Thanh Long Đồ Đằng

Chương 27: Thanh Lương điện

Hoài Thượng

16/09/2020

Tháng mười Thánh tuần di giá đến Đông đô, tùy giá văn võ nghi thức mấy trăm dặm không dứt; ngựa xe doanh trướng chạy dài suốt một vùng bình nguyên.

Phía Đông bắt đầu từ Cao Ly, phía Tây tới Ba Tư, dài đến Ô Khắc Lan quốc, các bộ lạc của Hồ tộc đều cử người giỏi nhất đi theo hộ tống, lều trại chiên trướng, ngưu dương đà mã dày đặc một con đường. Khi so sánh với năm được mùa, một đấu gạo được năm tiền, lúa mạch và đậu còn không được đem ra chợ bán.

…Ba ngày sau, thánh giá từ Lạc Dương xuất phát, một đoàn mênh mông dài dằng dặc Đông tuần.

Từ Đông đô tới Thái sơn, cước trình nhanh cũng phải nửa tháng, với khả năng của Đan Siêu một người giục ngựa chỉ cần mấy ngày liền có thể qua lại; nhưng mà thánh giá đi tuần không thể so với kẻ đơn thân độc mã. Cả một đoàn minh hoàng chậm rãi trải khắp núi đồi; Sáng sớm xuất phát, hoàng hôn nghỉ tạm, mỗi ngày đi được không quá mười dặm đường.

Kiêu kỵ binh Đại tướng quân Vũ Văn Hổ suất lĩnh đại đội nhân mã đi theo bảo vệ vòng ngoài, mà Tạ Vân tự mình dẫn sáu trăm cấm quân, ngày đêm bảo vệ xung quanh Đế Hậu.

Từ sau đêm ở Xứng Tâm lâu đó, Đan Siêu liền như có như không lảng tránh ở một mình với Tạ Vân.

May mà từ Trường An tới Đông đô dọc theo đường đi vô cùng rối ren, Tạ Vân căn bản không rảnh bận tâm đến Đan Siêu ở đâu. Sau khi từ Đông đô hành cung xuất phát, Đan Siêu làm phó thủ cho cấm quân thống lĩnh, một mình dẫn một đội nhân mã không xa không gần đi sau Đế Hậu đại kiệu, bình thường chỉ có thể lướt qua đoàn xe ngựa đông đúc, nhìn bóng dáng Tạ Vân ngồi trên lưng ngựa xa xa.

Tạ Vân lại chưa bao giờ quay đầu nhìn qua hắn một lần.

Lúc này mới chỉ cuối thu, cấm quân thống lĩnh đã bọc người trong áo choàng lông thật dày, tóc dài sau đầu cột thành một búi, tay áo tùy tiện trong gió tung bay.

… Y sợ lạnh.

Tin này sau khi rời Lạc Dương không lâu liền truyền ra. Nguyên nhân là một ngày Võ Hậu bắt gặp Mã Hâm nấu thuốc, liền nổi lòng nghi ngờ. Tạ Vân trả lời nói mình sau khi rơi xuống nước liền bị nhiễm phong hàn, thời điểm chuẩn bị Đông tuần mọi việc phức tạp, cho nên mới vẫn luôn dây dưa không thấy dứt.

Câu trả lời hợp tình hợp lý, Võ Hậu chỉ có thể bỏ qua, dặn dò y nghỉ ngơi cho tốt không cần phải lao lực vất vả.

Nhưng trong lòng Đan Siêu nghi ngờ chứng “phong hàn” của Tạ Vân thực ra là sau khi đến Giang Nam. Bởi vì từ sau khi hồi kinh, khí sắc của Tạ Vân chưa từng tốt lên. Khí thu càng lạnh, sắc mặt y lại càng tái nhợt. Trước lúc xuất phát Đông tuần thậm chí phảng phất như có như không một tia bệnh khí.

Lúc y ở Tạ phủ có phục dược hay không Đan Siêu khó có thể biết, nhưng từ sau Đông tuần, đội nghi vệ mỗi ngày đều tụ tập cùng một chỗ, làm thế nào cũng khó có thể tránh tai mắt của người. Cứ theo tần suất Tạ Vân một ngày ba lượt đúng giờ uống thuốc mà xét, khả năng trước khi rời Trường An cũng đã bắt đầu.

… Thân thể y rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Đan Siêu nhớ tới vết thương của “Long cô nương” trong địa cung Tạ phủ, cùng tình hình bây giờ nghĩ lại; rõ ràng là phát tiết trong tình trạng đau đớn cực độ mới tự mình đâm xuyên bàn tay như vậy, trái tim hắn liền nặng nề tựa như bị tảng đá ngàn cân áp xuống.

Hắn không thể ngừng suy nghĩ về vấn đề này.

Mỗi khi trong đầu hiện ra hình ảnh mỹ nhân trong địa cung tranh tối tranh sáng áo quần xộc xệch, cùng tình cảnh “Long cô nương” lúc sau bởi vì bất tiện đi lại mà dựa vào bên người, hắn liền có cảm giác run rẩy như phạm phải tội ác cấm kỵ từ từng đầu dây thần kinh dâng lên.

Phảng phất có một đầu quái thú khổng lồ, từ nơi nào đó sâu thẳm trong lòng đang dần dần ngẩng đầu.

May mà còn rất nhiều chuyện có thể phân tán lực chú ý của Đan Siêu, ví dụ như – Thái tử.

Thái tử Lý Hoằng hoàn toàn không so đo hành vi không trượng nghĩa của Đan Siêu đêm hôm đó đem hắn bỏ mặc tại Thái Dịch trì, đối với chuyện Đan Siêu hộ giá Đông tuần quả thực cực kỳ vui sướng.

Hắn cũng không để ý che dấu lòng hoàn toàn tín nhiệm của mình, thường xuyên sai người triệu Đan Siêu lên xe của mình để nói chuyện phiếm, một lần nói liền hơn nửa canh giờ. Có khi Đan Siêu bận tâm đến mối quan hệ hiểm ác giữa Tạ Vân cùng Thái tử, đáp lại tương đối lãnh đạm, Thái tử cũng không để bụng.

Lúc này người Thái tử có thể tin tưởng quá ít. Đông Cung đảng mặc dù bè cánh đã thành, đám người Mang Chí Đức, Trương Văn Quán ở trong triều dã có tiếng nói phân lượng rất quan trọng. Nhưng đám trọng thần này nguyện trung thành chính là “Đông Cung”, không phải là bản thân Lý Hoằng tuổi còn nhỏ. Đan Siêu không chỉ có diện mạo rất giống hắn, mà ngay thời điểm tính mạng hắn bị đe dọa liền xuất hiện như thần binh từ trên trời giáng xuống, khiến cho từ trong tâm Lý Hoằng liền mặc nhiên sinh ra một cảm giác thân cận.

Có một lần hắn ở trong xe đang cùng người bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ là Bùi Tử Liễu – tiểu thư của Hà Đông Bùi gia – chơi cờ, liền gọi Đan Siêu tới làm trọng tài cho hai người. Đang chơi, hắn đột nhiên vỗ tay mỉm cười, hỏi Bùi Tử Liễu: “… Ngươi xem, ta hôm nay mặc một thân áo đỏ, cấm quân chế phục của Đan Siêu đại sư cũng màu đỏ, chúng ta nhìn qua giống một đôi huynh đệ hay không?”

Cung nhân xung quanh sắc mặt kịch biến, có mấy người chân mềm nhũn liền phục xuống đất.

Đan Siêu nhíu mày, ba chữ “Đừng nói thế!” chưa kịp ra khỏi miệng, Bùi Tử Liễu năm ấy mới gần mười hai tuổi đã ngây thơ nói: “Giống a! Mặc dù quần áo không cùng loại, Thái tử điện hạ cùng đại sư cũng…”

Đan Siêu lạnh lùng quát: “Thái tử!”

Bùi Tử Liễu hoảng sợ, bỗng nhiên câm miệng.

Thái tử tay run lên, quân cờ đang cầm rơi xuống, đám người xung quanh sớm đã quỳ đầy đất.

Thái tử nhìn quanh, một lúc lâu thật dài mà thở ra, phất tay nói: “Các ngươi đều lui ra đi.”

Đám cung nhân mỗi kẻ đều hận lỗ tai mình không thể điếc từ sớm, vội không ngừng đứng dậy rời khỏi xe.

Đợi cho đến lúc trong xe chỉ còn ba người bọn họ, Thái tử mới có chút chần chờ mà nhìn về phía Đan Siêu, đột nhiên hỏi: “Đại sư xem ra còn ghi hận chuyện nơi Từ Ân tự, Lưu các lão cùng ta làm khổ nhục kế, suýt nữa đã liên luỵ đến tăng nhân trong chùa sao?”

Đan Siêu im lặng một khắc, lắc lắc đầu.

“… Vậy là tốt rồi.”

Thái tử lại thở dài, buồn bã nói: “Ngày đó ta vốn cho là mình thật sự phải chết, hơn nữa đương lúc độc phát, ta đau đến tầm mắt đều mơ hồ không rõ, vẫn còn nhìn thấy Tạ Thống lĩnh lạnh lùng đứng ở đó nhìn ta… Tạ Thống lĩnh là kẻ tử trung với Hoàng hậu, cho dù ta không bị độc chết, y cũng có cả ngàn biện pháp có thể lấy mệnh của ta.”

“Nếu không có đại sư, giờ khắc đó ta đã tiến vào Chiêu lăng.” Thái tử lộ ra một nụ cười khổ thê lương: “Bởi vậy ta nhìn đại sư, chỉ cảm thấy thân thiết vô cùng. Nếu ta có huynh trưởng mà nói, hẳn không khác biệt lắm với đại sư đi.”

Đan Siêu: “…”

Thái tử! Nếu ngươi có huynh trưởng, ngươi liền không phải là Thái tử a!



Đan Siêu quả thực không biết nên nói cái gì, một lúc lâu mới tận lực uyển chuyển nói: “Dù vậy, có vài lời Điện hạ vẫn nên cẩn thận một chút đi. Đông tuần nghi trượng không thể so với Đông Cung, lời nói cần có chút cẩn trọng tai vách mạch rừng.”

Thái tử cảm kích mà nhìn hắn một cái, nói: “Ta hiểu được.”

“Tạ Thống lĩnh tuy rằng thân cận Hoàng hậu…” Đan Siêu còn muốn thay Tạ Vân phân trần đôi câu, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng thế nhưng trào lên một cỗ chua xót như kim châm, liền nói không được nữa.

“Đại sư cũng thỉnh cẩn trọng với Tạ Thống lĩnh.” Thái tử không nghe ra nguyên ý muốn biện giải của hắn, ngưng trọng nói: “Tạ Vân người này, lai lịch cực kỳ kỳ lạ. Ta nghe Mang Thị lang theo ta có đề cập qua hai câu – Thúc phụ của Mang thị lang chính là Tể tướng thời tiên hoàng, những chuyện thâm cung bí sử trong triều rất có hiểu biết – nói rằng Tạ Vân từng là đệ tử của Ám môn chưởng môn Doãn Khai Dương, sau lại là người ám sát Vũ Văn Hổ bại lộ, bị lưu đày Mạc Bắc mấy năm. Sau khi trở lại chẳng biết tại sao lập tức được Hoàng hậu trọng dụng, chỉ trong vòng mấy tháng liền bò lên chức cấm quân thống lĩnh, nhanh chóng tích lũy gia tư mấy vạn…”

Trong lòng Đan Siêu khẽ động, tâm nói thì ra là thế, khó trách Tạ Vân lại đi Mạc Bắc.

Hắn lại truy nguyên hỏi một câu: “Vì sao Tạ Thống lĩnh lại muốn ám sát Vũ Văn Hổ?”

Sắc mặt Thái tử đột ngột có vẻ mất tự nhiên, nhìn nhìn Bùi Tử Liễu. Tiểu cô nương đương vẻ mặt ngây thơ mà nhìn bọn họ.

“Ách…” Thái tử vẫy tay, Đan Siêu áp tai đi qua, chỉ nghe Thái tử nhỏ giọng nói: “Việc này phi thường vớ vẩn, đại sư nghe một chút cho biết, không cần tưởng là thật… Nghe đồn Tạ Thống lĩnh năm đó dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, giống như nữ tử vậy. Có một ngày trong cung dạ yến, Vũ Văn Hổ say rượu muốn bức bách, ách…”

Trái tim Đan Siêu đập điên cuồng. Tức giận cùng ghen tuông đột nhiên từ sâu trong tuỷ não phát ra, như một cỗ nhiệt hoả nóng bỏng mạnh mẽ toả ra tứ chi toàn thân.

Nhưng trên mặt hắn vẫn thực trấn tĩnh, thậm chí ngay cả thanh âm cũng không có gì biến hóa: “… Nguyên lai là như vậy, khó trách hai người không hợp.”

“Vũ Văn đại tướng quân tuy rằng sau khi say thất lễ, nhưng xưa nay làm người cũng không tệ lắm.” Thái tử không hề phát hiện trong đáy mắt Đan Siêu xẹt qua vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, thở dài nói: “Đại sư xin nghe ta một lời. Tuy rằng không biết Tạ Thống lĩnh vì sao không cho ngươi quay lại Từ Ân tự, nhưng sau chuyến Đông tuần này, đại sư vẫn nên lập tức tìm cơ hội thoát thân đi. Tạ Vân người này làm việc kiêu ngạo, tâm ngoan thủ lạt, ngay cả Thánh Thượng ngẫu nhiên đều có chút kiêng kị y…”

Đan Siêu hít vào một hơi, mạnh mẽ áp chế sát ý sôi trào trong lồng ngực.

“Đa tạ Điện hạ nhắc nhở, ta nhớ kỹ.” Đan Siêu đứng lên, bình tĩnh chắp tay: “Bên ngoài sắc trời đã tối, rất nhanh sẽ đến hành cung, ta phải đi ra ngoài an bài cấm quân xa mã, xin cáo từ.”

Thái tử lo sợ bất an gật gật đầu, nhìn theo thân ảnh cao ngất thẳng tắp của hắn xuống xe.

Đan Siêu nhảy xuống xe của Thái tử, cởi dây cương của Hắc vân đạp tuyết, thả người lên ngựa, thế nhưng ngẩng đầu vừa vặn liền thấy Tạ Vân cách đó không xa ngồi ngay ngắn trên lưng con ngựa trắng, lạnh lùng mà liếc hắn.

Mà một cung nhân áo xám đang cúi đầu nhún vai, nhỏ giọng trước ngựa y nói gì đó. Đan Siêu nhận ra hắn chính là thái giám vừa rồi hầu hạ trong xe Thái tử.

Cung nhân quay đầu lại nhìn thấy Đan Siêu, lúc này hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch ra. Tạ Vân nhẹ nhàng bâng quơ mà phất phất tay, cung nhân kia cả người run run rẩy rẩy, đầu cũng không dám ngước lên mà chạy đi.

Đan Siêu thẳng tắp nhìn Tạ Vân, ánh mắt thâm trầm bức nhân, tựa hồ có thể xuyên thấu qua mặt nạ bạc trắng, nhìn vào cặp mắt gặp biến bất kinh kia.

Gió nhẹ thổi qua đội nghi trượng, nhấc lên tầng tầng rèm sa.

Một lúc lâu sau Tạ Vân trên mặt cười nhạt, chợt giục ngựa, cũng không quay đầu lại mà đi.

Đoàn nghi trượng cứ vừa đi vừa nghỉ, rốt cục đến Bộc Dương hành cung.

Thánh Thượng hưng trí bừng bừng, sau khi giá lâm hành cung chuyện thứ nhất liền triệu tập quần thần đại khai dạ yến, giăng đèn kết hoa thập phần náo nhiệt. Đợi đến lúc ca múa vãn đi đã là nửa khuya, ngay cả thân thể cường tráng như rèn từ sắt nguội của Đan Siêu cũng có điểm mệt mỏi, đám văn thần lại càng chân nam đá chân siêu, tới tấp được đám cung nhân đỡ ra ngoài.

Đan Siêu đứng dậy muốn rời đi, đột nhiên chỉ thấy Thái tử cách đám người, lén lút quay đầu lại, vẫy tay với mình.

Đây là đang gọi hắn đi qua.

Đan Siêu đang chần chờ một khắc, đột nhiên bả vai lại bị người vỗ một nhịp. Hắn quay đầu lại nhìn rõ ràng là Mã Hâm.

“Thống lĩnh có chuyện tìm ngươi,” Mã Hâm mặt mũi lạnh tanh, nói: “Ở Thiên điện trong Thanh Lương điện, lệnh ngươi đừng nói nhảm mau mau đi tới.”

Đan Siêu: “…”

Từ sau khi bị đại sư vơ vét mười lượng bạc, Mã Hâm đối với Đan Siêu cõi lòng đầy địch ý nói không nên lời. Bình thường gặp mặt hoặc là châm chọc khiêu khích, hoặc là đường vòng tránh đi, chưa từng tử tế nói qua một câu.

Đan Siêu trong lòng nghi ngờ có phải lúc trước công phu sư tử há mồm vơ vét tài sản của mình quá nhiều hay không. Dù sao mười lượng bạc cũng là khá lớn, hẳn là để lại ấn tượng lòng tham không đáy cho Mã Hâm. Bất quá sự tình đã phát sinh, có hối hận cũng vô dụng, chỉ đành phải mặc kệ mà thôi.

Đan Siêu đối Mã Hâm đơn giản nói đa tạ, hướng Thái tử làm cái thủ thế xin lỗi, rồi xoay người đi vào phía nội cung.

Thanh Lương điện.

Trong đại đường rộng lớn ánh nến chợt loé, Tạ Vân một người ngồi sâu trong đại điện, đưa lưng về phía cánh cửa màu son.

Y đã tắm rửa qua, khoác một thân áo ngủ màu trắng rộng rãi, một tay dùng khăn vải lau khô mái tóc dài ướt át, một tay đem danh sách cấm quân hộ tịch trước mặt chậm rãi lật qua một tờ, thỉnh thoảng cầm lấy bút phác thảo mấy chữ ghi chú.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Tạ Vân cũng không quay đầu lại, nói: “Rót cho ta chén trà.”

Tiếng bước chân ở phía sau hắn dừng lại, lặng im một chút, vươn tay vén mái tóc bên gáy của y, cầm lấy khăn vải bắt đầu chà lau.

Tạ Vân đồng tử phút chốc co lại, xoay người đứng lên, đưa tay một chưởng đánh vào ngực, “bang” một cái đã bị người kia bắt lấy cổ tay.

“… Người đâu?!”

Vũ Văn Hổ thản nhiên nói: “Không có ai đâu! Chính ngươi tự mình đem đại nội cấm vệ xung quanh đều sai đi rồi còn gì? Ngươi đoán người của ta có nghe lệnh của ngươi hay không?”



“…” Một cổ tay Tạ Vân bị hắn nắm chặt, ánh mắt mờ mịt không nói được một lời.

Vũ Văn Hổ lại tự nhiên như không, dùng một tay khác bưng ấm trà trên bàn, thật sự rót một chén trà nóng, đưa tới trước mặt y: “…Tạ Thống lĩnh, mời?”

Tạ Vân không đoạt lấy bát trà hắt vào mặt hắn, nhưng cũng không có động tác gì khác. Hai người cách nhau không quá gang tấc, cấm quân Thống lĩnh hơi hơi nâng cằm, động tác này khiến y cùng Vũ Văn Hổ cơ hồ nhìn thẳng, đồng thời cũng làm cho đường cong duyên dáng nơi cổ áo cùng xương quai xanh hõm sâu, trong ánh sáng hôn ám phá lệ rõ ràng: “… Vũ Văn tướng quân có việc gì không?”

Vũ Văn Hổ hầu kết chớp động, lập tức dời tầm mắt, ngửa đầu đem chén trà kia uống một hơi cạn sạch.

Hắn đem chén trà không đặt lại bàn, chỉ vào chén thuốc đã uống cạn chỉ còn lại một chút cặn màu đen đặt cạnh giá cắm nến, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Phong hàn thang” Tạ Vân lạnh lùng nói.

Vũ Văn Hổ ngón trỏ chấm một cái, đưa lên miệng: “Phong hàn thang phải dùng nhân sâm ngàn năm làm thuốc dẫn?”

“…”

“Nội lực ngươi trong mạch đập cực kỳ yếu ớt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Tạ Vân nhíu mày chăm chú nhìn hắn, cổ tay áo vẫn rủ bên người thoáng động, vô thanh vô tức rút ra một thanh đoản chủy.

Ngay sau đó y thốt nhiên ra tay, Vũ Văn Hổ vẻ mặt kịch biến, lắc mình lui ra phía sau, chỉ nghe trước mặt tiếng gió rít lên, Tạ Vân cầm đoản chuỷ tung người thẳng tắp lao về phía trước!

Cho dù nội lực cực yếu, Tạ Vân cũng là đệ nhất thiên hạ, cận chiến ra tay biến hoá xảo diệu, sắc bén dũng mãnh. Vũ Văn Hổ trong lúc vội vàng căn bản không thể chống đỡ được, chỉ trong thời gian ngắn đã rơi vào chật vật, né trái tránh phải. Đao phong mấy lần hiểm hiểm sát ngay cổ họng.

Xoẹt…tiếng xé rách truyền đến, đồng tử Vũ Văn Hổ khẽ động.

Chỉ thấy vạt áo trước ngực hắn bị cắt qua, khoảng cách mũi đao sát vào da ngực, trong phút chốc ngay cả cơ bắp đều rõ ràng cảm nhận được đao phong lạnh lẽo!

