Chương 46: Muốn đính hôn.
Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia
04/09/2015
Ước chừng đi bộ được
nữa giờ đồng hồ, cuối cùng bụng tôi cũng không thấy khó chịu nữa, vừa
vặn nhìn thấy phía trước mọi người đang vây thành một vòng tròn, đến gần thì phát hiện đúng là khiêu vũ giao tế (Mèo cũng chẳng biết là loại gì
nữa). Âm thanh náo nhiệt xung quanh cũng có thể trở thành âm nhạc, mà ở
đây, mặc kệ là ai cũng có thể mời người khác cùng khiêu vũ, thậm chí còn có hai cô gái đang nhảy cùng với nhau.
“Muốn khiêu vũ không?” Trương Húc cúi đầu hỏi tôi.
“Đương nhiên, anh đừng xem thường em.” Tôi si ngốc cười, lôi kéo tay anh vào trung tâm của vòng tròn khiêu vũ.
Lúc đại học ngoại trừ nhảy hiện tại, tôi còn học thêm múa bụng Ả rập, vũ điệu đấu bò Tây Ban Nha, khiêu vũ giao tế………..Bây giờ vừa vặn có thể dùng.
Vượt ra ngoài dự đoán của tôi, Trương Húc khiêu vũ giao tế thành thạo không nói nên lời, vừa nhìn liền biết anh không phải là tay mơ. Anh mang theo tôi nhẹ nhàng chuyển động, cùng người có khả năng khiêu vũ thành thạo cùng nhau nhảy múa không thể nghi ngờ cũng là một loại hưởng thụ, lại còn có thể thừa dịp này vận động tiêu cơm, thật là một công đôi việc.
Nhảy với nhau vài khúc, tôi nói thẳng “mệt thật” rồi kéo tay Trương Húc ra ngồi ở băng ghế dài.
“Nói đi, có phải lúc ở nước ngoài anh thường xuyên dùng chiêu này để dụ dỗ các cô gái ngoại quốc không?.” Tôi thở hổn hển, chán muốn chết nhìn về phía Trương Húc hỏi.
“Không có.” So sánh với việc bị tôi lơ đãng trêu đùa thì biểu hiện của anh vô cùng đứng đắn: “Ở nước ngoài anh từng làm thầy dạy khiêu vũ giao tế cho nên mới thành thạo thôi.”
“Oa, nhìn không ra anh còn là thầy giáo đấy, haha, có muốn nhận em làm học sinh hay không?” Tôi dựa lưng vào ghế dài, một trận gió nhẹ thổi qua làm tóc trên trán tôi bay tán loạn. Tôi đang định đưa tay vuốt nó về phía sau thì lại phát hiện tay mình đang quàng lên tay phải của Trương Húc, không biết lúc nào thì bị anh nắm ở trong lòng bàn tay.
Vừa rồi không có để ý, bây giờ thấy thì liền đột ngột chuyển mắt phiêu du ở phương nào, khuôn mặt lập tức đỏ lên, không biết là nóng hay là thẹn thùng.
Tay Trương Húc lớn hơn tay tôi rất nhiều, bao bọc toàn bộ tay tôi trong bàn tay anh, ấm áp xâm nhập vào tận đáy lòng nhưng cuối cùng thì lý trí vẫn đứng vị thứ nhất, tôi vội vã muốn rút tay về thì anh lại nắm tay trái tôi thật chặt, tay phải đưa lên vén tóc bị gió làm rối của tôi về phía sau tai.
Này……………Động tác này thật là mờ ám.
Quá kinh người rồi!
Thần thiếp thụ sủng nhược kinh…………
Tôi không có giãy giụa, im lặng cảm nhận nhiệt độ cùng hơi thở của anh, cảm thấy hạnh phúc dạt dào………….
Buổi tối, thời điểm Trương Húc đưa tôi về nhà thì hoàng hôn vừa mới buông xuống, vốn định chia tay thì bị Lão Phật Gia phát hiện liền lôi kéo Trương Húc lên nhà ngồi một chút.
Tôi cùng Trương Húc xác định quan hệ yêu đương tất nhiên là đã được Lão Phật Gia cho phép. Bây giờ ánh mắt Lão Phật Gia nhìn Trương Húc cực kì giống Hôi Thái Lang nhìn Lại Dương Dương. A không, giống như bà ngoại sói nhìn con rể Tiểu Hồng Mao, nghĩ đến cái so sánh này tôi liền “vô sỉ” nở nụ cười.
“Con nhóc này, đứng ở đó cười ngây ngô cái gì, còn không lấy hoa quả trong tủ lạnh đi rửa đi.” Lão Phật Gia ở một bên sai bảo tôi, lại đối với Trương Húc càng nhìn càng thuận mắt, càng nhìn càng muốn nhanh chóng gả tôi ra ngoài.
Tôi đi phòng bếp rửa hoa quả, Lão Phật Gia đã sớm cùng với Trương Húc trò chuyện vui vẻ trong phòng khách. Lúc tôi đi ngang qua vừa vặn nghe thấy Lão Phật Gia hỏi Trương Húc: “Tiểu Trương, con tính lúc nào cùng Hạ Cận nhà ta đính hôn đây? Mấy ngày trước bác lúc cùng với bà thông gia ăn cơm, chúng ta còn chưa nói xong vấn đề đó đâu.”
Ặc………..
Đính hôn? Bà thông gia?
Trời ạ, cho một tia sét đến đánh chết tôi đi!
“Mẹ, cái này………………Có phải quá nhanh hay không?”
Tôi còn chưa nói xong hết câu đã bị Lão Phật Gia ném tới một ánh mắt rực lửa đành nuốt ngược lời đang nói một nửa trở về, chỉ có thể lưu lại một đôi mắt nhỏ ai oán, chớp chớp nhìn về phía Lão Phật Gia.
Giọng nói của Trương Húc vang lên đúng lúc: “Nếu Tiểu Cận nguyện ý, tất nhiên là càng nhanh càng tốt.”
“Muốn khiêu vũ không?” Trương Húc cúi đầu hỏi tôi.
“Đương nhiên, anh đừng xem thường em.” Tôi si ngốc cười, lôi kéo tay anh vào trung tâm của vòng tròn khiêu vũ.
Lúc đại học ngoại trừ nhảy hiện tại, tôi còn học thêm múa bụng Ả rập, vũ điệu đấu bò Tây Ban Nha, khiêu vũ giao tế………..Bây giờ vừa vặn có thể dùng.
Vượt ra ngoài dự đoán của tôi, Trương Húc khiêu vũ giao tế thành thạo không nói nên lời, vừa nhìn liền biết anh không phải là tay mơ. Anh mang theo tôi nhẹ nhàng chuyển động, cùng người có khả năng khiêu vũ thành thạo cùng nhau nhảy múa không thể nghi ngờ cũng là một loại hưởng thụ, lại còn có thể thừa dịp này vận động tiêu cơm, thật là một công đôi việc.
Nhảy với nhau vài khúc, tôi nói thẳng “mệt thật” rồi kéo tay Trương Húc ra ngồi ở băng ghế dài.
“Nói đi, có phải lúc ở nước ngoài anh thường xuyên dùng chiêu này để dụ dỗ các cô gái ngoại quốc không?.” Tôi thở hổn hển, chán muốn chết nhìn về phía Trương Húc hỏi.
“Không có.” So sánh với việc bị tôi lơ đãng trêu đùa thì biểu hiện của anh vô cùng đứng đắn: “Ở nước ngoài anh từng làm thầy dạy khiêu vũ giao tế cho nên mới thành thạo thôi.”
“Oa, nhìn không ra anh còn là thầy giáo đấy, haha, có muốn nhận em làm học sinh hay không?” Tôi dựa lưng vào ghế dài, một trận gió nhẹ thổi qua làm tóc trên trán tôi bay tán loạn. Tôi đang định đưa tay vuốt nó về phía sau thì lại phát hiện tay mình đang quàng lên tay phải của Trương Húc, không biết lúc nào thì bị anh nắm ở trong lòng bàn tay.
Vừa rồi không có để ý, bây giờ thấy thì liền đột ngột chuyển mắt phiêu du ở phương nào, khuôn mặt lập tức đỏ lên, không biết là nóng hay là thẹn thùng.
Tay Trương Húc lớn hơn tay tôi rất nhiều, bao bọc toàn bộ tay tôi trong bàn tay anh, ấm áp xâm nhập vào tận đáy lòng nhưng cuối cùng thì lý trí vẫn đứng vị thứ nhất, tôi vội vã muốn rút tay về thì anh lại nắm tay trái tôi thật chặt, tay phải đưa lên vén tóc bị gió làm rối của tôi về phía sau tai.
Này……………Động tác này thật là mờ ám.
Quá kinh người rồi!
Thần thiếp thụ sủng nhược kinh…………
Tôi không có giãy giụa, im lặng cảm nhận nhiệt độ cùng hơi thở của anh, cảm thấy hạnh phúc dạt dào………….
Buổi tối, thời điểm Trương Húc đưa tôi về nhà thì hoàng hôn vừa mới buông xuống, vốn định chia tay thì bị Lão Phật Gia phát hiện liền lôi kéo Trương Húc lên nhà ngồi một chút.
Tôi cùng Trương Húc xác định quan hệ yêu đương tất nhiên là đã được Lão Phật Gia cho phép. Bây giờ ánh mắt Lão Phật Gia nhìn Trương Húc cực kì giống Hôi Thái Lang nhìn Lại Dương Dương. A không, giống như bà ngoại sói nhìn con rể Tiểu Hồng Mao, nghĩ đến cái so sánh này tôi liền “vô sỉ” nở nụ cười.
“Con nhóc này, đứng ở đó cười ngây ngô cái gì, còn không lấy hoa quả trong tủ lạnh đi rửa đi.” Lão Phật Gia ở một bên sai bảo tôi, lại đối với Trương Húc càng nhìn càng thuận mắt, càng nhìn càng muốn nhanh chóng gả tôi ra ngoài.
Tôi đi phòng bếp rửa hoa quả, Lão Phật Gia đã sớm cùng với Trương Húc trò chuyện vui vẻ trong phòng khách. Lúc tôi đi ngang qua vừa vặn nghe thấy Lão Phật Gia hỏi Trương Húc: “Tiểu Trương, con tính lúc nào cùng Hạ Cận nhà ta đính hôn đây? Mấy ngày trước bác lúc cùng với bà thông gia ăn cơm, chúng ta còn chưa nói xong vấn đề đó đâu.”
Ặc………..
Đính hôn? Bà thông gia?
Trời ạ, cho một tia sét đến đánh chết tôi đi!
“Mẹ, cái này………………Có phải quá nhanh hay không?”
Tôi còn chưa nói xong hết câu đã bị Lão Phật Gia ném tới một ánh mắt rực lửa đành nuốt ngược lời đang nói một nửa trở về, chỉ có thể lưu lại một đôi mắt nhỏ ai oán, chớp chớp nhìn về phía Lão Phật Gia.
Giọng nói của Trương Húc vang lên đúng lúc: “Nếu Tiểu Cận nguyện ý, tất nhiên là càng nhanh càng tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.