Chương 99: Chương 75.3
Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia
31/10/2015
Dù sao hiện tại bên
cạnh Lục phu nhân còn có một Lục Chi Dao làm trợ thủ, mà tôi đây chỉ là
con dâu nhỏ lại còn đánh không được đánh lại, mắng không được mắng lại,
đây không phải là tự tìm đường chết hay sao?!
Lúc bữa cơm đã gần kết thúc, Lục Bách Nghiêu buông đũa xuống, cầm tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau, hào phóng bơi bày chiếc nhẫn trên tay tôi trước mặt mọi người: “ Nửa năm sau con sẽ kết hôn với Tiểu Cận.”
Lời của Lục Bách Nghiêu rõ ràng làm cho mọi người kinh hãi, bọn họ cho rằng nhiều nhất chẳng qua tôi chỉ là bạn gái cố định của Lục Bách Nghiêu, không đi đến được bước kết hôn này cho nên mới không nghĩ tới Lục Bách Nghiêu sẽ nói như vậy.
Lục phu nhân là người đầu tiên phản ứng kịp, chỉ vào lỗ mũi tôi hỏi: “Bách Nghiêu, con điên rồi? Làm sao con có thể kết hôn với loại phụ nữ này?”
Lục Bách Nghiêu nắm tay tôi, tức giận “rầm” một tiếng đứng lên từ chỗ ngồi, ánh mắt bén nhọn: “Mẹ, nói chuyện với cô ấy nên tôn trọng một chút, cái gì mà loại phụ nữ này?”
“Cô ta………… Cô ta……… Cô ta………….” Lục phu nhân đưa tay chỉ lỗ mũi của tôi nửa ngày cũng không nói nên lời, thật ra thì không nói tôi cùng biết rõ ý bà là gì: Điều kiện gia đình bình thường, không lên được mặt bàn, không môn đăng hộ đối, tôi chính là loại nữ nhân này.
Chẳng qua là những lời này, trong mắt của Lục phu nhân cao cao tại thượng là vạn lần không nói ra được, nói ra chỉ làm hạ thấp thân phận của bà.
Lục phu nhân hoảng hốt không biết nói gì, kéo Lưu Chi Dao từ chỗ ngồi đứng lên: “Chi Dao thì làm sao bây giờ? Từ nhỏ nó đã thích con, con lại muốn cùng con bé này kết hôn, vậy Chi Dao thích con nhiều năm như vậy con đặt ở đâu?”
“A, mẹ, thời điểm mẹ bắt con hẹn hò xem mắt với những thiên kim tiểu thư kia thì mẹ đặt Chi Dao ở đâu? Hiện tại con muốn kết hôn với người phụ nữ của con, mẹ lại hỏi con, mẹ không cảm thấy những lời này trước tiên nên hỏi chính mẹ một chút hay sao?” Lục Bách Nghiêu cười lạnh một tiếng, khóa chặt tôi ở trong lòng ngực anh, ôm lấy tôi: “Con muốn cùng Tiểu Cận kết hôn, con chỉ lễ phép thông báo với mọi người một tiếng, mọi người đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, chúng con vẫn sẽ kết hôn.”
Sau đó Lục Bách Nghiêu nói với Lục Kỳ Ngôn một câu: “Anh họ, xin lỗi vì đã để cho anh phải chê cười, em đi trước một bước.”
“Ừ.” Lục Kỳ Ngôn khẽ gật đầu, ánh sáng trong khóe mắt nhìn về phía bàn ăn, dừng lại trên người Lưu Chi Dao đang nhỏ giọng nức nở.
Lục Bách Nghiêu ôm tôi, sải bước ra ngoài biệt thự nhà họ Lục. Lúc ô tô rời đi, dọc đường anh không nói gì cả, tốc độ lại nhanh đến dọa người làm cho tôi mở miệng nhắc một câu “Bách Nghiêu, anh đi chậm một chút” thì anh mời dần dần bình tĩnh trở lại, tốc độ xe từ từ chậm xuống sau đó dừng xe ven đường.
Anh ôm lấy tôi, trong lời nói mang theo áy náy cùng xin lỗi: “Xin lỗi, để cho em phải chịu ủy khuất.”
Hồi nãy anh vẫn vĩnh viễn đứng trước tôi, vì tôi che mưa che gió, không oán không hối, lúc này anh lại ôm tôi nói lời xin lỗi, xin lỗi vì anh làm chưa đủ tốt, làm cho tôi không vui, phải chịu ủy khuất.
Đầu óc của tôi chợt nhớ tới ngày đào hôn hôm đó, anh nói với tôi câu kia: Em không có yêu anh nhiều giống như anh yêu em, đây là em thiếu nợ anh.
Đúng vậy, tôi vẫn luôn thiếu anh, mắc nợ thâm tình của anh, mắc nợ anh vì tôi mà bỏ ra hết thảy.
Tôi ngước mắt hỏi anh: “Bách Nghiêu, chúng ta sẽ bên nhau cho tới chết, có đúng hay không?”
Anh hôn lên trán tôi một cái: “Dĩ nhiên.”
Cho dù mưa gió bão bùng, bụi gai đầy đất thì em vẫn sẽ như cũ chạy về phương xa…………nơi có anh.
