Thanh Long Giáo Chủ

Chương 8: Xuất phái đại quy mô

Liễu Tàn Dương

21/05/2013

Hôm nay, tại Long Hồn sảnh, Yến Thiết Y ngồi nghe thuộc hạ báo cáo tình hình.

Đúng hơn, các thuộc hạ do Đồ Trường Mục sai phái đi điều tra về các vụ thất tung và thảm tử của những đệ huynh tại các Phân cuộc, theo sự bàn nghị mấy hôm trước.

Thuộc hạ gồm ba người, do Đồ Trường Mục dẫn vào tiếp xúc với Yến Thiết Y.

Đại khái, viên phủ doãn phủ Quảng Ngươn, chẳng hề sát hại Ngụy Tử Kỳ. Một kẻ nào đó, bắt Ngụy Tử Kỳ, đem nạp cho phủ doãn, nhưng chỉ nạp xác chết chứ chẳng phải người sống và Ngụy Tử Kỳ đã bị chặt đầu trước rồi mới được đưa vào nha môn.

Viên phủ doãn chỉ muốn người sống, để cho Triệu Quán hành hạ, báo thù, nhưng bố cáo đã yết thị khắp nơi rồi, thì dù muốn dù không, cũng phải thu nhận đầu và mình của Ngụy Tử Kỳ, sau đó trao ra đúng số ba ngàn lượng bạc thưởng.

Yến Thiết Y hỏi :

- Tướng mạo, hình dung của kẻ giao nạp đầu và mình Ngụy Tử Kỳ, lãnh thưởng đó như thế nào?

Đồ Trường Mục rít giọng hận nói :

- Hắn bao kín chiếc đầu, vuông vải trùm luôn cả cổ, nên chẳng ai biết được mặt mũi hắn ra sao. Hắn nói giọng Giang Bắc, thân vóc ốm và cao, tên chứng kiến vụ giao nạp đó tiết lộ hắn là một nam nhân, tuổi trạc trung tuần.

Yến Thiết Y lắc đầu :

- Mơ hồ quá! Tên đó chỉ biết có bấy nhiêu thôi sao?

Đồ Trường Mục gật đầu :

- Phải!

Rồi lão tiếp :

- Kết quả về cuộc điều tra quanh cái chết của Ngụy Tử Kỳ, chỉ có bấy nhiêu đó thôi.

Yến Thiết Y đứng lên, trầm giọng thốt :

- Mười hôm trước đây, bọn trinh sát của chúng ta phát hiện thi hài của hai đầu thủ lãnh thất tung, cạnh một cái trạm giao dịch bên ngoài huyện thành Phụng Tiết. Hai xác chết mang đầy thương tích, lỗ chỗ như tổ ong, ai trông thấy cũng phải rợn người. Hai xác chết đã sình thúi, chứng tỏ nạn nhân bị giết từ nhiều ngày trước. Rồi đến trường hợp của Thương Phó Dõng! Theo tin tức đưa về đây thì xác chết của Thương Phó Dõng bị bỏ trong một gian phòng khách sạn, xác sưng phồng lên, ngả mầu tín sạm, mắt mũi, miệng tai đều ứa máu, mường tượng họ Thương chết, vì bị đầu độc. Khách sạn đó tọa lạc tại tiểu trấn Trấn Điền. Việc gì khiến hắn đến tiểu trấn tìm vào khách sạn, để rồi bị đầu độc mà chết? Người phụ trách cuộc điều tra về cái chết của Thương Phó Dõng không thu thập được một chi tiết nhỏ nào khả dĩ giúp chúng ta truy tìm hung thủ. Này Trương Mưu, ta có cảm tưởng là dưới tay ngươi chẳng có một tên nào hữu dụng cả.

Tham dự cuộc họp này, còn có Ưng Thanh Qua và Trang Không Ly.

Đồ Trường Mục cúi đầu, Lăng và Trang cũng trầm lặng luôn. Vị Khôi Thủ quở tuy qua trực tiếp Đồ Trường Mục, song hai người cũng xốn xang vô cùng.

Yến Thiết Y hậm hực :

- Việc cũ chưa giải quyết, việc mới lại phát sanh, trong khi đó thì các ngươi chưa có một kế hoạch nào ứng phó! Đại đầu lãnh Sa Sanh tại Tế Nam thất tung! Hai đầu lãnh tại Thông Lương tập thất tung! Mà trong lúc này, thất tung là cầm như thủ tiêu! Ta đã bảo các ngươi, truyền lịnh đi khắp nơi, nhắc nhở các Phân cuộc, gia tâm đề phòng, tại sao lại còn có những việc như vậy xảy ra, hả? Chúng ta mất người, là một cái tức, đối phương đắc ý, thêm một cái tức cho chúng ta nữa! Con người kiên nhẫn đến đâu, cũng không tài nào chịu nổi hai cái tức đó! Thật là mất mặt cho ta!

Ba tên thuộc hạ phụ trách cuộc điều tra báo cáo kết quả xong, còn đứng đó, thấy Khôi Thủ nổi giận cực độ, đều xám mặt, đầu cúi thấp, người phát run, hầu như nín thở.

Yến Thiết Y hỏi :

- Đại thủ não Cát Quy tại Tế Nam hiện làm gì?

Tên thuộc hạ đứng bên hữu run giọng đáp :

- Cát đại thủ não hiện với tám đầu lãnh, phân nhau thành bốn tổ, tản mác quanh vùng, truy lùng hung thủ, ngoài ra, nhân số được tăng cường tại các yếu điểm canh phòng, đồng thời các đệ huynh cũng cải dạng, đổi hình trà trộn vào ra các trà đình, tửu quán cùng những chỗ đông người, nghe ngóng. Sở dĩ...

Yến Thiết Y bực dọc, khoát tay ngăn :

- Các ngươi cho đối tượng là hạng người gì? Mà để cho các ngươi phát hiện với những trò trẻ đó? Tìm hung thủ bằng phương pháp đó, có khác nào tìm kim đáy biển? Ta chẳng hiểu các ngươi để lý trí ở đâu?

Tên thuộc hạ cố phân trần một câu :

- Từ hôm xảy ra vụ thất tung của Đại đầu lãnh Sa Sanh, toàn thể nhân viên tại Phân cuộc Tế Nam hầu như bỏ ăn, bỏ ngủ...

Yến Thiết Y lại khoát tay :

- Im đi, cho ta nhờ. Các ngươi có thể lui ra.

Ba tên thuộc hạ lập tức nghiêng mình làm lễ, đoạn quay mình bước đi gấp.

Yến Thiết Y trầm giọng hỏi :

- Làm sao? Chúng ta sẽ phải làm sao? Chẳng lẽ ngồi y một chỗ, giương mắt nhìn đệ huynh lần lượt bị đối phương ăn tươi nuốt sống sao?

Rồi chính chàng tiếp luôn, không đợi nghe bọn Đồ Trường Mục nói gì :

- Rải rác tại các địa phương, chúng ta ủy thác mười vị đại thủ não điều hành mọi sự việc. Mỗi đại thủ não có một Đại đầu lãnh cấp Thiết Thủ phụ tá, ngoài ra còn số năm Đại đầu lãnh Thiết Thủ và năm đầu lãnh Đồng Thủ trực thuộc tùy sai, số nhân thủ đó, dùng giữ nhà thì thừa, mà xuất ngoại hành sự thì thiếu, huống chi hiện tại như ở Tế Nam, trong mười hai người thì đã có đến chín người ly khai Phân cuộc sở, hoặc đi điều tra hoặc hòa lẫn vào dân chúng trong các quán trà, các quán rượu, các đám đông, nghe ngóng tình hình, nhân số mà phân tán mỏng như thế, thì chẳng sớm thì muộn, đối phương sẽ làm thịt một cách dễ dàng. Tế Nam đã vậy, các nơi khác cũng chẳng hơn gì. Ta nghĩ, Thanh Long xã rồi đây cứ theo cái đà này, sẽ phải tan rã trong một ngày không xa lắm.

Đồ Trường Mục đằng hắng một tiếng, thốt :

- Muốn hành động, ít nhất mình cũng phải nắm được một vài manh mối, song cho đến phút giây này, mình chưa thu thập được chi tiết nào...

Yến Thiết Y hừ một tiếng :

- Không nắm manh mối, thì phải tìm manh mối chứ? Chẳng lẽ ngồi yên một chỗ, chờ đối phương đến, dâng hiến manh mối với cả hai tay?

Đồ Trường Mục lắc đầu, thở dài :

- Thật là khổ!

Bây giờ, Kim Linh Thủ Ưng Thanh Qua mới chen lời :

- Xin Khôi Thủ bình tâm, tịnh khí, đành rằng sự tình khẩn cấp, nhưng dục tốc bất đạt, chúng ta hãy từ từ suy luận, tìm giải pháp thỏa đáng cho vấn đề. Dù đối phương là ai đi nữa, miễn là một con người sống, hay một tổ chức gồm những người sống, là được. Bởi, chỉ có quỷ, có ma thì chúng ta mới không thể tìm ra mà thôi. Thuộc hạ dám cả quyết, đối phương có tâm cơ mưu trí đến đâu, cũng không hơn nổi Thanh Long xã chúng ta. Thuộc hạ tin chắc, kẻ cười sau cùng, chính là chúng ta đó, dù hiện tại chúng ta khóc mà đối phương cười. Nhưng nụ cười giai đoạn, không bảo đảm một kết quả toàn thắng.

Yến Thiết Y lắc đầu :

- Không phải là dục tốc, mà cũng không thể diên trì, các ngươi phải hiểu, một chút bất động của chúng ta có cái giá trị một mạng người, trong khi chúng ta ngồi đây, biết đâu ở một nơi nào đó, chẳng có một thuộc hạ sa vào tay đối phương. Đành rằng không nên hành động hấp tấp, vội vã, nhưng cũng không thể kéo dài thời gian trong im lặng được. Chúng ta phải làm một cái gì mới được và làm ngay bây giờ.

Đến lượt Trang Không Ly cất tiếng :

- Hiện tại, địch thì ở trong bóng tối, còn chúng ta thì ở ngoài sáng, địch âm thầm, chúng ta lộ liễu, âm thầm thì khó tìm, mà lộ liễu thì dễ làm bia cho mọi cung tiễn. Cho nên, dù cẩn thận đến đâu, chúng ta cũng không thể đề phòng chu đáo. Vả lại, phạm vi doanh nghiệp của chúng ta rộng lớn quá, muốn bảo đảm an toàn cho mọi nơi về mọi mặt, cũng chẳng phải là việc dễ dàng. Thì tránh sao khỏi một vài lời tổn thất? Muốn diệt trừ hoạn họa, mình phải biết hoạn họa do ai phát động, không biết kẻ phát động thì làm sao tập trung chủ lực, đánh một trận quyết định? Theo thuộc hạ nghĩ, đối phương cố tránh những cuộc chiến quy mô, mà chỉ áp dụng sách lược tỉa dần, tỉa dần. Như thế đó, mình làm sao truy tìm tung tích địch?

Yến Thiết Y lộ vẻ không vui :

- Nói như lão Trang, thì chúng ta cứ ỷ y để mặc tình đối phương làm mưa, làm gió, chúng ta bất chấp danh dự, uy tín, thể diện, âm thầm chịu đựng cho đến một ngày bị tiêu diệt hoàn toàn?

Trang Không Ly lắc đầu :

- Đâu phải vậy, Khôi Thủ! Thuộc hạ chỉ đưa ra ý kiến là mình nên thảo luận để có một kế sách đối phó với địch, đối phó chận đầu cho chúng phải chạy theo đuôi. Thà bước chậm nhưng bước được vững vàng, bước có mục tiêu, hơn là chạy nhanh nhưng chạy không định hướng giữa sa mạc.

Yến Thiết Y bắt đầu hòa dịu thần sắc.

Chàng hỏi :



- Kế sách gì? Ngươi đã nghĩ ra chưa? Nói cho ta nghe xem!

Ưng Thanh Qua chợt thốt :

- Dụ địch, Khôi Thủ! Dụ địch!

Chớp đôi mắt, Yến Thiết Y gật đầu :

- Được lắm! Biện pháp đó có thể đưa đến kết quả cụ thể.

Đồ Trường Mục tán đồng :

- Lão phu công nhận ý kiến đó rất hay, Khôi Thủ! Mình phải nhử đối phương từ ám ra tĩnh, từ âm thầm ra công khai, đối phương lộ ra rồi, mình mới có thể bủa lưới bao vây, chứ hiện tại đối phương là vô hình thì mình làm sao mà dàn thành mặt trận được!

Yến Thiết Y trầm giọng :

- Chúng ta an bày như thế nào, trong chiều hướng đó?

Ưng Thanh Qua tiếp :

- Nhờ một cá nhân, hay một bang hội nào chưa hề có liên hệ chi đến Thanh Long xã, phao ngôn rằng, có thù với một số Xã viên của chúng ta và quyết báo phục mối thù đó cho kỳ được. Cá nhân hay bang hội ấy, treo giải thưởng cực to, nếu ai trợ giúp hoàn thành công cuộc báo phục, sẽ được tặng thưởng. Phần chúng ta thì ẩn nấp quanh địa điểm do người treo giải thưởng chỉ định, chờ kẻ ham thưởng đến thương lượng. Đồng thời gian, chúng ta cũng mai phục một số Xã viên quanh vị đệ huynh được đem ra làm con mồi, nhử đối phương. Đối phương sẽ đến một trong hai nơi, hoặc thương lượng giá cả với người treo giải thưởng, hoặc hạ thủ vô con mồi.

Yến Thiết Y trầm giọng :

- Nếu phao ngôn không đến tai đối phương? Nếu đối phương không tin phao ngôn và không đến một nơi nào cả?

Nhếch nụ cười khổ, Ưng Thanh Qua đáp :

- Trong khi chưa có biện pháp hữu hiệu, thì mình phải làm như việc cầu may, làm tất cả những việc cầu may, dù không có kết quả, cũng phải làm, chứ chẳng lẽ ngồi yên mà chờ tin dữ từ bốn phương dồn dập chuyển về?

Yến Thiết Y gật đầu :

- Tạm thời, chúng ta cứ như vậy mà hành động.

Đồ Trường Mục hỏi :

- Lão Ưng có sẵn chủ trương chứ?

Ưng Thanh Qua gật đầu :

- Phao ngôn sẽ xuất hiện từ một điểm kế bên Tế Nam, bởi theo lão phu nghĩ, thì sau vụ án Đại đầu lãnh Sa Sanh, đối phương chưa vội ly khai Tế Nam. Nhất định là những phao ngôn phải đến tai họ. Tế Nam cách Sở Giác Lãnh khá xa, họ sẽ không sợ gì chúng ta bất thần xuất hiện, mà phải hấp tấp rời địa phương đó. Cách thành Tế Nam độ mười dặm, có một nơi khá nhiệt náo, thôn Hắc Thọ, tại đó có một võ đường, vị giáo đầu trong võ quán là chỗ quen biết cũ của lão phu. Chúng ta sẽ nhờ y loan tin tức.

Đồ Trường Mục hỏi :

- Nếu y từ khước?

Ưng Thanh Qua lạnh lùng :

- Khi một lãnh chúa Thanh Long xã đích thân yêu cầu thì dù muốn, dù không, hắn cũng phải đáp ứng.

Yến Thiết Y thốt :

- Bù lại, mình phải có khoản thù tạc cho hắn.

Ưng Thanh Qua gật đầu :

- Khôi Thủ yên trí, thuộc hạ không đến đỗi uống nước quên nguồn.

Trang Không Ly hỏi :

- Còn người?

Ưng Thanh Qua hỏi lại :

- Lão Trang muốn nói người được chọn để mai phục bắt đối phương?

Trang Không Ly cười nhẹ :

- Chẳng lẽ mình chọn người để đi hầu rượu?

Ưng Thanh Qua trừng mắt, xì một tiếng rồi đáp :

- Mình đã quyết tâm bắt cho được đối phương, thì phải chọn những tay khá nhất, điều này thì để cho Khôi Thủ quyết định.

Yến Thiết Y thốt :

- Lão Ưng thử đưa ra một vài cái tên xem.

Ưng Thanh Qua nói :

- Nếu bọn lãnh chúa này mà được rảnh rang, thì còn nói gì!

Trầm ngâm một chút, lão tiếp luôn :

- Tuy nhiên, dù bận đến đâu, bọn thuộc hạ cũng phải thu xếp để đảm phụ trọng trách này, bởi không thể giao phó cho bất cứ ai. Vậy thì, thuộc hạ lão Trang và lão Đồ phải thân chinh là cái chắc rồi. Ngoài ra, bọn thuộc hạ cũng dẫn thêm hai trong bốn tên Vệ Sơn Long. Thiết tưởng, đám người đó cũng đủ lắm rồi.

Vệ Sơn Long, là những vị thủ hộ các Ty trong Thanh Long xã, phàm mọi sự vụ tại Tổng đường trước khi thi hành phải qua tay các Ty giới kiểm, sau đó mới được phát động chánh thức.

Tổng đường Thanh Long xã chỉ có bốn Vệ Sơn Long, Ưng Thanh Qua đòi đem theo hai tên, chừa lại hai tên cho Yến Thiết Y sử dụng, đủ biết họ quyết nắm thắng lợi trong cuộc đương đầu với địch bằng mọi giá.

Và với số người xuất đó, thực lực của Thanh Long xã được huy động hầu như tối đa, hơn thì không thể, mà kém thì lại sợ chẳng thành công.

Yến Thiết Y hỏi :

- Có cần ta tham gia công tác chăng?

Ưng Thanh Qua lắc đầu :

- Bọn thuộc hạ đi hết rồi, nếu Khôi Thủ cũng đi nữa, thì còn ai chiếu cố đến Tổng đường? Nếu đối phương biết được sào huyệt trống không, kéo đến hủy diệt thì sao?

Yến Thiết Y mỉm cười :

- Vắng ta, thì còn có vị chấp pháp đó chi! Ta nghĩ Âm Phụ Cừu có thể thay ta chủ sự mọi việc, trong cũng như ngoài. Như các ngươi không muốn cho ta đi theo, thì thôi vậy. Ta chỉ cần khuyên các ngươi một câu, là dọc đường cũng như sau khi đến tận nơi rồi, phải hết sức cẩn thận, luôn luôn đề cao cảnh giác, không được chểnh mảng, dù chỉ là một phút một giây.

Đồ Trường Mục thốt :

- Lão phu muốn, sáng sớm ngày mai, đoàn công tác lên đường.



Ưng Thanh Qua lắc đầu :

- Không! Chúng ta khởi hành ngay đêm nay. Đi đêm thì dù sao cũng dễ tránh đối phương phát hiện.

Đồ Trường Mục gật đầu :

- Càng hay! Ta chỉ muốn đi sớm, làm nhanh, về gấp.

Yến Thiết Y thốt :

- Đêm nay, các ngươi khỏi phải gặp lại ta để cáo từ. Muốn đi lúc nào, cứ tùy tiện mà đi, cứ coi như từ phút giây này, các ngươi đã ly khai Tổng đường rồi đó nhé. Nhớ thường liên lạc với ta, cho ta biết tình hình diễn tiến ra sao.

Đồ Trường Mục gật đầu :

- Khôi Thủ yên tâm. Bọn lão phu sẽ không để cho Khôi Thủ nóng nảy đợi chờ lâu đâu.

Yến Thiết Y rời Long Hồn sảnh, trở về Hắc Vân lâu.

Bước theo con đường hành lang, chàng miên man suy nghĩ, càng suy nghĩ càng cảm thấy sự tình rối rắm không tưởng nổi.

Khi chàng về đến Hắc Vân lâu, thì thấy Thôi Hậu Đức nghinh đón.

Nhưng chàng vẫn tiếp tục suy nghĩ, không nói năng gì vội với người cận vệ trung thành.

Hơn lúc nào hết, chàng nhận thấy trên giang hồ gió mây dấy động cực nhanh, rồi cũng tan biến cực nhanh, mọi sự việc như dồn dập thu ngắn đáng sợ cho kiếp sống con người. Cho nên, những ai khoác lớp gió sương lên mình là hầu hết như không trường thọ.

Bạn hữu chia tay nhau hôm nay, có thể là ngày mai, ngày kia mỗi người mỗi ngã, kẻ về âm cảnh, kẻ lưu lại dương trần, trong mười cuộc sanh ly thì có đến bảy tám biến thành tử biệt, ai còn hơi thở thải thừa ôm hận thiên cổ, mơ hoài đến người vĩnh viễn ra đi...

Biến cố phát sanh trong vòng một thời gian chưa tròn hai tháng, đã cướp đi của chàng một vài đệ huynh cùng đồng lao, cộng khổ với chàng trong công trình tạo dựng Thanh Long xã.

Sự nghiệp đã cấu thành, họ lại vĩnh du thế gian, không hưởng cái thành quả của vất vả gian nguy! Còn gì đau lòng hơn cho người ở lại? Và người ở lại sẽ làm gì để đáp tạ nghĩa tương tri, nếu không phải là báo thù, phục hận?

Càng nghĩ đến sự tình, Yến Thiết Y càng thêm hận. Niềm hận trầm trầm, chàng ngồi thừ tại chỗ mãi đến lúc đêm xuống sâu mới rời chiếc ghế lên giường ngủ.

Nằm xuống rồi, nằm rất lâu mà tâm tư vẫn chưa lắng dịu ưu uất.

Cuối cùng, chàng cũng chợp mắt được. Mắt vừa nhắm lại, là cơn mộng kéo đến, những mộng ngắn, tiếp nối nhau, như hạt chuỗi lâu dài. Chàng thấy tất cả trong chuỗi mộng, những việc cũ, đã qua, những việc hiện tại, cả những việc sẽ đến, đến theo chiều hướng giả tưởng của chàng.

Toàn là những mộng chẳng lành, khi chàng bừng tỉnh thì mồ hôi lạnh thấm ướt đầy mình.

Chàng gọi to, mượn tiếng gọi xua đuổi những ảo ảnh còn lơn vơn trong tâm trí.

- Cho ta chén trà!

Hùng Đạo Ngươn mang chén trà vào.

Chàng lại tiếp :

- Vừa rồi, ta nằm mộng, thấy nhiều giương mặt, trông thì toàn là những gương mặt quỷ, nhưng lại phảng phất giống các đệ huynh xấu số của chúng ta. Sau cùng, những gương mặt đó nhập lại làm một, để biến thành bộ mặt của Thương Phó Dõng. Hắn có vẻ thê thảm vô cùng, hắn giương đôi mắt hận nhìn ta, như giục ta phải gấp báo thù cho hắn. Ta giật mình tỉnh lại, mồ hôi đẫm ướt, đẫm...

Hùng Đạo Ngươn nghe mà bắt rợn người, cố tìm lời lẽ mà trấn an vị Khôi Thủ :

- Ngày tưởng chi, thì đêm ngủ nằm mộng thấy vậy. Mấy hôm nay Khôi Thủ quá lo lắng, tâm thần bất định, cho nên mộng mị xâm chiếm giấc ngủ, cái đó chẳng có gì đáng lấy làm lạ. Khôi Thủ hãy bảo trọng lấy sức khỏe, một ngày nào đó, Khôi Thủ sẽ phải đương đầu với đại địch, thuộc hạ hy vọng Khôi Thủ bảo vệ khí lực đầy đủ, hầu tận dụng lúc cần...

Yến Thiết Y thở dài :

- Ta an tâm làm sao được, Đạo Ngươn! Ta tin hồn oan của Thương Phó Dõng về báo mộng, yêu cầu ta sớm báo phục hận cừu cho hắn.

Hùng Đạo Ngươn thở dài, không nói gì.

Yến Thiết Y hỏi :

- Buổi chiều này, chừng như ngươi xuất ngoại?

Hùng Đạo Ngươn gật đầu :

- Thuộc hạ có đi vòng ra trước núi, Khôi Thủ. Thuộc hạ không xin phép trước, xin Khôi Thủ thứ cho.

Yến Thiết Y điểm một nụ cười :

- Lại đi tìm con bé Hoa Hài Nhi tại Thể Phụng lâu phải không?

Hùng Đạo Ngươn thoáng đỏ mặt :

- Không dám giấu Khôi Thủ, quả đúng là thuộc hạ đến tìm nàng, nhưng không dám ngủ đêm tại đó.

Yến Thiết Y ngáp dài mấy lượt, rồi hỏi :

- Bây giờ là chừng nào vậy?

Hùng Đạo Ngươn đáp :

- Vừa sang canh ba.

Yến Thiết Y gật đầu :

- Ngươi có thể đi nghỉ, Đạo Ngươn. Đừng thức trắng đêm như thế, phí sức khỏe lắm. Có gì cần, ta sẽ gọi ngươi.

Vừa bước ra khỏi cửa phòng, đột nhiên Hùng Đạo Ngươn khựng lại.

Yến Thiết Y hỏi :

- Việc chi đó?

Hùng Đạo Ngươn đáp :

- Chẳng quan trọng, có điều hơi kỳ quái một chút thôi, chẳng đáng bẩm báo với Khôi Thủ.

Yến Thiết Y cau mày :

- Mà việc gì chứ?

Hùng Đạo Ngươn đáp :

- Xế chiều hôm nay, thuộc hạ gặp Châu Thiếu Phàm tại An Từ tập, y cùng đi với một người lạ. Thuộc hạ sợ y sau này sẽ mỉa mai là đi ăn vụng ăn vặt, nên chuẩn bị sẵn một lý do, để giải thích với y. Nhưng, khi thuộc hạ và y đụng đầu nhau, y lại không nhìn thuộc hạ nửa con mắt, y lạnh lùng đi luôn, như hai khách lữ hành xa lạ ngược chiều qua mặt nhau trên lộ trình.

Yến Thiết Y thốt :

- Châu Thiếu Phàm là đại thủ não tại Tấn Thành, mà Tấn Thành là địa điểm gần Sở Giác Lãnh nhất, việc y có mặt tại An Từ tập cũng như y sợ ngươi hổ thẹn sao đó, nên giả vờ chẳng trông thấy ngươi, cho ngươi yên tâm. Ta cho rằng sự thực chỉ có vậy thôi, ngươi không nên đa nghi, Đại Ngươn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Long Giáo Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook