Thanh Mai Có Biết Không

Chương 6: Hợp Xướng

Mạc Tử Anh

15/04/2023

Thứ hai, Phương Tri Nịnh chân trước vừa mới vào lớp học sau lưng đã bị bạn học quấn lấy: “Phương Tri Nịnh, cậu và Chu Gia Diên thật sự là thanh mai trúc mã đã đính hôn sao?”

“Sao có thể! Cậu nghe ai nói?” Tay Phương Tri Nịnh run lên, bánh bao trong tay suýt chút nữa đã rơi xuống đất: “Mình và Chu Gia Diên là hàng xóm, làm gì khoa trương như mọi người nói đâu, quan hệ của mình và cậu ta thuần khiết không gì thuần khiết bằng. Ba cậu ta là đối tác chỗ luật sư, các cậu bịa đặt coi chừng đó.”

“A, nghiêm trọng như vậy. Mình cũng là nghe mấy người trong lớp nói bậy.”

Bộ dạng của bạn bàn trước hoảng sợ lo lắng chọc Phương Tri Nịnh cười: “Mình nói giỡn đó, mình và cậu ta thật sự không phải như các cậu nghĩ đâu, chỉ là so với bạn bè bình thường nhiều hơn một tầng quan hệ hàng xóm mà thôi.”

Bạn bàn trước gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Một buổi sáng, Phương Tri Nịnh cũng chưa từng nói chuyện cùng với Chu Gia Diên.

Đến lúc ăn trưa, Trình Kiêu Kiêu lên gọi Phương Tri Nịnh đi ăn trưa.

“Kiêu Kiêu, ban chúng ta chỉ có cậu là gần như biết hết quan hệ của tớ và Chu Gia Diên, cậu nhất thiết phải giữ bí mật giúp tớ, không được nói bậy.” Đứng trong hàng đợi lấy cơm, Phương Tri Nịnh dặn dò Trình Kiêu Kiêu.

Thật ra cái này cũng trách Phương Tri Nịnh một hai cứ giấu giếm, cô chỉ là không muốn bị các bạn đặt biệt danh, trước kia lúc ở cấp hai lúc nào mọi người cũng đều gọi cô bằng biệt danh “tiểu thanh mai của Chu Gia Diên”.

Khi đó Chu Gia Diên đã dần có tiềm chất trở thành hotboy trường, thành tích tốt lại còn đẹp trai, ở trường học có thể coi như là hào quang vô hạn, ngay cả Phương Tri Nịnh liên quan đến cũng bị các bạn học của ban khác nghị luận đánh giá, thỉnh thoảng còn bị nhờ giúp đỡ đưa thư tình, cái này làm cho những năm tháng vui sướng vượt qua cấp hai của Phương Tri Nịnh thấy không vui, cô chán ghét những ánh mắt soi mói đó của bạn học.

Khi vào cấp ba, tiến vào hoàn cảnh mới, Phương Tri Nịnh tuyệt đối không muốn tái diễn tình cảnh như vậy.

“Yên tâm, tớ sẽ không nói với người khác. Chỗ đó còn trống, chúng ta qua đó đi.” Trình Kiêu Kiêu cầm khay đồ ăn lên, cùng Phương Tri Nịnh chọn một vị trí yên tĩnh ngồi xuống ăn cơm.

Vừa mới ngồi xuống, Lưu Thư Phong liền tiến lại đây, vô cùng nhiệt tình: “Này, mình có thể cùng các cậu ngồi ăn cơm được không?”

“Một người nam sinh ngồi cùng bàn với hai nữ sinh muốn làm gì.”

“Này không phải là còn chỗ trống sao, cũng không thiếu miếng thịt nào, ngồi có làm sao đâu.”

Trình Kiêu Kiêu nhìn xung quanh, chẹp miệng: “Được rồi, ngồi xuống đi.”

Lưu Thư Phong cho một miếng gà vào trong miệng, trong lúc lơ đãng quét mắt nhìn thấy Chu Gia Diên đứng phía sau các Phương Tri Nịnh thật xa, mày nhíu lại: “Phương Tri Nịnh, cậu làm sao lại không cho Chu Gia Diên tới bên này ăn cơm, cậu ta cả ngày cùng với người ban tự nhiên quậy với nhau.”

“Cậu hẳn là Lưu Thư Phong đi, mình phát hiện cậu thật sự rất bà tám.”

Động tác Phương Tri Nịnh không dừng lại, tiếp tục gặm miếng xương sườn trong bát.

“Bà tám chỗ nào, chẳng qua mình chỉ là truyền lại một thông tin quan trọng, cho các bạn kịp thời nắm giữ được động thái mới nhất của mọi người trong ban.”

“Khó trách có người lại cho cậu danh hiệu Lưu Mật Ong.”

“Trước đó mình cũng nói rồi, tuy rằng mình thích truyền tin tức, nhưng mà tuyệt đối sẽ không lan truyền tin tức lung tung. Ngay cả chuyện này của Phương Tri Nịnh và Chu Gia Diên, mình cũng chỉ nói cho người khác là hai người là hàng xóm lớn lên cùng nhau từ nhỏ, lần trước cậu ta lấy nhầm điện thoại cũng là do cậu ở nhờ nhà của cậu ta, không cẩn thận lấy nhầm mà thôi. Đến nỗi những người khác nói lung tung thành cái gì mà thanh mai trúc mã đính hôn gì đó, không liên quan đến mình.”

Nói đến chuyện này Lưu Thư Phong cũng thấy rất buồn, cậu ta chẳng qua chỉ là có lòng muốn giải thích lòng hiếu kỳ cho những nữ sinh về quan hệ của hai người, ai biết càng truyền càng thái quá, lại còn đính hôn, đương sự người ta còn không biết nữa kìa.

Phương Tri Nịnh lắc đầu thở dài: “Cho nên, cậu tốt nhất là quản chặt cái miệng của cậu. Loại chuyện không đúng này ngàn vạn lần không thể được tiếp diễn.” Đảo mắt suy nghĩ lại cô liền thấy không đúng: “Mình và cậu ta là hàng xóm, cả chuyện ở nhờ nhà cậu ta làm sao mà cậu lại biết được?”

Trình Kiêu Kiêu đang ăn canh bị dọa sặc một cái: “Cái kia… Là tớ nói cho cậu ta.”

“…”

Ăn cơm xong, Phương Tri Nịnh cầm khay đồ ăn lên, ý bảo Trình Kiêu Kiêu đã ăn cơm xong: “Kiêu Kiêu, đi thôi.”

Ở lại cũng chỉ bó tay với đầu óc của Lưu Thư Phong: “Làm sao lại gọi là không đúng? Không nên nha.”

Đem khay cơm trả lại đúng chỗ, Phương Tri Nịnh lôi kéo Trình Kiêu Kiêu đi đến quầy bán đồ ăn vặt. Phương Tri Nịnh mua sữa chua và khoai chiên, Trình Kiêu Kiêu cầm hai gói que cay.

“Cay kỹ nữ?” Phương Tri Nịnh vội vàng liếc nhìn cái tên trên gói que cay của Trình Kiêu Kiêu, rất khó hiểu.

Trình Kiêu Kiêu im lặng: “Là Sexy girl.” Cái ánh mắt của người này.



Quán bán đồ ăn vặt lại có học sinh tiến vào, là Chu Gia Diên và Tạ Thừa Châu kề vai sát cánh đến mua sữa bò. Có được hai nam thần giá trị nhan sắc bậc cao này tiến vào chỗ nào vừa đứng, trong nháy mắt liền kéo cao cấp bậc thấp của quán. Ngay cả bà dì đang ngồi xem phim gia đình trên TV cũng nhịn không được mà nhìn bọn họ vài lần.

Phương Tri Nịnh dừng bước tại chỗ, để Trình Kiêu Kiêu cầm que cay trên tay đưa cho cô. Chờ Chu Gia Diên mua sữa bò và nước xong đi tính tiền, liền chạy nhanh đến cầm một đống đồ ăn vặt trong tay đi tới, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi đến trường quên mang thẻ, trả hộ giúp tôi đi.”

Chu Gia Diên liếc mắt nhìn cô một cái: “Không mang thẻ còn đến quán bán đồ ăn? Cố ý hố tôi.”

“Ai nha, cầu xin cậu.” Phương Tri Nịnh thừa cơ đoạt lấy thẻ trong tay Chu Gia Diên, duỗi thẻ đến máy quét, quét thành công: “Hơn mười nghìn mà thôi, chuyện nhỏ mà.”

-

Sau khi chọn tiết mục hợp xướng xong, tiếp theo chính là thời gian vất vả tập luyện.

Tiết thể dục và tiết hoạt động ngoại khóa đều bị chiếm dụng, thỉnh thoảng lại có thời gian Dương Dư Hà liền mang theo bọn họ đến giảng đường toàn ban luyện tập đội hình ca hát.

Yêu cầu quan trọng nhất là hàng xướng đầu tiên phải hát hay, trong lúc thi đấu cần thiết phải bộc lộ hết tài năng. Dương Dư Hà đem nhiệm vụ đệm nhạc bằng dương cầm giao cho Chu Gia Diên, còn mời riêng một vị giáo viên thần bí đến chỉ huy hợp xướng.

“Không biết có phải chỉ huy cũng đẹp trai giống như đàn anh Thiên Thu hay không?” Phương Tri Nịnh bắt đầu hăng hái ảo tưởng.

Từ khi cô xem xong《 giao hưởng tình nhân mộng 》, nam thần liền từ Hanazawa Rui biến thành đàn anh Thiên Thu. Luyện tập dương cầm lại càng có động lực, thậm chí còn mơ màng muốn tiến vào đại học âm nhạc, cũng có thể giống như Dã Điền Muội gặp được một đàn anh Thiên Thu tuấn tú thuộc về mình.

“Đừng có nằm mơ.” Trình Kiêu Kiêu đứng ở bên cạnh Phương Tri Nịnh, một câu kéo cô về hiện thực: “Tớ đoán là vị giáo sư âm nhạc nào đó ở trường chúng ta.”

“Đúng vậy, tớ vẫn là nên đi nằm mơ thì hơn.”

Có thể hoạt động tự do trong tiết thể dục và tiết hoạt động ngoại khóa bị chiếm dụng, làm mười bảy học sinh các lớp đều lên tiếng oán thán.

Sau khi tan học còn bị đuổi đến giảng đường, hướng về phía sân khấu vừa chỉnh vừa tập luyện, xướng không được còn phải tiếp nhận lời phê, đổi thành ai cũng đều không vui.

Thời điểm mới bắt đầu mọi người còn có thể nghiêm túc nhớ ca từ hợp xướng, càng về sau tâm mọi người càng tan, buồn bã ỉu xìu, âm thanh lúc lớn lúc nhỏ, giai điệu bị kéo rất dài hoàn toàn không khớp với tiết tấu của Chu Gia Diên. Bị chỉ ra sai lầm lúc sau tốc độ lại càng nhanh hơn, xướng nhanh hơn nhạc đệm kết thúc của Chu Gia Diên.

Khoảng cách đến ngày thi đầu ngày càng gần, tốc độ luyện tập hợp xướng không hề tiến bộ. Ngay cả thường dân như Phương Tri Nịnh cũng nghe ra được thái độ luyện tập cho có lệ của mọi người. Những người có tâm tư muốn luyện tập lại vì thái độ của bạn học, không chịu nổi người nào đó ngáng chân sau.

Chỉ một phần bốn ca khúc, trong đó Diêu Thiền đã dừng lại rất nhiều lần sửa đúng chỗ sai, đến phía sau, lại chỗ được chỗ mất: “Nói bao nhiêu lần rồi không cần đuổi, các người vội vàng xướng nhanh, nhạc đệm cũng vì thế mà lại gia tăng tiết tấu. Có thể dụng tâm vào một chút được không, xướng thành cái dạng này trong lòng mọi người đoán được bao nhiêu điểm?”

Ngoại trừ mọi người, Dương Dư Hà kiêm chủ nhiệm đang đứng lớp văn, giờ không có giáo viên giám sát ở bên cạnh, cả một lớp 48 người đều làm theo ý mình, hàng nam sinh phía sau không coi ai ra gì mà nói chuyện. Chỉ chốc lát, trên sân khấu truyền đến một loạt âm thanh ồn ào, ồn ào đến mức đau cả lỗ tai.

“Nếu không muốn xướng, cũng đừng chậm trễ thời gian luyện tập của người khác, muốn đi thì đi, không ai ngăn cản.”

Tiếng ríu rít ồn ào bên tại thật sự làm người khác khó chịu không nhịn được, Phương Tri Nịnh lấy hết can đảm đi lên trước mặt mọi người, nói ra lời trong lòng.

Một cái đầu nho nhỏ đứng ở trước mặt mọi người, trên mặt còn mang theo sự non nớt chưa mất đi, đôi mắt hạnh trừng mắt nhìn những người quấy rối trong hàng ngũ.