Lục Bách Nghiêu chợt nhớ tới cái gì đó, mở miệng nói: “Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên, anh muốn dẫn em đi một chỗ.”
Tôi nghi ngờ nhìn anh: “Đi đâu?”
Anh cưng chìu ngắt gò má tôi: “Đến rồi em sẽ biết.”
Anh xoay tròn tay lái đổi hướng, chạy như bay nhưng rõ ràng tốc độ đã chậm hơn vừa rồi rất nhiều, cuối cùng dừng tại một khu chung cư cao tầng vừa mới được xây xong không bao lâu, đây chính là khu “Cẩm thành sơn sắc” được truyền thông quảng bá rầm rộ mấy ngày qua, kiến trúc chủ yếu chú trọng sự thanh nhã yên bình, hầu hết các đối tượng mua nhà chủ yếu là người về hưu, tranh nhau tới sứt đầu mẻ trán.
Sau khi dừng xe Lục Bách Nghiêu mở miệng nói: “Đi lên xem phòng ốc một chút.”
Xem phòng ốc?
Chẳng lẽ, anh mua nhà ở chỗ này?
Tôi nghi ngờ đi theo Lục Bách Nghiêu vào thang máy, sau khi đến lầu ba, anh lấy ra một cái chìa khóa mở cửa một căn phòng, dẫn tôi vào.
Phòng dành cho hai người đã trải qua sửa chữa thô sơ, nội thất còn chưa có nên không gian có vẻ cực kỳ rộng rãi. Nhất thời mắt tôi sáng lên khi nhìn thấy ban công nhỏ, ở chỗ này có thể để hai cái ghế dựa cho hai người ngồi, mùa hè có thể hóng gió, mùa đông có thể phơi nắng, ở không hoặc là đi dạo trong tiểu khu, cảnh sắc yên tĩnh an bình nhưng lại làm cho người ta say đắm.
Lục Bách Nghiêu dẫn tôi đi tham quan xung quanh sau đó hỏi: “Xem phòng này một chút, không biết cha mẹ vợ có hài lòng hay không?”
Cha mẹ vợ?
Tôi nghi ngờ nhìn anh: “Phòng này anh mua cho….?”
Lục Bách Nghiêu nghiêm túc gật đầu một cái: “Anh nhớ lúc trước em có nhắc qua một lần nói là mẹ vợ bị viêm khớp cho nên anh thấy phòng này cũng không tệ, dường như rất thích hợp để dưỡng lão, lại có thang máy nên mua một phòng. Bất quá cụ thể sửa chữa như thế nào thì nên theo ý kiến của hai người bọn họ.”
Tôi nhắc tới sao?
Thậm chí tôi đã quên mình có đề cập tới chuyện Lão Phật Gia bị viêm khớp với Lục Bách Nghiêu hay không nhưng anh vẫn nhớ, hơn nữa còn mua cho hai người bọn họ một căn phòng tốt như vậy. Di e n da n le q uy d o n
Tôi kinh ngạc nhìn Lục Bách Nghiêu, nhìn đến mức nước mắt chảy xuống.
Tôi hỏi anh: “Tại sao?”
Anh cưng chìu vuốt mái tóc dài của tôi: “Đứa ngốc, trên thế giới này làm gì có nhiều cái tại sao như vậy.”
Cho dù anh không mở miệng nhưng trong ánh mắt tôi cũng có thể hiểu rõ một loại tâm tình có tên là “Yêu ai yêu cả đường đi”.
Bởi vì yêu nhau nên mới nguyện ý đối xử với cha mẹ đối phương như cha mẹ mình, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém: Bởi vì yêu nhau cho nên mới nguyện vì tôi mà vứt bỏ tất cả sau lưng, không oán không hối.
Sách “Bạch đầu ngâm” của tài nữ nhà Hán Trác Văn Quân đã viết một danh ngôn thiên cổ: Nguyện phải lòng một người, bạc đầu không phân cách.
Vào giờ phút này Lục Bách Nghiêu đứng trước mặt tôi, làm sao lại không phải là người dành riêng cho tôi, bạc đầu không phân cách.
“Lúc nào thì nói cho Lão Phật Gia biết?” Di e n da n le q uy d o n Tôi ngước mắt hỏi.
Lục Bách Nghiêu suy nghĩ một chút mở miệng nói: “Mấy ngày nữa đi, để anh liên lạc với công ty sửa chữa, cụ thể cần sửa như thế nào thì tiện hỏi ý kiến bọn họ luôn.”
“Ừ.” Tôi gật đầu một cái: “ Tiểu Lục, tại sao anh lại tốt như vậy?”
Lục Bách Nghiêu ranh mãnh chớp chớp cặp mắt đào hoa, khôi phục bản chất hài hước nói: “Biết gia là người chồng trăm năm khó gặp chưa? Còn không mau mau đóng gói mang về nhà mà hôn, mà sử dụng.”
Tôi nhéo nhẹ hai gò má của anh: “ Ừ, da rất trơn bóng, chất lượng không tệ.”
Sau đó vỗ vỗ vai anh: “Đủ rộng để có thể cho em dựa vào.” Lại cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới cuối cùng cho ra kết luận: “Được, vậy thì em mua thôi.”
Anh cười yếu ớt ôm lấy tôi, tựa đầu chôn sâu trong cổ tôi: “Một khi bán ra không cho phép trả hàng lại. Vợ, đời này anh chỉ có thể là của em.”
Tôi cười si ngốc: “Ừ, đời này anh chỉ có thể là của em.”
Sau khi xem xong phòng ốc, Lục Bách Nghiêu giao chìa khóa cho tôi, nhờ tôi đưa cho Lão Phật Gia và ba Lưu.
Tôi nghi ngờ nhìn anh: “Tại sao anh lại không tự mình đưa cho bọn họ?”
Lục Bách Nghiêu trả lời: “Dù sao chúng ta vẫn còn chưa kết hôn, nếu anh đưa sợ rằng hai người sẽ không yên lòng, cứ nói là em dư tiền mua đi.”
“Nhưng toàn bộ phòng ốc là anh mua, cho dù là tiền để dành của em cũng chưa đủ đặt tiền cọc nữa là, thật sự là không hợp lý!”
Lục Bách Nghiêu chọc chọc đầu tôi: “ Vợ ngốc, cứ nói là anh cho vay nóng là được.”
Tôi chê cười bộ dạng ngu ngốc của anh: “Được rồi.”
Không nhìn ra người này còn rất có tâm nha!
Tôi cùng Lục Bách Nghiêu đùa giỡn, nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm, đang định tìm một chỗ ăn cơm thì nhận được điện thoại của Đồng Yến.
Trong điện thoại cô nàng đợi gả la hét đòi bốn người phải tụ tập đi nếm thử đồ ăn của nhà hàng Hoài Dương vừa mới khai trương gần đây, nghe nói hương vị cũng không tệ lắm.
Tôi không có vội đáp ứng, hỏi Lục Bách Nghiêu: “Đi không?”
Lục Bách Nghiêu đang đùa nghịch mái tóc dài của tôi, giọng nói có chút hứng thú: “Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ anh đều nghe vợ.”
Tôi đồng ý trong điện thoại, vì vậy thúc giục Lục Bách Nghiêu lái xe nhanh một chút, lát nữa gặp bọn Đồng Yến ở cửa tiệm. Di e n da n le q uy d o n
Sự thật chứng minh một người phụ nữ khi đã có thai thì tâm hồn ăn uống lại càng được bộc lộ rõ ràng. Hai người đàn ông uống rượu, thỉnh thoảng đưa đũa gắp một miếng còn thức ăn trên bàn dưới suy nghĩ “Có thể ăn là phúc” hoàn toàn bị tôi và Đồng Yến giải quyết hết.
Lúc tôi cùng Đồng Yến đi tới phòng vê sinh, cảm giác được bụng mình no căng, thật là thoải mái!
“Thật không chịu nổi! Làm sao bây giờ, mình cảm giác gần đây mình ăn càng ngày càng nhiều.” Còn ăn như vậy không biết tới lúc nào đó có thể nổ tung hay không.
Đồng Yến gật đầu một cái: “Mình cảm giác sau khi mang thai thì đã biến thành người tham ăn rồi.”
“Nhưng mà cậu ăn phần của hai người, mình có thể so với cậu sao!”
Đồng Yến trêu chọc: “Vậy cậu cũng cố gắng để được ăn phần của hai người đi, không phải chúng ta có đôi có cặp rồi sao.”
Đồng Yến cười đùa đi vào phòng vệ sinh, tôi thì đứng ở bên ngoài chờ cô ấy, tuy là không muốn nhưng ở chỗ này lại đụng phải người quen.
Tóc ngắn màu đen, khuôn mặt xinh xắn quen thuộc như thế liền cảm thán thành phố này cũng thật sự quá nhỏ!
Người này không phải là ai khác, chính là người tình bên ngoài của Trương Húc………..Nguyệt Nguyệt.
Lúc vừa chạm nhau, trên giương mặt của cô ta cũng kinh ngạc không kém gì tôi, hơi lâu mới bình tĩnh lại, nhìn về phía tôi nhưng không có chút thiện ý nào.
“Đã lâu không gặp!” Bốn chữ này, hình như là cô ta cắn răng nghiến lợi nói ra khỏi miệng.
Cũng giống như tôi không muốn nhìn thấy cô ta, cô ta cũng không muốn nhìn thấy tôi, thấy bóng lưng xoay người rời đi của cô ta, oán hận cùng căm thù như ùa về trong đầu óc tôi.
Không phải là cô ta đã lấy được Trương Húc sao?
Giữa chúng tôi không phải là đã nước sông không phạm nước giếng sao?
Tại sao ánh mắt của cô ta nhìn về phía tôi lại hàm chứa nhiều phẫn giận không hề che giấu như vậy?
“Làm sao vậy? Tại sao lại đứng ngây ngốc bất động ở nơi này?” Đồng Yến từ phòng rửa tay ra ngoài, thấy dáng vẻ ngu si của tôi không khỏi hỏi.
Tôi lắc đầu một cái: “Không có gì.”
Bất luận là như thế nào thì tất cả đều đã qua, có suy nghĩ nữa cũng không cho kết quả gì.
Vốn tôi cho là mình sẽ không gặp lại nữ hộ lí Khiếu Nguyệt Nguyệt đó nữa nhưng vừa mới cùng Đồng Yến đi tới hành lang thì đã nhìn thấy cô ta, còn có Trương Húc đang ngồi bên cạnh.
Mặc dù ở bữa tiệc đính hôn Lục Bách Nghiêu ra ay không nhẹ nhưng Trương Húc cũng nằm bệnh viện lâu như vậy, bây giờ trừ thân thể có chút gầy yếu thì vẫn giống như lúc trước.
Hình như anh ta và Khiếu Nguyệt Nguyệt đang cãi vả chuyện gì đó, bởi vì cách xa nhau nên tôi cũng không có nghe rõ nội dung câu chuyện. Di e n da n le q uy d o n. Vốn muốn lôi kéo Đồng Yến đi đường khác lại bị cái cổ họng to lớn của Đồng Yến trực tiếp gào lên một cái.
Cô nàng hít một hơi thật sâu xuống bụng, sải bước tới chỗ Trương Húc cùng Nguyệt Nguyệt: “Yêu, chân đạp hai thuyền, anh cũng bơi đẹp quá ha, có cần tôi tới khen anh một tiếng không?”
Sắc mặt Trương Húc một trận trắng một trận hồng, nửa ngày không nói được, ngay cả cô hộ lí bên cạnh trên mặt cũng có vẻ quái dị.
Dù sao nơi này cũng là nơi công cộng, dựa theo tính tình cay cú của Đồng Yến tôi sợ cô nàng sẽ nháo lớn chuyện nên vội vàng tiến lên lôi kéo: “Đồng Yến, mình cùng Trương Húc đã không còn quan hệ gì, không nên nói nữa.”
Bởi vì ánh đèn nên chỗ tôi đứng ban đầu Trương Húc không thấy được, bây giờ bước lên phía trước anh ta mới nhìn thấy tôi.
Tôi không biết phải hình dung như thế nào, trong một chớp mắt khi Trương Húc thấy tôi trong ánh mắt của anh ta thoáng qua biến hóa, tôi còn có thể cảm giác rõ ràng trong phút chốc kia mắt anh ta sáng lên.
Trước kia tôi đã từng si mê lưu luyến anh ta như vậy nhưng bây giờ tôi phát hiện cảm giác của mình chỉ còn lại lạnh nhạt. Không hiểu ban đầu tại sao mình lại thích một người đàn ông như vậy, trong đêm trước ngày đính hôn công khai cùng người phụ nữ khác thuê phòng ngủ ở bên ngoài.
Ai, ban đầu tôi thật đúng là ngây thơ, ngu ngốc!
Anh ta gọi tên tôi, trong lời nói mang theo lưu luyến sâu đậm: “Tiểu Cận…..”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của nữ hộ lí bên cạnh đã xanh một nửa.
Bạn gái ở bên cạnh mà anh ta còn dám trắng trợn thể hiện nhớ mong đối với tôi, tôi phát hiện càng ngày mình càng không hiểu được Trương Húc.
Ánh mắt của tôi không nóng không lạnh nhìn anh ta: “Xưng hô Tiểu Cận này là quan hệ thân mật mới có thể gọi. Trương tiên sinh, tôi cho rằng chúng ta đã là người xa lạ.”
Cách rất gần mới phát hiện đâu chỉ thân hình anh ta trở nên gầy gò như vậy mà là toàn thân cao thấp đều thể hiện ý chí sa sút. Di e n da n le q uy d o n. Những ngày qua, bất kể là người nhà anh ta hay là nữ hộ lí đứng bện cạnh không phải đều nên ở trong bệnh viện chăm sóc anh ta hay sao? Tại sao nhìn qua lại trở nên tiều tụy như thế?
“Vợ, chuyện gì vậy?” Lục Bách Nghiêu cùng Lưu Chi Dương tìm tới đây, cách thật xa cũng nghe thấy âm thanh anh gọi tôi.
“Không sao cả.” Tôi vòng vo, kéo tay Đồng Yến đi về phía hai người bọn họ, ném Trương Húc cùng Nguyệt Nguyệt ở phía sau.
Nếu đã là người qua đường gặp nhau thật sự không bằng không nhìn thấy.
“Tiểu Cận? Em đừng đi được không?” Theo giọng nói vang lên, tôi cảm giác ống tay áo mình bị kéo lại, quay đầu liền nhìn thấy mặt mũi Trương Húc.
“Tôi nói anh có thấy phiền hay không? Tưởng cô nãi nãi đây chết rồi có phải không? Buông tay nhanh một chút, có nghe thấy hay không?” Di e n da n le q uy d o n. Đồng Yến đang mang thai, cổ họng càng thêm mở rộng tới phần của hai người, trợn mắt nhìn Trương Húc.
Ban đầu sau khi cô nàng biết chuyện như vậy, liền muốn lôi kéo tôi đi xé xác nữ hộ lí đó nhưng bị tôi cản lại, hiện tại lại đụng phải ở chỗ này, khẩu khí càng thêm nuốt trôi không nổi.
“Đồng Yến, đây là chuyện của tôi với Tiểu Cận, để cho hai chúng tôi nói chuyện một chút có được hay không?” Trương Húc gắt gao lôi kéo ống tay áo của tôi, không chịu buông tay, lời nói tràn đầy kiên định.
Tôi vẫn chưa trả lời thì Lục Bách Nghiêu đã trực tiếp vọt tới, đấm về mặt Trương Húc: “Cậu có tư cách gì mà nói lời này? Cô ấy là vợ tôi, cần gì thì cũng là do tôi nói!”
Lúc bữa cơm đã gần kết thúc, Lục Bách Nghiêu buông đũa xuống, cầm tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau, hào phóng bơi bày chiếc nhẫn trên tay tôi trước mặt mọi người: “ Nửa năm sau con sẽ kết hôn với Tiểu Cận.”
Lời của Lục Bách Nghiêu rõ ràng làm cho mọi người kinh hãi, bọn họ cho rằng nhiều nhất chẳng qua tôi chỉ là bạn gái cố định của Lục Bách Nghiêu, không đi đến được bước kết hôn này cho nên mới không nghĩ tới Lục Bách Nghiêu sẽ nói như vậy.
Lục phu nhân là người đầu tiên phản ứng kịp, chỉ vào lỗ mũi tôi hỏi: “Bách Nghiêu, con điên rồi? Làm sao con có thể kết hôn với loại phụ nữ này?”
Lục Bách Nghiêu nắm tay tôi, tức giận “rầm” một tiếng đứng lên từ chỗ ngồi, ánh mắt bén nhọn: “Mẹ, nói chuyện với cô ấy nên tôn trọng một chút, cái gì mà loại phụ nữ này?”
“Cô ta………… Cô ta……… Cô ta………….” Lục phu nhân đưa tay chỉ lỗ mũi của tôi nửa ngày cũng không nói nên lời, thật ra thì không nói tôi cùng biết rõ ý bà là gì: Điều kiện gia đình bình thường, không lên được mặt bàn, không môn đăng hộ đối, tôi chính là loại nữ nhân này.
Chẳng qua là những lời này, trong mắt của Lục phu nhân cao cao tại thượng là vạn lần không nói ra được, nói ra chỉ làm hạ thấp thân phận của bà.
Lục phu nhân hoảng hốt không biết nói gì, kéo Lưu Chi Dao từ chỗ ngồi đứng lên: “Chi Dao thì làm sao bây giờ? Từ nhỏ nó đã thích con, con lại muốn cùng con bé này kết hôn, vậy Chi Dao thích con nhiều năm như vậy con đặt ở đâu?”
“A, mẹ, thời điểm mẹ bắt con hẹn hò xem mắt với những thiên kim tiểu thư kia thì mẹ đặt Chi Dao ở đâu? Hiện tại con muốn kết hôn với người phụ nữ của con, mẹ lại hỏi con, mẹ không cảm thấy những lời này trước tiên nên hỏi chính mẹ một chút hay sao?” Lục Bách Nghiêu cười lạnh một tiếng, khóa chặt tôi ở trong lòng ngực anh, ôm lấy tôi: “Con muốn cùng Tiểu Cận kết hôn, con chỉ lễ phép thông báo với mọi người một tiếng, mọi người đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, chúng con vẫn sẽ kết hôn.”
Sau đó Lục Bách Nghiêu nói với Lục Kỳ Ngôn một câu: “Anh họ, xin lỗi vì đã để cho anh phải chê cười, em đi trước một bước.”
“Ừ.” Lục Kỳ Ngôn khẽ gật đầu, ánh sáng trong khóe mắt nhìn về phía bàn ăn, dừng lại trên người Lưu Chi Dao đang nhỏ giọng nức nở.
Lục Bách Nghiêu ôm tôi, sải bước ra ngoài biệt thự nhà họ Lục. Lúc ô tô rời đi, dọc đường anh không nói gì cả, tốc độ lại nhanh đến dọa người làm cho tôi mở miệng nhắc một câu “Bách Nghiêu, anh đi chậm một chút” thì anh mời dần dần bình tĩnh trở lại, tốc độ xe từ từ chậm xuống sau đó dừng xe ven đường.
Anh ôm lấy tôi, trong lời nói mang theo áy náy cùng xin lỗi: “Xin lỗi, để cho em phải chịu ủy khuất.”
Hồi nãy anh vẫn vĩnh viễn đứng trước tôi, vì tôi che mưa che gió, không oán không hối, lúc này anh lại ôm tôi nói lời xin lỗi, xin lỗi vì anh làm chưa đủ tốt, làm cho tôi không vui, phải chịu ủy khuất.
Đầu óc của tôi chợt nhớ tới ngày đào hôn hôm đó, anh nói với tôi câu kia: Em không có yêu anh nhiều giống như anh yêu em, đây là em thiếu nợ anh.
Đúng vậy, tôi vẫn luôn thiếu anh, mắc nợ thâm tình của anh, mắc nợ anh vì tôi mà bỏ ra hết thảy.
Tôi ngước mắt hỏi anh: “Bách Nghiêu, chúng ta sẽ bên nhau cho tới chết, có đúng hay không?”
Anh hôn lên trán tôi một cái: “Dĩ nhiên.”
Cho dù mưa gió bão bùng, bụi gai đầy đất thì em vẫn sẽ như cũ chạy về phương xa…………nơi có anh.
Lục Bách Nghiêu chợt nhớ tới cái gì đó, mở miệng nói: “Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên, anh muốn dẫn em đi một chỗ.”
Tôi nghi ngờ nhìn anh: “Đi đâu?”
Anh cưng chìu ngắt gò má tôi: “Đến rồi em sẽ biết.”
Anh xoay tròn tay lái đổi hướng, chạy như bay nhưng rõ ràng tốc độ đã chậm hơn vừa rồi rất nhiều, cuối cùng dừng tại một khu chung cư cao tầng vừa mới được xây xong không bao lâu, đây chính là khu “Cẩm thành sơn sắc” được truyền thông quảng bá rầm rộ mấy ngày qua, kiến trúc chủ yếu chú trọng sự thanh nhã yên bình, hầu hết các đối tượng mua nhà chủ yếu là người về hưu, tranh nhau tới sứt đầu mẻ trán.
Sau khi dừng xe Lục Bách Nghiêu mở miệng nói: “Đi lên xem phòng ốc một chút.”
Xem phòng ốc?
Chẳng lẽ, anh mua nhà ở chỗ này?
Tôi nghi ngờ đi theo Lục Bách Nghiêu vào thang máy, sau khi đến lầu ba, anh lấy ra một cái chìa khóa mở cửa một căn phòng, dẫn tôi vào.
Phòng dành cho hai người đã trải qua sửa chữa thô sơ, nội thất còn chưa có nên không gian có vẻ cực kỳ rộng rãi. Nhất thời mắt tôi sáng lên khi nhìn thấy ban công nhỏ, ở chỗ này có thể để hai cái ghế dựa cho hai người ngồi, mùa hè có thể hóng gió, mùa đông có thể phơi nắng, ở không hoặc là đi dạo trong tiểu khu, cảnh sắc yên tĩnh an bình nhưng lại làm cho người ta say đắm.
Lục Bách Nghiêu dẫn tôi đi tham quan xung quanh sau đó hỏi: “Xem phòng này một chút, không biết cha mẹ vợ có hài lòng hay không?”
Cha mẹ vợ?
Tôi nghi ngờ nhìn anh: “Phòng này anh mua cho….?”
Lục Bách Nghiêu nghiêm túc gật đầu một cái: “Anh nhớ lúc trước em có nhắc qua một lần nói là mẹ vợ bị viêm khớp cho nên anh thấy phòng này cũng không tệ, dường như rất thích hợp để dưỡng lão, lại có thang máy nên mua một phòng. Bất quá cụ thể sửa chữa như thế nào thì nên theo ý kiến của hai người bọn họ.”
Tôi nhắc tới sao?
Thậm chí tôi đã quên mình có đề cập tới chuyện Lão Phật Gia bị viêm khớp với Lục Bách Nghiêu hay không nhưng anh vẫn nhớ, hơn nữa còn mua cho hai người bọn họ một căn phòng tốt như vậy. Di e n da n le q uy d o n
Tôi kinh ngạc nhìn Lục Bách Nghiêu, nhìn đến mức nước mắt chảy xuống.
Tôi hỏi anh: “Tại sao?”
Anh cưng chìu vuốt mái tóc dài của tôi: “Đứa ngốc, trên thế giới này làm gì có nhiều cái tại sao như vậy.”
Cho dù anh không mở miệng nhưng trong ánh mắt tôi cũng có thể hiểu rõ một loại tâm tình có tên là “Yêu ai yêu cả đường đi”.
Bởi vì yêu nhau nên mới nguyện ý đối xử với cha mẹ đối phương như cha mẹ mình, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém: Bởi vì yêu nhau cho nên mới nguyện vì tôi mà vứt bỏ tất cả sau lưng, không oán không hối.
Sách “Bạch đầu ngâm” của tài nữ nhà Hán Trác Văn Quân đã viết một danh ngôn thiên cổ: Nguyện phải lòng một người, bạc đầu không phân cách.
Vào giờ phút này Lục Bách Nghiêu đứng trước mặt tôi, làm sao lại không phải là người dành riêng cho tôi, bạc đầu không phân cách.
“Lúc nào thì nói cho Lão Phật Gia biết?” Di e n da n le q uy d o n Tôi ngước mắt hỏi.
Lục Bách Nghiêu suy nghĩ một chút mở miệng nói: “Mấy ngày nữa đi, để anh liên lạc với công ty sửa chữa, cụ thể cần sửa như thế nào thì tiện hỏi ý kiến bọn họ luôn.”
“Ừ.” Tôi gật đầu một cái: “ Tiểu Lục, tại sao anh lại tốt như vậy?”
Lục Bách Nghiêu ranh mãnh chớp chớp cặp mắt đào hoa, khôi phục bản chất hài hước nói: “Biết gia là người chồng trăm năm khó gặp chưa? Còn không mau mau đóng gói mang về nhà mà hôn, mà sử dụng.”
Tôi nhéo nhẹ hai gò má của anh: “ Ừ, da rất trơn bóng, chất lượng không tệ.”
Sau đó vỗ vỗ vai anh: “Đủ rộng để có thể cho em dựa vào.” Lại cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới cuối cùng cho ra kết luận: “Được, vậy thì em mua thôi.”
Anh cười yếu ớt ôm lấy tôi, tựa đầu chôn sâu trong cổ tôi: “Một khi bán ra không cho phép trả hàng lại. Vợ, đời này anh chỉ có thể là của em.”
Tôi cười si ngốc: “Ừ, đời này anh chỉ có thể là của em.”
Sau khi xem xong phòng ốc, Lục Bách Nghiêu giao chìa khóa cho tôi, nhờ tôi đưa cho Lão Phật Gia và ba Lưu.
Tôi nghi ngờ nhìn anh: “Tại sao anh lại không tự mình đưa cho bọn họ?”
Lục Bách Nghiêu trả lời: “Dù sao chúng ta vẫn còn chưa kết hôn, nếu anh đưa sợ rằng hai người sẽ không yên lòng, cứ nói là em dư tiền mua đi.”
“Nhưng toàn bộ phòng ốc là anh mua, cho dù là tiền để dành của em cũng chưa đủ đặt tiền cọc nữa là, thật sự là không hợp lý!”
Lục Bách Nghiêu chọc chọc đầu tôi: “ Vợ ngốc, cứ nói là anh cho vay nóng là được.”
Tôi chê cười bộ dạng ngu ngốc của anh: “Được rồi.”
Không nhìn ra người này còn rất có tâm nha!
Tôi cùng Lục Bách Nghiêu đùa giỡn, nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm, đang định tìm một chỗ ăn cơm thì nhận được điện thoại của Đồng Yến.
Trong điện thoại cô nàng đợi gả la hét đòi bốn người phải tụ tập đi nếm thử đồ ăn của nhà hàng Hoài Dương vừa mới khai trương gần đây, nghe nói hương vị cũng không tệ lắm.
Tôi không có vội đáp ứng, hỏi Lục Bách Nghiêu: “Đi không?”
Lục Bách Nghiêu đang đùa nghịch mái tóc dài của tôi, giọng nói có chút hứng thú: “Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ anh đều nghe vợ.”
Tôi đồng ý trong điện thoại, vì vậy thúc giục Lục Bách Nghiêu lái xe nhanh một chút, lát nữa gặp bọn Đồng Yến ở cửa tiệm. Di e n da n le q uy d o n
Sự thật chứng minh một người phụ nữ khi đã có thai thì tâm hồn ăn uống lại càng được bộc lộ rõ ràng. Hai người đàn ông uống rượu, thỉnh thoảng đưa đũa gắp một miếng còn thức ăn trên bàn dưới suy nghĩ “Có thể ăn là phúc” hoàn toàn bị tôi và Đồng Yến giải quyết hết.
Lúc tôi cùng Đồng Yến đi tới phòng vê sinh, cảm giác được bụng mình no căng, thật là thoải mái!
“Thật không chịu nổi! Làm sao bây giờ, mình cảm giác gần đây mình ăn càng ngày càng nhiều.” Còn ăn như vậy không biết tới lúc nào đó có thể nổ tung hay không.
Đồng Yến gật đầu một cái: “Mình cảm giác sau khi mang thai thì đã biến thành người tham ăn rồi.”
“Nhưng mà cậu ăn phần của hai người, mình có thể so với cậu sao!”
Đồng Yến trêu chọc: “Vậy cậu cũng cố gắng để được ăn phần của hai người đi, không phải chúng ta có đôi có cặp rồi sao.”
Đồng Yến cười đùa đi vào phòng vệ sinh, tôi thì đứng ở bên ngoài chờ cô ấy, tuy là không muốn nhưng ở chỗ này lại đụng phải người quen.
Tóc ngắn màu đen, khuôn mặt xinh xắn quen thuộc như thế liền cảm thán thành phố này cũng thật sự quá nhỏ!
Người này không phải là ai khác, chính là người tình bên ngoài của Trương Húc………..Nguyệt Nguyệt.
Lúc vừa chạm nhau, trên giương mặt của cô ta cũng kinh ngạc không kém gì tôi, hơi lâu mới bình tĩnh lại, nhìn về phía tôi nhưng không có chút thiện ý nào.
“Đã lâu không gặp!” Bốn chữ này, hình như là cô ta cắn răng nghiến lợi nói ra khỏi miệng.
Cũng giống như tôi không muốn nhìn thấy cô ta, cô ta cũng không muốn nhìn thấy tôi, thấy bóng lưng xoay người rời đi của cô ta, oán hận cùng căm thù như ùa về trong đầu óc tôi.
Không phải là cô ta đã lấy được Trương Húc sao?
Giữa chúng tôi không phải là đã nước sông không phạm nước giếng sao?
Tại sao ánh mắt của cô ta nhìn về phía tôi lại hàm chứa nhiều phẫn giận không hề che giấu như vậy?
“Làm sao vậy? Tại sao lại đứng ngây ngốc bất động ở nơi này?” Đồng Yến từ phòng rửa tay ra ngoài, thấy dáng vẻ ngu si của tôi không khỏi hỏi.
Tôi lắc đầu một cái: “Không có gì.”
Bất luận là như thế nào thì tất cả đều đã qua, có suy nghĩ nữa cũng không cho kết quả gì.
Vốn tôi cho là mình sẽ không gặp lại nữ hộ lí Khiếu Nguyệt Nguyệt đó nữa nhưng vừa mới cùng Đồng Yến đi tới hành lang thì đã nhìn thấy cô ta, còn có Trương Húc đang ngồi bên cạnh.
Mặc dù ở bữa tiệc đính hôn Lục Bách Nghiêu ra ay không nhẹ nhưng Trương Húc cũng nằm bệnh viện lâu như vậy, bây giờ trừ thân thể có chút gầy yếu thì vẫn giống như lúc trước.
Hình như anh ta và Khiếu Nguyệt Nguyệt đang cãi vả chuyện gì đó, bởi vì cách xa nhau nên tôi cũng không có nghe rõ nội dung câu chuyện. Di e n da n le q uy d o n. Vốn muốn lôi kéo Đồng Yến đi đường khác lại bị cái cổ họng to lớn của Đồng Yến trực tiếp gào lên một cái.
Cô nàng hít một hơi thật sâu xuống bụng, sải bước tới chỗ Trương Húc cùng Nguyệt Nguyệt: “Yêu, chân đạp hai thuyền, anh cũng bơi đẹp quá ha, có cần tôi tới khen anh một tiếng không?”
Sắc mặt Trương Húc một trận trắng một trận hồng, nửa ngày không nói được, ngay cả cô hộ lí bên cạnh trên mặt cũng có vẻ quái dị.
Dù sao nơi này cũng là nơi công cộng, dựa theo tính tình cay cú của Đồng Yến tôi sợ cô nàng sẽ nháo lớn chuyện nên vội vàng tiến lên lôi kéo: “Đồng Yến, mình cùng Trương Húc đã không còn quan hệ gì, không nên nói nữa.”
Bởi vì ánh đèn nên chỗ tôi đứng ban đầu Trương Húc không thấy được, bây giờ bước lên phía trước anh ta mới nhìn thấy tôi.
Tôi không biết phải hình dung như thế nào, trong một chớp mắt khi Trương Húc thấy tôi trong ánh mắt của anh ta thoáng qua biến hóa, tôi còn có thể cảm giác rõ ràng trong phút chốc kia mắt anh ta sáng lên.
Trước kia tôi đã từng si mê lưu luyến anh ta như vậy nhưng bây giờ tôi phát hiện cảm giác của mình chỉ còn lại lạnh nhạt. Không hiểu ban đầu tại sao mình lại thích một người đàn ông như vậy, trong đêm trước ngày đính hôn công khai cùng người phụ nữ khác thuê phòng ngủ ở bên ngoài.
Ai, ban đầu tôi thật đúng là ngây thơ, ngu ngốc!
Anh ta gọi tên tôi, trong lời nói mang theo lưu luyến sâu đậm: “Tiểu Cận…..”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của nữ hộ lí bên cạnh đã xanh một nửa.
Bạn gái ở bên cạnh mà anh ta còn dám trắng trợn thể hiện nhớ mong đối với tôi, tôi phát hiện càng ngày mình càng không hiểu được Trương Húc.
Ánh mắt của tôi không nóng không lạnh nhìn anh ta: “Xưng hô Tiểu Cận này là quan hệ thân mật mới có thể gọi. Trương tiên sinh, tôi cho rằng chúng ta đã là người xa lạ.”
Cách rất gần mới phát hiện đâu chỉ thân hình anh ta trở nên gầy gò như vậy mà là toàn thân cao thấp đều thể hiện ý chí sa sút. Di e n da n le q uy d o n. Những ngày qua, bất kể là người nhà anh ta hay là nữ hộ lí đứng bện cạnh không phải đều nên ở trong bệnh viện chăm sóc anh ta hay sao? Tại sao nhìn qua lại trở nên tiều tụy như thế?
“Vợ, chuyện gì vậy?” Lục Bách Nghiêu cùng Lưu Chi Dương tìm tới đây, cách thật xa cũng nghe thấy âm thanh anh gọi tôi.
“Không sao cả.” Tôi vòng vo, kéo tay Đồng Yến đi về phía hai người bọn họ, ném Trương Húc cùng Nguyệt Nguyệt ở phía sau.
Nếu đã là người qua đường gặp nhau thật sự không bằng không nhìn thấy.
“Tiểu Cận? Em đừng đi được không?” Theo giọng nói vang lên, tôi cảm giác ống tay áo mình bị kéo lại, quay đầu liền nhìn thấy mặt mũi Trương Húc.
“Tôi nói anh có thấy phiền hay không? Tưởng cô nãi nãi đây chết rồi có phải không? Buông tay nhanh một chút, có nghe thấy hay không?” Di e n da n le q uy d o n. Đồng Yến đang mang thai, cổ họng càng thêm mở rộng tới phần của hai người, trợn mắt nhìn Trương Húc.
Ban đầu sau khi cô nàng biết chuyện như vậy, liền muốn lôi kéo tôi đi xé xác nữ hộ lí đó nhưng bị tôi cản lại, hiện tại lại đụng phải ở chỗ này, khẩu khí càng thêm nuốt trôi không nổi.
“Đồng Yến, đây là chuyện của tôi với Tiểu Cận, để cho hai chúng tôi nói chuyện một chút có được hay không?” Trương Húc gắt gao lôi kéo ống tay áo của tôi, không chịu buông tay, lời nói tràn đầy kiên định.
Tôi vẫn chưa trả lời thì Lục Bách Nghiêu đã trực tiếp vọt tới, đấm về mặt Trương Húc: “Cậu có tư cách gì mà nói lời này? Cô ấy là vợ tôi, cần gì thì cũng là do tôi nói!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.