Chương 28: Anh hùng, không hẳn chỉ dành cho mỹ nhân!
Huyền Nhâm
22/07/2015
Trên đời này, có một số người rất ghét phiền phức. Nhưng phiền phức, thì lại rất thích họ.
Bạn Giang là một trong số đó.
Gần 4 giờ, dòng người đổ về hai tòa tháp đôi của trung tâm thương mại ngày càng đông. Cả bốn thang máy dẫn lên các tầng trên đều chật kín những người. Tiếng đi lại, tiếng cười nói ồn ào như muốn cùng lúc phá vỡ cả khoảng không rộng lớn phía trước. Không muốn phải chen lấn, với lại cũng chỉ đang ở tầng hai, nên An Hạ chọn thang cuốn để đi. Cô nhóc khoanh tay trước ngực, mặt hơi vênh lên, hết nhìn lên trần nhà, lại nhìn sang mấy bức tường bên cạnh. Tuyệt nhiên không thèm bám lấy cậu bạn mình như mọi khi nữa. Ý chừng cô nàng muốn công bố cho người nào đó đứng cạnh biết rằng, đừng có động vào, đây đang giận lắm đấy!
Trường Giang đứng sau An Hạ vài bậc thang, mày cũng hơi chau lại. Suốt cả đường đi, đôi lúc hắn định gọi cô như muốn nói điều gì đó. Nhưng nhìn thấy đôi môi đang bĩu ra đầy hờn dỗi và cánh tay thu lại ra vẻ đề phòng của cô, hắn rốt cuộc cũng chẳng mở miệng nổi.
Thang cuốn xuống đến nơi, cũng là lúc tiếng "Ting!" từ thang máy số 3 cạnh đó vang lên. Cửa vừa mở, một đám người lớn nhỏ nãy giờ đứng chen chúc bên trong đồng loạt đổ xô ra, không khác một đoàn quân đông đảo là mấy. Bỗng dưng từ giữa đám đông, chợt vang lên tiếng kêu la đầy hốt hoảng của một người phụ nữ.
"Chết rồi... Ví của tôi! Ai đã móc túi của tôi rồi...!"
Cả đám người vừa mới bước ra, đều giật mình mà ngơ ngác quay đầu nhìn lại. Đó là một gười phụ nữ tuổi tầm trung, ăn mặc rất sành điệu, cầm trên tay lỉnh kỉnh những túi đồ to nhỏ. Túi xách màu đen bằng da bóng lộn đang đeo hờ hững trên vai bà bị rạch một đường thật lớn, lộ ra một lô một lốc những phấn, son, khăn, giấy...
"Trời ơi! Cả đống tiền mặt tôi mới rút ra để trong đó! Mất cả rồi!"
Người đàn bà liên tục kêu la hốt hoảng, vứt ngay đống đồ mới mua xuống đất. Chân tay quờ quạng tưởng chừng như muốn nằm lăn ra gào khóc đến nơi. Nghe thấy ồn ào, những người bảo vệ đang đứng ngoài cửa cũng vội vã chạy lại, nhanh chóng tạo thành một đám đông nho nhỏ bao quanh người đàn bà xấu số. Trường Giang lúc này vừa bước xuống từ thang cuốn, không khỏi nhếch miệng một cái. Đáng lẽ vừa nghe tiếng tri hô, bảo vệ phải ngay lập tức chặn cổng rồi báo cảnh sát khu vực. Giờ bỏ cửa toang hoác thế kia mà chạy vào, chỉ e kẻ móc túi nọ đã thuận dịp cao chạy xa bay rồi thôi.
Nhưng hắn còn chưa kịp mỉa mai tiếp, thì con nhỏ nãy giờ đứng cạnh hắn, tự dưng lại lồng lên như ngựa. An Hạ nắm chặt quai túi xách, chạy hùng hục về phía cổng ra vào phía Tây, vừa chạy vừa la hét đến lạc giọng.
"Ăn cướp! Áo đen mũ xanh! Bớ người ta!"
Tất cả mọi người đang đứng quanh đó, đồng loạt chấn động.
Nhác thấy bóng kẻ "áo đen mũ xanh" nào đó loáng thoáng phía trước, nghe tiếng tri hô đằng sau cũng như giật mình mà cắm đầu chạy thật nhanh; thì mấy tay bảo vệ cùng cánh đàn ông đang đứng cạnh đó mới như bừng tỉnh. Hết thảy đều tức tốc đuổi theo cô bé áo vàng váy đỏ trước mặt. Làm nên một tình cảnh hỗn loạn vô cùng.
Cũng may, hôm nay dù mặc váy nhưng An Hạ lại tình cờ đi một đôi giày búp bê dạng lolita đế mềm có quai ngang chắc chắn, chứ không phải giày xỏ như mọi khi, nên việc chạy nhảy cũng tương đối thuận tiện. Có điều, cô nhỏ nổi tiếng chân ngắn, thể lực cũng chỉ tầm mức trung bình nên chẳng mấy chốc đã thấm mệt. Bóng dáng kẻ móc túi trước mắt kia mỗi lúc một xa tít tắp, mà ở đây chỉ có cô là nắm được nhận dạng của gã đó rõ nhất, nên An Hạ rất không cam lòng, nghiến răng cố gắng hết sức để đuổi theo.
Lúc này, hình như cô đã quên béng mất một điều. Khi trên đời tồn tại hai từ "phái mạnh", thì nhiều lúc, "phái yếu" cũng không nhất thiết phải tỏ ra quá mức mạnh mẽ.
Khi cả đám người còn đang lôm côm rượt theo trối chết, đã thấy "Vụt!" một tiếng, bóng người nào đó từ phía sau dần băng lên, chớp mắt đã bỏ xa họ. An Hạ chỉ kịp nhìn thấy một chiếc áo khoác đen bay phấp phới, và đôi Converse cùng màu lướt qua, thậm chí còn không nghe rõ tiếng tiếp đất. Cô nhỏ dần dần giảm tốc độ, tranh thủ đưa tay lên trán quẹt đám mồ hôi đang thi nhau chảy xuống ròng ròng. Xen lẫn những tiếng thở gấp nặng nhọc kia, khóe môi cô khẽ cong lên thành một nụ cười.
***
Khi An Hạ cùng mấy người phía sau mò tới nơi thì đã thấy một đám đông nho nhỏ trước mắt. Trên vỉa hè, trước cổng một vào một khu chợ lớn, gã đàn ông áo đen mũ xanh kia đang bị đè sát xuống đất, hai tay quặt ra sau lưng, thoạt nhìn hết sức thê thảm. Gã liên tục la hét, rồi chửi rủa, ra vẻ oan ức vô cùng.
"Buông ra mau! Mày dám hành hung người vô tội! Tao sẽ kiện!"
Trước cảnh đó, vòng tròn người xung quanh chỉ liên tục chỉ trỏ xì xào, nhưng cũng không ai dám ra tay can thiệp. Đè chặt gã đàn ông nọ xuống đất lúc này là một cậu thiếu niên tuổi còn rất trẻ. Nhác qua khá thư sinh so với kẻ đang bò lê bò càng dưới đất. Cậu ta thản nhiên dùng tay khóa chặt hai khớp khuỷu của kẻ nằm dưới, một chân cũng tì mạnh lên chân của người nọ. Trái với sự giãy giụa rên la kia, cậu ta đến cả cái nhếch miệng cũng không buồn làm. Từ trong ra ngoài chỉ là một dáng vẻ lạnh nhạt cố hữu. Chỉ có đôi mắt đen, là tràn ngập sự chán ghét và khinh bỉ.
Vòng người xung quanh đông dần, đây đó bắt đầu vang lên mấy tiếng to nhỏ như kêu công an đi, rồi báo với dân phòng... Cũng có một vài người cất giọng hỏi cậu trai trẻ rằng rốt cuộc đây là chuyện gì, nhưng cậu ta trước sau vẫn chỉ im lặng giữ nguyên tư thế của mình. Cho tới khi một toán người phía sau đổ xô đến, có cả phụ nữ lẫn trẻ em (!) đánh dạt cả vòng tròn người kia sang một bên.
"Chính là người này! Hắn ta là kẻ ăn cắp!" An Hạ vừa thở phì phò vừa chỉ thẳng vào gã đàn ông đang bị đè bẹp dưới đất.
Ngay lập tức, mấy người bảo vệ của khu thương mại trong đoàn người đuổi theo liền xông vào, thay Trường Giang giữ chặt kẻ gian nọ. Vừa thoát khỏi gọng kìm kia, gã liền nhảy dựng lên, nhưng đã bị hai anh bảo vệ to khỏe xốc nách hai bên ấn chặt cứng.
"Nói láo! Nó chỉ là đứa con nít ranh mà cũng tin được sao?! Tao không ăn cắp!"
"Im mồm!" Một anh bảo vệ với vóc người cao to như lực sĩ, vừa gồng mình giữ hắn, vừa quát to. "Mày có ăn cắp hay không cứ theo tao về đồn rồi biết!"
"Đừng có ngậm máu phun người! Bằng chứng đâu?!"
Gã liên tục nhảy lên chồm chồm, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng như gà chọi, làm cho hai người bảo vệ bên cạnh phải rất vất vả mới giữ được.
"Khám người nó là biết ngay chứ gì?!"
"Phải đó! Lục xem trong người nó có tang vật hay không!"
Đám đông xung quanh lại tiếp tục mỗi người một câu, liên tiếp gây sức ép lên gã thanh niên nọ. Nhưng trái ngược lại với vẻ sốt sắng của họ, gã lại chỉ nghênh mặt, rít lên một câu đầy mỉa mai.
"Các người cứ khám đi! Nếu trong người tôi không có gì, tôi sẽ kiện các người vì tội bôi nhọ và hành hung người vô tội!"
Trước lời nói đầy cứng rắn của gã, những người có mặt tại hiện trường lúc này cũng hơi chột dạ, không khỏi đưa mắt nhìn nhau hoang mang. Một người đàn ông đứng đó khẽ quay sang hỏi nhỏ An Hạ.
"Cháu có chắc không?"
"Chắc chắn mà!" An Hạ mím chặt môi, gật đầu. "Khi cô kia hô hoán, mọi người ở đó đều bị giật mình mà quay lại nhìn một cái. Chỉ có anh ta không hề có phản xạ gì, lại còn bước đi nhanh hơn về phía cổng ra thôi!"
Mọi người: "..."
"Con nhãi ranh!" Gã thanh niên vừa nhìn An Hạ một cách hằn học, vừa nhổ một bãi nước bọt xuống đất. "Tao đéo thích rắc rối nên mới lánh đi đấy! Chỉ có thế mà mày dám vu oan cho tao sao?!"
Tình hình còn đang căng thẳng mà cảnh sát khu vực mãi chưa thấy tới xử lý, rốt cuộc một trong hai anh bảo vệ cũng không kiên nhẫn nổi, hất mặt bảo đồng nghiệp còn lại của mình.
"Cứ khám người nó đi! Tôi tin cô bé này! Nếu không có tội sao nó phải chạy thục mạng như thế?! Đúng sai tôi chịu!"
Nhưng khi anh chàng còn chưa kịp đụng vào người gã thanh niên, thì Trường Giang nãy giờ đang khoanh tay đứng ngoài đã lên tiếng chen vào.
"Không cần! Sẽ không tìm được gì đâu!"
Mọi người: "Sao?"
"Vì kẻ thật sự đang giữ ví tiền ăn cắp... còn đứng ở đây này!"
Sau ba chữ "ở đây này", Trường Giang không chần chừ thêm, liền tung hai cước vào đúng gối và cẳng chân của anh chàng bảo vệ to con vừa mới lên tiếng nọ, khiến anh ta không kịp phản ứng, lập tức ngã quỳ xuống đất, đau đớn lăn lộn.
Tất cả mọi người có mặt tại đó đồng loạt ngỡ ngàng. Bao gồm cả gã thanh niên đang bị giữ lại kia, và An Hạ. Nhưng gã đầu đường xó chợ đó phản xạ nhanh hơn, nhân lúc mọi người còn chưa hết kinh ngạc, liền lấy tất cả sức lực còn lại vùng chạy. Anh bảo vệ thứ hai đang giữ gã bị trúng một cùi chỏ, loạng choạng ngã lăn xuống đường.
"Shit!"
Cuối cùng thì, đúng là phiền phức là thứ có duyên nợ với Trường Giang. Đến tận lúc này rồi vẫn cứ bám rịt lấy hắn. Vừa thấy gã côn đồ nọ chạy về hướng nhỏ bạn của mình, hắn chẳng kịp nghĩ ngợi gì hơn, chỉ có thể lập tức tung người lên thực hiện một cú đá móc hoàn hảo ngay trước khi gã kịp sượt qua người An Hạ. Kết cục cuối cùng cũng đã được định đoạt, với một kẻ nằm thẳng cẳng, một kẻ nằm sóng soài, và một đám đông mặt mũi đầy ngơ ngáo chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
"Đây rồi!" Một tiếng reo cao vút cất lên, anh chàng bảo vệ vừa làm sổng mất kẻ gian đã kịp lập công chuộc tội, lắc lắc trên tay một chiếc ví tiền màu đen. "Đây là ví tiền của phụ nữ, tôi vừa tìm thấy trong người kẻ đồng lõa đội lốt bảo vệ này!"
Xe cảnh sát bây giờ mới chịu đến. Sau khi giải tán đám đông, áp tải hai kẻ tình nghi về đồn, thu hồi tang vật cho người bị mất cắp, mới quay qua hỏi ai là người trực tiếp phát hiện vụ việc để xin lời khai.
Lúc này, mọi người quay ra hỏi nhau thì mới ngã ngửa. Hai cô cậu học sinh nọ, đã đi mất hút từ lúc nào. Bỏ lại sau lưng một đám người chẳng hiểu mô tê gì lẫn trong ráng chiều đang phủ xuống nhàn nhạt.
***
Lần đầu tiên ra phố, hai người bạn nhỏ đã vinh quang vi phạm nội quy, về xe trễ hơn hẳn một tiếng đồng hồ.
Thầy phụ trách dường như đã phát rồ. Còn đám học sinh thì lao nhao liên tục. Một người thì không có điện thoại cầm tay, người thì thuê bao không liên lạc được. Tìm khắp cả khu VinPearl cũng không thấy tăm tích hai đứa đâu. Cho đến khi thấy Trường Giang và An Hạ lôi thôi lếch thếch chạy về xe, thì thầy phụ trách đã không còn giữ được bình tĩnh nữa.
"Hai em sang tận Mỹ để đi vệ sinh có phải khôngggggg...?!"
An Hạ: "..."
"Lập tức lên xe! Từ giờ cấm túc không cho ra ngoài nữa!"
Trường Giang: "..."
Lần đầu tiên trong đời, học sinh gương mẫu Trường Giang bị phạt nặng trước mặt bạn bè vì cái phiền phức hết sức ngớ ngẩn từ trên trời rơi xuống như thế. Cộng thêm lâu ngày không thực chiến, lại còn phải chạy nước rút cả một đoạn dài như vậy, nên người hắn cũng hơi chút ê ẩm. Từ tâm lý đến thể chất đều đặc biệt khó coi. Cả buổi, hắn chỉ ngồi lì tại chỗ, một vài người quan tâm hỏi han cũng chẳng thèm trả lời.
Trái với Trường Giang, An Hạ vừa mò lên xe, đã liền lăn ra ngủ thẳng cẳng. Có lẽ màn rượt đuổi vừa rồi đã khiến cô nhóc mệt phờ. Chẳng ý tứ chút gì, An Hạ thản nhiên duỗi thẳng chân, áp mặt vào cửa kính, cả người mềm oặt ra như miếng giẻ lau. Tiếng thở đều đều chậm rãi của cô như hòa lẫn với tiếng xì xào to nhỏ của bạn bè trên suốt quãng đường xa xôi nọ.
Trường Giang nhìn sang bên. Vẻ mặt ngủ ngon đầy bình yên của cô nhỏ như làm dịu đi rất nhiều sự bực tức và mệt mỏi trong lòng hắn nãy giờ. Nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, hắn vẫn còn chưa hết sợ hãi, không khỏi cảm thấy thứ đang đập trong ngực mình kia, đôi chút nghẹn lại...
Có lẽ chỉ chậm đúng một giây nữa thôi, không chừng cả đời này hắn sẽ phải hối hận. Nhác qua, Trường Giang đã biết rõ hai kẻ gian nọ có dao trong người, chỉ cần ra đòn phủ đầu, tiền trảm hậu tấu là xong. Vậy mà cái thói kiêu ngạo đã ngăn cản hắn làm thế, để rồi, suýt nữa đã khiến cho cô bạn nhỏ của mình vì sơ suất của hắn mà lãnh đủ.
Nghĩ tới đây, Trường Giang không khỏi thấy toàn thân khẽ run lên. Cảm giác kinh hoàng lúc đó lại hiện về, y nguyên như chưa từng kết thúc... Khi thấy gã du côn đó lao nhanh về phía cô đứng, khoảnh khắc ấy, hắn đã tưởng tim mình đông cứng hết lại. Đầu óc thường ngày nhanh nhạy là thế, mà lúc đó bỗng chốc đặc quánh, chẳng thể nghĩ ngợi được gì hơn. Từ đầu ngón tay cho tới từng sợi tóc trên cơ thể hắn chỉ có chung một phản xạ duy nhất. Tất cả đều hướng tới ý nghĩ cháy bỏng, bằng mọi giá không thể để con nhóc này bị làm sao... Đến khi hắn nhận thức được mình vừa mới làm gì, thì gã kia đã ngã xuống rồi...
"Ưm..."
Cô nhỏ đang lăn ra ngủ vô thức trở mình, cả người gần tụt xuống khỏi ghế. Trường Giang lúc này mới bỏ cánh tay đang chống cằm mà nhẹ nhàng xốc cô lên, tay cũng không quên trải lại mép váy của cô cho ngay ngắn. Thấy động, An Hạ nửa tỉnh nửa mơ khẽ nhíu mày lại. Nhưng rồi như cảm thấy hơi ấm quen thuộc ngay cạnh, cô lại mạnh mẽ thả người xuống, bò hẳn sang bên.
Thấy cô cứ mỗi lúc một nhích tấm thân thẳng đuột lại gần, Trường Giang cũng không rõ trong lòng mình bây giờ, đang có những cảm xúc gì nữa. Lo lắng và sợ hãi ban nãy, hình như đang dần dần nhường chỗ cho một dòng nước mát nào đó mang tên "ngọt ngào" tràn vào. Ngọt ngào thật đấy, mà cũng xót xa thật đấy. Trông con nhỏ mặt cắt không còn giọt máu khi nhìn thằng khốn kia ngã ra, hắn lại thấy vừa thương, vừa xót khôn tả. Tới khi hắn vồ được người mà săm soi suốt từ đầu đến chân, khẳng định con nhỏ không bị làm sao, thì cả cõi lòng đóng băng nãy giờ mới như mềm lại chút đỉnh... Có lẽ gã kia nên tự thấy may mắn vì chưa kịp đụng vào con nhóc đi. Bằng không, chính hắn cũng không dám chắc mình có thể kiềm chế nổi mà không băm tên khốn kiếp đó ra làm nghìn mảnh hay không nữa.
Nhìn cô bạn tròn tròn đang muốn vắt cả người lên vai hắn để ngủ kia, Trường Giang đến cả thở mạnh cũng không dám. Chỉ sợ khẽ động một chút là người nào đó sẽ tỉnh dậy. Nghe giọng thở của cô, cảm nhận từng làn hơi ấm đều đều phả vào cổ mình, chưa bao giờ hắn lại cảm thấy mình được ban phước cho đến thế...
Chuyến xe bus cuối cùng cứ thế bình an lắc lư đi qua những con đường trải dài bất tận. Bỏ xa chốn thành thị phức tạp, bỏ xa những ồn ào thường ngày, đưa những cô cậu học trò nhỏ tìm về nơi yên lành hơn giữa dòng đời đầy bon chen này...
Bạn Giang là một trong số đó.
Gần 4 giờ, dòng người đổ về hai tòa tháp đôi của trung tâm thương mại ngày càng đông. Cả bốn thang máy dẫn lên các tầng trên đều chật kín những người. Tiếng đi lại, tiếng cười nói ồn ào như muốn cùng lúc phá vỡ cả khoảng không rộng lớn phía trước. Không muốn phải chen lấn, với lại cũng chỉ đang ở tầng hai, nên An Hạ chọn thang cuốn để đi. Cô nhóc khoanh tay trước ngực, mặt hơi vênh lên, hết nhìn lên trần nhà, lại nhìn sang mấy bức tường bên cạnh. Tuyệt nhiên không thèm bám lấy cậu bạn mình như mọi khi nữa. Ý chừng cô nàng muốn công bố cho người nào đó đứng cạnh biết rằng, đừng có động vào, đây đang giận lắm đấy!
Trường Giang đứng sau An Hạ vài bậc thang, mày cũng hơi chau lại. Suốt cả đường đi, đôi lúc hắn định gọi cô như muốn nói điều gì đó. Nhưng nhìn thấy đôi môi đang bĩu ra đầy hờn dỗi và cánh tay thu lại ra vẻ đề phòng của cô, hắn rốt cuộc cũng chẳng mở miệng nổi.
Thang cuốn xuống đến nơi, cũng là lúc tiếng "Ting!" từ thang máy số 3 cạnh đó vang lên. Cửa vừa mở, một đám người lớn nhỏ nãy giờ đứng chen chúc bên trong đồng loạt đổ xô ra, không khác một đoàn quân đông đảo là mấy. Bỗng dưng từ giữa đám đông, chợt vang lên tiếng kêu la đầy hốt hoảng của một người phụ nữ.
"Chết rồi... Ví của tôi! Ai đã móc túi của tôi rồi...!"
Cả đám người vừa mới bước ra, đều giật mình mà ngơ ngác quay đầu nhìn lại. Đó là một gười phụ nữ tuổi tầm trung, ăn mặc rất sành điệu, cầm trên tay lỉnh kỉnh những túi đồ to nhỏ. Túi xách màu đen bằng da bóng lộn đang đeo hờ hững trên vai bà bị rạch một đường thật lớn, lộ ra một lô một lốc những phấn, son, khăn, giấy...
"Trời ơi! Cả đống tiền mặt tôi mới rút ra để trong đó! Mất cả rồi!"
Người đàn bà liên tục kêu la hốt hoảng, vứt ngay đống đồ mới mua xuống đất. Chân tay quờ quạng tưởng chừng như muốn nằm lăn ra gào khóc đến nơi. Nghe thấy ồn ào, những người bảo vệ đang đứng ngoài cửa cũng vội vã chạy lại, nhanh chóng tạo thành một đám đông nho nhỏ bao quanh người đàn bà xấu số. Trường Giang lúc này vừa bước xuống từ thang cuốn, không khỏi nhếch miệng một cái. Đáng lẽ vừa nghe tiếng tri hô, bảo vệ phải ngay lập tức chặn cổng rồi báo cảnh sát khu vực. Giờ bỏ cửa toang hoác thế kia mà chạy vào, chỉ e kẻ móc túi nọ đã thuận dịp cao chạy xa bay rồi thôi.
Nhưng hắn còn chưa kịp mỉa mai tiếp, thì con nhỏ nãy giờ đứng cạnh hắn, tự dưng lại lồng lên như ngựa. An Hạ nắm chặt quai túi xách, chạy hùng hục về phía cổng ra vào phía Tây, vừa chạy vừa la hét đến lạc giọng.
"Ăn cướp! Áo đen mũ xanh! Bớ người ta!"
Tất cả mọi người đang đứng quanh đó, đồng loạt chấn động.
Nhác thấy bóng kẻ "áo đen mũ xanh" nào đó loáng thoáng phía trước, nghe tiếng tri hô đằng sau cũng như giật mình mà cắm đầu chạy thật nhanh; thì mấy tay bảo vệ cùng cánh đàn ông đang đứng cạnh đó mới như bừng tỉnh. Hết thảy đều tức tốc đuổi theo cô bé áo vàng váy đỏ trước mặt. Làm nên một tình cảnh hỗn loạn vô cùng.
Cũng may, hôm nay dù mặc váy nhưng An Hạ lại tình cờ đi một đôi giày búp bê dạng lolita đế mềm có quai ngang chắc chắn, chứ không phải giày xỏ như mọi khi, nên việc chạy nhảy cũng tương đối thuận tiện. Có điều, cô nhỏ nổi tiếng chân ngắn, thể lực cũng chỉ tầm mức trung bình nên chẳng mấy chốc đã thấm mệt. Bóng dáng kẻ móc túi trước mắt kia mỗi lúc một xa tít tắp, mà ở đây chỉ có cô là nắm được nhận dạng của gã đó rõ nhất, nên An Hạ rất không cam lòng, nghiến răng cố gắng hết sức để đuổi theo.
Lúc này, hình như cô đã quên béng mất một điều. Khi trên đời tồn tại hai từ "phái mạnh", thì nhiều lúc, "phái yếu" cũng không nhất thiết phải tỏ ra quá mức mạnh mẽ.
Khi cả đám người còn đang lôm côm rượt theo trối chết, đã thấy "Vụt!" một tiếng, bóng người nào đó từ phía sau dần băng lên, chớp mắt đã bỏ xa họ. An Hạ chỉ kịp nhìn thấy một chiếc áo khoác đen bay phấp phới, và đôi Converse cùng màu lướt qua, thậm chí còn không nghe rõ tiếng tiếp đất. Cô nhỏ dần dần giảm tốc độ, tranh thủ đưa tay lên trán quẹt đám mồ hôi đang thi nhau chảy xuống ròng ròng. Xen lẫn những tiếng thở gấp nặng nhọc kia, khóe môi cô khẽ cong lên thành một nụ cười.
***
Khi An Hạ cùng mấy người phía sau mò tới nơi thì đã thấy một đám đông nho nhỏ trước mắt. Trên vỉa hè, trước cổng một vào một khu chợ lớn, gã đàn ông áo đen mũ xanh kia đang bị đè sát xuống đất, hai tay quặt ra sau lưng, thoạt nhìn hết sức thê thảm. Gã liên tục la hét, rồi chửi rủa, ra vẻ oan ức vô cùng.
"Buông ra mau! Mày dám hành hung người vô tội! Tao sẽ kiện!"
Trước cảnh đó, vòng tròn người xung quanh chỉ liên tục chỉ trỏ xì xào, nhưng cũng không ai dám ra tay can thiệp. Đè chặt gã đàn ông nọ xuống đất lúc này là một cậu thiếu niên tuổi còn rất trẻ. Nhác qua khá thư sinh so với kẻ đang bò lê bò càng dưới đất. Cậu ta thản nhiên dùng tay khóa chặt hai khớp khuỷu của kẻ nằm dưới, một chân cũng tì mạnh lên chân của người nọ. Trái với sự giãy giụa rên la kia, cậu ta đến cả cái nhếch miệng cũng không buồn làm. Từ trong ra ngoài chỉ là một dáng vẻ lạnh nhạt cố hữu. Chỉ có đôi mắt đen, là tràn ngập sự chán ghét và khinh bỉ.
Vòng người xung quanh đông dần, đây đó bắt đầu vang lên mấy tiếng to nhỏ như kêu công an đi, rồi báo với dân phòng... Cũng có một vài người cất giọng hỏi cậu trai trẻ rằng rốt cuộc đây là chuyện gì, nhưng cậu ta trước sau vẫn chỉ im lặng giữ nguyên tư thế của mình. Cho tới khi một toán người phía sau đổ xô đến, có cả phụ nữ lẫn trẻ em (!) đánh dạt cả vòng tròn người kia sang một bên.
"Chính là người này! Hắn ta là kẻ ăn cắp!" An Hạ vừa thở phì phò vừa chỉ thẳng vào gã đàn ông đang bị đè bẹp dưới đất.
Ngay lập tức, mấy người bảo vệ của khu thương mại trong đoàn người đuổi theo liền xông vào, thay Trường Giang giữ chặt kẻ gian nọ. Vừa thoát khỏi gọng kìm kia, gã liền nhảy dựng lên, nhưng đã bị hai anh bảo vệ to khỏe xốc nách hai bên ấn chặt cứng.
"Nói láo! Nó chỉ là đứa con nít ranh mà cũng tin được sao?! Tao không ăn cắp!"
"Im mồm!" Một anh bảo vệ với vóc người cao to như lực sĩ, vừa gồng mình giữ hắn, vừa quát to. "Mày có ăn cắp hay không cứ theo tao về đồn rồi biết!"
"Đừng có ngậm máu phun người! Bằng chứng đâu?!"
Gã liên tục nhảy lên chồm chồm, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng như gà chọi, làm cho hai người bảo vệ bên cạnh phải rất vất vả mới giữ được.
"Khám người nó là biết ngay chứ gì?!"
"Phải đó! Lục xem trong người nó có tang vật hay không!"
Đám đông xung quanh lại tiếp tục mỗi người một câu, liên tiếp gây sức ép lên gã thanh niên nọ. Nhưng trái ngược lại với vẻ sốt sắng của họ, gã lại chỉ nghênh mặt, rít lên một câu đầy mỉa mai.
"Các người cứ khám đi! Nếu trong người tôi không có gì, tôi sẽ kiện các người vì tội bôi nhọ và hành hung người vô tội!"
Trước lời nói đầy cứng rắn của gã, những người có mặt tại hiện trường lúc này cũng hơi chột dạ, không khỏi đưa mắt nhìn nhau hoang mang. Một người đàn ông đứng đó khẽ quay sang hỏi nhỏ An Hạ.
"Cháu có chắc không?"
"Chắc chắn mà!" An Hạ mím chặt môi, gật đầu. "Khi cô kia hô hoán, mọi người ở đó đều bị giật mình mà quay lại nhìn một cái. Chỉ có anh ta không hề có phản xạ gì, lại còn bước đi nhanh hơn về phía cổng ra thôi!"
Mọi người: "..."
"Con nhãi ranh!" Gã thanh niên vừa nhìn An Hạ một cách hằn học, vừa nhổ một bãi nước bọt xuống đất. "Tao đéo thích rắc rối nên mới lánh đi đấy! Chỉ có thế mà mày dám vu oan cho tao sao?!"
Tình hình còn đang căng thẳng mà cảnh sát khu vực mãi chưa thấy tới xử lý, rốt cuộc một trong hai anh bảo vệ cũng không kiên nhẫn nổi, hất mặt bảo đồng nghiệp còn lại của mình.
"Cứ khám người nó đi! Tôi tin cô bé này! Nếu không có tội sao nó phải chạy thục mạng như thế?! Đúng sai tôi chịu!"
Nhưng khi anh chàng còn chưa kịp đụng vào người gã thanh niên, thì Trường Giang nãy giờ đang khoanh tay đứng ngoài đã lên tiếng chen vào.
"Không cần! Sẽ không tìm được gì đâu!"
Mọi người: "Sao?"
"Vì kẻ thật sự đang giữ ví tiền ăn cắp... còn đứng ở đây này!"
Sau ba chữ "ở đây này", Trường Giang không chần chừ thêm, liền tung hai cước vào đúng gối và cẳng chân của anh chàng bảo vệ to con vừa mới lên tiếng nọ, khiến anh ta không kịp phản ứng, lập tức ngã quỳ xuống đất, đau đớn lăn lộn.
Tất cả mọi người có mặt tại đó đồng loạt ngỡ ngàng. Bao gồm cả gã thanh niên đang bị giữ lại kia, và An Hạ. Nhưng gã đầu đường xó chợ đó phản xạ nhanh hơn, nhân lúc mọi người còn chưa hết kinh ngạc, liền lấy tất cả sức lực còn lại vùng chạy. Anh bảo vệ thứ hai đang giữ gã bị trúng một cùi chỏ, loạng choạng ngã lăn xuống đường.
"Shit!"
Cuối cùng thì, đúng là phiền phức là thứ có duyên nợ với Trường Giang. Đến tận lúc này rồi vẫn cứ bám rịt lấy hắn. Vừa thấy gã côn đồ nọ chạy về hướng nhỏ bạn của mình, hắn chẳng kịp nghĩ ngợi gì hơn, chỉ có thể lập tức tung người lên thực hiện một cú đá móc hoàn hảo ngay trước khi gã kịp sượt qua người An Hạ. Kết cục cuối cùng cũng đã được định đoạt, với một kẻ nằm thẳng cẳng, một kẻ nằm sóng soài, và một đám đông mặt mũi đầy ngơ ngáo chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
"Đây rồi!" Một tiếng reo cao vút cất lên, anh chàng bảo vệ vừa làm sổng mất kẻ gian đã kịp lập công chuộc tội, lắc lắc trên tay một chiếc ví tiền màu đen. "Đây là ví tiền của phụ nữ, tôi vừa tìm thấy trong người kẻ đồng lõa đội lốt bảo vệ này!"
Xe cảnh sát bây giờ mới chịu đến. Sau khi giải tán đám đông, áp tải hai kẻ tình nghi về đồn, thu hồi tang vật cho người bị mất cắp, mới quay qua hỏi ai là người trực tiếp phát hiện vụ việc để xin lời khai.
Lúc này, mọi người quay ra hỏi nhau thì mới ngã ngửa. Hai cô cậu học sinh nọ, đã đi mất hút từ lúc nào. Bỏ lại sau lưng một đám người chẳng hiểu mô tê gì lẫn trong ráng chiều đang phủ xuống nhàn nhạt.
***
Lần đầu tiên ra phố, hai người bạn nhỏ đã vinh quang vi phạm nội quy, về xe trễ hơn hẳn một tiếng đồng hồ.
Thầy phụ trách dường như đã phát rồ. Còn đám học sinh thì lao nhao liên tục. Một người thì không có điện thoại cầm tay, người thì thuê bao không liên lạc được. Tìm khắp cả khu VinPearl cũng không thấy tăm tích hai đứa đâu. Cho đến khi thấy Trường Giang và An Hạ lôi thôi lếch thếch chạy về xe, thì thầy phụ trách đã không còn giữ được bình tĩnh nữa.
"Hai em sang tận Mỹ để đi vệ sinh có phải khôngggggg...?!"
An Hạ: "..."
"Lập tức lên xe! Từ giờ cấm túc không cho ra ngoài nữa!"
Trường Giang: "..."
Lần đầu tiên trong đời, học sinh gương mẫu Trường Giang bị phạt nặng trước mặt bạn bè vì cái phiền phức hết sức ngớ ngẩn từ trên trời rơi xuống như thế. Cộng thêm lâu ngày không thực chiến, lại còn phải chạy nước rút cả một đoạn dài như vậy, nên người hắn cũng hơi chút ê ẩm. Từ tâm lý đến thể chất đều đặc biệt khó coi. Cả buổi, hắn chỉ ngồi lì tại chỗ, một vài người quan tâm hỏi han cũng chẳng thèm trả lời.
Trái với Trường Giang, An Hạ vừa mò lên xe, đã liền lăn ra ngủ thẳng cẳng. Có lẽ màn rượt đuổi vừa rồi đã khiến cô nhóc mệt phờ. Chẳng ý tứ chút gì, An Hạ thản nhiên duỗi thẳng chân, áp mặt vào cửa kính, cả người mềm oặt ra như miếng giẻ lau. Tiếng thở đều đều chậm rãi của cô như hòa lẫn với tiếng xì xào to nhỏ của bạn bè trên suốt quãng đường xa xôi nọ.
Trường Giang nhìn sang bên. Vẻ mặt ngủ ngon đầy bình yên của cô nhỏ như làm dịu đi rất nhiều sự bực tức và mệt mỏi trong lòng hắn nãy giờ. Nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, hắn vẫn còn chưa hết sợ hãi, không khỏi cảm thấy thứ đang đập trong ngực mình kia, đôi chút nghẹn lại...
Có lẽ chỉ chậm đúng một giây nữa thôi, không chừng cả đời này hắn sẽ phải hối hận. Nhác qua, Trường Giang đã biết rõ hai kẻ gian nọ có dao trong người, chỉ cần ra đòn phủ đầu, tiền trảm hậu tấu là xong. Vậy mà cái thói kiêu ngạo đã ngăn cản hắn làm thế, để rồi, suýt nữa đã khiến cho cô bạn nhỏ của mình vì sơ suất của hắn mà lãnh đủ.
Nghĩ tới đây, Trường Giang không khỏi thấy toàn thân khẽ run lên. Cảm giác kinh hoàng lúc đó lại hiện về, y nguyên như chưa từng kết thúc... Khi thấy gã du côn đó lao nhanh về phía cô đứng, khoảnh khắc ấy, hắn đã tưởng tim mình đông cứng hết lại. Đầu óc thường ngày nhanh nhạy là thế, mà lúc đó bỗng chốc đặc quánh, chẳng thể nghĩ ngợi được gì hơn. Từ đầu ngón tay cho tới từng sợi tóc trên cơ thể hắn chỉ có chung một phản xạ duy nhất. Tất cả đều hướng tới ý nghĩ cháy bỏng, bằng mọi giá không thể để con nhóc này bị làm sao... Đến khi hắn nhận thức được mình vừa mới làm gì, thì gã kia đã ngã xuống rồi...
"Ưm..."
Cô nhỏ đang lăn ra ngủ vô thức trở mình, cả người gần tụt xuống khỏi ghế. Trường Giang lúc này mới bỏ cánh tay đang chống cằm mà nhẹ nhàng xốc cô lên, tay cũng không quên trải lại mép váy của cô cho ngay ngắn. Thấy động, An Hạ nửa tỉnh nửa mơ khẽ nhíu mày lại. Nhưng rồi như cảm thấy hơi ấm quen thuộc ngay cạnh, cô lại mạnh mẽ thả người xuống, bò hẳn sang bên.
Thấy cô cứ mỗi lúc một nhích tấm thân thẳng đuột lại gần, Trường Giang cũng không rõ trong lòng mình bây giờ, đang có những cảm xúc gì nữa. Lo lắng và sợ hãi ban nãy, hình như đang dần dần nhường chỗ cho một dòng nước mát nào đó mang tên "ngọt ngào" tràn vào. Ngọt ngào thật đấy, mà cũng xót xa thật đấy. Trông con nhỏ mặt cắt không còn giọt máu khi nhìn thằng khốn kia ngã ra, hắn lại thấy vừa thương, vừa xót khôn tả. Tới khi hắn vồ được người mà săm soi suốt từ đầu đến chân, khẳng định con nhỏ không bị làm sao, thì cả cõi lòng đóng băng nãy giờ mới như mềm lại chút đỉnh... Có lẽ gã kia nên tự thấy may mắn vì chưa kịp đụng vào con nhóc đi. Bằng không, chính hắn cũng không dám chắc mình có thể kiềm chế nổi mà không băm tên khốn kiếp đó ra làm nghìn mảnh hay không nữa.
Nhìn cô bạn tròn tròn đang muốn vắt cả người lên vai hắn để ngủ kia, Trường Giang đến cả thở mạnh cũng không dám. Chỉ sợ khẽ động một chút là người nào đó sẽ tỉnh dậy. Nghe giọng thở của cô, cảm nhận từng làn hơi ấm đều đều phả vào cổ mình, chưa bao giờ hắn lại cảm thấy mình được ban phước cho đến thế...
Chuyến xe bus cuối cùng cứ thế bình an lắc lư đi qua những con đường trải dài bất tận. Bỏ xa chốn thành thị phức tạp, bỏ xa những ồn ào thường ngày, đưa những cô cậu học trò nhỏ tìm về nơi yên lành hơn giữa dòng đời đầy bon chen này...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.