Chương 1
Manh Động
29/08/2018
Trong gương phản chiếu hình ảnh một tiểu cô nương mới mười hai tuổi đang thở dài, tuy còn nhỏ nhưng đã có sắc đẹp khuynh thành, mặt ngọc má
hồng, chiếc mũi nhỏ xinh và đôi môi anh đào. Nhưng lúc này, vốn còn đang ở độ tuổi vô ưu vô lo, lại ẩn ẩn bên trong nỗi ưu sầu chỉ có ở những
người trưởng thành, nàng duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ lên lồng ngực của mình,
lẩm bẩm:
“Ai… quá nhỏ…”
“Như Oản, muội đang làm cái gì thế?” Một giọng nữ giòn vang truyền đến.
Tống Như Oản quay đầu, nguyên lai là đường tỷ Tống Khỉ Trinh. Đời trước, Tống Khỉ Trinh đối đãi với nàng như muội muội ruột, dạy nàng rất nhiều kĩ năng phòng trung, thậm chí… Còn giảng giải cho nàng biết chuyện phòng the của nàng ấy với tỷ phu, nghĩ thôi cũng đỏ mặt.
“Đường tỷ, sao tỷ lại tới vào lúc này?”
“Nương của tỷ đang theo quản gia trong phủ học quản lý, thấy không thú vị, liền tới đây tìm muội tâm sự.” Nơi ở của Tống Như Oản, Tống Khỉ Trinh là khách quen, tự mình tìm một cái ghế, an vị chỗ ngồi.
Tống Như Oản mỉm cười, bưng một đĩa hạt dưa đến trước mặt Tống Khỉ Trinh, sau đó tìm chỗ gần nàng ấy, ngồi xuống.
Tống Như Oản là con gái duy nhất của nhị phòng Vĩnh An hầu, phụ thân mất sớm, chỉ có mẫu thân cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau. Mà Tống Khỉ Trinh lại là đích trưởng nữ của đại phòng, phụ thân nàng ấy có tước quyền nên địa vị của Khỉ Trinh tự nhiên rất cao. Nhưng từ nhỏ, nàng ấy vẫn luôn đối xử tốt với Tống Như Oản, trong lòng Tống Như Oản cũng minh bạch.
Tống Khỉ Trinh nhéo nhéo khuôn mặt của Tống Như Oản, một chút điệu bộ của tiểu thư khuê các đều không có, "Khuôn mặt hồng lên như vậy, trong đầu lại nhớ đến ai đó hả? Không phải là nhớ Tạ thế tử của phủ Ninh Quốc công chứ?"
Tạ Tầm là thế tử của phủ Ninh Quốc công, cũng là trượng phu một đời của nàng, nghĩ đến phong thái tuấn tú của Tạ Tầm, trong lòng Tống Như Oản không khỏi thở dài một hơi. Kiếp trước, thật vất vả mới gả được cho hắn, chẳng lẽ kiếp này lại phải như thế một lần nữa?
Càng nghĩ càng ảm đạm, hoa đào của Tạ Tầm có không ít, trong kinh thành không có quý nữ nào là không tư mộ hắn? May mắn thì có Tống Khỉ Trinh không thích nam nhân lãnh đạm, Mục Vân vẫn là tốt nhất, luôn nghe theo lời nàng ấy. Tống Khỉ Trinh nghĩ cách chuyển đề tài, thần bí nói: “Gần đây tỷ mới có được một quyển sách rất hay, muội có muốn xem không?”
“Cái gì nha?”
Tống Khỉ Trinh lén lút lấy từ trong tay áo ra một cuốn sách đã ố vàng, nhỏ giọng nói:“Muội nhìn xem, dù sao thì về sau chắc chắn hữu dụng.”
Tống Như Oản nhìn thoáng qua, sau đó không nhịn được đỏ mặt, cố gắng chỉnh lại khuôn mặt đỏ bừng của mình, “Đường tỷ… tỷ… sao tỷ lại có được loại sách như vậy?” Trong quyển sách này đều là tranh vẽ các tư thế giao hợp của nam nữ, thân thể loã lồ, thậm chí chỗ kín còn được vẽ ra rõ ràng. Dù đời trước, nàng và Tạ Tầm đã làm rất nhiều tư thế phòng the mắc cỡ, nhưng Tống Như Oản vẫn rất ngượng ngùng, nhanh chóng nhắm hai mắt.
“Muội đừng động, tỷ đang xem dở, tóm lại muội muốn xem nó thì hãy đến tìm tỷ. Tỷ có rất nhiều, muội cứ xem thoải mái, lúc nào trả lại cho tỷ cũng được.”
Tống Khỉ Trinh vừa nói vừa lật trang tiếp theo, sau đó ngạc nhiên kêu một tiếng, “Tư thế này quá khó? Cái thứ kia của nam nhân sao dài như vậy, chỉ sợ mới vào được một nửa đã chạm tới đích!”
Tống Như Oản nghe thấy lời nói của nàng ấy, có chút tò mò, nhìn trộm trang giấy, sau đó trong đầu liền nhớ đến Tạ Tầm từng ép nàng làm theo tư thế đó. Lần đó khiến ngày hôm sau, nàng không thể rời giường được, ngẫm lại thật mắc cỡ.
Bất quá, nơi đó của Tạ Tầm thật sự rất lớn, hơn nữa vừa dài lại vừa thô, so với vẻ ngoài tuấn dật vô song của hắn thì chẳng hợp chút nào.
“Ai… quá nhỏ…”
“Như Oản, muội đang làm cái gì thế?” Một giọng nữ giòn vang truyền đến.
Tống Như Oản quay đầu, nguyên lai là đường tỷ Tống Khỉ Trinh. Đời trước, Tống Khỉ Trinh đối đãi với nàng như muội muội ruột, dạy nàng rất nhiều kĩ năng phòng trung, thậm chí… Còn giảng giải cho nàng biết chuyện phòng the của nàng ấy với tỷ phu, nghĩ thôi cũng đỏ mặt.
“Đường tỷ, sao tỷ lại tới vào lúc này?”
“Nương của tỷ đang theo quản gia trong phủ học quản lý, thấy không thú vị, liền tới đây tìm muội tâm sự.” Nơi ở của Tống Như Oản, Tống Khỉ Trinh là khách quen, tự mình tìm một cái ghế, an vị chỗ ngồi.
Tống Như Oản mỉm cười, bưng một đĩa hạt dưa đến trước mặt Tống Khỉ Trinh, sau đó tìm chỗ gần nàng ấy, ngồi xuống.
Tống Như Oản là con gái duy nhất của nhị phòng Vĩnh An hầu, phụ thân mất sớm, chỉ có mẫu thân cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau. Mà Tống Khỉ Trinh lại là đích trưởng nữ của đại phòng, phụ thân nàng ấy có tước quyền nên địa vị của Khỉ Trinh tự nhiên rất cao. Nhưng từ nhỏ, nàng ấy vẫn luôn đối xử tốt với Tống Như Oản, trong lòng Tống Như Oản cũng minh bạch.
Tống Khỉ Trinh nhéo nhéo khuôn mặt của Tống Như Oản, một chút điệu bộ của tiểu thư khuê các đều không có, "Khuôn mặt hồng lên như vậy, trong đầu lại nhớ đến ai đó hả? Không phải là nhớ Tạ thế tử của phủ Ninh Quốc công chứ?"
Tạ Tầm là thế tử của phủ Ninh Quốc công, cũng là trượng phu một đời của nàng, nghĩ đến phong thái tuấn tú của Tạ Tầm, trong lòng Tống Như Oản không khỏi thở dài một hơi. Kiếp trước, thật vất vả mới gả được cho hắn, chẳng lẽ kiếp này lại phải như thế một lần nữa?
Càng nghĩ càng ảm đạm, hoa đào của Tạ Tầm có không ít, trong kinh thành không có quý nữ nào là không tư mộ hắn? May mắn thì có Tống Khỉ Trinh không thích nam nhân lãnh đạm, Mục Vân vẫn là tốt nhất, luôn nghe theo lời nàng ấy. Tống Khỉ Trinh nghĩ cách chuyển đề tài, thần bí nói: “Gần đây tỷ mới có được một quyển sách rất hay, muội có muốn xem không?”
“Cái gì nha?”
Tống Khỉ Trinh lén lút lấy từ trong tay áo ra một cuốn sách đã ố vàng, nhỏ giọng nói:“Muội nhìn xem, dù sao thì về sau chắc chắn hữu dụng.”
Tống Như Oản nhìn thoáng qua, sau đó không nhịn được đỏ mặt, cố gắng chỉnh lại khuôn mặt đỏ bừng của mình, “Đường tỷ… tỷ… sao tỷ lại có được loại sách như vậy?” Trong quyển sách này đều là tranh vẽ các tư thế giao hợp của nam nữ, thân thể loã lồ, thậm chí chỗ kín còn được vẽ ra rõ ràng. Dù đời trước, nàng và Tạ Tầm đã làm rất nhiều tư thế phòng the mắc cỡ, nhưng Tống Như Oản vẫn rất ngượng ngùng, nhanh chóng nhắm hai mắt.
“Muội đừng động, tỷ đang xem dở, tóm lại muội muốn xem nó thì hãy đến tìm tỷ. Tỷ có rất nhiều, muội cứ xem thoải mái, lúc nào trả lại cho tỷ cũng được.”
Tống Khỉ Trinh vừa nói vừa lật trang tiếp theo, sau đó ngạc nhiên kêu một tiếng, “Tư thế này quá khó? Cái thứ kia của nam nhân sao dài như vậy, chỉ sợ mới vào được một nửa đã chạm tới đích!”
Tống Như Oản nghe thấy lời nói của nàng ấy, có chút tò mò, nhìn trộm trang giấy, sau đó trong đầu liền nhớ đến Tạ Tầm từng ép nàng làm theo tư thế đó. Lần đó khiến ngày hôm sau, nàng không thể rời giường được, ngẫm lại thật mắc cỡ.
Bất quá, nơi đó của Tạ Tầm thật sự rất lớn, hơn nữa vừa dài lại vừa thô, so với vẻ ngoài tuấn dật vô song của hắn thì chẳng hợp chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.