Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 63: Tri nhân tri diện bất tri tâm(1)

Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia

23/09/2015

Tuy rằng khi nói câu cuối cùng kia giọng của Lục Bách Nghiêu rất nhẹ nhưng anh ta không hề cố kỵ ở bên đường nói với tôi những lời này thì tôi liền cảm thấy gương mặt mình nóng rực xưa nay chưa từng có.

Cái này, cho dù tôi không phải là vật hy sinh nhưng ở trước mặt mẹ anh ta tôi vẫn hoàn toàn nằm ngoài danh sách.

Tại sao tôi lại có cảm giác…………….”Trời muốn diệt tôi” (không, trời tác thành cho con thôi.)

Trong đầu tôi giống như chỉ gai loạn thành một đoàn, giằng co nửa ngày, mới lầm bầm nói ra một câu đầy đủ: “Dù sao tôi cũng muốn về nhà.”

Lục Bách Nghiêu lên tiếng, đi đến một bên đỡ thân thể tôi, giọng điệu không ngả ngớn giống như vừa rồi mà dường như có thêm vài phần ôn nhu: “Lần sau muốn về nhà thì nói với tôi một tiếng, tôi đưa cô về, cần gì phải lén lút chạy trốn như vậy?”

Ai chạy trốn?

Tôi chính là quang minh chính đại ngồi xe buýt về nhà có được không?!

Còn có như thế nào có lần sau nữa??

Lần sau mà tôi còn đến nhà trọ của Lục Bách Nghiêu thì rõ ràng không phải muốn chết sao?

Lục Bách Nghiêu đỡ tôi lên lầu, dùng chìa khóa mở cửa, trong nhà không có một bóng người. Lúc này hẳn là Lão Phật Gia đang cùng bạn già ở tiểu khu luyện khiêu vũ giao tế, phỏng chừng đến tối mới có thể trở về.

Lục Bách Nghiêu dìu tôi tới ghế salon ở trong phòng, thuận thế ngồi xuống bên cạnh sau đó còn không khách khí tự mình rót trà, lấy điều khiển mở TV giống như đang ở trong nhà mình, không có một chút khách khí với chủ nhà là tôi đây.

Nhìn bộ dạng muốn ở lì tại đây của Lục Bách Nghiêu, tôi lấy khuỷu tay đẩy anh ta: “Anh không cần đi làm à?”

Cái này cũng được xem như là một phương pháp đuổi người uyển chuyển hàm súc, tuy rằng mấy ngày nay người này đối với tôi rất tốt nhưng chỉ cần Lão Phật Gia đột nhiên động kinh về nhà một chuyến nhìn thấy tôi và Lục Bách Nghiêu thế này đêm nay tôi chắc chắn sẽ bị Lão Phật Gia la hét, ép hỏi tới không ngủ được mất.

“Mỗi ngày báo cáo xong, ở công ty đi một vòng là được rồi.” Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu thản nhiên trả lời: “Việc thì giao cho người phía dưới làm, nếu không thì thuê bọn họ làm gì?”

Lục Bách Nghiêu bày ra bộ dáng một nhà tư bản chua ngoa, tiếc rằng tôi chính là cái người mà anh ta gọi là “người phía dưới”, hằng năm chịu áp bức của nhà tư bản keo kiệt, lại không được phản kháng, đúng là một lịch sử đẫm máu và nước mắt!

“Công ty đều giao lại cho thái tử gia anh, chắc mẹ anh sẽ không ở trong công ty chứ?” Tôi thật cẩn thận bát quái tìm hiểu từ phía Lục Bách Nghiêu, nếu quả thật ở bên trong, về sau không cẩn thận đụng trúng, không phải là tôi bị ép buộc đến chết sao?



“Bà chỉ có cái danh ở Hội đồng quản trị, không có thực quyền, cô sợ bà làm gì hả?” Lời nói của Lục Bách Nghiêu làm cho trái tim rơi rụng của tôi trở về trong lồng ngực nhưng câu tiếp theo lại làm cho nó nhảy ra ngoài: “Người quản lý chủ yếu là ba tôi.”

Ba anh …………………ba anh ………….

Nếu Lục phu nhân thường thường ở bên gối thổi gió, tôi còn không chết mới lạ!!! Chuyện này cùng mẹ anh quản lý có sự khác nhau sao?

“Cô làm sao vậy? Tại sao lại có biểu tình giống người chết vậy?” Lục Bách Nghiêu nhìn khuôn mặt đang rối rắm của tôi, kinh ngạc hỏi.

“ Tôi……………”Tôi lập tức muốn khóc quá, trong lòng tính toán có nên để ý tìm việc làm mới hay không, đương nhiên những lời này không thể trực tiếp nói trước mặt Lục Bách Nghiêu, bằng không không duyên không cớ lại cho anh ta cơ hội để tra tấn tôi, trực tiếp chỉnh chết tôi tại đây.

Vì thế tôi nhìn anh ta, trấn định nói: “Tôi chỉ là không có nghĩ tới bạn trung học của tôi vậy mà lại là một đại tư bản có danh có tiếng, có chút kích động quá mức.”

Người bình thường có lẽ sẽ cảm thấy lúc này tôi đang yên lặng hối hận ở trong lòng, vì sao không sớm bỏ qua bộ dạng cà lơ phất phơ của người này, nhìn thấu bản chất tư bản của anh ta theo đó thời trung học liền thiết lập quan hệ bang giao với anh ta?

Khốn kiếp, không nghĩ tới tôi là người nông cạn như vậy?

Vì money liền quên tôi đã thề quyết không đội trời chung với Lục Bách Nghiêu.

Mấu chốt là thời trung học tôi lại không nhìn thấy người này là một đại tư bản. Khi đó cảm thấy hoàn cảnh gia đình nhà anh ta cũng không tệ, thời ấy bọn trẻ đều ở nhà xem TV thì anh ta lại đốt tiền dùng mấy ngàn đồng mua trò chơi điện tử, biết là giàu có, nhưng không nghĩ giàu có đến mức như vậy!

Công ty bị đại tập đoàn thu mua, đại tập đoàn.... ... quả thật là rất lớn!

Mà Lục Bách Nghiêu, cái người thái tử gia không biết điều này, khi đó cũng không biết là có thể rộng rãi đến vậy.

Thật sư so người với người càng làm tôi giận điên lên, tôi làm việc cả đời phỏng chừng cũng không bằng anh anh ta tiện tay mua mấy chiếc xe.

Đối với vẻ mặt rối rắm của tôi, Lục Bách Nghiêu hừ lạnh một tiếng: “Tại sao tôi lại cảm thấy thời điểm cô nói từ “đại tư bản” kia giọng điệu cùng “khốn khiếp” giống y như nhau vậy?”

“Không nghĩ tới lại bị anh phát hiện ra “thiên cơ”, thật đúng là xin lỗi!” Tôi vốn định khách khách khí khí cùng với vị đại tư bản này tán dóc một chút nhưng vì không chú ý nên đã hoàn toàn xếp anh ta vào hàng ngũ “khốn khiếp”.



Cuối cùng đại tư bản tiên sinh trực tiếp dựng lông mày, bị tôi làm cực kỳ tức giận mà bỏ đi…………..

Có trời mới biết tôi không phải là cố ý mà!!!

Chính là ………………kìm lòng không được? Chuyện này sao mà lại khó kìm chế đến vậy?

Ôi………………Chắc tôi phải chuẩn bị đi tìm việc làm mới thôi.

Chuyện này không phải chỉ mẹ anh ta không bỏ qua cho tôi mà phỏng chừng Lục Bách Nghiêu còn muốn ăn tươi nuốt sống tôi nữa đấy chứ.

Lục Bách Nghiêu đi rồi, tôi trở về phòng, ôm laptop nằm trên giường chơi game, chơi đến giữa trưa, đang tới hồi quyết liệt thì bị tiếng đập cửa phá hỏng.

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là Lão Phật Gia đã trở lại, sau đó cẩn thận suy nghĩ lại thấy không có khả năng, vài chục năm nay trí nhớ Lão Phật Gia tốt đến mức có thể ghi vào sách kỉ lục Guiness, chưa bao giờ xuất hiện tình huống quên chìa khóa, huống hồ mẹ không biết tôi đang ở nhà, có gõ cửa cũng vô dụng.

Tôi khoác thêm áo đi ra ngoài, vừa mở cửa thì thấy là người đưa thức ăn.

Anh ta đứng ở cửa mỉm cười nhìn tôi, thuận tiện vươn tay đưa cặp lồng cơm cho tôi: “Chào cô, đây là cơm của cô gọi, chúc cô dùng cơm vui vẻ.”

“Tôi gọi? Tôi gọi khi nào?” Trí nhớ của tôi không tệ tới mức đó đi? Tôi nhớ sau khi rời giường mặc quần áo, sau đó đi xe buýt về nhà, hoàn toàn không có gọi cái gì mà?

Người giao hàng nhìn nhìn quyển sổ ghi chép địa chỉ: “Nơi này là 26 đường Nam Kinh, tầng 4, nhà số 302 đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì đúng rồi, chính là địa chỉ này.”

Được rồi, đã có thức ăn đưa tới cửa thì làm sao tôi có thể cự tuyệt được, cầm lấy cơm trên tay người giao hàng, hỏi: “Phần này bao nhiêu tiền? Tôi trả tiền cho anh?”

“Đã trả tiền rồi, chúc cô dùng cơm ngon miệng, tạm biệt.”

Người giao hàng đã rời đi một lúc lâu nhưng tôi vẫn còn sững sờ đứng ngoài cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook