Chương 19: Thanh Hoa trì
Hoài Thượng
16/09/2020
Trường An đại đạo liên hiệp tà,
Thanh ngưu bạch mã thất hương xa.
Ngọc liễn túng hoành quá chủ đệ,
Kim tiên lạc dịch hướng Hầu gia. (*)
[(*): trích trong bài “Trường An cổ ý” của Lư Chiếu Lân, một trong “Sơ Đường tứ kiệt”, dịch nghĩa như sau:
Trường An đường lớn tiếp ngõ nhỏ
Trâu xanh, ngựa trắng, Thất hương xa (xe của bậc vua chúa)
Liễn ngọc tung hoành qua phủ đệ
Roi vàng buông xuống hướng Hầu gia.
Đại ý tả cuộc sống Trường An náo nhiệt xa hoa, quý nhân lui tới, người xe nhộn nhịp]
Ánh dương quang sáng sớm cuối thu lướt qua cửa Minh Đức ngoại thành Trường An, xuyên qua một tầng sương trắng mênh mang, chiếu lên đường Chu Tước rộng lớn lát gạch xanh ngay ngắn.
Vó ngựa nhẹ nhàng chậm rãi xuyên qua màn sương, dần dần từ xa đến gần, hiện ra một thân ảnh nam tử tráng kiệt trên lưng ngựa.
Hắn tuổi tác ước chừng trên dưới hai mươi, màu da rám nắng, thân hình hiên ngang khí khái, mi mục sắc bén sáng ngời. Đương thời, nam tử người Hán rất hiếm kẻ có mũi vừa cao lại thẳng như hắn, thêm đôi môi theo thói quen hơi hơi mím lại, làm đường nét mặt nghiêng tuy rằng anh tuấn, lại có chút lãnh đạm xa cách, khiến người không dám thân cận.
Sáng sớm cuối thu phương Bắc rét đậm, hắn lại chỉ mặc một kiện vải thô tăng y, tựa hồ hoàn toàn không cảm thấy lạnh. Dưới lớp vải mỏng màu đen lộ ra bả vai, cánh tay, cơ lưng tinh tráng, theo nhịp ngựa xóc nảy, hơi lộ ra đường nét cơ bắp căng tràn.
Một thanh trường kiếm được nghiêm nghiêm thực thực bọc trong vải bố xám trắng, cột trên lưng hắn.
… Cứ theo lớp vải bởi vì đường dài bôn ba đã phai màu, có vẻ cũ kỹ lại không chút nào thu hút, người tinh mắt lại có thể nhìn ra chung quanh trường kiếm mờ mờ ảo ảo kiếm khí lượn lờ, giống như ám dạ bên trong lấp lánh thanh quang, tản ra hàn ý bức người.
Tiếng vó ngựa đột nhiên ngừng lại, nam tử ngẩng đầu.
Đại môn sơn son thiếp vàng, trên biển đại tự bằng vàng xuyên qua sương mù, có thể đọc thấy rõ ràng.
Tạ phủ.
Nam tử xoay người xuống ngựa, ở dưới tam cấp đứng đó một lúc lâu, bóng dáng như một tảng đá màu đen cứng cáp trầm mặc.
Thẳng đến khi Hắc vân Đạp tuyết rốt cục tính tình nóng nảy không chịu nổi mà phát ra tiếng phì phì trong mũi, dùng miệng đẩy đẩy sau bả vai hắn, nam tử mới thở dài một hơi, bước lên nắm lấy vòng cửa gõ mạnh.
Cửa hông ít khi mở, rít lên tiếng kẽo kẹt. Người gác cổng nhô đầu ra, cung kính chắp tay ấp lễ: “Vị này là…”
“Tại hạ cầu kiến chủ nhân nơi này, thỉnh thông báo.”
Người gác cổng cao thấp liếc mắt đánh giá nam tử một cái, thấy hắn toàn thân phục sức giản dị, thần sắc ngoan lệ, liền cũng không nói gì, chỉ cười hỏi: “Xin hỏi ngài tôn tính đại danh, có bái thiếp không?”
Nam tử hơi chần chờ.
Sau đó hắn chậm rãi cởi xuống trường kiếm sau lưng đưa cho người gác cổng, trầm giọng nói: “Đây chính là bái thiếp của ta…”
Dừng một chút hắn lại nói: “Tại hạ họ Đan, tên một chữ Siêu.”
Người gác cổng lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, khom người liền quay đầu đi. Một lát sau cửa hông mở ra lần thứ hai, lần này đi ra lại là một thị nữ ước chừng hơn hai mươi tuổi mặc quần áo lụa màu đỏ.
Đan Siêu hơi hơi kinh ngạc, chỉ nghe thị nữ thong dong nói: “Lang quân, mời đi theo ta.”
Đây là lần thứ hai Đan Siêu bước vào Tạ phủ.
Nực cười chính là, Tạ phủ này là địa danh chạm bỏng tay số một số hai thành Trường An, mỗi ngày đều có vô số xe ngựa dập dìu bái phỏng. Trong đó không ít quan giai đều muốn bước chân vào Tạ phủ mà không được, ngược lại Đan Siêu một thân áo vải bình dân, hai lần đều là từ đại môn tiến vào.
Lúc này sắc trời còn quá sớm, trong hoa viên không khí rét lạnh thanh tân, trên đường mòn sương trắng còn đọng trên rêu xanh; hành lang hai bên hàng trúc xanh ngắt, dưới bồn ngọc nở đầy hoa cúc từng đóa to đủ màu. Thị nữ kia dáng người cực kỳ kiều diễm, lại chỉ im lặng không nói ở phía trước dẫn đường, xuyên qua một nguyệt môn hoa rủ như rèm, trong tiếng chim hót ríu rít xa xa, rốt cục truyền đến tiếng nước suối róc rách chảy.
Đan Siêu nhìn quanh đánh giá, phát hiện nơi này hiển nhiên là Tạ phủ nội viện.
Thị nữ bỗng nhiên dừng bước, nghiêng người:
“Thống lĩnh, đã mang Đan lang đến.”
Đan Siêu ngạc nhiên dừng lại.
Chỉ thấy phía trước trong hoa viên dùng bạch ngọc quây thành một hồ nước nóng, giờ phút này nhiệt khí đang tỏa ra lượn lờ, mà Tạ Vân đang ngồi bên trong, đưa lưng về phía hắn!
“Ân,” Tạ Vân thuận miệng nói, thanh âm khàn khàn mang theo biếng nhác: “Dâng trà.”
Thị nữ nhẹ lui bước, Đan Siêu thân thể cứng ngắc mà đứng tại chỗ.
Từ góc độ của hắn, chỉ có thể nhìn thấy Tạ Vân tựa vào cạnh hồ nước nóng, tóc dài tùy tiện buộc thành một bó rủ ở bên ngoài, trên mặt nước chỉ lộ ra một bả vai gầy rắn chắc. Ánh dương quang sáng sớm còn hôn ám, nhìn không ra làn da bả vai kia cùng vách hồ bằng cẩm thạch cái nào trắng mịn hơn, Đan Siêu vội vàng dời đi tầm mắt.
“Tới làm gì?” Tạ Vân lười biếng hỏi.
“…” Đan Siêu hầu kết cao thấp nhấp nhô, một lúc lâu sau mới khàn khàn nói:
“Ta nghĩ nếu trời đất bao la, tùy tiện ta đi. Vậy thì Tạ phủ nơi thành Trường An tự nhiên cũng có thể tới, cho nên…”
Tạ Vân lại cắt ngang hắn “Ngươi cũng có thể hồi Mạc Bắc.”
Đan Siêu trong đầu có chút hỗn loạn, ánh mắt không biết làm thế nào, thậm chí ngay cả lưỡi đều cảm thấy thoáng run lên.
Cảm giác này thật sự là rất quái dị.
Hắn không khiến người chú ý mà cắn vào đầu lưỡi, vị rỉ sắt tràn ngập khoang miệng, đau đớn rốt cục làm cho cả nhân, thần, trí đều thanh tỉnh lại.
“Ta một đường từ Giang Nam lên phía Bắc, nhập quách xuất thành không cần văn điệp liền có thể đi. Ven đường lúc nào cũng có người tiếp ứng, ban đêm khi tìm nơi ngủ trọ thậm chí có người cho ngựa ăn. Hoang giao dã ngoại ngẫu nhiên đi nhầm đường, còn có thể nhìn thấy cấm vệ quân lưu lại vó ngựa cùng lộ tiêu, dây đỏ cột trên cành cây chỉ hướng quan đạo, theo đó trực tiếp có thể đi đến trước thành ngoại Trường An…”
Đan Siêu dừng một chút, trầm giọng nói: “Cho nên ta nghĩ, hẳn là có người hy vọng ta đến kinh thành…”
Tạ Vân rốt cục cười rộ lên, quay đầu lại nhìn về phía Đan Siêu. Trong làn hơi nước màu da y cơ hồ trong suốt, mà mi mắt bởi vì vương đầy bụi nước lại có vẻ phá lệ đen sẫm: “Tự mình đa tình! Ngươi đi Trường Giang đâm đầu xuống nước hoặc đi Mạc Bắc thắt cổ cũng không ai ngăn cản ngươi!”
Hoàn bội đinh đương rung động, thị nữ áo đỏ vừa rồi dẫn vài tiểu nha hoàn, mang theo nước trà, điểm tâm cùng khăn tắm đồ vật mang lại.
Mấy cái điểm tâm này căn bản không nhận ra được tên gọi, chỉ thấy mỗi khay đặt dăm ba cái, phấn bạch trong suốt, xanh ngát thanh tân, tinh xảo như đóa hoa, chợt nhìn không nỡ ăn. Nước trà xanh biếc, lại ngọt dịu mát lạnh, Đan Siêu đương lúc miệng khô lưỡi khô, uống liền hai ba bát mới ngừng lại, giương mắt vừa thấy Tạ Vân đã từ trong hồ nước đi ra, đương đem y bào màu trắng rộng rãi mềm mại phủ thêm, tiện tay đem khăn tắm ném cho thị nữ.
“Dọc đường đi có cảm tưởng gì?” Tạ Vân hỏi.
Đan Siêu từ trên bóng lưng của y dời đi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào lá trà xanh ngát trong chén ngọc trơn bóng: “… Suy nghĩ rất nhiều, nhưng chủ yếu chỉ nghĩ thông suốt một việc.”
“A?”
“Ngày đó ở trong Từ Ân tự…”
Đại thị nữ bên cạnh phất phất tay, đem đám tiểu nha hoàn phân phó đi xuống.
“… Tuyết liên hoatổ truyền của phủ Lưu các lão không phải là hư ngôn, chính xác là có, chỉ là đã bị đánh cắp. Mà ngày hôm sau, bát thang quả có độc đó ba người cùng uống. Ngươi cùng Thái tử đều độc tính phát tác, chỉ có ta là không sao, không phải bởi vì ta uống ít nhất.”
Đan Siêu chậm rãi nói: “…chính là bởi vì đóa Tuyết liên hoa trong phủ của Lưu các lão kia, đã bị ta ăn.”
Bên cạnh hồ nước nóng có ngôi đình nhỏ, trong có kê tháp. Thị nữ đã trải đệm bằng lông bạch hồ, Tạ Vân còn không nhìn đến Đan Siêu: “A, ngươi chỗ nào ăn tới?”
“Ngày hôm trước giữa đêm khuya trên đường cái, ngươi cho ta một chén trà nóng, nói vậy Tuyết liên hoa đã hòa trong đó đi. Về phần cái gì hoa khôi đầu bảng Kim yến lâu, căn bản là ngươi…”
“Người nghĩ nhiều sống lâu không lớn được!” Tạ Vân cắt ngang hắn: “Có thời gian rảnh nhớ thương hoa khôi, không bằng cân nhắc nghĩ đến việc hữu dụng khác.”
Đây quả thực già mồm át lẽ phải, hoàn toàn chính là không muốn nghe Đan Siêu nói cái gì phía sau. Đan Siêu khóe miệng hơi nhếch lên, biết nghe lời phải nói: “Phải, ta không nghĩ đến hoa khôi, nghĩ đến chính là sư phụ ngươi…”
“… Nghĩ ta cái gì?”
Lần này rốt cục đến phiên Tạ Vân ngoài ý muốn. Đan Siêu híp mắt, tiêu sái mà giơ tay nhấc chén ngọc: “Ta nghĩ, sư phụ ngươi kim đao bạch mã, an hưởng phong lưu. Mấy năm kia giãi gió dầm sương nơi Mạc Bắc, trong lòng kỳ thực cũng dày vò lắm đi?”
Tạ Vân bật cười, sau đó đưa tay cách không điểm điểm Đan Siêu.
Động tác kia thực nghiền ngẫm, tựa hồ có chút vừa không cam tâm lại không biết làm thế nào, còn có chút ý tứ răn dạy, Đan Siêu nhất thời cảm giác một tia hãnh diện vi diệu.
Nhưng mà khẩu khí này của hắn còn chưa thở xong, đột nhiên chỉ thấy Tạ Vân cuốn tay áo vung lên …
Một dải lụa mềm mại rít lên tiếng gió, như linh xà xoắn tới trước đầu. Đan Siêu còn chưa kịp phản ứng, đã bị nó nhanh như chớp quấn lấy cổ họng, hung hăng kéo đi!
…Rầm!
Hồ nước nóng văng bọt khắp nơi, Đan Siêu không kịp kêu một tiếng, cắm đầu chìm vào trong nước!
“Lô cô lô cô…” Đan Siêu từ dưới đáy hồ giãy dụa trồi lên, chật vật bất kham mà phun ra một miệng nước, trợn mắt nhìn Tạ Vân.
Tạ Vân ôm cánh tay đứng ở cạnh hồ bạch ngọc, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt tràn đầy chế nhạo: “Không cần cảm tạ, đồ đệ! Nước này là từ Thanh Hoa trì trong cung đào ống dẫn trực tiếp về đây, nghe nói có thể trị bách bệnh kéo dài tuổi thọ, ngươi liền ngoan ngoãn ngâm một hồi đi.”
“…” Đan Siêu cả giận nói: “Ta không có bệnh…”
“Nhưng ngươi bẩn!” Tạ Vân nói.
Từ Giang Nam một đường phong trần mệt mỏi tới kinh thành, ngày đêm kiêm trình, chưa từng ở khách điếm mướn phòng tắm qua, Đan Siêu đột nhiên im bặt.
Tạ Vân xoay người bước đi.
“Từ từ!” Đan Siêu đột nhiên gọi: “Ngươi mới vừa nói cái gì? Ngươi gọi ta đồ đệ… “
Tạ Vân nói: “Ngươi quỳ xuống gọi gia gia, ta cũng có thể đáp ứng gọi ngươi là tôn tử. Có muốn thử một chút hay không?”
Đan Siêu nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Tạ Vân cũng không quay đầu lại, tiêu sái mà đi.
Thị nữ đã ở trong tiểu đình trải nhuyễn tháp, điểm huân hương, tự tay bày mấy dĩa điểm tâm. Tạ Vân thư thư phục phục nằm sấp trên tấm thảm lông bạch hồ, thị nữ kia liền ở sau cổ y xoa bóp nhu ấn trên vai, thủ pháp thành thạo dị thường, một đường theo kinh lạc đi xuống, rõ ràng là người chuyên nghiệp đã qua huấn luyện.
Đan Siêu ngâm mình ở trong hồ nước nóng lẳng lặng nhìn, chỉ nghe thị nữ nhẹ giọng nói: “Thống lĩnh kinh mạch ngưng trọng, nhiều chỗ tắc nghẽn, tựa hồ bị phi thường hao tổn. Tốt nhất vẫn là tận lực đừng động võ.”
Tạ Vân “Ngô” một tiếng, một lát sau nói: “Điểm mạnh.”
Thị nữ tăng lực tay, ước chừng thời gian cỡ nửa chén trà nhỏ, lại nghe Tạ Vân mơ hồ nói: “Lại điểm mạnh.”
Làn gió nhẹ sáng sớm xuyên qua đình đài lầu các, rèm lụa mỏng trong thủy tạ tung bay, hương thơm ấm áp phiêu tán.
Thị nữ phát giác Tạ Vân hô hấp phập phồng dần dần bình lặng, liền thu tay lại đứng lên, nhẹ chân lui xuống.
“…”
Đan Siêu ngâm mình trong hồ nước nóng, nhìn hoa viên trước mắt lộng lẫy sum xuê, thuỷ tạ tinh xảo trang nhã, cùng với Tạ Vân yên tĩnh nằm ngủ trên nhuyễn tháp phủ lông bạch hồ cách đó không xa, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác đặc biệt vớ vẩn lại không chân thật.
Hắn thiết tưởng đến Tạ phủ cầu kiến sẽ sinh ra vài tình huống. Tệ nhất chính là trực tiếp bị đuổi ra, tốt nhất cũng chỉ là miễn cưỡng vào cửa, gặp mặt hỏi nói mấy câu, sau đó bị Tạ Vân đuổi ra ngủ ngoài đường.
Vô luận như thế nào cũng sẽ không phải là tình huống này, hắn được ngâm mình trong hồ nước nóng ở Tạ phủ nội viện, mắt mở trừng trừng nhìn cấm quân Thống lĩnh cách mấy bước chân, đang tùy tiện mà ngủ như vậy.
Đan Siêu đứng lên đi đến bên cạnh hồ, tận lực không phát ra tiếng động mà nhảy qua vách hồ ngọc thạch, tùy tay với lấy tăng bào ướt đẫm vứt trên mặt đất. Vừa rồi tiểu nha hoàn mang tới trên bàn còn có khăn tắm y bào tựa hồ là sạch sẽ. Đan Siêu liền qua loa lau sạch, đem quần áo mặc tử tế, đột nhiên cảm giác kinh mạch huyệt đạo toàn thân từ trên xuống dưới quả thật thư giãn, có loại thích ý khó nói thành lời.
Hắn đi lên thủy tạ. Tạ Vân không có động tĩnh, ở trên tháp vẫn phát ra tiếng hô hấp trầm ổn.
Đan Siêu không chút nghi ngờ, nếu hiện tại trong hoa viên đột nhiên nhảy ra thích khách muốn tới lấy tánh mạng Tạ Vân; trước khi thị vệ tới kịp, đầu tên thích khách kia liền sẽ bị Tạ Vân ném xuống đất rồi.
Nhưng mà ít nhất vào giờ khắc này, bộ dáng đang ngủ của cấm quân thống lĩnh phi thường điềm tĩnh an tường, còn có một chút mỏi mệt khó phát hiện.
Đan Siêu cũng không biết là nghĩ như thế nào, thậm chí không ý thức được chính mình đang làm gì. Chờ đến lúc kịp phản ứng, hắn đã đi lên bên cạnh tháp, vươn tay đặt lên kinh mạch sau vai Tạ Vân bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng.
… Đan Siêu không học qua xoa bóp, bất quá người tập võ lực tay mạnh mẽ, nội lực thông qua lòng bàn tay thấm vào kinh mạnh dưới làn da, sinh ra một loại xúc cảm ấm áp, khiến cho kinh lạc đang ngưng trệ cũng theo nội lực quán chú mà chậm rãi giãn ra.
Tạ Vân phát ra một tiếng nỉ non trầm thấp.
Cấm quân thống lĩnh thể trạng cũng không cường tráng, hoặc là nói Đan Siêu cho đến lúc này mới đột nhiên phát hiện y so người bình thường lại có chút gầy gò, đường nét cơ bắp hoàn toàn không phô trương, mỏng manh cơ hồ dán vào xương, bởi vì dẻo dai rắn chắc lại có loại cảm quan thon thả duyên dáng.
Đan Siêu theo xương sống từng chút đi xuống ấn đến thắt lưng, ở chỗ eo lưng sâu nhất liền dừng lại.
“Ngô…” Tạ Vân lười biếng duỗi dài thắt lưng, khàn khàn nói: “Hầu hạ cũng không tồi!”
Y đứng dậy xuống tháp, Đan Siêu cũng tùy theo thối lui sang một bên, chẳng biết tại sao cước bộ có chút hấp tấp, thiếu chút nữa đụng ngã chậu hoa trong góc thủy tạ.
“Như thế nào?”
“… Không có gì” Đan Siêu hít một hơi thật sâu, lặng lẽ nói: “Đồ đệ hầu hạ sư phụ, là việc đương nhiên.”
Tạ Vân mỉm cười: “Cho dù ngươi ngày nào đó đăng cơ xưng đế, hầu hạ ta hẳn là việc đương nhiên.”
Đan Siêu hoàn toàn không biết nên nói gì, may mắn Tạ Vân không tiếp tục đề tài đại nghịch bất đạo kia. Hắn sửa sửa vạt áo, cũng không quay đầu lại đi ra thủy tạ, ngoắc gọi thị nữ tới phân phó: “Đi gọi xe ngựa, chuẩn bị cho hòa thượng kia một bộ quần áo ra ngoài.”
Thị nữ lĩnh mệnh mà đi, Đan Siêu ngạc nhiên hỏi: “Đi… Làm gì?”
“Theo ta tiến cung hiến dược” Tạ Vân gọn gàng dứt khoát trả lời, ánh mắt giễu cợt từ ngoài thủy tạ liếc đến: “…Thái tử chờ Tuyết liên hoa, chờ đến dầu hết đèn tắt. Mà ngươi cũng không biết là ở trên đường mải la cà kỹ viện hay là sinh hài tử, kéo dài tới hôm nay mới đến Trường An. Có biết là làm chậm trễ chính sự của nhiều người hay không hả?”
Thanh ngưu bạch mã thất hương xa.
Ngọc liễn túng hoành quá chủ đệ,
Kim tiên lạc dịch hướng Hầu gia. (*)
[(*): trích trong bài “Trường An cổ ý” của Lư Chiếu Lân, một trong “Sơ Đường tứ kiệt”, dịch nghĩa như sau:
Trường An đường lớn tiếp ngõ nhỏ
Trâu xanh, ngựa trắng, Thất hương xa (xe của bậc vua chúa)
Liễn ngọc tung hoành qua phủ đệ
Roi vàng buông xuống hướng Hầu gia.
Đại ý tả cuộc sống Trường An náo nhiệt xa hoa, quý nhân lui tới, người xe nhộn nhịp]
Ánh dương quang sáng sớm cuối thu lướt qua cửa Minh Đức ngoại thành Trường An, xuyên qua một tầng sương trắng mênh mang, chiếu lên đường Chu Tước rộng lớn lát gạch xanh ngay ngắn.
Vó ngựa nhẹ nhàng chậm rãi xuyên qua màn sương, dần dần từ xa đến gần, hiện ra một thân ảnh nam tử tráng kiệt trên lưng ngựa.
Hắn tuổi tác ước chừng trên dưới hai mươi, màu da rám nắng, thân hình hiên ngang khí khái, mi mục sắc bén sáng ngời. Đương thời, nam tử người Hán rất hiếm kẻ có mũi vừa cao lại thẳng như hắn, thêm đôi môi theo thói quen hơi hơi mím lại, làm đường nét mặt nghiêng tuy rằng anh tuấn, lại có chút lãnh đạm xa cách, khiến người không dám thân cận.
Sáng sớm cuối thu phương Bắc rét đậm, hắn lại chỉ mặc một kiện vải thô tăng y, tựa hồ hoàn toàn không cảm thấy lạnh. Dưới lớp vải mỏng màu đen lộ ra bả vai, cánh tay, cơ lưng tinh tráng, theo nhịp ngựa xóc nảy, hơi lộ ra đường nét cơ bắp căng tràn.
Một thanh trường kiếm được nghiêm nghiêm thực thực bọc trong vải bố xám trắng, cột trên lưng hắn.
… Cứ theo lớp vải bởi vì đường dài bôn ba đã phai màu, có vẻ cũ kỹ lại không chút nào thu hút, người tinh mắt lại có thể nhìn ra chung quanh trường kiếm mờ mờ ảo ảo kiếm khí lượn lờ, giống như ám dạ bên trong lấp lánh thanh quang, tản ra hàn ý bức người.
Tiếng vó ngựa đột nhiên ngừng lại, nam tử ngẩng đầu.
Đại môn sơn son thiếp vàng, trên biển đại tự bằng vàng xuyên qua sương mù, có thể đọc thấy rõ ràng.
Tạ phủ.
Nam tử xoay người xuống ngựa, ở dưới tam cấp đứng đó một lúc lâu, bóng dáng như một tảng đá màu đen cứng cáp trầm mặc.
Thẳng đến khi Hắc vân Đạp tuyết rốt cục tính tình nóng nảy không chịu nổi mà phát ra tiếng phì phì trong mũi, dùng miệng đẩy đẩy sau bả vai hắn, nam tử mới thở dài một hơi, bước lên nắm lấy vòng cửa gõ mạnh.
Cửa hông ít khi mở, rít lên tiếng kẽo kẹt. Người gác cổng nhô đầu ra, cung kính chắp tay ấp lễ: “Vị này là…”
“Tại hạ cầu kiến chủ nhân nơi này, thỉnh thông báo.”
Người gác cổng cao thấp liếc mắt đánh giá nam tử một cái, thấy hắn toàn thân phục sức giản dị, thần sắc ngoan lệ, liền cũng không nói gì, chỉ cười hỏi: “Xin hỏi ngài tôn tính đại danh, có bái thiếp không?”
Nam tử hơi chần chờ.
Sau đó hắn chậm rãi cởi xuống trường kiếm sau lưng đưa cho người gác cổng, trầm giọng nói: “Đây chính là bái thiếp của ta…”
Dừng một chút hắn lại nói: “Tại hạ họ Đan, tên một chữ Siêu.”
Người gác cổng lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, khom người liền quay đầu đi. Một lát sau cửa hông mở ra lần thứ hai, lần này đi ra lại là một thị nữ ước chừng hơn hai mươi tuổi mặc quần áo lụa màu đỏ.
Đan Siêu hơi hơi kinh ngạc, chỉ nghe thị nữ thong dong nói: “Lang quân, mời đi theo ta.”
Đây là lần thứ hai Đan Siêu bước vào Tạ phủ.
Nực cười chính là, Tạ phủ này là địa danh chạm bỏng tay số một số hai thành Trường An, mỗi ngày đều có vô số xe ngựa dập dìu bái phỏng. Trong đó không ít quan giai đều muốn bước chân vào Tạ phủ mà không được, ngược lại Đan Siêu một thân áo vải bình dân, hai lần đều là từ đại môn tiến vào.
Lúc này sắc trời còn quá sớm, trong hoa viên không khí rét lạnh thanh tân, trên đường mòn sương trắng còn đọng trên rêu xanh; hành lang hai bên hàng trúc xanh ngắt, dưới bồn ngọc nở đầy hoa cúc từng đóa to đủ màu. Thị nữ kia dáng người cực kỳ kiều diễm, lại chỉ im lặng không nói ở phía trước dẫn đường, xuyên qua một nguyệt môn hoa rủ như rèm, trong tiếng chim hót ríu rít xa xa, rốt cục truyền đến tiếng nước suối róc rách chảy.
Đan Siêu nhìn quanh đánh giá, phát hiện nơi này hiển nhiên là Tạ phủ nội viện.
Thị nữ bỗng nhiên dừng bước, nghiêng người:
“Thống lĩnh, đã mang Đan lang đến.”
Đan Siêu ngạc nhiên dừng lại.
Chỉ thấy phía trước trong hoa viên dùng bạch ngọc quây thành một hồ nước nóng, giờ phút này nhiệt khí đang tỏa ra lượn lờ, mà Tạ Vân đang ngồi bên trong, đưa lưng về phía hắn!
“Ân,” Tạ Vân thuận miệng nói, thanh âm khàn khàn mang theo biếng nhác: “Dâng trà.”
Thị nữ nhẹ lui bước, Đan Siêu thân thể cứng ngắc mà đứng tại chỗ.
Từ góc độ của hắn, chỉ có thể nhìn thấy Tạ Vân tựa vào cạnh hồ nước nóng, tóc dài tùy tiện buộc thành một bó rủ ở bên ngoài, trên mặt nước chỉ lộ ra một bả vai gầy rắn chắc. Ánh dương quang sáng sớm còn hôn ám, nhìn không ra làn da bả vai kia cùng vách hồ bằng cẩm thạch cái nào trắng mịn hơn, Đan Siêu vội vàng dời đi tầm mắt.
“Tới làm gì?” Tạ Vân lười biếng hỏi.
“…” Đan Siêu hầu kết cao thấp nhấp nhô, một lúc lâu sau mới khàn khàn nói:
“Ta nghĩ nếu trời đất bao la, tùy tiện ta đi. Vậy thì Tạ phủ nơi thành Trường An tự nhiên cũng có thể tới, cho nên…”
Tạ Vân lại cắt ngang hắn “Ngươi cũng có thể hồi Mạc Bắc.”
Đan Siêu trong đầu có chút hỗn loạn, ánh mắt không biết làm thế nào, thậm chí ngay cả lưỡi đều cảm thấy thoáng run lên.
Cảm giác này thật sự là rất quái dị.
Hắn không khiến người chú ý mà cắn vào đầu lưỡi, vị rỉ sắt tràn ngập khoang miệng, đau đớn rốt cục làm cho cả nhân, thần, trí đều thanh tỉnh lại.
“Ta một đường từ Giang Nam lên phía Bắc, nhập quách xuất thành không cần văn điệp liền có thể đi. Ven đường lúc nào cũng có người tiếp ứng, ban đêm khi tìm nơi ngủ trọ thậm chí có người cho ngựa ăn. Hoang giao dã ngoại ngẫu nhiên đi nhầm đường, còn có thể nhìn thấy cấm vệ quân lưu lại vó ngựa cùng lộ tiêu, dây đỏ cột trên cành cây chỉ hướng quan đạo, theo đó trực tiếp có thể đi đến trước thành ngoại Trường An…”
Đan Siêu dừng một chút, trầm giọng nói: “Cho nên ta nghĩ, hẳn là có người hy vọng ta đến kinh thành…”
Tạ Vân rốt cục cười rộ lên, quay đầu lại nhìn về phía Đan Siêu. Trong làn hơi nước màu da y cơ hồ trong suốt, mà mi mắt bởi vì vương đầy bụi nước lại có vẻ phá lệ đen sẫm: “Tự mình đa tình! Ngươi đi Trường Giang đâm đầu xuống nước hoặc đi Mạc Bắc thắt cổ cũng không ai ngăn cản ngươi!”
Hoàn bội đinh đương rung động, thị nữ áo đỏ vừa rồi dẫn vài tiểu nha hoàn, mang theo nước trà, điểm tâm cùng khăn tắm đồ vật mang lại.
Mấy cái điểm tâm này căn bản không nhận ra được tên gọi, chỉ thấy mỗi khay đặt dăm ba cái, phấn bạch trong suốt, xanh ngát thanh tân, tinh xảo như đóa hoa, chợt nhìn không nỡ ăn. Nước trà xanh biếc, lại ngọt dịu mát lạnh, Đan Siêu đương lúc miệng khô lưỡi khô, uống liền hai ba bát mới ngừng lại, giương mắt vừa thấy Tạ Vân đã từ trong hồ nước đi ra, đương đem y bào màu trắng rộng rãi mềm mại phủ thêm, tiện tay đem khăn tắm ném cho thị nữ.
“Dọc đường đi có cảm tưởng gì?” Tạ Vân hỏi.
Đan Siêu từ trên bóng lưng của y dời đi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào lá trà xanh ngát trong chén ngọc trơn bóng: “… Suy nghĩ rất nhiều, nhưng chủ yếu chỉ nghĩ thông suốt một việc.”
“A?”
“Ngày đó ở trong Từ Ân tự…”
Đại thị nữ bên cạnh phất phất tay, đem đám tiểu nha hoàn phân phó đi xuống.
“… Tuyết liên hoatổ truyền của phủ Lưu các lão không phải là hư ngôn, chính xác là có, chỉ là đã bị đánh cắp. Mà ngày hôm sau, bát thang quả có độc đó ba người cùng uống. Ngươi cùng Thái tử đều độc tính phát tác, chỉ có ta là không sao, không phải bởi vì ta uống ít nhất.”
Đan Siêu chậm rãi nói: “…chính là bởi vì đóa Tuyết liên hoa trong phủ của Lưu các lão kia, đã bị ta ăn.”
Bên cạnh hồ nước nóng có ngôi đình nhỏ, trong có kê tháp. Thị nữ đã trải đệm bằng lông bạch hồ, Tạ Vân còn không nhìn đến Đan Siêu: “A, ngươi chỗ nào ăn tới?”
“Ngày hôm trước giữa đêm khuya trên đường cái, ngươi cho ta một chén trà nóng, nói vậy Tuyết liên hoa đã hòa trong đó đi. Về phần cái gì hoa khôi đầu bảng Kim yến lâu, căn bản là ngươi…”
“Người nghĩ nhiều sống lâu không lớn được!” Tạ Vân cắt ngang hắn: “Có thời gian rảnh nhớ thương hoa khôi, không bằng cân nhắc nghĩ đến việc hữu dụng khác.”
Đây quả thực già mồm át lẽ phải, hoàn toàn chính là không muốn nghe Đan Siêu nói cái gì phía sau. Đan Siêu khóe miệng hơi nhếch lên, biết nghe lời phải nói: “Phải, ta không nghĩ đến hoa khôi, nghĩ đến chính là sư phụ ngươi…”
“… Nghĩ ta cái gì?”
Lần này rốt cục đến phiên Tạ Vân ngoài ý muốn. Đan Siêu híp mắt, tiêu sái mà giơ tay nhấc chén ngọc: “Ta nghĩ, sư phụ ngươi kim đao bạch mã, an hưởng phong lưu. Mấy năm kia giãi gió dầm sương nơi Mạc Bắc, trong lòng kỳ thực cũng dày vò lắm đi?”
Tạ Vân bật cười, sau đó đưa tay cách không điểm điểm Đan Siêu.
Động tác kia thực nghiền ngẫm, tựa hồ có chút vừa không cam tâm lại không biết làm thế nào, còn có chút ý tứ răn dạy, Đan Siêu nhất thời cảm giác một tia hãnh diện vi diệu.
Nhưng mà khẩu khí này của hắn còn chưa thở xong, đột nhiên chỉ thấy Tạ Vân cuốn tay áo vung lên …
Một dải lụa mềm mại rít lên tiếng gió, như linh xà xoắn tới trước đầu. Đan Siêu còn chưa kịp phản ứng, đã bị nó nhanh như chớp quấn lấy cổ họng, hung hăng kéo đi!
…Rầm!
Hồ nước nóng văng bọt khắp nơi, Đan Siêu không kịp kêu một tiếng, cắm đầu chìm vào trong nước!
“Lô cô lô cô…” Đan Siêu từ dưới đáy hồ giãy dụa trồi lên, chật vật bất kham mà phun ra một miệng nước, trợn mắt nhìn Tạ Vân.
Tạ Vân ôm cánh tay đứng ở cạnh hồ bạch ngọc, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt tràn đầy chế nhạo: “Không cần cảm tạ, đồ đệ! Nước này là từ Thanh Hoa trì trong cung đào ống dẫn trực tiếp về đây, nghe nói có thể trị bách bệnh kéo dài tuổi thọ, ngươi liền ngoan ngoãn ngâm một hồi đi.”
“…” Đan Siêu cả giận nói: “Ta không có bệnh…”
“Nhưng ngươi bẩn!” Tạ Vân nói.
Từ Giang Nam một đường phong trần mệt mỏi tới kinh thành, ngày đêm kiêm trình, chưa từng ở khách điếm mướn phòng tắm qua, Đan Siêu đột nhiên im bặt.
Tạ Vân xoay người bước đi.
“Từ từ!” Đan Siêu đột nhiên gọi: “Ngươi mới vừa nói cái gì? Ngươi gọi ta đồ đệ… “
Tạ Vân nói: “Ngươi quỳ xuống gọi gia gia, ta cũng có thể đáp ứng gọi ngươi là tôn tử. Có muốn thử một chút hay không?”
Đan Siêu nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Tạ Vân cũng không quay đầu lại, tiêu sái mà đi.
Thị nữ đã ở trong tiểu đình trải nhuyễn tháp, điểm huân hương, tự tay bày mấy dĩa điểm tâm. Tạ Vân thư thư phục phục nằm sấp trên tấm thảm lông bạch hồ, thị nữ kia liền ở sau cổ y xoa bóp nhu ấn trên vai, thủ pháp thành thạo dị thường, một đường theo kinh lạc đi xuống, rõ ràng là người chuyên nghiệp đã qua huấn luyện.
Đan Siêu ngâm mình ở trong hồ nước nóng lẳng lặng nhìn, chỉ nghe thị nữ nhẹ giọng nói: “Thống lĩnh kinh mạch ngưng trọng, nhiều chỗ tắc nghẽn, tựa hồ bị phi thường hao tổn. Tốt nhất vẫn là tận lực đừng động võ.”
Tạ Vân “Ngô” một tiếng, một lát sau nói: “Điểm mạnh.”
Thị nữ tăng lực tay, ước chừng thời gian cỡ nửa chén trà nhỏ, lại nghe Tạ Vân mơ hồ nói: “Lại điểm mạnh.”
Làn gió nhẹ sáng sớm xuyên qua đình đài lầu các, rèm lụa mỏng trong thủy tạ tung bay, hương thơm ấm áp phiêu tán.
Thị nữ phát giác Tạ Vân hô hấp phập phồng dần dần bình lặng, liền thu tay lại đứng lên, nhẹ chân lui xuống.
“…”
Đan Siêu ngâm mình trong hồ nước nóng, nhìn hoa viên trước mắt lộng lẫy sum xuê, thuỷ tạ tinh xảo trang nhã, cùng với Tạ Vân yên tĩnh nằm ngủ trên nhuyễn tháp phủ lông bạch hồ cách đó không xa, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác đặc biệt vớ vẩn lại không chân thật.
Hắn thiết tưởng đến Tạ phủ cầu kiến sẽ sinh ra vài tình huống. Tệ nhất chính là trực tiếp bị đuổi ra, tốt nhất cũng chỉ là miễn cưỡng vào cửa, gặp mặt hỏi nói mấy câu, sau đó bị Tạ Vân đuổi ra ngủ ngoài đường.
Vô luận như thế nào cũng sẽ không phải là tình huống này, hắn được ngâm mình trong hồ nước nóng ở Tạ phủ nội viện, mắt mở trừng trừng nhìn cấm quân Thống lĩnh cách mấy bước chân, đang tùy tiện mà ngủ như vậy.
Đan Siêu đứng lên đi đến bên cạnh hồ, tận lực không phát ra tiếng động mà nhảy qua vách hồ ngọc thạch, tùy tay với lấy tăng bào ướt đẫm vứt trên mặt đất. Vừa rồi tiểu nha hoàn mang tới trên bàn còn có khăn tắm y bào tựa hồ là sạch sẽ. Đan Siêu liền qua loa lau sạch, đem quần áo mặc tử tế, đột nhiên cảm giác kinh mạch huyệt đạo toàn thân từ trên xuống dưới quả thật thư giãn, có loại thích ý khó nói thành lời.
Hắn đi lên thủy tạ. Tạ Vân không có động tĩnh, ở trên tháp vẫn phát ra tiếng hô hấp trầm ổn.
Đan Siêu không chút nghi ngờ, nếu hiện tại trong hoa viên đột nhiên nhảy ra thích khách muốn tới lấy tánh mạng Tạ Vân; trước khi thị vệ tới kịp, đầu tên thích khách kia liền sẽ bị Tạ Vân ném xuống đất rồi.
Nhưng mà ít nhất vào giờ khắc này, bộ dáng đang ngủ của cấm quân thống lĩnh phi thường điềm tĩnh an tường, còn có một chút mỏi mệt khó phát hiện.
Đan Siêu cũng không biết là nghĩ như thế nào, thậm chí không ý thức được chính mình đang làm gì. Chờ đến lúc kịp phản ứng, hắn đã đi lên bên cạnh tháp, vươn tay đặt lên kinh mạch sau vai Tạ Vân bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng.
… Đan Siêu không học qua xoa bóp, bất quá người tập võ lực tay mạnh mẽ, nội lực thông qua lòng bàn tay thấm vào kinh mạnh dưới làn da, sinh ra một loại xúc cảm ấm áp, khiến cho kinh lạc đang ngưng trệ cũng theo nội lực quán chú mà chậm rãi giãn ra.
Tạ Vân phát ra một tiếng nỉ non trầm thấp.
Cấm quân thống lĩnh thể trạng cũng không cường tráng, hoặc là nói Đan Siêu cho đến lúc này mới đột nhiên phát hiện y so người bình thường lại có chút gầy gò, đường nét cơ bắp hoàn toàn không phô trương, mỏng manh cơ hồ dán vào xương, bởi vì dẻo dai rắn chắc lại có loại cảm quan thon thả duyên dáng.
Đan Siêu theo xương sống từng chút đi xuống ấn đến thắt lưng, ở chỗ eo lưng sâu nhất liền dừng lại.
“Ngô…” Tạ Vân lười biếng duỗi dài thắt lưng, khàn khàn nói: “Hầu hạ cũng không tồi!”
Y đứng dậy xuống tháp, Đan Siêu cũng tùy theo thối lui sang một bên, chẳng biết tại sao cước bộ có chút hấp tấp, thiếu chút nữa đụng ngã chậu hoa trong góc thủy tạ.
“Như thế nào?”
“… Không có gì” Đan Siêu hít một hơi thật sâu, lặng lẽ nói: “Đồ đệ hầu hạ sư phụ, là việc đương nhiên.”
Tạ Vân mỉm cười: “Cho dù ngươi ngày nào đó đăng cơ xưng đế, hầu hạ ta hẳn là việc đương nhiên.”
Đan Siêu hoàn toàn không biết nên nói gì, may mắn Tạ Vân không tiếp tục đề tài đại nghịch bất đạo kia. Hắn sửa sửa vạt áo, cũng không quay đầu lại đi ra thủy tạ, ngoắc gọi thị nữ tới phân phó: “Đi gọi xe ngựa, chuẩn bị cho hòa thượng kia một bộ quần áo ra ngoài.”
Thị nữ lĩnh mệnh mà đi, Đan Siêu ngạc nhiên hỏi: “Đi… Làm gì?”
“Theo ta tiến cung hiến dược” Tạ Vân gọn gàng dứt khoát trả lời, ánh mắt giễu cợt từ ngoài thủy tạ liếc đến: “…Thái tử chờ Tuyết liên hoa, chờ đến dầu hết đèn tắt. Mà ngươi cũng không biết là ở trên đường mải la cà kỹ viện hay là sinh hài tử, kéo dài tới hôm nay mới đến Trường An. Có biết là làm chậm trễ chính sự của nhiều người hay không hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.