Chương 20: Người bệnh thần kinh nào có bản lĩnh như vậy.
Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia
16/08/2015
“Vậy tôi cầm đi
nha.” Lục Bách Nghiêu cà lơ phất phơ nói, người này mặc hàng hiệu cao
cấp lại giống như người thiếu tiền, ngay cả cái ly của tôi cũng muốn lấy đi.
“Mới mua ngày hôm qua, bán cho anh giá sốc, hai mươi.” Tôi đưa tay muốn đòi anh ta tiền cái ly, không nghĩ tới người này thần kinh có vấn đề, nắm tay tôi, ở trên mu bàn tay in một dấu hôn: “Nụ hôn của bản thiếu gia trị giá ngàn vàng, bớt cho cô coi như trả tiền cái ly.”
Đã từng thấy người tự kỷ nhưng còn chưa gặp qua người tự kỷ tới trình độ thành thục như Lục Bách Nghiêu. Tôi mặc kệ anh ta, quăng cho một câu “bệnh thần kinh” rồi xoay người trở về văn phòng.
Vẻ mặt tôi căm giận trở về bàn làm việc, Đồng Yến thấy thần sắc tôi không đúng, hỏi: “Cơn tức lớn như vậy, ai chọc giận cậu hả?”
“Một người bệnh thần kinh không biết xấu hổ.” Chỉ cần đụng phải Lục Bách Nghiêu, cái người không biết xấu hổ này,thì bình thường sắc mặt tôi cũng không có tốt gì.
Đồng Yến cười cười: “A, bản lĩnh của người bệnh thần kinh này đủ lớn a, có thể chọc cậu tức tới dựng lông.”
Tôi đang cùng Đồng Yến nói chuyện, cái tên Lục Bách Nghiêu âm hồn bất tán này không biết đã tới lúc nào: “Hai vị mỹ nữ tán gẫu vui vẻ như vậy, đang nói chuyện gì a?”
Đồng Yến đối với trai đẹp luôn luôn không có sức chống cự, bất quá cô ấy thích đàn ông đẹp trai thành thục, kiểu như Lục Bách Nghiêu cùng lắm chỉ làm đệ đệ thôi: “Nói về một người bệnh thần kinh đem Hạ Cận chọc giận, đang hỏi xem người bệnh thần kinh nào lại có bản lĩnh lớn như vậy.”
Lục Bách Nghiêu lại đây, sắc mặt của tôi sẽ không tốt. Cùng Đồng Yến làm bạn thân lâu như vậy tất nhiên cô ấy biết người tôi đang mắng là ai, so với Lục Bách Nghiêu tất nhiên là cô ấy giúp đỡ tôi rồi. Quả nhiên Lục Bách Nghiêu vừa nghe những lời này của Đồng Yến sắc mặt lập tức thay đổi, hoàn toàn đần thối.
Nhìn hắn kìm nén bực bội rời đi, khó chịu trong lòng tôi xem như tan thành mây khói, hướng tới Đồng Yến nói cảm ơn.
“Cơm trưa cậu mời.” Đến lúc này Đồng Yến vẫn không quên áp bức tôi một phen, bất quá cô ấy giúp tôi diệt Lục Bách Nghiêu, mời bữa cơm trưa này đúng là giá trị.
Cuối cùng cũng chờ đến giờ tan tầm, Trương Húc lái xe đến trước công ty đón tôi đi ăn cơm, nhìn Trương Húc mặc quần áo trắng, hai mắt tôi chớp chớp tỏa sáng, bỗng dưng nhớ tới một câu: mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song. Ở trong mắt tôi Trương Húc là người giống như vậy, thích hợp sống ở cổ đại làm nhã sĩ an nhàn, cuộc đời suôn sẻ. Bất quá bây giờ anh sống ở hiện đại nhưng cũng hợp ý tôi.
“A, đây chính là nam thần câu thích lâu như vây? Bộ dạng cũng không tệ lắm, nếu già thêm mười tuổi, lão nương đây nhất định giành tới bể đầu cũng không thèm khách khí với cậu.” Có thể làm cho vị đại thúc Đồng Yến này không khống chế được nói ra những lời như vậy, quả thật hiếm thấy. Bất quá không thể không thừa nhận sức quyến rũ kinh người của bác sĩ Trương.
Tôi cùng Đồng Yến hàn huyên một lúc, sau đó chạy nhanh về phía Trương Húc đang chậm rãi đi qua, thời điểm chạy đến trước mặt anh còn khẽ thở hổn hển.
“Làm sao chạy vội như vậy, không sợ ngã hả?” Trương Húc lúc nói chuyện vĩnh viễn là bộ dáng bình tĩnh, thong dong phối hợp với động tác vuốt tóc tôi dịu dàng không nói nên lời.
“Chúng ta đi thôi.” Đúng giờ cao điểm tan tầm, nếu không đi bây giờ lát nữa sẽ bị kẹt xe.
“Tốt.” Anh một bộ dáng thân sĩ giúp tôi mở cửa ghế phụ, đang định ngồi vào thì gặp Lục Bách Nghiêu đi tới vỗ vai Trương Húc: “Đi ăn cơm hả?”
“Ừ, muốn đi cùng nhau không?” Trương Húc khẽ mĩm cười mời.
Theo như tư duy của người bình thường nếu thấy một nam một nữ ăn cơm đều sẽ không muốn làm bóng đèn, uyển chuyển cự tuyệt, nhưng vấn đề là trình độ tư duy của Lục Bách Nghiêu cùng người bình thường từ xưa đến nay đều không giống nhau.
Anh ta vừa bắt đầu nhíu mày suy nghĩ thì tôi còn nghĩ rằng rốt cuộc cũng không có kì đà cản mũi, có thể cùng Trương Húc hảo hảo trải qua “thế giới hai người”, nhưng người này giống như biết được tôi đang suy nghĩ gì, tươi cười trong mắt tràn ra, cực kì sáng lạn nói “tốt” liền chen qua tôi ngồi vào vị trị lái phụ.
“Mới mua ngày hôm qua, bán cho anh giá sốc, hai mươi.” Tôi đưa tay muốn đòi anh ta tiền cái ly, không nghĩ tới người này thần kinh có vấn đề, nắm tay tôi, ở trên mu bàn tay in một dấu hôn: “Nụ hôn của bản thiếu gia trị giá ngàn vàng, bớt cho cô coi như trả tiền cái ly.”
Đã từng thấy người tự kỷ nhưng còn chưa gặp qua người tự kỷ tới trình độ thành thục như Lục Bách Nghiêu. Tôi mặc kệ anh ta, quăng cho một câu “bệnh thần kinh” rồi xoay người trở về văn phòng.
Vẻ mặt tôi căm giận trở về bàn làm việc, Đồng Yến thấy thần sắc tôi không đúng, hỏi: “Cơn tức lớn như vậy, ai chọc giận cậu hả?”
“Một người bệnh thần kinh không biết xấu hổ.” Chỉ cần đụng phải Lục Bách Nghiêu, cái người không biết xấu hổ này,thì bình thường sắc mặt tôi cũng không có tốt gì.
Đồng Yến cười cười: “A, bản lĩnh của người bệnh thần kinh này đủ lớn a, có thể chọc cậu tức tới dựng lông.”
Tôi đang cùng Đồng Yến nói chuyện, cái tên Lục Bách Nghiêu âm hồn bất tán này không biết đã tới lúc nào: “Hai vị mỹ nữ tán gẫu vui vẻ như vậy, đang nói chuyện gì a?”
Đồng Yến đối với trai đẹp luôn luôn không có sức chống cự, bất quá cô ấy thích đàn ông đẹp trai thành thục, kiểu như Lục Bách Nghiêu cùng lắm chỉ làm đệ đệ thôi: “Nói về một người bệnh thần kinh đem Hạ Cận chọc giận, đang hỏi xem người bệnh thần kinh nào lại có bản lĩnh lớn như vậy.”
Lục Bách Nghiêu lại đây, sắc mặt của tôi sẽ không tốt. Cùng Đồng Yến làm bạn thân lâu như vậy tất nhiên cô ấy biết người tôi đang mắng là ai, so với Lục Bách Nghiêu tất nhiên là cô ấy giúp đỡ tôi rồi. Quả nhiên Lục Bách Nghiêu vừa nghe những lời này của Đồng Yến sắc mặt lập tức thay đổi, hoàn toàn đần thối.
Nhìn hắn kìm nén bực bội rời đi, khó chịu trong lòng tôi xem như tan thành mây khói, hướng tới Đồng Yến nói cảm ơn.
“Cơm trưa cậu mời.” Đến lúc này Đồng Yến vẫn không quên áp bức tôi một phen, bất quá cô ấy giúp tôi diệt Lục Bách Nghiêu, mời bữa cơm trưa này đúng là giá trị.
Cuối cùng cũng chờ đến giờ tan tầm, Trương Húc lái xe đến trước công ty đón tôi đi ăn cơm, nhìn Trương Húc mặc quần áo trắng, hai mắt tôi chớp chớp tỏa sáng, bỗng dưng nhớ tới một câu: mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song. Ở trong mắt tôi Trương Húc là người giống như vậy, thích hợp sống ở cổ đại làm nhã sĩ an nhàn, cuộc đời suôn sẻ. Bất quá bây giờ anh sống ở hiện đại nhưng cũng hợp ý tôi.
“A, đây chính là nam thần câu thích lâu như vây? Bộ dạng cũng không tệ lắm, nếu già thêm mười tuổi, lão nương đây nhất định giành tới bể đầu cũng không thèm khách khí với cậu.” Có thể làm cho vị đại thúc Đồng Yến này không khống chế được nói ra những lời như vậy, quả thật hiếm thấy. Bất quá không thể không thừa nhận sức quyến rũ kinh người của bác sĩ Trương.
Tôi cùng Đồng Yến hàn huyên một lúc, sau đó chạy nhanh về phía Trương Húc đang chậm rãi đi qua, thời điểm chạy đến trước mặt anh còn khẽ thở hổn hển.
“Làm sao chạy vội như vậy, không sợ ngã hả?” Trương Húc lúc nói chuyện vĩnh viễn là bộ dáng bình tĩnh, thong dong phối hợp với động tác vuốt tóc tôi dịu dàng không nói nên lời.
“Chúng ta đi thôi.” Đúng giờ cao điểm tan tầm, nếu không đi bây giờ lát nữa sẽ bị kẹt xe.
“Tốt.” Anh một bộ dáng thân sĩ giúp tôi mở cửa ghế phụ, đang định ngồi vào thì gặp Lục Bách Nghiêu đi tới vỗ vai Trương Húc: “Đi ăn cơm hả?”
“Ừ, muốn đi cùng nhau không?” Trương Húc khẽ mĩm cười mời.
Theo như tư duy của người bình thường nếu thấy một nam một nữ ăn cơm đều sẽ không muốn làm bóng đèn, uyển chuyển cự tuyệt, nhưng vấn đề là trình độ tư duy của Lục Bách Nghiêu cùng người bình thường từ xưa đến nay đều không giống nhau.
Anh ta vừa bắt đầu nhíu mày suy nghĩ thì tôi còn nghĩ rằng rốt cuộc cũng không có kì đà cản mũi, có thể cùng Trương Húc hảo hảo trải qua “thế giới hai người”, nhưng người này giống như biết được tôi đang suy nghĩ gì, tươi cười trong mắt tràn ra, cực kì sáng lạn nói “tốt” liền chen qua tôi ngồi vào vị trị lái phụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.