luyện qua nhiều năm chinh chiến sa trường khiến hắn ẩn ẩn ngửi được khí tức cực kỳ bất an.
Phảng phất như có một đại âm mưu giăng bổ, đang từ từ hiện ra bóng dáng dữ tợn.
“… Tạ Vân…” Hắn lẩm bẩm gọi một câu, giống như nghĩ tới điều gì, đáy mắt thần sắc chợt kịch biến, xoay người nhằm phía cửa phòng.
Nhưng mà động tác Tạ Vân so với hắn còn nhanh hơn, nháy mắt khép lại vạt áo xuống giường, tay áo phất lên, đuổi sát theo chạy ra khỏi noãn các!
…………..
Hợp Bích cung.
Thái tử ở trong điện thở vắn than dài một lúc lâu, chợt nghe Ung vương tới chơi, vội đứng dậy đích thân nghênh đón.
Thái tử cùng Ung vương này huynh đệ tuổi tác gần nhau, lại đều là đối tượng bị mẫu thân cường thế áp bách, trong hoạn nạn bồi dưỡng ra tình cảm thâm hậu. Khi biết được Thái tử phất tay áo bỏ ra ngoài, liền đoán nhất định là gặp phải bực mình từ Hoàng hậu. Bởi vậy cũng không lâu sau, dưới sự chỉ dẫn của nội thị đã vội vàng chạy tới. Huynh đệ gặp nhau liền một phen khuyên giải.
Một lát sau, phía ngoài Hợp Bích cung, cung nhân bưng thang canh bước nhanh đi lên bậc thang, lại bị Triệu Đạo Sinh canh giữ ở cửa đại điện ngăn cản: “Ngươi là ai?”
Cung nhân nhận ra là là nội thị đang được tín nhiệm bên người Ung vương, liền không dám nhiều lời, cười giả lả nói: “Thiên hậu nhìn thấy Thái tử bị Tạ Thống lĩnh khiêu khích, bực tức mà rời khỏi bữa tiệc. Bởi vậy trong lòng cảm thấy bất an, cố ý hướng bệ hạ tạ lỗi, cũng ban thưởng xuống một chén canh hạt sen bách hợp, mong Thái tử thanh hỏa nguôi giận.”
Triệu Đạo Sinh tiếp nhận khay, thản nhiên nói: “Thái tử điện hạ đang cùng Ung vương đánh cờ, để ta đưa vào đi thôi.”
Cung nhân lúng ta lúng túng không dám cãi lại, đành vâng lời mà đi.
Đợi cung nhân xoay người đi xa, Triệu Đạo Sinh mới từ trong ống tay áo lấy ra một cái bình sứ, sau khi mở ra hướng vào trong bát canh rắc xuống bột phấn đỏ tươi.
…Bột phấn gặp nước liền tan ngay, rõ ràng chính là đồ vật ngày đó Tạ Vân tự tay giao cho Cẩm Tâm trong thư phòng Tạ phủ!
Triệu Đạo Sinh ánh mắt xẹt qua âm trầm, xoay người đẩy cửa ra, bưng thang canh khom người tiến vào đại điện, cúi người tất cung tất kính nói: “….Thái tử điện hạ!”
………….
Cùng lúc đó, phía ngoài Hợp Bích cung.
Bình sinh khinh công Đan Siêu chưa có lần nào lại nhanh đến như vậy. Đình đài lầu các thuỷ tạ bay vút lui ra phía sau, bên tai chỉ có tiếng gió sắc nhọn gào thét, cùng tiếng trái tim trong lồng ngực kịch liệt đập hỗn loạn.
Giây lát, cánh cửa màu son của Hợp Bích cung gần ngay trước mắt, Đan Siêu lại chợt sững lại. Chỉ thấy trước mặt là một đạo kiếm quang thẳng băng: “… Tạ Vân!”
Thân kiếm phản xạ lên mặt nghiêng xinh đẹp tuyệt trần nhưng lãnh khốc của cấm quân thống lĩnh, giống như trăng rằm chiếu rọi một dòng thu thủy, chỉ liếc mắt nhìn một cái liền đủ để khiến người ta tâm thần bị mê hoặc.
“Lớn mật!” y mỉm cười nói: “Ai cho phép ngươi gọi thẳng tục danh của vi sư?”
Đan Siêu hơi hơi thở dốc, liếc nhìn cửa điện đóng chặt cách đó không xa, thanh âm khàn khàn ẩn hàm tuyệt vọng: “Tạ Vân, để ta qua đi. Không quản kế tiếp phát sinh cái gì, ta đều phát thệ vì ngươi giữ kín mọi bí mật. Thiên hậu nếu trách ngươi, ngươi cứ việc đem tất cả tội lỗi đổ lên trên người của ta…”
Tạ Vân hỏi lại: “Nếu ta không cho qua thì sao?”
Hai người giằng co thật lâu. Tiếng gió phất động cành lá cùng tiếng người xa xa văng vẳng, giờ phút này đều dần dần hóa thành bối cảnh mơ hồ.
Bàn tay Đan Siêu nặng tựa ngàn quân, rốt cục chậm rãi di động.
Khi Long Uyên kiếm ra khỏi vỏ, kình khí mãnh liệt mênh mông, nhất thời hướng bốn phương tám hướng khuếch tán!
“Tạ Vân…” Đan Siêu run rẩy nói.
Rõ ràng người ở vào trạng thái đỉnh cao là hắn, chiếm cứ thượng phong cũng là hắn, nhưng trên gương mặt nam tử anh tuấn thân thể cường tráng kia, có thể nói là tràn ngập vẻ cầu xin.
Tạ Vân trở tay dùng Thái A kiếm nhẹ nhàng vạch một đường xuống mặt đất trước người.
“Trừ phi vượt qua thi thể của ta. Nếu không hôm nay ngươi nhất định không được vượt qua vạch này.” Tạ Vân đem tóc mai rũ xuống vén ra sau tai, giương mắt bình tĩnh nói: “…tới thử xem!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.