Chương 72: Chương 68.4
Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia
15/10/2015
Đi đâu?
Tôi cũng không biết mình muốn đi đâu nữa.
Trầm ngâm nửa ngày tôi mới nói ra một cái tên : “Đi bar.”
Lầu ba của quán bar cùng những nơi khác cũng không có gì khác nhau, chỉ trừ chi phí cao hơn một chút so với bên ngoài, quầy bar và rạp chiếu phim buổi tối cũng không có gì đặc biệt. Ở thành phố nơi nóng bỏng nhất, bạo dạn nhất tất nhiên là quán bar, chính nơi này cũng là nơi có tỷ lệ sản sinh ra tình một đêm cao nhất, kẻ có tiền thì ở nơi này tìm vui, người không có thì ở nơi này tìm kiếm bất ngờ. Tuy tôi là người không có tiền nhưng cũng không đến nơi này tìm kiếm bất ngờ mà cái tôi muốn tìm chính là phóng túng.
Tôi ngồi trên quầy bar, hỏi người pha rượu một loại rượu mạnh nhất. Thỉnh thoảng cũng có vài người đàn ông tiến lại gần đây nhưng tôi vẫn thủy chung giữ vững bộ mặt lạnh “Người lạ không được tới gần” nên những người đó cũng dần dần mất hứng thú.
Chốc lát sau, âm nhạc đột nhiên được mở lên tối đa, gần như muốn làm điếc tai người nghe, nam nữ liền tiến vào sàn nhảy, điên cuồng lắc eo cùng mông mình. Những cô gái ăn mặc đẹp đẽ cười hi hi ha ha lẫn vào trong đám đàn ông, dùng những lời lẽ ngả ngớn trêu chọc nhau làm những người đàn ông kia không nhịn được mà đáp lại.
Bất luận là người đang ngồi trên ghế dài hay ngồi trên quầy bar vào lúc này đều rối rít kéo tay nhau vào sàn nhảy chỉ có tôi bưng ly rượu thứ ba lên uống, nhìn nam nam nữ nữ trong sàn nhảy, ánh mắt dần dần trở nên mê ly…
Quầy bar đúng là một nơi thả lỏng tinh thần rất tốt, âm nhạc huyên náo điếc tai, nhảy nhót điên cuồng si mê, mùi rượu say mũi, ánh đèn lúc sáng lúc tối có thể làm cho mình quên mất đau khổ ở trong lòng, chỉ cần nhớ tới chuyện kia, một lần hô hấp đơn giản cũng có thể xé nát trái tim tôi.
Rượu dần dần có tác dụng, ánh mắt của tôi mê ly, cởi áo khoác trên người xuống, bước chân lảo đảo lắc lư đi về phía trung tâm sàn nhảy.
Ở trong sàn nhảy tôi liều mạng lắc lư thân mình, mượn rượu để xua tan đi tức giận cùng khó chịu đang gào thét trong đáy lòng. Tôi điên cuồng đung đưa thắt lưng, nhẹ nhàng lay động mái tóc dài đen bóng. Thời đại học tôi từng là một thành viên của câu lạc bộ khiêu vũ, tuy rằng mấy năm nay chưa từng đụng đến nhưng khi nghe tiếng nhạc đinh tai nhức óc, vũ điệu ẩn giấu ở trong thân thể từ từ phá cũi chui ra.
Dần dần mọi người quay thành vòng tròn xung quanh tôi, tôi vũ động theo tiếng reo hò điên cuồng cùng huýt sáo của đám nam nữ.
Phóng túng, chính là mùi vị như vậy sao?
Khóe miệng tôi dâng lên một nụ cười rồi cười si ngốc, nhìn bóng người phía trước không ngừng lắc lư, bởi vì rượu mạnh mà đầu của tôi ngày càng đau, trong bụng cũng cồn cào khó chịu………trái tim, chắc cũng đau đớn như vậy sao?
Tôi đang say sưa nhảy nhót thì bỗng nhiên thân thể bị túm vào trong một lồng ngực, tiếng rống giận dữ vang lên ở trên đầu tôi: “Hạ Cận, cô đang làm gì vậy?”
Hai mắt của tôi mê ly, vô lực ngẩng đầu thì nhìn thấy một ánh mắt tức giận sáng quắc đang nhìn mình.
Tôi nâng bàn tay chụp lấy gương mặt nam nhân tuấn tú trước mắt, hai khuôn mặt giống nhau như đúc sau đó nhập lại thành một: “Anh là ai? Tại sao lại thấy quen như vậy?”
Tôi vẫn còn bị vây trong hỗn độn thì thân thể chợt nhẹ bẫng, trực tiếp bị người đàn ông này vác lên vai giữa âm thanh hoan hô huýt sao thật lâu sau vẫn không ngừng lại.
Tôi cũng không biết mình muốn đi đâu nữa.
Trầm ngâm nửa ngày tôi mới nói ra một cái tên : “Đi bar.”
Lầu ba của quán bar cùng những nơi khác cũng không có gì khác nhau, chỉ trừ chi phí cao hơn một chút so với bên ngoài, quầy bar và rạp chiếu phim buổi tối cũng không có gì đặc biệt. Ở thành phố nơi nóng bỏng nhất, bạo dạn nhất tất nhiên là quán bar, chính nơi này cũng là nơi có tỷ lệ sản sinh ra tình một đêm cao nhất, kẻ có tiền thì ở nơi này tìm vui, người không có thì ở nơi này tìm kiếm bất ngờ. Tuy tôi là người không có tiền nhưng cũng không đến nơi này tìm kiếm bất ngờ mà cái tôi muốn tìm chính là phóng túng.
Tôi ngồi trên quầy bar, hỏi người pha rượu một loại rượu mạnh nhất. Thỉnh thoảng cũng có vài người đàn ông tiến lại gần đây nhưng tôi vẫn thủy chung giữ vững bộ mặt lạnh “Người lạ không được tới gần” nên những người đó cũng dần dần mất hứng thú.
Chốc lát sau, âm nhạc đột nhiên được mở lên tối đa, gần như muốn làm điếc tai người nghe, nam nữ liền tiến vào sàn nhảy, điên cuồng lắc eo cùng mông mình. Những cô gái ăn mặc đẹp đẽ cười hi hi ha ha lẫn vào trong đám đàn ông, dùng những lời lẽ ngả ngớn trêu chọc nhau làm những người đàn ông kia không nhịn được mà đáp lại.
Bất luận là người đang ngồi trên ghế dài hay ngồi trên quầy bar vào lúc này đều rối rít kéo tay nhau vào sàn nhảy chỉ có tôi bưng ly rượu thứ ba lên uống, nhìn nam nam nữ nữ trong sàn nhảy, ánh mắt dần dần trở nên mê ly…
Quầy bar đúng là một nơi thả lỏng tinh thần rất tốt, âm nhạc huyên náo điếc tai, nhảy nhót điên cuồng si mê, mùi rượu say mũi, ánh đèn lúc sáng lúc tối có thể làm cho mình quên mất đau khổ ở trong lòng, chỉ cần nhớ tới chuyện kia, một lần hô hấp đơn giản cũng có thể xé nát trái tim tôi.
Rượu dần dần có tác dụng, ánh mắt của tôi mê ly, cởi áo khoác trên người xuống, bước chân lảo đảo lắc lư đi về phía trung tâm sàn nhảy.
Ở trong sàn nhảy tôi liều mạng lắc lư thân mình, mượn rượu để xua tan đi tức giận cùng khó chịu đang gào thét trong đáy lòng. Tôi điên cuồng đung đưa thắt lưng, nhẹ nhàng lay động mái tóc dài đen bóng. Thời đại học tôi từng là một thành viên của câu lạc bộ khiêu vũ, tuy rằng mấy năm nay chưa từng đụng đến nhưng khi nghe tiếng nhạc đinh tai nhức óc, vũ điệu ẩn giấu ở trong thân thể từ từ phá cũi chui ra.
Dần dần mọi người quay thành vòng tròn xung quanh tôi, tôi vũ động theo tiếng reo hò điên cuồng cùng huýt sáo của đám nam nữ.
Phóng túng, chính là mùi vị như vậy sao?
Khóe miệng tôi dâng lên một nụ cười rồi cười si ngốc, nhìn bóng người phía trước không ngừng lắc lư, bởi vì rượu mạnh mà đầu của tôi ngày càng đau, trong bụng cũng cồn cào khó chịu………trái tim, chắc cũng đau đớn như vậy sao?
Tôi đang say sưa nhảy nhót thì bỗng nhiên thân thể bị túm vào trong một lồng ngực, tiếng rống giận dữ vang lên ở trên đầu tôi: “Hạ Cận, cô đang làm gì vậy?”
Hai mắt của tôi mê ly, vô lực ngẩng đầu thì nhìn thấy một ánh mắt tức giận sáng quắc đang nhìn mình.
Tôi nâng bàn tay chụp lấy gương mặt nam nhân tuấn tú trước mắt, hai khuôn mặt giống nhau như đúc sau đó nhập lại thành một: “Anh là ai? Tại sao lại thấy quen như vậy?”
Tôi vẫn còn bị vây trong hỗn độn thì thân thể chợt nhẹ bẫng, trực tiếp bị người đàn ông này vác lên vai giữa âm thanh hoan hô huýt sao thật lâu sau vẫn không ngừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.