“Tạ Vân!” Vũ Văn Hổ lớn tiếng quát.

Tạ Vân rơi xuống đất, nhẹ như một sợi lông vũ, vạt áo ống tay áo tung bay, cổ tay đem chủy thủ lật lại.

Vũ Văn Hổ biết đó là tiêu thức mở đầu, ngay sau đó đao phong liền sẽ hướng về phía gương mặt chính mình mà chém ngang, lúc này hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành trở tay duỗi đến sau lưng, leng keng rút ra bối đao bản rộng.

…. Đinh!

Tiếng kim thạch giao kích, bối đao bản rộng cùng chủy thủ mãnh liệt va chạm, bắn ra liên tiếp ánh lửa!

Hai người trong gang tấc giằng co, Vũ Văn Hổ nhìn chằm chằm Tạ Vân nói: “Lấy nội tức hiện tại của ngươi, chịu đựng qua mùa đông này cũng thực khó khăn, nếu thật sự có chuyện gì nói…”

Tạ Vân cắt ngang hắn: “Nếu ta chết, trong cấm quân có chín ngàn đệ tử; Nếu ngươi chết, Vũ Văn thế tộc còn lại bao nhiêu người?”

Vũ Văn Hổ hô hấp dừng lại.

Đúng lúc này, Tạ Vân đột nhiên biến chiêu. Chủy thủ giữa tiếng ma sát kim loại chói tai trượt theo sống lưng bối đao, giây lát liền chém tới cánh tay Vũ Văn Hổ!

Mũi đao bộc lộ sát ý thấy rõ.

Vũ Văn Hổ máu như ngừng chảy, đầu óc trống rỗng, thân mình kinh nghiệm sa trường phản ứng so với bất luận ý thức gì cũng nhanh hơn, trong lúc chỉ mành treo chuông hết sức liền rút sống đao đỡ lại.

Sống đao trầm trọng kia liền mãnh liệt hướng về phía thắt lưng Tạ Vân chém qua!

Lần này kỳ thật là chủy thủ của Tạ Vân rất bất lợi. Nếu là Thái A kiếm nơi tay, chỉ cần lấy kiếm phong đón nhận, có thể dùng va chạm mạnh mẽ để chế trụ một đao kia.

Nhưng mà Thái A kiếm không có trong tay, Tạ Vân một thân không gì che chắn, sống đao mang theo lực như khai sơn này mà đập tới, ắt có thể đem nội tạng y nát nhừ!

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Tạ Vân cả người không lùi mà tiến, nhìn như muốn lấy lực kháng lực đón đỡ một kích kia …

Nhưng mà, trước một giây kinh tâm động phách kia phát sinh, Vũ Văn Hổ đột nhiên cảm giác một sức mạnh khác từ bên cạnh đánh úp lại.

… Thế tới quá nhanh. Vũ Văn Hổ căn bản không kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì, liền thấy một thanh trường kiếm nghiêng nghiêng đâm tới, chợt vung lên, giữa một tiếng nổ tung như long trời lở đất đánh bay bối đao bản rộng của mình!

Leng keng mấy tiếng vang nặng nề, chính là thanh âm bối đao rời khỏi tay rơi xuống nền đại điện.

Vũ Văn Hổ phải lùi lại mấy bước, quắc mắt nhìn lên, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi thân mặc y phục cấm vệ đỏ thẫm đang đứng trước mặt mình.

… Đó là Đan Siêu.

Đan Siêu một tay nắm Thất tinh Long uyên, vừa rồi một bước bắt kịp, kiếm thế cực độ tinh chuẩn lại cực độ bá đạo, mãnh liệt thay Tạ Vân tiếp được một chiêu cực kỳ nghiêm trọng kia!

“…” Vũ Văn Hổ khàn khàn đạo: “Tại sao lại là ngươi?!”

Đan Siêu che ở trước người Tạ Vân, chỉ nghe “keng” một tiếng vang, cầm chuôi kiếm đem Thất tinh Long uyên cắm xuống nền gạch bên cạnh người.

“Tại hạ Đan Siêu Mạc Bắc,” Âm điệu hắn đều đều, nghe không ra bất luận cái gì hỉ nộ, chỉ có dư âm bình tĩnh đến mức đáng sợ vang vọng thật lâu: “Hôm nay tại đây, nguyện hướng Vũ Văn tướng quân thỉnh giáo!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Long Đồ Đằng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook