Chương 4
Hoành Nhất
22/11/2022
Phần 4:
_______
Cố Tả dường như nhận thấy sự thay đổi của tôi, cậu ta bắt đầu nói nhiều hơn, cố gắng khơi dậy cảm xúc trong tôi.
"Đúng rồi, mẹ tôi đi du lịch với chú Triệu, hỏi tôi có muốn đi cùng không, tôi vẫn chưa đồng ý với mẹ, cậu có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ hè không? Nếu không thì chúng ta đi chơi cùng họ đi."
"Ah? Cái này có vẻ không hay lắm."
Tôi vô thức từ chối, gia đình ba người họ đi du lịch, đi cùng họ tôi sẽ xấu hổ biết bao.
Hơn nữa, dì Cố và chú Triệu mới ở bên nhau, tuần trăng mật của hai người còn chưa trôi qua, chỉ cần mang một bóng đèn là đã đủ, nếu tôi đi cùng, thêm một chiếc nữa, sợ chú Triệu sẽ b.óp c.ổ tôi chết mất.
Khụ khụ... Nếu chị sợ xấu hổ, thì hai chúng ta đi du lịch cùng nhau.
Cố Tả sờ mũi một cách không tự nhiên, không dám nhìn về phía tôi.
"Uh… Chuyện này thậm chí còn tệ hơn."
Tôi không nghĩ nhiều về điều đó, tôi chỉ nghĩ rằng bố mẹ tôi sẽ lo lắng cho sự an toàn của hai chúng tôi.
"Vậy thì... nếu cậu không muốn đi thì thôi bỏ đi, tôi cũng sẽ không đi nữa."
Cố Tả dường như đã hiểu sai ý tôi, giọng điệu của cậu ta có một chút gì đó mất mát khó nhận ra.
"Không, đừng hiểu sai ý tôi, Cố Tả, tôi không lo lắng về việc hai chúng tôi sẽ ra ngoài chơi một mình, tôi lo lắng rằng bố mẹ tôi và dì Cố sẽ lo lắng cho sự an toàn của chúng ta khi ở bên ngoài."
Tôi vội vàng giải thích.
" A Hoan ngốc nghếch ơi, cậu đang nghĩ gì vậy, ý của em cũng không phải như vậy."
Cố Tả vội giải thích, ánh mắt cậu ta cong lên ý cười, đôi tay to lớn còn nghịch ngợm mái tóc dài của tôi.
"Aaa Cố Tả chết tiệt, tóc tôi đã ít rồi, cậu mà vuốt nữa thì tôi sẽ hói mất."
"Xin lỗi, tôi thật sự không muốn phá vỡ bầu không khí này nhưng tôi không biết phải làm sao để che giấu đi sự nhút nhát và rung động của mình."
Cậu ta dám gọi cái gì mà Hoan? Trước giờ cậu ấy chưa từng gọi thế, giọng điệu của cậu ta như này là có vấn đề gì vậy?
Không biết hôm nay bản thân tôi bị gì nữa, rõ ràng Cố Tả vẫn như trước đây, nhưng trong lòng luôn có một cảm giác không thể giải thích được, chua chua ngọt ngọt khiến người ta luống cuống không biết phải làm gì.
Những ngày chờ đợi kết quả là khó khăn nhất.
Chỉ mười ngày ngắn ngủi mà dài như một thế kỷ.
Ban ngày bố mẹ tôi phải đi làm, chỉ có mỗi tôi ở nhà, vì vậy tôi hầu như lớn lên ở nhà của Cố Tả.
Dì Cố thỉnh thoảng nấu bữa trưa cho chúng tôi, nhiều khi bận rộn, dì Cố không ở nhà thì Cố Tả nấu ăn. Đừng hỏi tại sao tôi không nấu, chính là vì tôi thực sự không biết gì.
Không phải là tôi chưa từng làm.
Bất cứ khi nào tôi nấu một bữa, khí thế tôi hừng hực như hổ, cảm thấy tự mãn rằng mấy món tôi làm là ngon nhất trên thế giới này. Những người ăn món tôi nấu, chẳng hạn như bố mẹ tôi và dì Cố, chú Triệu, sẽ bày ra một biểu cảm khó diễn tả và gượng cười. Chỉ có một kẻ ngốc như Cố Tả mới có thể chân thành nói rằng nó rất ngon.
Sau một vài lần thất bại, bố mẹ không những không cho tôi nấu nướng mà bản thân tôi cũng chẳng muốn làm.
Cố Tả là một người tài giỏi, những món ăn cậu ta nấu không hoàn hảo như đầu bếp 5 sao nhưng chúng rất ngon, mỗi lần tôi đều có thể xử lý sạch sẽ hai bát cơm, chúng thật sự rất ngon. (Cố Tả: Đừng viện cớ cho sự ham ăn của cậu:))))
Cũng giống như bây giờ, tôi đang nằm ôm bụng trên ghế sofa không giữ tí hình tượng gì.
Tất cả là lỗi của cậu, cậu làm tôi béo lên.
Cố Tả đang rửa bát trong bếp, dường như không có ý phản bác gì.
"Béo một chút mới tốt, cậu xem cậu gầy như vậy trông không khác gì con gà con."
"Cậu mới là gà con, cả nhà cậu là gà con."
Cố Tả không nói gì.
Tôi cũng không để ý, tự nói tự nghe.
"Uầy, hôm nay có kết quả rồi, tôi hơi lo lắng."
Cố Tả rửa bát xong lấy từ tủ lạnh ra hai hộp sữa chua. Một hộp cho cậu ta một hộp cho tôi.
"Đừng lo lắng, chắc không tệ đâu."
"Nhưng tôi vẫn rất hồi hộp."
Tôi nhận lấy sữa chua và nằm xuống ghế sofa.
"Đừng sợ, tôi tin cậu!"
Kết quả được công bố vào lúc chín giờ tối, Cố Tả và tôi ngồi trước màn hình máy tính, bốn cái đầu phía sau chụm lại, cùng nhìn chằm chằm vào máy tính.
Tôi lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, siết chặt cánh tay của Cố Tả.
"665." Không tốt cũng không xấu, đó là trình độ bình thường của Cố Tả.
Dì Cố và chú Triệu đều cười không ngớt.
Đến lượt tôi, tay tôi run đến mức nhập sai mã số chứng minh mấy lần.
"632!"
Tôi thất vọng với kết quả này, mặc dù không quá tệ, nhưng thấp hơn bình thường một chút.
Bố mẹ tôi rất vui. Cố Tả bí mật siết chặt tay tôi để thể hiện sự an ủi. Tôi luôn là một người lạc quan, cho nên tôi nhanh chóng chấp nhận thực tế này và thảo luận với Cố Tả về việc điền nguyện vọng.
Một tháng sau, cả hai chúng tôi đều nhận được thư mời nhập học từ Đại học Nam Kinh.
Vào ngày nhận được giấy gọi nhập học, Cố Tả rất hạnh phúc. Trước giờ cậu ấy luôn biết cách tiết chế cảm xúc, chưa bao giờ lộ ra biểu cảm khoa trương nhưng hôm nay cậu ấy lại vui ra mặt như vậy, cười đến mức khóe miệng như ngoác đến tận bầu trời.
Tôi nhìn tên ngốc này, đưa tay sờ trán cậu ta, sau khi xác nhận rằng hôm nay cậu ta thực sự không bị sốt, tôi hỏi:
"Cố Tả, hôm nay cậu có uống nhầm thuốc không đấy?"
"Không phải là vừa được nhận thôi sao, vậy mà cậu đã vui như vậy? Nhìn chị cậu đây bình tĩnh thế này cơ mà."
Cố Tả nắm lấy bàn tay đang sờ trán của tôi rồi siết nhẹ, đôi mắt cười lên như vầng trăng khuyết.
"Tôi rất vui khi được học cùng trường với cậu."
Tôi cố nén cơn đau nhói trong lòng và nói với giọng đầy chán ghét.
"Tôi không muốn học chung trường với cậu, từ nhỏ đến lớn đã học cùng rồ,i không thấy chán à."
"Tôi không chán, tôi muốn ở bên cạnh Hoan cả đời này."
"Thôi dẹp đi, cậu không chán tôi cũng không chán…cái…cái gì…"
"Hoan, tôi thích cậu."
Tình huống gì đây? Tôi ngu muội mất rồi.
Tôi biết rằng có người khi đi tỏ tình họ không kịp chuẩn bị cái gì cả, nhưng tôi không ngờ rằng lại có những người lại qua loa đại khái như vậy …
Khụ khụ, đánh trống lảng rồi đấy.
Tình hình hiện tại vô cùng kỳ lạ, vô cùng… xấu hổ.
Lời tỏ tình đột ngột của Cố Tả khiến tôi ngu muội và lúng túng.
Chúng tôi lúng túng nhìn nhau trên con phố đông đúc người qua lại, lúc đó tôi không biết nói gì cả. Nên làm gì đây? Nên nói gì đây?
Ngân Hoan tôi lớn như vậy mới là lần đầu tiên được người khác tỏ tình nên chẳng có chút kinh nghiệm gì cả.
"Tôi vẫn là chị cậu từ nhỏ đến lớn, cậu nói linh tinh gì đấy. Đừng nói chuyện này nữa, cũng có chút kích thích đấy hehehe."
Đổi lại là người khác tỏ tình tôi có thể tìm Cố Tả hỏi ý kiến nhưng lần này lại là thằng nhóc Cố Tả này, tôi phải hỏi ai đây?
Tôi không biết lúc đó Cố Tả nghĩ gì, tôi chỉ biết lúc ấy đầu óc tôi đã rối tung lên.
Nụ cười của Cố Tả hiện rõ trên khóe mắt. Cuối cùng, cậu ta là người đầu tiên phá vỡ sự ngượng ngùng.
||||| Truyện đề cử: Không Còn Háo Hức |||||
"Hoan, tôi biết cậu nhất thời không thể chấp nhận được chuyện này. Cậu không cần vội vàng đáp lại tôi. Tôi chỉ là muốn cho cậu biết rằng tôi vẫn luôn thích cậu, từ nhỏ đến lớn."
Thằng nhóc này, chưa bao giờ tôi thấy cậu lại có thể kiên nhẫn như vậy. "Tôi xin lỗi, xin lỗi, tôi không muốn nghĩ về những chuyện này."
Tôi lắc đầu, xóa đi những suy nghĩ lộn xộn, nói với Cố Tả bằng một giọng mà tôi cho là tự nhiên nhất.
"Ha... haha, tôi biết cậu mà tên tiểu tử này, cậu không có ý tốt gì với tôi cả, tôi coi cậu như em trai mà cậu lại muốn ngủ... Không... Ý tôi không phải vậy... Thôi, quên nó đi, chúng ta về nhà thôi, đi nào."
Mẹ ơi, ngại chết mất, tôi đang nói cái quái quỷ gì vậy.
Sau khi nói xong, tôi cũng không quan tâm đến Cố Tả nữa, quay đầu đi về nhà.
Thật may ở đây không xa nhà tôi lắm, chạy vài bước là có thể về nhà rồi.
Tôi ngồi trên ghế sô pha thở hổn hển, còn chưa hết bối rối thì đầu óc tôi chỉ toàn hiện lên khuôn mặt tươi cười như hoa cúc của Cố Tả, câu nói ấy có vẻ đơn giản nhưng lại rất thận trọng, "Hoan, tôi thích cậu."
Nghĩ đến đó, tôi phá lên cười, rồi lăn ra ghế sô pha, vùi mặt vào gối. Trời ơi, Cố Tả thích tôi!
Chỉ cần nghĩ về nó, liền, liền, …ch.ết tiệt!
Tôi không biết mình đang vui vì điều gì nữa, chỉ thấy trong lòng có chút dư vị ngọt ngào.
Tôi lăn lộn trên ghế sô pha một lúc mới định thần lại được, sau đó tôi cảm thấy mặt mình rất nóng, tôi đi vào phòng tắm, nhìn vào gương thì thấy mặt mình đỏ bừng một cách đáng sợ.
"Mẹ ơi, có phải lúc nãy trước mặt Cố Tả, mặt mình cũng đỏ như này không?"
Mất mặt quá.
Nghĩ lại Ngân Hoan tôi, hồi đó tôi cũng là người nổi tiếng trong hẻm, thế nào mà thằng nhóc Cố Tả lại rơi vào tay tôi, tôi hối hận quá, biết vậy hồi đó tôi không nên thu nhận cậu ta, hừ.
Khi tôi bí mật hẹn hò với Cố Tả được nửa năm thì bị bố tôi phát hiện ra.
- Còn nữa -
_______
Cố Tả dường như nhận thấy sự thay đổi của tôi, cậu ta bắt đầu nói nhiều hơn, cố gắng khơi dậy cảm xúc trong tôi.
"Đúng rồi, mẹ tôi đi du lịch với chú Triệu, hỏi tôi có muốn đi cùng không, tôi vẫn chưa đồng ý với mẹ, cậu có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ hè không? Nếu không thì chúng ta đi chơi cùng họ đi."
"Ah? Cái này có vẻ không hay lắm."
Tôi vô thức từ chối, gia đình ba người họ đi du lịch, đi cùng họ tôi sẽ xấu hổ biết bao.
Hơn nữa, dì Cố và chú Triệu mới ở bên nhau, tuần trăng mật của hai người còn chưa trôi qua, chỉ cần mang một bóng đèn là đã đủ, nếu tôi đi cùng, thêm một chiếc nữa, sợ chú Triệu sẽ b.óp c.ổ tôi chết mất.
Khụ khụ... Nếu chị sợ xấu hổ, thì hai chúng ta đi du lịch cùng nhau.
Cố Tả sờ mũi một cách không tự nhiên, không dám nhìn về phía tôi.
"Uh… Chuyện này thậm chí còn tệ hơn."
Tôi không nghĩ nhiều về điều đó, tôi chỉ nghĩ rằng bố mẹ tôi sẽ lo lắng cho sự an toàn của hai chúng tôi.
"Vậy thì... nếu cậu không muốn đi thì thôi bỏ đi, tôi cũng sẽ không đi nữa."
Cố Tả dường như đã hiểu sai ý tôi, giọng điệu của cậu ta có một chút gì đó mất mát khó nhận ra.
"Không, đừng hiểu sai ý tôi, Cố Tả, tôi không lo lắng về việc hai chúng tôi sẽ ra ngoài chơi một mình, tôi lo lắng rằng bố mẹ tôi và dì Cố sẽ lo lắng cho sự an toàn của chúng ta khi ở bên ngoài."
Tôi vội vàng giải thích.
" A Hoan ngốc nghếch ơi, cậu đang nghĩ gì vậy, ý của em cũng không phải như vậy."
Cố Tả vội giải thích, ánh mắt cậu ta cong lên ý cười, đôi tay to lớn còn nghịch ngợm mái tóc dài của tôi.
"Aaa Cố Tả chết tiệt, tóc tôi đã ít rồi, cậu mà vuốt nữa thì tôi sẽ hói mất."
"Xin lỗi, tôi thật sự không muốn phá vỡ bầu không khí này nhưng tôi không biết phải làm sao để che giấu đi sự nhút nhát và rung động của mình."
Cậu ta dám gọi cái gì mà Hoan? Trước giờ cậu ấy chưa từng gọi thế, giọng điệu của cậu ta như này là có vấn đề gì vậy?
Không biết hôm nay bản thân tôi bị gì nữa, rõ ràng Cố Tả vẫn như trước đây, nhưng trong lòng luôn có một cảm giác không thể giải thích được, chua chua ngọt ngọt khiến người ta luống cuống không biết phải làm gì.
Những ngày chờ đợi kết quả là khó khăn nhất.
Chỉ mười ngày ngắn ngủi mà dài như một thế kỷ.
Ban ngày bố mẹ tôi phải đi làm, chỉ có mỗi tôi ở nhà, vì vậy tôi hầu như lớn lên ở nhà của Cố Tả.
Dì Cố thỉnh thoảng nấu bữa trưa cho chúng tôi, nhiều khi bận rộn, dì Cố không ở nhà thì Cố Tả nấu ăn. Đừng hỏi tại sao tôi không nấu, chính là vì tôi thực sự không biết gì.
Không phải là tôi chưa từng làm.
Bất cứ khi nào tôi nấu một bữa, khí thế tôi hừng hực như hổ, cảm thấy tự mãn rằng mấy món tôi làm là ngon nhất trên thế giới này. Những người ăn món tôi nấu, chẳng hạn như bố mẹ tôi và dì Cố, chú Triệu, sẽ bày ra một biểu cảm khó diễn tả và gượng cười. Chỉ có một kẻ ngốc như Cố Tả mới có thể chân thành nói rằng nó rất ngon.
Sau một vài lần thất bại, bố mẹ không những không cho tôi nấu nướng mà bản thân tôi cũng chẳng muốn làm.
Cố Tả là một người tài giỏi, những món ăn cậu ta nấu không hoàn hảo như đầu bếp 5 sao nhưng chúng rất ngon, mỗi lần tôi đều có thể xử lý sạch sẽ hai bát cơm, chúng thật sự rất ngon. (Cố Tả: Đừng viện cớ cho sự ham ăn của cậu:))))
Cũng giống như bây giờ, tôi đang nằm ôm bụng trên ghế sofa không giữ tí hình tượng gì.
Tất cả là lỗi của cậu, cậu làm tôi béo lên.
Cố Tả đang rửa bát trong bếp, dường như không có ý phản bác gì.
"Béo một chút mới tốt, cậu xem cậu gầy như vậy trông không khác gì con gà con."
"Cậu mới là gà con, cả nhà cậu là gà con."
Cố Tả không nói gì.
Tôi cũng không để ý, tự nói tự nghe.
"Uầy, hôm nay có kết quả rồi, tôi hơi lo lắng."
Cố Tả rửa bát xong lấy từ tủ lạnh ra hai hộp sữa chua. Một hộp cho cậu ta một hộp cho tôi.
"Đừng lo lắng, chắc không tệ đâu."
"Nhưng tôi vẫn rất hồi hộp."
Tôi nhận lấy sữa chua và nằm xuống ghế sofa.
"Đừng sợ, tôi tin cậu!"
Kết quả được công bố vào lúc chín giờ tối, Cố Tả và tôi ngồi trước màn hình máy tính, bốn cái đầu phía sau chụm lại, cùng nhìn chằm chằm vào máy tính.
Tôi lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, siết chặt cánh tay của Cố Tả.
"665." Không tốt cũng không xấu, đó là trình độ bình thường của Cố Tả.
Dì Cố và chú Triệu đều cười không ngớt.
Đến lượt tôi, tay tôi run đến mức nhập sai mã số chứng minh mấy lần.
"632!"
Tôi thất vọng với kết quả này, mặc dù không quá tệ, nhưng thấp hơn bình thường một chút.
Bố mẹ tôi rất vui. Cố Tả bí mật siết chặt tay tôi để thể hiện sự an ủi. Tôi luôn là một người lạc quan, cho nên tôi nhanh chóng chấp nhận thực tế này và thảo luận với Cố Tả về việc điền nguyện vọng.
Một tháng sau, cả hai chúng tôi đều nhận được thư mời nhập học từ Đại học Nam Kinh.
Vào ngày nhận được giấy gọi nhập học, Cố Tả rất hạnh phúc. Trước giờ cậu ấy luôn biết cách tiết chế cảm xúc, chưa bao giờ lộ ra biểu cảm khoa trương nhưng hôm nay cậu ấy lại vui ra mặt như vậy, cười đến mức khóe miệng như ngoác đến tận bầu trời.
Tôi nhìn tên ngốc này, đưa tay sờ trán cậu ta, sau khi xác nhận rằng hôm nay cậu ta thực sự không bị sốt, tôi hỏi:
"Cố Tả, hôm nay cậu có uống nhầm thuốc không đấy?"
"Không phải là vừa được nhận thôi sao, vậy mà cậu đã vui như vậy? Nhìn chị cậu đây bình tĩnh thế này cơ mà."
Cố Tả nắm lấy bàn tay đang sờ trán của tôi rồi siết nhẹ, đôi mắt cười lên như vầng trăng khuyết.
"Tôi rất vui khi được học cùng trường với cậu."
Tôi cố nén cơn đau nhói trong lòng và nói với giọng đầy chán ghét.
"Tôi không muốn học chung trường với cậu, từ nhỏ đến lớn đã học cùng rồ,i không thấy chán à."
"Tôi không chán, tôi muốn ở bên cạnh Hoan cả đời này."
"Thôi dẹp đi, cậu không chán tôi cũng không chán…cái…cái gì…"
"Hoan, tôi thích cậu."
Tình huống gì đây? Tôi ngu muội mất rồi.
Tôi biết rằng có người khi đi tỏ tình họ không kịp chuẩn bị cái gì cả, nhưng tôi không ngờ rằng lại có những người lại qua loa đại khái như vậy …
Khụ khụ, đánh trống lảng rồi đấy.
Tình hình hiện tại vô cùng kỳ lạ, vô cùng… xấu hổ.
Lời tỏ tình đột ngột của Cố Tả khiến tôi ngu muội và lúng túng.
Chúng tôi lúng túng nhìn nhau trên con phố đông đúc người qua lại, lúc đó tôi không biết nói gì cả. Nên làm gì đây? Nên nói gì đây?
Ngân Hoan tôi lớn như vậy mới là lần đầu tiên được người khác tỏ tình nên chẳng có chút kinh nghiệm gì cả.
"Tôi vẫn là chị cậu từ nhỏ đến lớn, cậu nói linh tinh gì đấy. Đừng nói chuyện này nữa, cũng có chút kích thích đấy hehehe."
Đổi lại là người khác tỏ tình tôi có thể tìm Cố Tả hỏi ý kiến nhưng lần này lại là thằng nhóc Cố Tả này, tôi phải hỏi ai đây?
Tôi không biết lúc đó Cố Tả nghĩ gì, tôi chỉ biết lúc ấy đầu óc tôi đã rối tung lên.
Nụ cười của Cố Tả hiện rõ trên khóe mắt. Cuối cùng, cậu ta là người đầu tiên phá vỡ sự ngượng ngùng.
||||| Truyện đề cử: Không Còn Háo Hức |||||
"Hoan, tôi biết cậu nhất thời không thể chấp nhận được chuyện này. Cậu không cần vội vàng đáp lại tôi. Tôi chỉ là muốn cho cậu biết rằng tôi vẫn luôn thích cậu, từ nhỏ đến lớn."
Thằng nhóc này, chưa bao giờ tôi thấy cậu lại có thể kiên nhẫn như vậy. "Tôi xin lỗi, xin lỗi, tôi không muốn nghĩ về những chuyện này."
Tôi lắc đầu, xóa đi những suy nghĩ lộn xộn, nói với Cố Tả bằng một giọng mà tôi cho là tự nhiên nhất.
"Ha... haha, tôi biết cậu mà tên tiểu tử này, cậu không có ý tốt gì với tôi cả, tôi coi cậu như em trai mà cậu lại muốn ngủ... Không... Ý tôi không phải vậy... Thôi, quên nó đi, chúng ta về nhà thôi, đi nào."
Mẹ ơi, ngại chết mất, tôi đang nói cái quái quỷ gì vậy.
Sau khi nói xong, tôi cũng không quan tâm đến Cố Tả nữa, quay đầu đi về nhà.
Thật may ở đây không xa nhà tôi lắm, chạy vài bước là có thể về nhà rồi.
Tôi ngồi trên ghế sô pha thở hổn hển, còn chưa hết bối rối thì đầu óc tôi chỉ toàn hiện lên khuôn mặt tươi cười như hoa cúc của Cố Tả, câu nói ấy có vẻ đơn giản nhưng lại rất thận trọng, "Hoan, tôi thích cậu."
Nghĩ đến đó, tôi phá lên cười, rồi lăn ra ghế sô pha, vùi mặt vào gối. Trời ơi, Cố Tả thích tôi!
Chỉ cần nghĩ về nó, liền, liền, …ch.ết tiệt!
Tôi không biết mình đang vui vì điều gì nữa, chỉ thấy trong lòng có chút dư vị ngọt ngào.
Tôi lăn lộn trên ghế sô pha một lúc mới định thần lại được, sau đó tôi cảm thấy mặt mình rất nóng, tôi đi vào phòng tắm, nhìn vào gương thì thấy mặt mình đỏ bừng một cách đáng sợ.
"Mẹ ơi, có phải lúc nãy trước mặt Cố Tả, mặt mình cũng đỏ như này không?"
Mất mặt quá.
Nghĩ lại Ngân Hoan tôi, hồi đó tôi cũng là người nổi tiếng trong hẻm, thế nào mà thằng nhóc Cố Tả lại rơi vào tay tôi, tôi hối hận quá, biết vậy hồi đó tôi không nên thu nhận cậu ta, hừ.
Khi tôi bí mật hẹn hò với Cố Tả được nửa năm thì bị bố tôi phát hiện ra.
- Còn nữa -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.