Xứng với bốn chữ dũng khí đáng khen.

Trình Kiêu Kiêu vì ủng hộ bạn tốt, đi ra đứng bên cạnh cô trước đội ngũ: “Đúng vậy, một chút cứt chuột đừng làm hỏng một nồi nước. Đây là lần hoạt động tập thể đầu tiên của lớp chúng ta, có thể lấy ra một chút nghiêm túc được không.”

Không biết từ khi nào, Chu Gia Diên cũng đi đến đứng bên cạnh Phương Tri Nịnh, rũ mắt liếc nhìn cô một cái, thu hồi lại sự lười nhác thường ngày, nhìn mọi người xung quanh nghiêm túc nói: “Điếc sao? Muốn đi hiện tại lập tức rời đi, còn lại ở lại nghiêm túc tập luyện. Đừng quên các người cũng là thành viên của lớp 17, trước mặt các lớp, vứt đi mặt mũi chính là các người.”

Trong nháy mắt, hiện trường lặng ngắt như tờ.

Những nữ sinh da mặt mỏng mấp máy môi âm thầm cúi đầu, những nam sinh đứng nói chuyện thu hồi lại lời nói, không làm gì mà cũng run chân.

Qua vài phút, không ai đứng ra rời đi.

Khúc nhạc dạo vang lên, tiếp tục tập luyện.

Lần này hiệu quả rõ ràng hơn lần trước rất nhiều. Người ở đây đều hiểu rõ, không phải là xướng không tốt, mà là không để tâm đến.

Một bên cửa giảng đường bị mở ra, một người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh đậm tiến vào: “Được, chào mọi người.”



“Tôi là người được thầy giáo Dương mời đến chỉ huy, mọi người có thể gọi tôi là cô giáo Hứa.” Hứa Lộ Hoa khóe miệng chậm rãi nhếch lên, trộm hướng về phía Phương Tri Nịnh nháy mắt một cái.

Phương Tri Nịnh thấy rõ người, vừa che miệng cười vừa đem ánh mắt trộm nhìn Chu Gia Diên ngồi trước đàn dương cầm, muốn nhìn rõ biểu cảm của hắn.

Chu Gia Diên không có biểu cảm gì, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên, bộ dạng muốn cười. Khó trách Dương Dư Hà lại biết hắn biết đàn dương cầm, hóa ra đều là người quen cũ.

Có Hứa Lộ Hoa chỉ đạo, hiện quả hợp xướng vững vàng cao lên.

Bà đem hợp xướng chia thành giọng nữ giọng nam, hỗn thanh hợp xướng chia làm ba bộ phận, làm hòa thanh càng hoàn mỹ, càng có sức cuốn hơn.

Nam sinh khoa văn cách xa so với nhân số nữ sinh, vì vậy đa phần âm thanh nam nữ xướng nghe rất phối hợp, Hứa Lộ Hoa để giọng nữ xướng thấp hơn giọng nam, lại chỉnh lại đội ngũ, chỉnh lại xong nhìn đội ngũ lại càng thêm hài hòa.

Nghe mọi người hợp xướng xong, Diêu Thiền lại chờ vài người nữ sinh hớp xướng không rồi sắp xếp vào vị trí lĩnh xướng.

“Chỗ này cố gắng chậm một chút, đúng, chính là như vậy. Giọng nam hạ thấp một chút… Chu Gia Diên, tốc độ nhạc đệm đừng bị ảnh hướng bởi chúng ta, dựa theo nhịp điệu của em.”

Cứ như vậy, một lần lại một lần luyện tập, tìm được vài vấn đề cần giải quyết.

Lúc kết thúc luyện tập trên đường trở về, Phương Tri Nịnh lòng còn sợ hãi. Hồi tưởng lại hành động của cô vừa rồi, thật là có dũng khí.

Cô vỗ vỗ ngực đứng thẳng nhìn Trình Kiêu Kiêu lo lắng: “Tớ sợ muốn chết, chẳng may đám nam sinh kia đột nhiên lao đến đánh tớ thì làm sao bây giờ?”

“Cậu yên tâm, Chu Gia Diên che chở ở bên cạnh, ai cũng không dám động đến cậu.”

Buổi chiều thứ sáu, trang phục đặt trên mạng đưa đến. Chu Gia Diên kéo mấy bạn nam đi bê hàng về.

Trong phòng học, toàn bộ bạn học bắt đầu thử áo lớp. vô cùng hưng phấn so ở trước người.

“Các bạn học, thay áo lớp đến giảng đường tập luyện, chúng ta tập lại một lần.” Dương Dư Hà không chịu thua, trước thi đấu hận không thể làm đến hoàn mỹ.

Dưới sự chỉ huy của Hứa Lộ Hoa, tập luyện hoàn thành vô cùng thuận lợi. Hào phóng nghe thì không có gì lệch lạc, nhưng nếu cẩn thận nghe vẫn có chút khuyết điểm, Hứa Lộ Hoa tận chức tận trách, sửa đúng lại từng chút một.

Thời gian nghỉ ngơi, Trình Kiêu Kiêu chọc chọc Phương Tri Nịnh, vừa khẩn trương vừa vui mừng nói: “Cậu mau mau nhìn Chu Gia Diên, cậu ấy sáng lên.”

Nào có người nào nói khoa trương như vậy. Phương Tri Nịnh theo tầm mắt nhìn qua, Chu Gia Diên ngồi ở giữa ánh đèn, thân hình cao gầy hiện lên một tầng hào quang, áo sơ mi màu trắng mỏng mảnh mặc lên người hắn, ngón tay thon dài như bay múa trên đàn dương cầm, tùy ý mà nhiệt tình nghiêm túc. Trình Kiêu Kiêu nói không sai, hắn thật sự sáng lên.

Không nhịn được mà nhìn thêm nhiều lần, Phương Tri Nịnh thu hồi tầm mắt, rũ mi mắt xuống nhìn chằm chằm áo lớp trên người xuất thần: “Áo lớp này thật sự có ma lực làm người khác tràn ngập mị lực?”

Đúng, đừng miên man suy nghĩ. Phương Tri Nịnh thu hồi vẻ kinh diễm lóe lên trong ánh mắt, đi theo đại bộ phận mọi người tiếp tục luyện tập.

Tập luyện kết thúc, bạn học cùng lớp sốt ruột về nhà, cầm lấy cặp sách rồi hướng đi về: “Thầy giáo Dương, hẹn gặp lại. Trước tiên chúc thầy cuối tuần vui vẻ!”

Đám người rời đi gần hết, Hứa Lộ Hoa mới nói chuyện cùng với Chu Gia Diên: “Con trai, hôm nay biểu hiện không rồi. Nhưng mẹ để ý thấy có mấy bạn nữ đỏ mặt lúc nhìn lén con đánh đán đó.”

“Mẹ nói lời này không đúng, không chỉ hôm nay, con vẫn luôn biểu hiện rất tốt.” Chu Gia Diên đeo cặp sách lên vai, nhấc chân muốn rời đi. Lại bị Hứa Lộ Hoa túm chặt cánh tay: “Đợi một lát.”

Phương Tri Nịnh xách theo cặp sách chạy chậm đến bên cạnh Hứa Lộ Hoa: “Dì Hứa, lúc dì cầm gậy chỉ huy thật ngầu đó.”

Hứa Lộ Hoa cười tiếp nhận cặp sách trên tay Phương Tri Nịnh: “Giống nhau giống nhau.” Vừa nói vừa đem cặp sách trên tay đưa cho Chu Gia Diên, hành vi này không cần nói cũng biết, để hắn đi theo xách đồ.

Dương Dư Hà tiến lên nói chuyện cùng với Hứa Lộ Hoa, đem Chu Gia Diên một mình ném ở phía cuối.

“Lộ Hoa, lần này thi đấu hợp xướng ít nhiều cũng có cậu.”

“Nhiều năm làm bạn bè như vậy cũng không phải không có gì.”

Trên lưng Chu Gia Diên đeo một cái cặp sách màu đen, trong tay lại ôm một cái cặp sách màu hồng, một tay lại cầm túi đi ở phía sau.

Phương Tri Nịnh không có thói quen ở cùng một chỗ nói chuyện với thầy chủ nhiệm, dừng lại bước chân chờ Chu Gia Diên, cùng hắn đi song song: “Cậu đi chậm một chút, chờ tôi nữa.”

Dẫm lên hoàng hôn, một đám người vừa nói vừa cười, phía sau, là bóng dáng ngả nghiêng của bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Mai Có Biết Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook